Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1260: Chương 1260: Vô đề




Chương 1261: Vô đề

Editor: Nhã Y Đình

Cố Nhiên đi rồi, Lý Á Lệ cười nhìn Giai Tuệ đang nằm úp sấp lên cửa sổ: “Cố Nhiên thật không tệ!”

“Mẹ hài lòng là được!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng nói.

“Sao mà mẹ hài lòng là được chứ?” Lý Á Lệ trêu chọc con gái, “Phải để con hài lòng mới được nha!”

“Mẹ!” Vương Giai Tuệ làm nũng với mẹ.

Lý Á Lệ vui vẻ cười rộ lên.

Tuy Cố Nhiên chỉ kém bà mười tuổi nhưng bà lại rất vừa lòng với đứa con rể này, không hề nghi kị gì tuổi của nó.

Đàn ông ba mươi tuổi sẽ thương bà xã.

Con gái nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc.

Vương Giai Tuệ quyết định không để ý đến mẹ nữa, xoay người nhìn xuống dưới.

Lúc này, Cố Nhiên đã rời khỏi nhà trọ, mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.

Không biết có phải nhìn thấy Vương Giai Tuệ hay đoán được cô ngó ra ngoài. Đột nhiên anh ló ra ngoài, tặng cô một cái hôn gió.

Khuôn mặt Vương Giai Tuệ bỗng chốc đỏ ửng.

“Con rể mẹ làm gì đó? Nhìn mặt con hồng chưa kia?” Lý Á Lệ cười trêu chọc con gái.

“Mẹ!” Vương Giai Tuệ túm lấy gối đầu ném về phía mẹ.

Lý Á Lệ cười tránh đi, ôm con gái vào lòng, cù cô: “Nói nào, con rể mẹ vừa làm gì thế?”

“Mẹ, tha mạng!” Vương Giai Tuệ cười, lặn lộn trên giường.

“Có phải liếc mắt đưa tình với con không?” Lý Á Lệ đùa con gái.

Liếc mắt đưa tình?

Vương Giai Tuệ làm vẻ nôn mửa.

Cố Nhiên nhà cô sẽ không có hành động ghê tởm như vậy đâu.

Cố Nhiên nhà cô sẽ chớp mắt tội nghiệp, khiến cho cô rủ lòng thương mà đáp ứng lời cầu hôn của anh.

Nhớ lại hôm nay anh nói không dưới một trăm lần ‘Khi nào thì gả cho anh?’, cô cười không dừng lại được.

Lý Á Lệ nằm ở bên cạnh Vương Giai Tuệ, cười nói: “Rốt cuộc cũng gả được con ra ngoài. Mấy năm nay mẹ chịu khổ như vậy cũng đáng!”

“Mẹ!” Vương Giai Tuệ làm tổ trong lòng mẹ, khóe mắt hồng lên, “Con không nỡ!”

“Nói linh tinh gì đó! Mẹ chỉ mong sao ngày mai con có thể gả ngay cho bác sĩ Mông Cổ rồi! Đừng hủy hôn là được!” Lý Á Lệ giận dữ mắng.

“Sao mẹ cũng gọi anh ấy là bác sĩ Mông Cổ vậy?” Vương Giai Tuệ cười hì hì lên.

“Gần mực thì đen, gần đen thì rạng! Không phải mẹ học tập Tiểu Lạt Tiêu đó sao?” Lý Á Lệ cười trêu chọc.

“Mẹ!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt kháng nghị.

Cố Nhiên thấy Vương Giai Tuệ biến mất ở cửa sổ mới khởi động xe, lưu luyến mà lái xe đi.

Ở dưới nhà trọ, trong một góc có một người xuất hiện, không ai khác chính là Vương Bảo Tài bị đánh không đứng dậy nổi.

Ông ta nhìn Cố Nhiên rời đi, nhỏ một ngụm nước bọt: “Chó má thật! Mẹ con chúng nó thật là tốt số! Thế mà câu được nhà giàu. Mẹ con mày ăn được thịt thì cũng phải cho tao uống canh chứ!”

Ông ta ngẩng đầu nhìn căn phòng vẫn còn đèn sáng, lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn cắt bỏ quan hệ với tao sao? Nghĩ hay thật!”

Mười mấy năm nay của ông ta quả thực không tốt chút nào.

Lấy một người vợ khác lại là đồ ăn bám, không biết phải trái chỉ biết hưởng thụ, lại kéo ông ta vào bài bạc. Mấy năm sau, việc kinh doanh đều hỏng cả, lại còn phải chịu nợ nần.

Nếu hôm nay không phải mời chủ nợ ăn cơm thì ông ta cũng không gặp lại vợ cũ. Không biết rằng bà không còn là phụ nữ ngốc nghếch không nộp được tiền thuê nhà.

Phó phòng tiêu thụ công ty Mạc Y? Nghe rất oách!

Tiền lương cũng không thấp đi?

Nghĩ đến tình cảnh nghèo túng của mình so sánh với cuộc sống tươi sáng của bà, tâm trạng ông ta càng vặn vẹo.

Nếu không phải bà không sinh được con trai, ông ta cũng không ly hôn, cũng không lấy con vợ khốn nạn bây giờ thì táng gia bại sản như giờ.

Ông ta nhất định phải đòi lại tổn thất trên người mẹ con họ!

Vương Bảo Tài khập khiễng rời đi.

Dưới ánh đèn dường, bóng dáng ông ta thất tha thất thểu đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.