Tôi lượn lờ xung quanh, tránh xa anh và tiến đến tự rót cho mình một cốc cà phê trong lúc anh vẫn còn đang suy ngẫm về những tờ ghi chú
của tôi. Anh chọn lấy
một cái, giữ nó trong lòng bàn tay, và ngẩng đầu lên như thể anh chưa
từng nhìnthấy một tờ giấy như thế này trước đây. “Mình cần một khẩu
súng.” Giờ thì, ý nghĩ này hẳn phải nảy ra trong đầu tất cả những gã
đàn ông đang trong tình trạng cảnh giác cao độ.
Tôi cho đó là một ý định tốt. Ngay
bây giờ tôi cũng đang cầnmột khẩu đây. Nã đạn chì (dùng để bắn thú to)
vào mông anh sẽ khiến tôi cảm thấy hồ hởi chưa từng có. Quay lưng về
phía anh, tôi say sưa với hình ảnh tưởng tượng trong đầu lúc tôi nhấm
nháp ngụm cà phê đầu tiên, có tác dụng hơn tôi mong đợi. Cổ họng tôi
không muốn hợp tác, nó không hề muốn nuốt bất cứ thứ gì vào bụng. Nước
cà phê ngon lành trôi tuột xuống làm cổ họng tôi rát bỏng. Uống đồ
nóng thường trợ giúp cho một cái cổ họng đau, và tôi muốn giọng mình
trở lại. Tôi đang có nhiều điều muốn bày tỏ với xung quanh.
Tôi cần liệt kê một danh sách tất cả
những gì tôi muốn nói, vìnhư thế tôi sẽ không bỏ sót điều gì. Tôi cũng
cần sẵn sàng vớibản danh sách những điều vi phạm của Wyatt, vì sẽ là một bản danh sách hay ho lắm đây.
Vòng tay anh bất thần quấn lấy tôi từ
đằng sau và anh áp sátvào lưng tôi, tựa cằm xuống đỉnh đầu vẫn còn quấn
khăn tắm của tôi. “Em vẫn còn nói chuyện với anh qua di động, và giờ em
bất ngờ chẳng nói tiếng nào. Có chuyện gì với họng em,hay chỉ là em
không muốn nói với anh nữa?
Tôi cẩn thận nhấm nháp thêm một chút cà phê nữa. Tôi định làm gì đây, trả lời anh à?
Tôi tính đến việc giộng cùi chỏ vào mạng sườn anh, nhưng ngoài việc đã được huấn luyện thành một cảnh sát, anh
còn có sức khỏe đáng nể, thêm nữa là anh chẳng bao giờ để tôi thắng
cả, anh quá kiêu kì đến nỗi tôi không thể nào tin được vì thỉnh
thoảng để cho tôi thắng sẽ là một việc cực kỳ hào hoa đáng để thực hiện. Với lại, tất cả nhưng thứ tôi đang mặc chỉ là áo sơ mi và áo choàng tắm của anh, cả hai thứ đều rộng thùng thình với tôi. Nếu chúng tôi bắt
đầu giằng co, cái áo choàng tắm sẽ tuột ra ngay trong nháy mắt, và
tôi cái áo sơ mi sẽ bị kéo đến tận cổ, rồi, hừ, đó chính là những gì xảy ra khichúng tôi bắt đầu giằng co.
Thay vào đó, vì tôi biết việc này sẽ
gây phiền hà và chọc tứcđến anh hơn, tôi đặt chiếc cốc xuống và
nhẹ nhàng nới hai tay anh đang vòng quanh người mình. Ssau khi đổ thêm
cà phê, tôi mang chiếc cốc đi về phía bàn và ngồi xuống, rồi ngay lậptức bị cái giỏ xách to tướng đang ngự chính giữa bàn làm sao lãng. Trước đó tôi không hề để ý đến nó, vì tôi còn bận chiến đấu với anh, có thể
khẳng định với bạn là cái ảnh hưởng khủng khiếp chết tiệt của anh trùm
lên tôi. Tôi không hề quêncái giỏ - hay đôi giày của mình – trong lúc
đấu tranh giành lạisự sống của chính mình. Nhưng tôi lại để cho Wyatt
xen vào và tôi mất hết cả tập trung. Thật là khủng khiếp.
Nhanh chóng, tôi tự hỏi liệu anh đã để
lại con dao của tôi vàođó hay là đã tước vũ khí của tôi mất rồi. Tôi sẽ
kiểm tra lại sau. Giờ thỉ tôi phải làm cái gì đó để truyền đạt tư
tưởng của mình cho rõ ràng. Tôi kéo cuốn sổ tay về phía mình và bắt đầu
hí hoáy viết. Sau đó tôi dừng bút, xoay cuốn sổ và đẩy nó về phía bên
kia bàn.
Anh rót thêm cà phê vào cốc của mình
và tiến về phía bàn, vẻmặt hiện hơi chút khắc nghiệt lúc đọc tờ
giấy. “Cả hai. Em ho rất nhiều vì nuốt phải khói, rồi em lại phải
căng cổ họng còn hơn cả gào thét để AI ĐÓ chú ý lúc em nhận ra cô ta
trong đám đông. Thêm nữa em sẽ không nói chuyện với anh đâu, và đám cưới CHẤM DỨT rồi.”
“Yeah,” anh chế giễu. “Anh đọc tờ giấy
em viết về đám cưới rổi.” Anh liếc nhìn lên, đôi mắt xanh nheo lại phát
ra những tia lấp lánh chăm chú tập trung vào tôi. “Chúng ta thẳng thắn
vớinhau nào. Mọi thứ anh phải làm là bảo vệ em, giữ cho em được an toàn. Anh sẽ làm thế, dù em có giận dữ thế nào cũng được. Việc đưa em vào
xe tuần tra và nhốt em ở đó là cách tốtnhất để em tránh khỏi rắc rối và
nguy hiểm. Anh sẽ không xin lỗi vì việc đó đâu. Tuyệt đối không. Hiểu
chưa?”
Anh có biệt tài xoay chuyển tình thế,
tôi sẽ cho anh thấy. Anh có thể chỉ ra và diễn đạt một cách buồn
cười đến nỗi chỉ những người nào nhỏ mọn và tầm thường mới phản đối
anh.Tốt thôi; tôi chả thèm bận tâm là mình có nhỏ mọn và tầm thường hay
không. Tôi với tay kéo cuốn sổ về phía mình.
Em không còn là rắc rối của anh nữa. Ngay khi người ta mang quần áo đến đây cho em. Em sẽ rời đi.
“Đấy là do em nghĩ thôi.” Anh điềm tĩnh
nói, sau khi đọc được dòng chữ tôi viết. “Em sẽ giữ nguyên cái mông
của em ở tại đây, anh sẽ để mắt tới em. Em không thể sống với gia đình
em được, em sẽ khiến họ gặp nguy hiểm nếu em làm thế. Có người đang cố
ý giết em, và cô ta không quan tâm xem liệu ai khác có bị thương hay
không miễn là cô ta hạ được em..
Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt thật! Anh hoàn toàn đúng.
Tôi viết: Vậy em sẽ ở khách sạn.
“Không, em sẽ không làm thế. Em sẽ ở đây.”
Có một quan điểm hiển nhiên cần được chỉ ra, tôi viện dẫn. Còn nếu cô ta bằng giá nào cũng bám theo em
thì sao?Anh sẽ bị nguy hiểm nhiều như bất cứ ai ở cùng em. Còn anh đêm
nào cũng có lệnh triệu tập cơ mà.
“Anh sẽ xử lý vấn đề ấy,” anh lên
tiếng, sau khi dừng lại mộtlúc chỉ để đọc những dòng tôi vừa viết
ra, chắc chắn là không đủ lâu để có thời gian suy nghĩ. “Em phải
tin tưởng anh về chuyện này. Kẻ cố ý phóng hỏa để lại chứng cứ, thêm nữa thủ tục bắt buộc là phải quay cảnh những người đứng xem tại bấtcứ hiện
trường vụ án đốt phá hay giết người nào, anh xem xét từng người trong
lúc anh cho đây có thể là một vụ cố ý đốt nhà. Một nhân viên tuần tra đã quay phim đám đông trước khi em phát hiện ra cô ta. Tất cả những gì em
phải làm là chỉ ra cô ta cho bọn anh, và bọn anh sẽ lần theo dấu vết
đó.”
Thật là nhẹ nhõm. Anh không nhận ra sự
nhẹ nhõm của tôi lớn đến mức nào, vì anh đã không ở căn hộ cùng với tôi
lúc đó. Tôi sẽ bớt căng thẳng hơn nhiều nếu như cô ả thực sự bị bắt
giữ, hẳn cô ả sẽ bị thế nếu mà anh không nhốt tôi lại trong cáixe tuần
tra ngớ ngẩn đó.
Tôi viết, Em nhận ra khuôn mặt cô ta,
em đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng em không nhớ ra được. Cô ta trông rất khác biệt giữa đám đông.
“Thì gia đình em, hay thậm chí là ai
đó trong số nhân viên củaem, có thể nhận diện được . Dĩ nhiên em đã nhận ra khi cô ta đang theo dõi em, vì thế có thể đó là những gì em
đang nghĩ.”
Lô gíc đấy, nhưng … sai rồi. Tôi lắc
đầu. Tôi không thể tả được nhiều lúc cô ta đang bám theo tôi, chỉ
rõ ràng đó là một người phụ nữ.
Âm thanh của một chiếc xe ô tô đang
quành xe vào nhà đã khiến chúng tôi chú ý, và Wyatt đứng lên. Tiếng
động đó tiếp tục vòng ra sau nhà, có nghĩa đó hơặc là gia đình tôi hoặc
là một người bạn, những người khác thường đến qua cửa trước. Anh mở cửa
thông ra gara và thốt lên. “Jenni,”
Wyatt đã gọi điện cho Mẹ chưa tới một
giờ trứơc, nên tôi ngạc nhiên là có người đã mang quần áo đến cho
tôi sớm thế. Jenni nhảy bổ vào bếp với hai cái túi xốp mua từ
Wal-Mart trên tay. “Chị có một cuộc sống thú vị nhất đấy nhé,” nó bình
luận, đầu hơi lúc lắc khi nó đặt hai cái túi lên trên bàn.
“Không bao giờ có một khoảng khắc buồn
tẻ,” Wyatt khô khan đồng tình. “Cô ấy mắc chứng viêm thanh quản toàn tập vì hítkhói, thế nên chỉ viết ra giấy được thôi.”
“Em thấy rồi,” Jenni nhặt lên một tờ
giấy có ghi “ĐỒ CHẾT TOI,”. Nó săm soi một lúc. Và cũng thực sự bối
rối. Không giống cái tính rườm rà của nó chút nào. Nó quay lưng lại
vớiWyatt, nên anh không thể nhìn thấy cái nháy mắt ranh mãnh mà nó
trao cho tôi.
Phản ứng duy nhất của anh là một cái khịt mũi.
“Tới đây đi,” Jenni mở hai cái túi, hớn
hở . “Em đã dậy vàtrang điểm xong xuôi, nên khi Mẹ gọi là em phóng thẳng tới Wal-Mart luôn. Chỉ là những đồ dùng cơ bản, nhưng chị cầnđủ dùng
trong vòng ngày hôm nay thôi, đúng không? Quần jean này, hai cái áo cánh dễ thương này, hai bộ đồ lót, máysấy tóc và lược tròn, mascara, son
bóng và một bộ bàn chải cùng thuốc đánh răng. Có kem giữ ẩm nữa. À, một
đôi giày lười. Em không bảo đảm là thoải mái, nhưng chúng nhìn cực
xinh.”
Tôi nhặt tờ hóa đơn mua hàng lên, chúi
mũi đọc từng mục, rồi lôi cuốn séc của tôi ra để hoàn trả cho nó. Vì nó
còn đang đứng, nó bắt gặp đôi giày cưới của tôi nhét trong túi xách, thế là nó há hốc miệng vì kinh ngạc.
“Ôi. Lạy. Chúa. Tôi.” Nó cung kính nhặt một chiếc giày lên và đặt vào trong lòng bàn tay. “Chị mua được cái này ở đâu vậy?”
Tôi dừng viết tờ séc, trong cuốn sổ tôi
có nguệch ngoạc tên của cửa hàng. Nó không hỏi giá, còn tôi không tình
nguyệnkhai báo. Một số thứ không liên quan. Chúng là đôi giày cưới của
tôi; giá cả không quan trọng trong việc quyết định giànhlấy cho riêng
mình.
“Chị quá may mắn là chúng còn nằm trong giỏ xách đấy,” nó thở ra.
Tôi xong tờ séc và xé nó ra khỏi cuống, tôi lắc đầu và viết vội vàng, “Không. Chị đã phải quay lại lấy.”
Hẳn là Wyatt nhìn thấy tôi lắc đầu, anh
bước một bứơc dài để xem tôi viết gì. Anh nhìn chằm chằm một lúc vào tôi với vẻ hoài nghi, rồi đôi lông mày của anh nhăn tít lại. “Em mạo hiểm
cuộc sống của mình chỉ vì một đôi giày?” Anh nổi cơn sấm sét.
Tôi cáu tiết lườm anh rồi viết, Chúng là ĐÔI GIÀY CƯỚI của em. Lúc đó, em vẫn nghĩ mình sẽ lấy anh. Giờ em biết rõ hơn rồi.
“Ooookay,” Jenni giật lấy tờ séc và quay gót. “Em đi đây,”
Không ai trong chúng tôi thèm để tâm khi nó đi ra cửa. Wyatt giận dữ, “Em quay trở vào đám cháy khốn khiếp đó để lấy đôi giày à? Anh không quan tâm kể cả nó có mạ vàng hay không…”
Tôi chộp lấy cuốn sổ viết, Chính xác là
không. Em vẫn ở trong phòng ngủ lúc em nhớ ra đôi giày, và em đi về phía tủ để lấychúng. Rồi tôi ném phịch cây bút xuống, gom đống quần áo mới
cùng đồ dùng cá nhân của mình rồi vác hết lên lầu. Cũng không them bước
vào phòng ngủ chính.
Truớc khi tắm tôi còn cẩn thận khóa cửa
phòng tắm, Trong lòng tôi biết ơn Jenni vì nó đã nhớ mua từng món đồ nhỏ nhặt cho tôi. Tôi đánh răng, xoa kem dưỡng ẩm – làn da tệ mạt của tôi
cần phải được làm thế, sau khi tiếp xúc với hơi nóng và bồ hóng, rồi
lại đến dầu rửa bát xát vào – tôi sấy tóc. Lúc tôi mặc xong quần áo, tôi lại cảm thấy mình giống như một con người. Cực kỳ mệt mỏi, nhưng con
người.
Wyatt vẫn đang chờ tôi khi tôi xuống
dưới lầu, không phải vì tôi thực sự mong anh rời đi mà thiếu tôi. Anh
vẫn biểu lộ nét dữ tợn trên khuôn mặt, nhưng anh nhìn tôi vẻ dò hỏi và
đột ngột lên tiếng. “Em cần ăn chút gì đó.”
Dạ dày tôi gào réo. Cổ họng tôi thì nói không đời nào. Tôi lắcđầu, chỉ tay vào cổ họng.
“Chỉ sữa thôi. Em có thể uống chút sữa.” Anh luôn có sữa trong tầm tay để trộn với ngũ cốc. “Hay là bột
yến mạch. Hãy ngồi xuống, anh sẽ pha cho cả hai chúng ta một ít
yến mạch.”
Anh kiên quyết, có thể là anh đúng; cả
hai chúng tôi đều cần phải ăn, sau một đêm bận rộn. Dường như bao
ngày đã trôi qua kể từ khi anh đưa máy trả lời tự động của tôi đến sở
cảnh sát để phân tích thông tin, khi mà thực sự chỉ mới hơn 12 giờ đồng
hồ xảy ra. Thời gian trôi vun vút khi bạn từ câu chuyện thứ hai sang căn nhà cháy, leo hàng rào, săn lùng những gãđiên, và bị nhốt trong một cái xe tuần tra quái quỷ hàng giờ trong lúc ả ta nhăn nhở ngay trước mắt
bạn.
Anh cởi chiếc áo khóac ra và quấy hai
chén bột yến mạch nguyên chất, thêm đường và sữa cho tôi để thành một
mónsúp nhẹ. Tôi cẩn thận nuốt một miếng; nó có vị ngon và nóng, đủ mềm
để tôi cố nuốt ngay cả khi nó làm tôi ho khù khụ. Hokhù khụ chả vui
vẻ gì. Tôi cố ghìm lại cho đến khi tôi cố nuốt hết một nữa tô yến mạch,
nhưng cơn ho đến sau từng miếng bột khiến cho tôi như nhai cát, thế là
tôi bỏ dở. Có khi tôi nênhưởng thụ sữa đánh, sữa chua và thạch Jell-O
vài ngày tới vậy.
Chúng tôi cùng dọn bàn, không phải là có quá nhiều thứ phải dọn: chỉ hai cái tô, hai cái thìa, hai cốc cà
phê. Khi mọi thứ đựơc xếp gọn trong máy rửa bát, tôi nhón lấy cái
giỏ xách của mình – hừ, anh đã bỏ con dao ra – rồi nhìn anh và diễn kịch câm bằng cử chỉ xoay chìa trong ổ khóa.
“Chìa vẫn ở trong xe,” anh nói, ý nhắc
đến chiếc Mercedes của tôi. Anh đang sử dụng chiếc xe cảnh sát thành phố cấpcho anh, một chiếc xe hiệu Crown Vic. Tôi ghét việc xảy ra với
chiếc Avanlanche của anh. Tôi nhìn thấy một trong hai bánh xe trước bùng cháy, thế nên cho dù đội cứu hỏa lúc đó có xịt vòi nước vào thì
tôi cũng biết là thiệt hại không thể sửa chữa được. Chiếc xe ở quá
gần, hơi nóng làm chảy hết lớp sơn, chảy đèn pha và động cơ phía
trước, tan nát hết cả. Anh rất bình tĩnh trước thiệt hại của cái xe,
nhưng tôi đoán anh đã biếtngay từ đầu, đã ở hiện trường nhiều đám
cháy, rằng không thể nào cứu vãn được gì.
Quên chuyện cái xe tải đi, anh lên tiếng. EM chắc mình vẫn ổn chứ?
Khốn khiếp. Không dễ gì nổi giận với một gã đàn ông yêu bạn nhiều như bạn yêu gã ta vậy.
Và rồi kẻ hớt lẻo tiếp tục làm tôi
mềm yếu hơn bằng cách kéotôi lại gần cho một cái hôn dài, đói khát. Khi
anh ngẩng đầu lênanh nhìn vào mặt tôi, cười nửa miệng, và lại hôn tôi.
“Ờ, “ anhnói. “Đám cưới vẫn tiến hành.”