Việc đầu tiên tôi làm trong sáng ngày hôm sau là gọi điện cho mẹ. ‘”Con cãi thua Wyatt rồi, và chúng con sẽ kết hôn trong vòng một tháng.”
“Blair Elizabeth. Chuyện xảy ra thế
nào?” Sau một khoảng khắc choáng váng, mẹ mới lên tiếng hỏi, và tôi biết bà đang muốn biếtcái vế đầu trong câu nói của tôi cơ.
“Cuộc tranh luận mang tính chiến lược.”
tôi nói. “Ngu ngốc là tận tối qua con mới nhận ra việc tên con sẽ thành
Blair Bloodworth, con bảo sẽ giữ lại họ Mallory, anh ấy nổi điên lên và
rốt cuộc là : hoặc anh ấy tè vào con để đánh dấu chủ quyền hoặc con sẽ
phải mang họ của anh ấy..”
Mẹ cố lắm mới nín được cười trước khi
chịu hết nổi. “Thì giờ nó phải có nghĩa vụ với con thôi.”. Tôi yêu
mẹ; tôi không cần phải giải thích gì cho mẹ hết. Bà hiểu tôi ngay
tức khắc, có thể là do chúng tôi quá giống nhau. Thừa biết tính ương
ngạnh và ngoan cố của Wyatt, cộng thêm cả những tính cách khác như là
tính chiếm hữu, vân vân nữa thì cái kết cục của cuộc tranh luận tối
qualà tất lẽ dĩ ngẫu, trừ khi tôi muốn chia tay., mà tôi thì không hề
muốn thế, nên tôi phải khéo léo luồn lách làm sao để giành đượclợi thế
tốt nhất trong cuộc đấu tranh này. Anh nợ tôi. Món nợ muôn đời này cũng
tốt thôi.
”Nhưng … anh ấy ra tối hậu thư cho con. Hoặc kết hôn trong vòng một tháng, hoặc sẽ phải làm theo ý anh ấy.”
“Vậy các điều khoản là gì?”
“Nếu may mắn ra thì sẽ có một đám cưới trong một nhà thờ nhỏ. Còn không, thì là Las Vegas.”
“Ugh. Không bắt chước Britney. Thế là kệch cỡm.”
Thấy chưa? Tôi đúng là bản sao của mẹ mà.
“Đó chính là điều con nghĩ, nhưng anh ấy biến đám cưới thành một thách thức. Con phải vắt chân lên cổ mà lên
kế hoạch cho đám cưới.”
“Trước tiên con phải lên kế hoạch đã.. “Kết hôn” không hẳn là kế hoạch. Nó là kết quả cuối cùng.”
“Con biết. Con đang cố sắp xếp cho phù
hợp với lịch công việc của mọi người đây, nhưng kín hết rồi. Hai mươi
chín ngày kể từ hôm nay – từ lúc vụ thách thức này chính thức bắt đầu
tối qua- chúng con sẽ kết hôn, và mọi người hoặc phải sắp xếp lại lịch
của mình, hoặc sẽ để lỡ đám cưới”
“Sao lại là hai chín mà không phải là 30, hay 31?”
“Anh ấy cãi là vì bốn tháng trong năm có ba mươi ngày, thành một tháng đúng .”
“Tháng hai có hai tám ngày.”
“Hoặc hai mươi chín. Cũng tùy, vậy coi như không tính,”
“Hiểu rồi.Thôi được, hai mươi chín ngày kể từ hôm nay. Có nghĩa là con sẽ cưới vào ngày thứ ba mươi. Nó tính vậy hả?”
“ Thế nên anh ấy mới cho con đủ ba mươi
ngày.” Tôi chụp lấy giấy note cùng cái bút mà tôi đã dùng tối hôm trước
rồi bắt đầuviết ra các đầu mục. “Áo cưới, hoa, bánh, đồ trang trí, thiệp mời. Không phù dâu. Không áo tuxedo cho anh ấy, chỉ một bộ comple thôi. Chắc đủ rồi.” Một đám cưới không cần phải quá khác thường thì mới được
nhớ đến. Tôi không cần khác thường, nhưng tôi phản đối nếu nó không đẹp. Ban đầu tôi nghĩ sẽ cần một phù dâu cho tôi và một phù rể cho
anh, nhưng chắc tôi phải giảm bớt càng nhiều thứ càng tốt.
“Bánh cưới sẽ là cả vấn đề. Đồ ăn thức uống thì có thể đặt được bất cứ chỗ nào, nhưng bánh cưới thì…”
“Con biết.” Tôi đáp. Cả hai chúng tôi
đều thở dài. Bánh cưới là một tác phẩm nghệ thuật. Cần nhiều thời gian.
Thợ làm bánh ngon thường là bị đặt hàng kín đặc trước hàng tháng trời.
“Mẹ sẽ lo vụ bánh.” Mẹ nói. “Mẹ sẽ
kêu gọi giúp đỡ. Mẹ cũng sẽ lôi dì Sally vào cuộc. Giờ dì cần thoải mái
để khỏi nghĩ vềdượng Jazz nữa .”
Đó là một đề tài đáng buồn. Dì Sally
và dượng Jazz Arledge đang trên bờ vực tan vỡ cuộc hôn nhân dài ba
mươi lăm năm nếu họ không giải quyết hết mọi mâu thuẫn giữa hai người.
Sally là người bạn thân nhất của mẹ, vì thế chúng tôi hoàn toàn đứng
về phe dì, dù có thông cảm cho dượng Jazz vì dượng thật quá ngây ngô. Dì Sally từng lái xe tông vào dượng đến gãy cả chân, thật ra chính dượng
đã để yên cho dì làm thế thay vì nhảy tránh đi, bởi vì sau đó dì sẽ
cảm thấy cân bằng lại và sẽ tha thứ cho dượngtrong chuyện quẳng thẳng
cánh cò bay những món đồ cổ vô giá trang trí trong phòng ngủ của
dì, nhưng tôi đoán bản năng sống đã bắt dượng phải nhảy tránh đi. Thế
nên dì Sally đã đâm ngay vào một bên nhà, túi khí bung ra làm vỡ mũi,
chính việc đó đãkhiến cho tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn. Dượng Jazz
đang gặp rắc rối lớn, rất lớn.
“Hôm nay đến phiên con mở cửa, Lynn sẽ
đóng cửa Great Bods” – Lynn Hill là cô trợ lý của tôi ở Great Bods –
“Tối con sẽ đisắm đồ.” Tôi nói với mẹ. “Mua nhiều thứ lắm. Mẹ có gợi ý
gì không?
Bà đọc tên một vài cửa hàng, và chúng
tôi dập máy. Tôi đoán chúng tôi sẽ còn nói chuyện vài lần nữa trong
suốt cả ngày, mẹ sẽ bắt tôi cập nhật thông tin để mẹ còn góp ý. Siana và Jenni, hai cô em gái của tôi, cũng sẽ bị bà điều động, chắc chắn là thế rồi.
Mục tiêu trước mắt của tôi thật rõ ràng: nhanh chóng tìm ngay một cái áo cưới, để nếu cần thiết sẽ có đủ
thời gian mà thay đổi lại.Tôi không nói đến một cái váy cưới kiểu
như trong chuyện cổ tích; tôi đã có một cái rồi, thời điểm tôi cưới
lần đầu tiên ấy, và chuyện đó chả có hiệu quả gì: không có câu
chuyện thần tiên nào hết. Thứ tôi muốn lần này là một cái gì đó
đơn giản, cổ điển làm cho tôi trông đáng giá cả triệu đô và khiến
Wyatt phải mờ mắt vì ham muốn. Hey, không phải vì lý do chúng tôi đã ngủ với nhau rồi mà tôi lại bỏ qua đêm tân hôn đáng nhớ, đúng chưa?
Chắc tôi nên kiếm cớ gì tránh xa anh
ra trong vòng một tháng tới để đảm bảo anh phải mờ mắt vì ham muốn. Dù
thế thì cho đếntận bây giờ, một khi chuyện đó đến với Wyatt thì tôi khó
mà phòng thủ được. Anh có cách khuất phục tôi và tấn công tôi không
thương tiếc, thật ra phần lớn chính tôi mới là người ham muốn mờ mắt vì
anh mới chết.
Tôi nghĩ đến việc chuyển tới sống với mẹ anh một thời gian. Điều này sẽ ngăn cản những mong muốn thể xác của
anh – mặc dù anh hoàn toàn có khả năng bắt cóc tôi và mang tôi về hang ổ của mình cho một đêm sung sướng. Đức Chúa Trời, tôi yêu gã đàn ông này
phát điên.
Ý nghĩ chợt nảy ra trong óc tôi là
nếu như anh không thể có sex, thì tôi cũng sẽ không. Gần một tháng
trời thiếu anh… chắc tôi sẽđể cho anh bắt cóc mình đi hơn một lần.
Thấy không? Tôi thật đáng khinh, sự thực thì trước kia anh đã từng tận dụng lợi thế ấy hơn một lần rồi.
Ôi trời, vài tuần tới có vẻ hay ho lắm đây.
* * *
Wyatt điện vào di động của tôi đầu giờ
chiều.. Tôi đang mê mải với bài thể dục của mình – vì tôi là chủ trung
tâm thẩm mỹ GreatBods, tôi buộc phải giữ thân hình thon thả hoặc là mọi
người sẽ nghĩ Great Bods không phải là một địa điểm tốt – nhưng tôi vẫn
dừng lại nghe điện thoại. Không phải tôi biết là Wyatt gọi, vì tôi không biết thật cho đến lúc nhìn thấy số của anh hiện lên trên màn hình
Caller ID; với những gì xảy ra sáng nay, mẹ có thể gọi đến bất cứ
lúc nào.
“Anh nghĩ mình được nghỉ làm đúng giờ, chỉ lần này thôi.” Anh nói. “Có muốn ra ngoài ăn tối không.”
“Không, em đi mua đồ.” Tôi bước vào văn phòng của mình và đóng cửa lại.
Mối quan tâm của anh đến việc mua bán quá thờ ơ; không muốn nói là chả có tý ty nào. “Em để sau hẵng làm, được không?”
“Không, vì không còn sau siếc gì nữa.”
Đầu dây bên kia lặng phắc, bởi vì mỗi
lần tôi cứ tuyên bố điều gì đại loại giống thế này thì anh im bặt, như
thể anh đang xem xem mình có bị hớ hay có bị tôi giăng bẫy gì không ấy.
Thật là chân tình nhỉ, mối quan tâm mà anh dành cho tôi và mấy cái trò
của tôi.
Cuối cùng anh lên tiếng, “ Nếu hồi tận diệt rồi, sao còn phải lo đến chuyện sắm đồ?”
Tôi đảo tròn mắt, dù anh không thấy được cử chỉ ấy của mình. Xin lỗi, nếu đến hồi tận diệt rồi, thì bạn còn làm
được gì nữa ngoàiviệc đi mua sắm? Bạn đang nhìn chăm chăm vào những đôi
giày mốt mới nhưng không mua vì không biết phải diện chúng khinào, và dù gì thì chúng cũng quá mắc tiền? Mua hết đi, honey. Bạn không phải lo
đến hóa đơn thẻ tín dụng nữa, vì đến hồi tận diệt rồi. Bạn chẳng mang
được chúng theo, nhưng bạn có muốn thử liều không? Chuyện gì xảy ra nếu
như bạn có thể mà lạinhận ra rằng quá muộn? Bạn sẽ đứng đó, trên tay
chẳng cầm thứ gì mình thực sự ước ao mà lại không có được vì bạn không
thấy cần phải để dành.
Tôi vứt thẳng ý tưởng ấy ra khỏi đầu
và quay lại với Wyatt. “ Em không nói thế giới đang kết thúc. Chuyện
này là về anh và cáithời hạn quý báu của anh mà thôi.”
“Ah. Hiểu rồi. Hạn chót của anh.” Giọng
anh nghe có vẻ cực kỳ tự mãn; thời hạn cuối của anh đã thực hiện
chính xác những gì anh định làm, là kích động tôi xắn tay vào đàn
áp đống lịch công việc chồng chéo của mọi người. Tôi biết anh quá đủ
để hiểu đích xác ý anh đang nói gì, bằng không thì mọi thủ đoạn
kích động của anh sẽ chẳng có hiệu quả.
“Chỉ vì hạn chót của anh,” tôi ngọt ngào tiếp tục.”mà có khi em chẳng còn thì giờ để ăn một bữa cho tử tế đàng
hoàng nữa. Em sẽ phải tìm cho ra một cái váy cưới ngay tối nay thì mới
đủ thời gian để chỉnh trang cho vừa . Anh có lễ phục rồi phải không?
“Dĩ nhiên.”
“Vậy là anh định mặc bộ đồ đó trong
lễ cưới, trừ khi nó bị sờn, thế thì tốt hơn hết anh nên sắm đồ đi, vì
nếu anh mà mặc đồ rách vào ngày đó thì chẳng ai trong bọn em tha thứ
cho anh đâu, em sẽ bíên cuộc đời anh thành bất hạnh.”
“Nếu em thích thì anh lúc nào cũng sẵn
lòng li dị.” Giờ giọng anh có vẻ thích thú uể oải. tôi mường tượng
ngay ra đôi mắt xanh của anh lấp lánh.
“Anh cứ thử ly dị em xem, vì em sẽ quyết chiến một mất một còn, em sẽ săn đuổi anh đến tận cùng trái đất. Siana
cũng sẽ đuổitheo anh. Và mẹ sẽ huy động cả một liên đoàn các bà đuổi
theo anh.” Siana là luật sư, chuyện đó có thể ngăn anh lại, nhưng anh
quen biết cả đống luật sư nên với anh chả quan trọng gì. Mặt khác,
anh cực kỳ tôn trọng mẹ tôi, thực ra sợ mẹ thì đúng hơn. Mẹ sẽ huy động
một liên đoàn các bà đuổi theo anh là cái chắc.
“Vì thế em định lôi chuyện này vào hả?”
“Đánh cuộc cả cái mông anh là em sẽ làm thế đấy.” Tôi chờ một cú phản kích và thêm vào.
Thật khó chịu khi anh cười phá lên vào thứ mà tôi đã định dâng tặng cho anh điều đáng phải suy ngẫm.
“Anh sẽ kiểm tra các vết rách.” Anh nói. “Áo sơ mi màu gì?”
Thôi được, rốt cục thì anh cũng đã chú
tâm đây. “Trắng hoặc xám. Em sẽ cho anh biết.” Tôi không tin chú rể
dứt được mắt ra khỏi cô dâu. Ừ thì tôi hiểu đây cũng là đám cưới của
anh, nhưng thứ mà anh lo đến chỉ là làm sao hợp thức hóa cái đám cưới
này để rồi cuối cùng tôi phải bằng lòng chung sống dưới một mái nhà,
sinh con cho anh, tôi khá chắc là phần sinh con không phải là mối bận
tâm trước mắt của anh.
“Anh thì đơn giản thôi. Anh có sơ mi trắng.”
“Phần anh đơn giản thôi? Sau những gì anh làm với em vì cái thời hạn ngớ ngẩn của anh ư?”
“Trừ việc phải đi mua sắm tối nay thì chính xác là anh đã làm gì em?”
“Anh nghĩ giấy mời tự chúng lên danh sách hả? Hay chúng tự gửi đi? Hay đồ ăn thức uống phục vụ tiệc bỗng dưng mà xuất hiện?”
“Vậy thuê một công ty dịch vụ nào đó đi.”
“Em không thể.” Tôi nói thậm chí còn
ngọt ngào hơn lúc nãy. “Người ta đã đặt trước các công ty ấy hàng tháng
nay rồi. Em không có thời gian kiểu đó. Còn vụ bánh cưới nữa. Em
phải kiếm thợ trang trí bánh cưới ngay cơ.”
“Mua một cái ở cửa hàng bánh ấy.”
Tôi giơ cái điện thoại ra xa khỏi tai
và nhìn trừng trừng vào nó, tự hỏi bằng cách nào mà nó lại nối máy cho
tôi đến một kẻ hoàn toàn xa lạ thế chứ. Đặt nó lại vào tai tôi hỏi, “Anh làm gì trong đám cưới lần trước của anh?”
“Anh bước tới và đứng vào chỗ mà anh được bảo là phải đứng.”
“Lần này anh phải làm nhiều hơn thế. Anh chịu trách nhiệm vụ hoa hoét. Hãy gọi mẹ anh giúp anh. Em yêu anh,
em phải đi bây giờ. Bye.”
“Này!” Tôi còn nghe tiếng anh gầm lên khi tôi tắt máy.
* * *
Tôi tự thưởng cho mình nguyên một buổi
chiều nằm ườn, tưởng tượng nỗi hoảng hốt của anh. Nếu nhanh trí thì hẳn
anh đã gọi điện ngay cho mẹ, nhưng dù có tài trí đến thế nào đi
chăng nữa thì trứơc tiên và trên hết anh là Đàn Ông, thế nên tôi
đoán thay vì gọi cho mẹ, anh lại đi hỏi các thám tử và cảnh sát xung
quanh, những người đã kết hôn xem xem họ còn nhớ gì về cưới hỏi hay
không, và loại hoa nào mà tôi đang nói đến . Cuối ngày chắc anh sẽ hiểu
loại hoa tôi muốn không phải là loại trồng trong chậu đất bẩn. Chắc anh
nghĩ tôi đang nói tới một bó hoa cô dâu, thứ mà tôi không đời nào lại
giao cho một gã đàn ông quyết định, dù cho tôi có yêu anh ta nhiều đến
thế nào đi chăng nữa. Ngày mai đột nhiên một anh chàng nào đó sẽ nhớ
ra một cái cổng hoa, hoahồng chẳng hạn, và Wyatt cũng sẽ phát hiện
ra tối mai tôi không rảnh, sự thật xấu xa này sẽ trở nên rõ ràng với
anh: đời sống tình dục bị tiêu tan cho tới tận tháng sau, và anh tự thân mà vận động.
Tôi chỉ yêu thích việc này nếu kèm theo một kế hoạch, đúng không?
Không phải là tôi phó thác may rủi một
việc quan trọng đến thế. Tôi gọi cho mẹ anh, bà dễ thương đến nỗi
tôi gần như tin mình may mắn khi có bà là mẹ chồng, và kể hết cho bà
nghe.
“Bác sẽ giữ nó khỏi nhảy chồm lên,” bà
hứa. “Chắc sẽ có nhiều việc xảy ra không theo ý muốn, nhưng đừng lo,
bác cam đoan mọi thứ sẽ theo ý cháu.”
Xong xuôi mọi việc, tôi kết thúc buổi
tập luyện, đi tắm và sấy khô tóc, nhanh chóng chải mascara, bôi chút son môi rồi thay đồ. Lynn điều hành công việc rất tốt như thường lệ, vì thế tôi chuồn đi sớm hơn và lái xe đến một trong hai trung tâm mua sắm. Có
vài cửa hàng bán lễ phục nằm rải rác quanh thị trấn, nhưng tôi tìm được
cửa hàng mà tôi muốn trong khu bán toàn hàng sang trọng ở trung tâm. Các cửa hàng bán trang phục dạ hội thường hay có mẫu mới nhất.
Có một bãi đỗ xe ở trung tâm, còn
thêm một bãi đỗ xe ngoài trời rộng rãi. Dĩ nhiên là mọi người đều cố đậu ở bên trong, thườngcó những chỗ để xe tốt và miễn phí. Tôi vòng xe chầm chậm, chiếc Mercedes nhỏ màu đen của tôi luồn lách như một con mèo tràn đầy năng lượng, và dừng tại một chỗ còn trống ngay bên ngoài một gian
hàng. Tôi đánh xe vào, mỉm cười khi xong màn trình diễn của mình. Không
gì bằng việc lái một chiếc Mercedes.
Bước vào trong cửa hàng có đôi chút ngại ngần. Có gì đâu mà lo, thêm nữa sứ mệnh thiêng liêng của tôi là để hết
tâm trí vào màthử đồ. Thi thoảng các hành tinh xếp thẳng thàng một hàng, hay đại loại thế và điều kỳ diệu nho nhỏ xảy ra. Tô màu hạnh phúc nào.
Tôi không buồn cho lắm khi cửa hàng đầu tiên không có thứ mà tôi
muốn, vì tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho một công cuộc tìm kiếm kéo
dài. Tôi tìm thấy một đôi giày mà trước đó tôi đã hình dung ra, có quai
và thoải mái, gót cao 2 inch để tôi có thể đi lại trong nhiều giờ.
Cái hay nhất là chúng sáng lấp lánh lên với những miếng kim loại tròn
mạ vàng và hạt pha lê đính kèm. Tôi thích loại giày nhìn lôi cuốn
như thế để diện trong đám cưới, và tôi gắng tìm trang phục xem liệu
chúng có hợp với nhau haykhông.
Tôi đang kiếm một mẫu váy màu sâm panh
nhạt. Không lấy màu trắng, thậm chí không cả màu trắng ngà hay màu kem,
vì rằng, thực tế đi nào, được không? Màu trắng vẫn mang thông điệp
truyền thống, nên có vẻ thật ngớ ngẩn trong lần cưới thứ hai. Ngoài ra,
tôi trông rất được trong màu vàng sâm panh, và cũng vì toàn bộ cái ý
tưởng là làm cho Wyatt phải mờ mắt vì ham muốn…
Tôi lòng vòng coi đồ, dừng một thoáng ăn cho xong bữa tối bằng món salad tại quầy thực phẩm. Suốt dọc đường tôi
kiếm thêm được vài bộ đồ lót đẹp tuyệt vời, một vài đôi bông tai
bắt buộc phải sắm, một đôi giày nữa – lần này là đôi màu đen đẹp chết
người – một cái váy xòe hợp cực kỳ và thậm chí thêm ít quà Giáng sinh
khi mà việc mua quà tặng năm nay tăng lên gấp đôi so với năm trước,
vì tính cả gia đình của Wyatt nữa, thế nên tôi cần mua sắm sớm hơn.
Thứ mà tôi kiếm không ra là cái váy cưới màu vàng sâm panh.
Vào tầm 9 giờ, tôi bỏ cuộc. Tôi sẽ
phải bắt đầu tấn công các cửa hàng lễ phục khác trong thị trấn vào
ngày mai, trừ khi chúng khác đi so với hồi tôi còn học trung học thì –
okay, thật ra đã 15 năm rồi, và hoàn toàn có thể khác xưa - thậm chí nếu tôi có kiếm ra một cái váy cưới mình thích đi chăng nữa, nó chắc
phải là cái váy nhiều người đã mặc qua, vì một cái váy mới thường
phảiphải đặt trước, việc đó mất nhiều thời gian, mà thời gian là thứ
tôi hoàn toàn bó tay.
Khi tôi rời khỏi trung tâm mua sắm, suy
nghĩ của tôi đang chạy đua. Một thợ may. Tôi cần thợ may. Giải pháp
dễ nhất là tôi sẽ cốthử tìm mua váy cưới may sẵn thêm lần nữa , nhưng
nếu không tìm được vào tối mai thì tôi sẽ theo kế hoạch dự trù, là mua
nguyên liệu về may vậy. Lâu hơn, nhưng rõ là có thể thực hiện được.
Tôi thừa nhận mình đang không chú ý xung quanh. Tôi có nhiều việc quan trọng trong đầu. Lúc rời cửa hàng tôi
nhận ra không còn lại nhiều ô tô ở bãi, đèn đường vẫn sáng, không kẻ
lạ nào đáng nghi đang lảng vảng quanh xe tôi, những người khác đang cùng lúc rời đi.
Tôi sắp lại các túi đồ để lấy chìa
khóa xe ra khỏi túi, bấm nút mở cửa xe trên remote lúc bước chân
xuống đường. Một chiếc xe tảiđỗ trái luật ngay đầu hàng, và xe tôi ở vị
trí thứ hai. Chiếc xe nhỏ bé xinh xắn của tôi nhá đèn chào mừng tôi quay lại.
Tôi nghe tiếng động cơ xe êm ru đang
tăng tốc và dừng lại cách lề đường một vài feet, với một cái liếc
nhanh đánh giá mình dễ dàng có đủ thì giờ băng qua ngay trước cái ô tô
đang tới gần, và tới được phía đường trải nhựa.
Mọi thứ dường như vẫn bình thường. Tôi
không chú tâm lắm đến cái xe khi nó lại gần; cánh tay trái của tôi
bắt đầu tê đi vì sứcnặng của các loại túi tắm tôi đang mang, tôi chỉnh
lại tay. Tuy vậy, - một điều gì đó – một cái thoáng qua của bản năng
mách bảotôi về tiếng động cơ đang sát ngay bên – làm cho tôi phải
ngoái lại nhìn, cái xe dường như lao thẳng về phía tôi, như thể gã
lái xe đạp hết ga vậy.
Cái xe khổng lồ sắp tông thẳng vào tôi.
Ánh đèn pha sáng rực làm tôi lóa mắt; tôi chỉ mơ hồ cảm nhận được bóng
người sau tay lái, tại chỉ có ánh đèn bãi đỗ xe phát ra. Còn rất nhiều
chỗ đỗ xe để nó tránh tôi, nhưng nó không làm thế.
Tôi nhảy ngang một bước khỏi đường đi, và một phần giây sau đó tôi thề là gã lái xe cũng chỉnh hướng, nhằm vào tôi.
Đầu óc nổ tung vì hoảng loạn. Tất cả
những gì bật ra trong đầu tôi – đó không phải là suy nghĩ mạch lạc, đầy
đủ mà chỉ là một kiểu nhận thức “Ôi chúa ơi!” – nếu nó đâm vào tôi, tôi
sẽ bị nghiền nát banh giữa nó và chiếc xe tải kia.
Xin vĩnh biệt lễ cưới. Chết tiệt, vĩnh biệt tôi luôn.
Tôi nhảy lên. Thật ra là tôi lao vọt
lên. Để tôi kể cho bạn nghe, đó là một nỗ lực đẳng cấp thế giới. Không
gì giống như việc bạn nghĩ mình sẽ biến thành cháo ngô chảy một đống
ngay dưới chân đâu. Thậm chí cả khi tôi đang cổ vũ ở trường cao đẳng tôi cũng không thể đạt đến một khoảng cách như thế.
Chiếc xe gầm ngay bên cạnh đến nỗi tôi
cảm thấy hơi nóng từ ống xả của nó; tôi vẫn còn lơ lửng ở trên không,
gần đến mức tôisắp va phải nó. Tôi nghe tiếng lốp xe rít lên ken két,
rồi tôi rơi xuống mặt đường nhựa sau xe tải và ánh đèn xe khuất dần.