Tôi thở hắt ra, toàn bộ cơ thể choáng váng vì bị giật nảy lên. Anh dựng tôi
dậy và đỗi vị trí của cả hai bằng cách ngồi xuốngmép giường để tôi
ngồi dạng chân lên anh, đôi tay anh đỡ lấy tôi khi tôi ngồi cong
lưng tựa vào anh, thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhớ kiểu sex tư thế thiền mà em đã
muốn thử chứ?” anh lẩm bẩm với tông giọng thấp và mơ hồ. “Anh kiểm
tra. Cấm cử động… em nghĩ mình thử mà không cử động trong bao lâu?”
Anh nâng thân trên của tôi lên áp vào miệng anh, mút mạnh hai núm vú của tôi, kéo chúng cương cứng lên trước khi thảra, chuyển nụ hôn lên ngực
và sau đó áp miệng anh vào một bên cổ tôi.
Có thể là vì chúng tôi đã không gần
gũi nhau hơn một tuần nay; cũng có thể vì cái chết đến quá gần đến nỗi
suýt nữa chia lìa chúng tôi mãi mãi. Câu hỏi tại sao cho những cái “vì”
này không thành vấn đề, không hề khi cảm xúc giữa hai thân thể hòa vào
với nhau của hai chúng tôi và khuôn miệng anh trên cổ đang trào dâng
những cảm xúc mãnh liệt trong tôi. Tôi không đặc biệt thích được chạm
vào ngực; hoặc là chán ngắt, hoặc là đau đớn. Nhưng có một điều gì đó về cái cách mà anh vừa làm; việc kéo mút mạnh mẽ từng núm vú của tôi khiến cho cơ thể tôi rộn lên. Còn cổ tôi…ôi trời, cái cổ của tôi… hôn tôi vào ngay chỗ đó luôn làm cho tôi nổ cả đom đóm mắt.
“Em nghĩ anh có khả năng làm em lên
đỉnh chỉ bằng cách hôn cổ em không? Anh thì thầm trước khi cắn nhẹ
vào chính chỗ cổ liềnvới vai của tôi, và búng lưỡi thật nhanh dâng lên
nỗiham muốn bị giam cầm. Cổ họng tôi còn quá thô ráp nên không thét lên
được nhưng tôi có thể rên rĩ, gần như thế, âm thanh phát ra không hơn
một tiếng thút thít vỡ vụn. Cơ thểcong lên với sự trào dâng của niềm
hoan lạc mãnh liệt, hông tôi rướn lên để nhận lấy anh vào sâu hơn bên
trong mình.
Anh nới bớt sức ép của răng anh trên
cổ tôi, hơi thở của phảra nóng hổi và ướt đẫm lúc anh lên tiếng, “Uh uh, đừng động đậy. Chúng ta phải giữ nguyên/ nằm im.”
Anh điên à? Lạy Chúa tôi, làm sao tôi có thể giữ nguyên nổi?
Anh điên à? Ôi chúa ơi, làm sao tôi
từ từ được? Nhưng chính cái ý tưởng đó lại đầy trêu ngươi, cám dỗ.
Cảm nhận được anh bằng cách ấy quả là kích thích không thể nào chịu
nổi.Không cần vội vàng, không cần xô thúc mà chỉ những chuyển động dâng
lên mãnh liệt, chỉ … cơ thể anh mạnh mẽ và nóng rực áp sát vào tôi, cái
ấy của anh cứng cáp, cái vật rắn đanh đó đẩy vào, phần cơn thể bên trong tôi bao chặt lấy anh. Tôicó thể nghe được tiếng tim anh đập thình
thịch ngay sát ngực cùng với tíêng đập cũng rộn ràng không kém của tôi.
Tôi tự hỏi liệu anh có nghe được những âm thanh ấy vang ra từ trong cơ
thể của tôi không nữa.
Đầu tôi tựa vào vai anh, và hơi thở
hổn hển của tôi phả vàolàn da ấm nóng, rịn đầy mồ hôi ấy. Theo bản năng
tôi xoay đầu và cắn nhẹ vào một bên cổ của anh, chỉ khi anh đã làm
thế với tôi và cảm thấy được cơn rung động đang đáp trả của cái vật rắn
đanh ở bên trong tôi. Anh thốt lên một tiếng rên rỉ, âm thanh thô ráp
vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
Những ý nghĩ quay cuồng trong tâm trí
tôi, những việc mà tôi trước đó chưa cân nhắc đến khi tôi đang phải liệt kê những nhu cầu thiết yếu cấp thiết cho mình. Những vỉ thuốc tránh
thai đã ra đi theo đám cháy ngày hôm qua. Ngay lúc này thì cũng không
có khả năng thụ thai cho lắm, vì tôi chỉ lỡ có một viên thuôc duy nhất
mà thôi, nhưng quả thật khả năng đó hoàntoàn có thể xảy ra với tình
trạng mạnh mẽ và thiếu bảo vệ nhưbây giờ. Cơ thể tôi cảm thấy căng tràn
nhựa sống và nữ tính một cách kỳ lạ. Tôi muốn mang trong mình đứa bé của anh, muốn mọi thứ mà hai cơ thể của chúng tôi trao lại cho nhau.
Tôi cắm những móng tay của mình vào hai
vai anh, rướn người lên cắn nhẹ vào dái tai anh. “Không thuốc tránh
thai.” Tôi thì thầm, những từ ngữ phát ra chỉ như tiếng thở.
Tôi cảm nhận được sự hưởng ứng sâu sắc
của anh bên trong cơ thể tôi, một sự kiếm tìm, một sự đòi hỏi cao độ.
Hai cánh tay anh siết chặt lấy tôi và anh luồn một bàn tay vào mái tóc
của tôi, nâng niu đầu tôi lúc anh áp miệng tôi vào miệng anh, lưỡi anh
chuyển động, sục sạo và chiếm lấy. Tôi cũng trao choanh tất cả, tôi
lấy đi hơi thở của anh, cùng lúc trong sâu thẳmtôi cuốn lấy anh và xoay
sở siết chặt anh, khiến anh phải thốt lên những tiếng rên rỉ kéo anh đến bờ vực của đỉnh điểm.
Anh rời miệng tôi và chuyển sang tấn
công phần cổ, bàn tay anh vẫn luồn trong mái tóc giữ lấy đầu tôi ngửa
ra sau để anh có thể tiếp cận hoàn toàn. Tiếng đập khoái lạc rộn
ràng mạnh mẽ xuyên suốt cơ thể gần như khiến tôi lên đỉnh, gần như thôi.
“Đừng cử động,” anh rên rỉ phía dưới cổ tôi, “Đừng cử động,”
Tôi muốn ngọ ngoạy cơ, tôi khao khát
được chuyển động quanh cái vật mập mạp của anh, và đắm mình vói sự tra
tấnmạnh mẽ đầy cảm xúc ấy. Tôi sẽ cần chỉ một cái đẩy mạnh nữa thôi, chỉ một… thôi chưa, vì cuộc tra tấn này kỳ diệu quá nên tôi không muốn nó
kết thúc. Tôi muốn rung mạnh ở đây, chỉ phía bên ngoài, và cảm nhận được những cái rùng mình lướt qua trên cơ thể to lớn của anh khi anh
cũng phải vật lộn với nhu cầu tương tự.
“Đừng cử động,” tôi thì thầm đáp trả anh và tóm lấy mông tôi một cách mạnh mẽ.
Hai cơ thể chúng tôi nóng bỏng và ẩm
ướt. Khi hai làn da dánchặt vào nhau, chúng tôi toát mồ hôi nhưng
khí lạnh của chiếc điều hòa phả ra đã quét vào lưng tôi một luồng
gió giá buốt. Anh đang xoa nắn mông tôi trong hai bàn tay to lớn
của anh, sựtương phải giữa cái nóng và cái lạnh đang làm ý thức của
tôi quay cuồng mất phương hướng.Những ngón tay của anh trượt dọc mông
tôi, xuống dưới nữa, cho đến khi anh tiến vào sâu nơi bên trong tôi.
Tôi sẽ gào lên mất, nhưng cổ họng tôi
lại ngăn cản nỗ lực đóvà từ chối hoạt động. Tôi cố không di chuyển. Tôi
run lên dữ dội, đầu ngả ra phía sau trong lúc miệng anh rà trên cổ tôi.
Tôi ghì chặt lấy anh mạnh mẽ, cố giữ chặt lấy anh, ghì anh vào sâu
hơn, và anh cũng run lên. Tôi yêu cảm xúc đó, cảm nhận được toàn bộ sức
mạnh và sự cứng rắn của anh đáp lại tôi. Tôi yêu biểu lộ sâu sắc trong
đôi mắt xanh, cách anh nhìn tôi,sự buông thả hoàn toàn, tuyệt đối không
hề phòng ngự khi chúng tôi lên đỉnh cùng nhau.
Và rồi tôi bùng nổ, run lên, bật khóc,
toàn bộ cơ thể chuyển động lúc tôi bám chặt lấy anh trong cảm giác
tan ra hoàn toàn mà tôi từng cảm nhận được. Những co thắt giống như
các đợt sóng lan khắp người tôi. Tôi cảm thấy anh rên rỉ, cảm thấy
cơnrung động xuyên qua khắp cơ thể anh, và chỉ khi tôi đổ sập mềm nhũn
dựa vào anh, anh xoay người, ghim chặt tôi xuống đệm phía dưới anh cùng
lúc anh cũng bùng nổ.
Chúng tôi giữ nguyên tư thế đó và lăn
ra ngủ, không cần cả tắtđèn, không cần đứng dậy tắm rửa, Và nếu mà tôi
có mơ mộng gì, thì tôi cũng chả biết gì sất.
Buổi sáng, chúng tôi lại yêu nhau dưới
vòi hoa sen. Thực ra Chúng tôi phải tách nhau ra với sự trợ giúp của
dòng nước ấm. Tối qua chúng tôi yêu nhau mãnh liệt thì buổi sáng hôm
nay lại là vui đùa,trêu chọc ít nhất là cho đến tận phút cuối cùng.
Tôi trông sặc sỡ như một con vẹt lúc tôi bước ầm ĩ xuống lầu.
Tôi luôn luôn mất nhiều thời gian chuẩn
bị hơn, thế nên dĩ nhiên là anh đã dọn bữa sáng sẵn sàng. Anh ngoái
đầu lại và nháy mắt với tôi khi tôi nhăm nhe món cà phê. “Hôm nay em
nghĩ em ăn được một bữa thực sự à?”
Tôi nuốt ngụm cà phê đầu tiên, cân nhắc, rồi hươ tay lên thành một cử chỉ “có thể có, có thể không,”.
“Yến mạch đây,” anh lên tiếng. Đừng cố ăn những thứ làm em ho.”
Tôi gắng phát âm lên thành tiếng, dĩ
nhiên là sáng nay tôi thậm chí còn nói được. Không may, âm thanh phát ra chỉ là của một con ếch sắp chết kêu rầu rĩ. Dù vậy, chỉ cần thì thầm
thôi cũng là một nỗ lực phi thường rồi, vì tôi có cả một ngày dài bận
rộn phía trước cơ.
Trong khi ăn sáng anh nói, vẻ giận dữ/
tư lự, “ Anh không ởbên em hôm nay được, vì thế điểm dừng đầu tiên của
em là chỗ mua một cái di động mới. Hiểu chưa? Em không được để mất liên
lạc.”
Tôi hoàn toàn ủng hộ.
“Em phải kể cho anh nghe có chuyện gì với cái điện thoại cũ của em.”
Chỉ vì tôi thì thào được không có nghĩa
là tôi nên làm thế. Tôicàng ít nói, thì tôi càng nhanh lấy lại
giọng. Thế nên tôi biểu diễn kịch câm động tác đập chiếc di động vào
thành cửa.
“Đúng là điều anh đã nghĩ đến,” một lúc sau anh mới lên tiếng, giọng căng thẳng.
Bạn sẽ nghĩ rằng từ trước đến giờ chưa ai từng đập vỡ một cái di động cả nhỉ.
“Nào. Việc anh muốn em làm ngày hôm nay
là yên vị ở chỗ làm. Đừng đi bất cứ chỗ nào quen, những nơi mà cô ta có
thể tìm được em. Đừng đến nhà bố mẹ. Đừng đến chỗ Siana. Em cần mua
sắm nhiều thứ thì cứ đi. Anh sẽ đưa em đến hãng cho thuê xe, em có thể
lái thứ gì đó hoàn toàn khác so với cái xe nhỏ bắt mắt/ gây chú ý của em ở ga ra ngoài kia.” Giờ anh hoàn toàn biến thành một gã cảnh sát từ đầu tới chân, đôi mắt anh hẹp lại, trí óc anh thì hoạt động như điên. “Anh
sẽ lấy chiếc Mercedes, bọn anh sẽ để một cảnh sát nữ tóc vàng lái xe đi
lòng vòng tới Great Bods, tới ngân hàng, tới chỗ em hay ăn trưa ở đó.
Người này có thể đợi cơ hội/ một lúc, một ngày hoặc hơn, nhưng rồi cô ta sẽ lại theo dõi/ đi theo em thôi. Nhưng sẽ không phải là em. Không
điêu đình/ đàm phán gì hết.”
Tôi với lấy cuốn sổ và viết nguệch
ngoạc, “Em không tranh cãi về chuyện đó đâu.” Yeah, tôi đã có cơ hội bắt được cô ta vào cái đêm đám cháy xảy ra, tôi điên tiết, nhưng đến
sáng ra bình tĩnh lại, một thực tế to lớn đập ngay vào trước mắt
tôi: tôi cần quan tấm đến đám cưới và không thể để xảy ra bất cứ một sự
trì hoãn nào nữa cả. Tôi nay, dù là tôi phải viết ra từng chữ một, Wyatt và tôi sẽ thỏa thuận với nhau tôi đang lảng tránh/lần lữa, nhưng tôi
không đủ sức chờ đợi thậm chí là cho đến lúc ấy.
Nhờ sự khéo léo giao tiếp lễ tân đầy
hứa hẹn của JoAnn, cô ấy cùng với Lynn có thể xử lý mọi chuyện cho đến
khi cô ả điên rồ này được quan tâm đến. Trong khi chờ đợi thì tôi sẽ
chạy đua với thời gian để chuẩn bị hoàn tất cho lễ cưới. Tôi đã mất
bao nhiêu ngày vì cô ả này rồi nhỉ, phải công nhận cô ả cũng là kẻ đã cố tình đâm xe vào tôi ở bãi đỗ xe siêu thị. Cóthể là không, nhưng mà này, cô ta có gan đốt nhà thì tôi cũng
Tôi sẽ cảm thấy an toàn tuyệt đối trong
một chiếc xe thuê vô danh, lái đến cửa hàng Sticks and Stones để đối
mặt với Monica Stevens ở sào huyệt của cô ta, đi mua vải, mua quần
áo mới – dù chỉ ở một siêu thị nhỏ nào đó – và tới gặp dì Sally. Những
việc này không phải là công việc hàng ngày của tôi, vàtôi đang bắt đầu
tiến hành từ một nơi hoàn toàn khác, một nơi an toàn. Cô ta không
thể biết được tôi ở đâu hay làm cách nào tìm ra tôi, và cảm giác điều
này thật tuyệt.
Sau bữa sáng, Wyatt đưa tôi đi mua một
cái di động mới. Trước sự ngạc nhiên của tôi. Anh không đưa tôi đến
nhà cung cấp dịch vụ của tôi mà là của anh, và thêm tôi vào hóa đơn
thanh toán tiền cước của mình. Dĩ nhiên tôi vẫn giữ nguyên số cũ, nhưng
cộng cả hai hóa đơn vào thanh toán cùng thì cảm giác mối quan hệ lâu dài đáng ngạc nhiên vậy.
Chuyện này gợi cho tôi nhớ đến những chi tiết khác mà tôi phải lưu tâm đến, như là việc hủy những dịch vụ
công cộng cho căn hộ của tôi. Tôi khá chắc là cả công ty điện thoại lẫn
công ty dịch vụ truyền hình cáp đều sẽ tiếp tục gửi hóa đơnđến cho tôi,
thậm chí là ở đó bây giờ chả có căn nhà nào tồn tại nữa/ bây giờ căn nhà không còn ở đó nữa.. Và tôi sẽ cần lập một bản kê tài sản cho công
ty bảo hiểm. Ôi trời, tôi đã nghĩ là tôi đã sắp sếp xong xuôi thời gian
trong ngày của mình,thế mà càng ngày càng nhiều việc ào đến bất ngờ ngốn vào thời giờ của tôi.
Điểm dừng tiếp theo của tôi là gần với
sân bay, nơi tất cả cáchãng cho thuê xe đều ở đó. Tôi lấy một chiếc hiệu Tanrus – các xe hiệu này thường có bộ phận giảm xóc tốt – nhưng đoán
xem gì nào? Nó màu trắng. Màu trắng dường như là màuđược chọn nhiều nhất của các xe cho thuê. Tôi không thích màu trắng cho lắm, nhưng Wyatt
kịch liệt phản đối màu táo đỏ.“Quá dễ bị chú ý,” anh nói.
Tôi chắc vậy.
Rồi anh hôn tôi và chúng tôi chia tay nhau trong ngày.
Chỉ mới 9 giờ sáng, còn quá sớm mới
tới giờ Sticks and Stones mở cửa. Để giết thời giờ, tôi vào một cửa
hàng bán vải khác. Thật không may., nhưng vào lúc tôi tìm trong một cửa
hàng phía bên trên, tôi đã tốn mất gần như cả giờ đồng hồ và cực kỳ thất vọng, thế là tôi lái xe đến Sticks and Stones.
Một phụ nữ gầy như que củi tiến đến
chào đón tôi, nụ cười của bà ta nhếch lên hơi chút lạnh lùng khi bà ta
nhìn thấy tôi trong bộ quần jeans và một cái áo len mỏng. “Vâng, tôi
giúp gì được cô nào?”
Không cách nào thoát được, tôi phải mở
miệng thôi – tôi thì thào, thà vậy còn hơn .” Tôi là Blair Mallory. Tôi
đã để lại danh thiếp ngày hôm kia, nhưng Cô Stevens không gọi.” Tôi nhìn thấy vẻ mặt của bà ta khi bà ta hơi giật lùi ra đằng sau như thể tôi bị bệnh truyền nhiễm vậy. “À, tôi bị viêm thanh quản nặng. Không, bà không bị lây đâu. Sáng qua lửa thiêu rụi căn nhà của tôi, do tôi hít phải
khói nên tôi không được khỏe cho lắm, tôi thật sự cần gặp Monica. Nào,
nếu được phép.”
Thật là nói quá nhiều, thậm chí cả thì
thào không thôi cũng quá sức. Lúc tôi dừng lại tôi quắc mắt lên cau
có. Tôi không thích bà này tí nào.
Bà ta tỏ ra tươi tỉnh với thông tin
nhà tôi bị cháy, thật quá đủ lập dị rồi. Tôi mất cả một lúc trước khi
tôi nhận ra rằng bà ta coi một ngôi nhà mới và tất cả đồ đạc mới đồng
nghĩa với việc trang hoàng lại. Tôi tự hỏi liệu bà ta có lùng sục các tờ báo tìm tin tức các vụ cháy nhà, cách mà những luật sư ám muội tìm kiếm các vụ tai nạn xe cộ thường làm.
Bà ta đưa tôi đi qua cửa hàng đến
khu đằng sau, nơi đặt cácvăn phòng làm việc. Cảm nhận về khu đằng
sau này hoàn toàn khác lạ; những cuốn sách lớn chứa những mẫu vải sưu
tập được xếp chồng lên nhau hỗn loạn, những phần đồ đạc khác nhau lẫn
lộn lung tung, các khung ảnh nghệ thuật xếp dựa vào các bức tường. Tôi
thực sự thích cái này hơn, chính nơi này công việc mới được hoàn tất.
Ở đây đầy sức sống thay vì cảm giác cách điệu lạnh lẽo của phòng
trưng bày phía trước.
Bà ta gõ vào một cánh cửa phòng, một
lời mời phát ra từ phíatrong, bà ta đẩy cửa bước vào. “Thưa cô
Stevens, đây là Blair Mallory,” Bà ta cất lời như thể đang giới thiệu
tôi với Nữ hoàng Elizabeth vậy. “Cô ấy mắc chứng viêm thanh quản vì hôm
qua căn nhà của cô ấy cháy – nuốt phải khói, bà biết đấy.” Với mẩu
tin tức trêu ngươi đó, bà ta quay lại phòng trưng bày và để chúng
tôi lại với nhau.
Tôi chưa từng gặp Monica Stevens trước
đó cho dù tôi đã nghe thấy tiếng tăm về cô ta. Tôi mường tượng ra kiểu
ngườinhư cô ta, nhưng thực tế hoàn toàn không giống vậy. Cô ta khoảng
gần 40, mái tóc đen bóng mượt như mơ, tỉa so le hai bên, kiểu cách rất
chuẩn mực, và các loại vòng tay sặc sỡ/ lòe loẹt ở cả hai cổ tay. Nếu
tôi đeo những kiểu vòng đó thì tôi mới thích chúng. Mà này, khi bạn là
người gây khó chịu thay vìbị người khác gây khó chịu là hai việc
hoàn toàn khác nhau nhé.
“Tôi rất lấy làm tiếc về căn nhà của
cô, “Cô ta lên tiếng, tônggiọng ấm khiến cô ta có vẻ dễ gần hơn. Thứ mà
tôi đã khôngmong đợi ở phía cô ta là biểu hiện thân thiện trong ánh mắt.
“Cám ơn,” tôi thì thào, và lôi xấp hóa đơn của dượng Jazz từ giỏ xách, đặt chúng ngay trước mặt cô ta rồi mới ngồi xuống.
Cô ta bối rối ngó vào xấp hóa đơn,
rồi đọc cái tên ghi trong đó. “Ngài Arledge,” chất giọng của cô ta nghe
thật ấm áp. “ Ông ấy là người dễ mến, quá lo lắng với việc làm cho vợ
bất ngờ. Tôi thích làm việc với ông ấy.”
Không có bất cứ công việc nào “với”
dượng Jazz nào hết, người có khả năng bằng con số không tròn trĩnh về
kiểu dánghay trang hoàng. Dượng Jazz đã trao cho cô ta toàn quyền quyết
định, dượng chỉ mỗi việc là ký vào quyển séc, thế thôi.“Cuộc hôn nhân
của ông ấy tan vỡ vì chuyện này đấy.”
Cô ta sững sờ. “Nhưng… tại sao?”
“Vợ ông ấy yêu căn phòng ngủ cũ. Bà
ấy căm ghét phong cách mới và thậm chí còn không chịu ngủ trong căn
phòng đó nữa. Bà ấy giận chồng vì đã tống khứ đám đồ đạc cũ, bà ấy còn
cố tình đâm xe vào chồng.”
“Ôi trời ơi. Cô đang đùa hả. Bà ta không thích căn phòng đó ư? Nhưng nó thật lộng lẫy cơ mà.”
Cô ta thậm chí còn không thèm nháy lấy
một mắt khi nghe chuyện dì Sally cố tình làm cho dượng Jazz bị thương,
nhưngthật ra cô ta đang không tin nổi rằng lại có ai đó ghét nhữngtác
phẩm mà cô ta tạo ra.
Oa. Tôi ngưỡng mộ cái thực tế so le đó nhiều như bất kỳ ai,nhưng nếu như thế thì lại quá xa rời với mục đích ban đầu củatôi.
“Tôi đang cố cứu vãn cuộc hôn nhân này,” tôi nói. Toàn bộ những lời thì thào thực sự, thực sự khơi mào cho
một cơn đau buốt. “Sau đây là Những việc mà tôi muốn cô thực hiện:
đếnmang hết toàn bộ đồ đạc và đem về cửa hiệu ủy thác của cô;hoặc là; vì chúng chưa bao giờ được sử dụng, hãy bán chúng như đồ mới. Có thể về
mặt kỹ thuật thì không, nhưng vì cô chưa bao giờ được sự chấp thuận
cuối cùng để tiến hành công việc này, ý tôi là vẫn đang tiến hành.”
Cô ta cứng người lại. “Ý cô là gì?”
“Ý tôi là khách hàng không hài lòng với việc này.”
“Tôi đã nhận thanh toán đủ, tôi khẳng định là ông ấy hoàn toàn hài lòng.” Hai má cô ta bắt đầu đỏ lên.
“Jazz Arledge là một kẻ cả tin/ khờ khạo khi tiến hành trang trí lại căn phòng. Ông ấy chả biết tí gì hết.
Có khi cô đã đóng đinh giấu vào tường ông ấy cũng chẳng biết mà phản đối nữa. Tôi không nghĩ là cô cố tình lợi dụng ông ấy, tôi tin chắc cô là
một thương gia đủ thông minh/ khéo léo để nhìn ra lợi thế trong việc
trang trí lại căn phòng ngủ đó, nhưng lần này cô đang hợp tác với Phu
nhân Arledge, người đang cực kỳ không hài lòng.”
Cô ta nhìn tôi vẻ tư lự, “Vui lòng
giải thích rõ.” Tôi vẫy tay về phía phòng trưng bày. “Danh tiếng của cô
đi trước con người cô. Người nào thích nền nghệ thuật mới hiện đại và
tiên phong sẽ thích tác phẩm của cô, nhưng các khách hàng tiềm năng giữ
cái nhìn truyền thống không đến với cô vì họ nghĩ cô không làm kiểu
công việc như thế.”
“Dĩ nhiên là tôi có,” cô ta buột miệng
ra, “Bề ngoài/ phong cách không phải là thứ tôi thích, cũng không phải
là phongcách dấu ấn của tôi, nhưng mục tiêu cuối cùng là để cho khách
hàng vui lòng.”
Tôi cười rạng rỡ với cô ta. “Rất vui
khi nghe vậy. Mà này, tôikhông tin là mình đã nhắc đến chuyện mẹ tôi là
bạn thân của Bà Arledge. Mẹ tôi làm trong ngành bất động sản, chắc cô
cũng đã nghe đến bà ấy. Tina Mallory?”
Mắt cô ta ánh lên vẻ hiểu biết. Mẹ
là cựu Hoa hậu Bắc Carolina, mẹ đã bán được rất nhiều căn nhà. Nếu
mẹ được giới thiệu cho Monica thì tiềm năng kinh doanh có thể là rất
lớn.
Cô ta với lấy cuốn sổ nháp, và với
trí nhớ đáng nể cô ta nhanh chóng phác họa lại căn phòng ngủ của
Sally. Cô ta làm việc cực nhanh, những nét bút chì màu bay trên bề
mặt giấy. “Cô nghĩ cái này thế nào?” cô ta xoay cuốn sổ về phía tôi để
tôi nhìn được những gì mà cô ta vừa vẽ.
Bức phác họa cực kỳ ấm cúng dễ chịu/
thoải mái, nhiều màu sắc và sử dụng nội thất gỗ gây nên cảm giác
ấm cúng. “Tôi nhớ những món đồ cổ này,” cô ta lên tiếng, “Chúng là
nhữngmón đồ chất lượng tuyệt vời, tôi không thể trả lại y hệt, nhưng
tôi có thể tìm được một hoặc hai thứ nhỏ hơn, những món đồ đem lại những cảm giác y hệt như trước.”
“Bà Arledge sẽ rất thích,” tôi nói,
“Nhưng tôi cảnh cáo cô trước là Jazz sẽ không sẵn lòng trả thêm một đồng nào nữa đâu. Ông ấy rất chua xót/ đau khổ/ cay đắng về tổng chi phí
đã trả đấy.”
“Ông ấy sẽ thấy khác khi tôi hoàn thành
xong,”Cô ta mỉm cười, “Còn tôi cũng sẽ không tốn một xu nào với việc
này đâu, đảm bảo đấy.”
Khi đã nhìn vào khoản tiền lãi ròng sau khi trừ đi hết chi phí(cộng vào giá vốn) trong hóa đơn, tôi tin cô ta chắc.
Hai phần ba nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành. Giờ đến phần khó khăn nhất là dì Sally.