Chương 1325: Vô đề
Editor: Nhã Y Đình
“Bởi vì muốn Cố Mạc yêu Tiếu Nhiễm!” Tuy ánh mắt Tiếu Nhiễm đờ đẫn nhưng lại trả lời rất lớn. Nếu không chú ý sẽ không để ý thấy ánh mắt cô đờ đẫn, mê mang.
Lại một cái tát vung lên trên mặt Tiếu Nhiễm, cô cảm thấy lỗ mũi nóng rát, đau đơn, một dòng dịch nóng hổi chảy từ lỗi mũi ra.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm bị chảy máu mũi, Cố Mạc vừa tức giận vừa đau lòng.
Anh tức giận vì cô tùy hứng nhưng cũng đau lòng khi thấy cô đau.
Một tay anh túm lấy Tiếu Nhiễm, bắt một chiếc xe taxi ở ven đường, nhét cô vào trong rồi cũng lên xe.
Nói địa chỉ nhà xong, khuôn mặt anh lạnh lùng, không cho phép bản thân quan tâm Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm co người ngồi ở ghế sau, ánh mắt mờ mịt nhìn mũi chân.
Hình ảnh Tưởng phu nhân nằm trong vũng máu cực kỳ dọa người.
Sắc mặt bà ấy không có chút máu cực kỳ giống quỷ.
Liệu bà ấy có biết thành quỷ đến báo thù hay không?
“Không cần tìm con! Con không cố ý giết bác! Sao bác lại cản trở Cố Mạc yêu con chứ?” Tiếu Nhiễm cuộn người lại, lẩm bẩm.
Cố Mạc bị những lời này của Tiếu Nhiễm chọc tức.
Bác gái sống chết chưa biết vậy mà cô lại còn đang biện giải vì hành vi phạm tội của mình.
Ngay cả bác gái ngăn cản Mạc Y đổi tên, không cho phép anh yêu cô cũng không đáng bị chết mà.
Quả thực Tiếu Nhiễm coi mạng người như cỏ rác.
Dọc đường đi, Cố Mạc cũng không thèm để ý đến Tiếu Nhiễm. anh bị cô chọc tức đến mức vết thương trên đầu đau đớn, cả huyệt thái dương cũng nhảy liên tục.
Về đến nhà, Cố Mạc lôi Tiếu Nhiễm ra khỏi xe taxi, mạnh mẽ kéo cô lên tầng.
“Cố tiên sinh? Tiếu Nhiễm? Hai người sao vậy?” Thấy dáng vẻ hai người, dì Lưu lập tức hỏi han.
“Không cần dì quan tâm!” Cố Mạc đen mặt nói.
Cho tới bây giờ, dì Lưu chưa bao giờ thấy dáng vẻ của Cố Mạc như vậy, hoảng sợ lui về sau.
Cố Mạc túm Tiếu Nhiễm lên tầng, đẩy mạnh cô vào phòng ngủ, lạnh lùng bỏ lại một câu, “Suy nghĩ lại hành vi của mình đi!” rồi nhanh chóng rời đi.
Tiếu Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, đờ đẫn nhìn chiếc thảm Ba Tư trên đất, trong đầu xuất hiện tình cảnh lúc đó. Cô đi vào phòng, thấy bác gái Tưởng đứng trước ban công, nhìn cô rồi cười lạnh.
Đầu cô đau quá. . . . .
Trí nhớ phần còn lại trống rống.
Cố Mạc chịu đựng đau đớn ở đầu đuổi tới bệnh viện, người đón anh là Ứng Mẫn.
Anh tức đi lên phía trước, quan tâm hỏi han: “Bác gái sao rồi?”
“Còn đang cấp cứu!” Ứng Mẫn lắc đầu, “Lúc tới bệnh viện đã không còn thở!”
Cố Mạc nghe xong, đấm một quyền lên vách tường.
Chẳng lẽ tình cảm anh như thế nào Tiếu Nhiễm còn chưa rõ sao?
Vì sao lại muốn tổn thưởng Tưởng phu nhân?
“Cố Mạc, anh cũng đừng tức giận Tiếu Nhiễm! Tưởng phu nhân có đôi khi cũng cực kỳ cố chấp. Chưa bao giờ bà ấy đối xử hòa nahx với Tiếu Nhiễm. Em cũng gặp mấy lần bà ấy ngược đãi Tiếu Nhiễm rồi!” Ứng Mẫn nói xong, thở dài, “Tiếu Nhiễm phản kháng cũng là có nguyên do!”
“Ngay cả như vậy cũng không hề đáng chết!” Cố Mạc tức giận nhếch môi.
Không thể phủ nhận bác gái có chút cố chấp hoặc có thể nói cực kỳ cố chấp.
Bà ấy không thể nào tha thứ cho Tiếu Nhiễm, coi rằng lỗi lầm vì nhà tan cửa nát đều do Tiếu Nhiễm gây nên.
Nhưng mà không thể vịn vào cớ đó để giết người được.
“Tiếu Nhiễm còn nhỏ, không biết xử lý như thế nào?” Ứng Mẫn bất dắc dĩ trả lời, “Cố Mạc, anh đừng tức giận Tiếu Nhiễm quá. Hãy nói chuyện tử tế với cô ấy xem, để cô ấy đến xin lỗi bác gái!”
“Nếu như người chết rồi thì xin lỗi có tác dụng không?” Cố Mạc đau lòng nói.
Mấy ngày nay, anh không mấy quan tâm đến bác gái, anh chỉ một lòng chăm sóc Tiếu Nhiễm, không ngờ cô lại một lần nữa làm tổn thương đến người Tưởng gia.
“Có lẽ. . . . .còn có thể cứu được. . . . .” Giọng nói của Ứng Mẫn không hề chắc chắn.
Nụ cười Cố Mạc trắng bệnh.
Lúc đưa đến bệnh viện đã tắt thở, thật sự có thể cứu được sao?