Hai người đàn ông kia bị đẩy vào nhà họ Vạn, Tưởng Viễn Chu dẫn Hứa Tình Thâm ra ngoài.
Trở lại xe, bàn tay Hứa Tình Thâm siết chặt, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe, Tưởng Viễn Chu nắm lấy tay cô, gỡ từng ngón tay, sau đó ngắm nghía: “Tay đánh đỏ lên rồi.”
“Chuyện hôm nay anh làm cho em, em sẽ nhớ kỹ trong lòng.”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu và cô đan chặt, trông thấy một chiếc xe chạy ngược chiều vụt qua, Lão Bạch liếc nhìn sau đó mở miệng: “Là Vạn tiên sinh.”
Vạn Hâm Tăng vội vã chạy đến nhà con gái, giày còn chưa kịp thay, đôi mắt đỏ quạch đập vào mắt khiến ông vô cùng lo lắng.
“Dục Ninh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ba…” Vạn Dục Ninh vùi mặt trước ngực Phương Thành, nghẹn ngào nức nở một tiếng.
“Con à, đừng làm ba sợ.”
Vạn Hâm Tăng bước nhanh về phía trước, Phương Thành ra hiệu cho hai người đàn ông bị thương kia đến bệnh viện, Vạn Hâm Tăng chỉ vào vệt máu trên bàn trà: “Tưởng, Tưởng Viễn Chu gây ra?”
Vào lúc này người làm đứng cách đó không xa đi đến: “Lần này nếu không có cậu Phương, nếu không, ngón tay của tiểu thư…”
Thấy bà không nói tiếp, Vạn Hâm Tăng nghiêm mặt hỏi: “Ngón tay tiểu thư thế nào?”
“Tưởng tiên sinh rạch ngón tay của tiểu thư, hai người kia cũng là ngài ấy tự tay làm.”
Vạn Hâm Tăng vội nhìn bàn tay của con gái, Phương Thành nâng tay của cô lên.
“Không sao, bị thương ngoài da thôi, con đưa cô ấy lên lầu xử lý một chút.”
“Đi thôi.”
Vạn Dục Ninh bị dọa vẫn còn đang run lẩy bẩy, Phương Thành đưa cô lên lầu, Vạn Hâm Tăng gọi người làm vừa rồi đến.
“Tưởng Viễn Chu điên rồi ư?”
“Ngài ấy còn dẫn theo phụ nữ đến, khí thế to lớn, nếu không phải Phương Thành cướp con dao kia, e rằng Tưởng tiên sinh sẽ hạ thủ thật đấy ạ. Với lại Phương Thành một mực nói cho tiểu thư, đỡ tội thay, vẫn bị người phụ nữ kia tát một cái.”
Trong mắt Vạn Hâm Tăng sôi trào phẫn nộ, một hồi lâu sau Phương Thành vẫn chưa xuống, ông đi thẳng lên lầu.
Vạn Dục Ninh chịu không nổi dù chỉ là chút ít cay đắng, hai ngày này liên tiếp bị thương, vết thương trên ngón tay không sâu, chỉ bị rách da, Phương Thành giúp cô rửa sạch vết máu, sau đó dán băng cá nhân lên.
“Anh đi đâu đấy?”
Thấy anh định rời khỏi, Vạn Dục Ninh hấp tấp kéo vạt áo của anh.
“Ba vẫn còn ở dưới lầu.”
“Đừng đi.” Vạn Dục Ninh chồm lên ôm lấy thắt lưng của Phương Thành.
“Bây giờ trong đầu em đều là tiếng la hét đáng sợ kia, không tài nào xua đi được.”
Phương Thành khẽ xoa đỉnh đầu cô: “Được, anh không đi.”
“Phương Thành, em nghĩ thông rồi, chỉ có anh mới thật lòng với em, em với anh an ổn sống qua ngày, em điều dưỡng cơ thể thật tốt, nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh.”
Vạn Hâm Tăng vẫn đứng trước cửa chưa bước vào, Tưởng Viễn Chu vì một con đàn bà càng lúc càng không để nhà họ Vạn vào trong mắt. Bây giờ nhà họ Vạn chỉ có một mình ông chống đỡ, nếu Phương Thành đã là con rể của ông, vậy đáng được tín nhiệm, ông hẳn là phải nhanh chóng đào tạo Phương Thành, ngộ nhỡ có một ngày Tưởng Viễn Chu trở mặt thành kẻ thù của ông thì sao?
—
Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm từ từ đứng lên từ xe lăn.
“Ai không biết còn nghĩ em là một người tàn phế đấy, em ngồi không quen.”
“Khắp người đều là mùi của bệnh viện, thay quần áo đi.”
Tưởng Viễn Chu lấy một bộ quần áo rộng rãi từ trong phòng để đồ, Hứa Tình Thâm ngồi trên mép giường, nhìn ngắm bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang ngồi khom xuống.
“Để em tự thay.”
“Tay của em có thể cử động à?”
Tưởng Viễn Chu thành thạo cởi khuy áo của cô ra, trước nay Hứa Tình Thâm không có hứng thú với chuyện lộ ra cơ thể trước mặt người khác, cho dù chuyện xảy ra hôm nay ở nhà họ Vạn, khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, nhưng cô không hề hỏi Tưởng Viễn Chu đến câu thứ hai, tại sao muốn làm như vậy.
Suy cho cùng ở trong lòng Tưởng Viễn Chu, so với cô trọng lượng của Vạn Dục Ninh vẫn nặng hơn.
Vì cô nên đối xử như vậy với Vạn Dục Ninh, không phải rất kỳ lạ sao?
Tưởng Viễn Chu cởi áo của cô ra, đẩy xuống từ bả vai, trên cánh tay trắng nõn có máu bầm, ửng hồng lan ra cả một mảng. Vải vóc chạm vào da thịt, Hứa Tình Thâm cởi áo xong thì toát mồ hôi lạnh, người đàn ông nghiêng mình qua khẽ hôn lên cánh tay cô, thời điểm cởi áo ra cho cô, cũng trực tiếp cởi bỏ áo ngực.
“Ở nhà không cần mặc.”
“Trong nhà còn có người khác.”
Tưởng Viễn Chu cười khẽ, vứt áo ngực sang bên cạnh.
“Khoác áo choàng là được rồi, thoải mái.”
Hứa Tình Thâm không cởi mở tới mức như vậy, Tưởng Viễn Chu dứt khoát kéo tay cô.
“Em sợ bị xệ à?”
“Em không sợ.”
“Ừm, của em khá lớn.”
“Anh là đang công kích cơ thể đấy.”
Tưởng Viễn Chu giúp cô mặc một bộ quần áo rộng rãi, ánh mắt hứng thú: “Khen ngợi rõ ràng như thế, sao lại gọi là công kích cơ thể được?”
“Anh biết lúc em đi học, sợ nhất học môn gì không?”
“Môn gì?”
“Thể dục, em sợ nhất chạy bộ.”
Hứa Tình Thâm thành thật nói ra, cô và Tưởng Viễn Chu cứ một câu rồi lại một câu, chính là không nghĩ đến sẽ khơi lại chuyện vừa rồi. Biết rõ phản ứng như vậy của Tưởng Viễn Chu là vô cùng bình thường, nhưng vẫn không che giấu được sự đau đớn như dao cứa trong lòng.
—
Nhà họ Vạn.
Buổi tối, Vạn Dục Ninh ôm đầu gối núp trong giường lớn, đã vài ngày trôi qua, nhưng tinh thần co vẫn hốt hoảng như vậy, dường như cảnh tượng ngày đó chỉ vừa mới xảy ra thôi.
Phương Thành biết cô bị làm cho khiếp sợ, cộng thêm việc Tưởng Viễn Chu tự mình ra tay, rõ ràng đã kích động Vạn Dục Ninh.
Anh để Vạn Dục Ninh ở trong phòng cả ngày, vợ chồng nhà họ Vạn bên kia, anh đã nói do tâm tình cô không tốt, không muốn ra khỏi nhà, người làm bên này, Phương Thành nhiều nhất là cho phép họ mang cơm đến, ngay cả A Mai gọi điện ngỏ lời muốn đến thăm, cũng bị Phương Thành cự tuyệt.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh giường, sắc mặt Vạn Dục Ninh nhợt nhạt, môi không chút sắc hồng, Phương Thành nhìn cô.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Em cũng không biết, trong lòng vô cùng buồn bực.” Vạn Dục Ninh thò tay bứt tóc mình.
“Phương Thành, anh nói xem nếu như em bước ra khỏi cửa phòng này một bước, Hứa Tình Thâm có giết em không? Còn có em trai của cô ta, còn có Tưởng Viễn Chu, còn có Lão Bạch, còn có…”
Vạn Dục Ninh nói ra một loạt những cái tên, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, Phương Thành không ngắt lời cô, Vạn Dục Ninh rụt vai lại.
“Phương Thành, Phương Thành.”
Người đàn ông giơ tay ôm lấy bả vai cô.
“Nếu đã sợ như vậy, thì đừng ra ngoài nữa, sau này hãy đợi ở nhà đi.”
“Anh ở nhà với em nhiều hơn được không?”
“Được.” Phương Thành kéo cô vào lòng.
“Giấc ngủ của em không tốt, anh đi rót cho em một cốc sữa.”
“Dạ.”
Phương Thành xuống lầu, dặn người làm: “Sữa đã ấm chưa?”
“Ấm rồi ạ, dựa theo dặn dò của cậu bỏ thêm chút mật ong.” Người làm bưng sữa ra cho Phương Thành.
Sau khi người đàn ông đưa tay nhận lấy đi lên lầu, đến trước phòng ngủ, anh móc một lọ thuốc từ trong túi ra, sau khi bóp vụn một viên cho vào trong ly, lắc nhẹ vài cái.
Vạn Dục Ninh lại rất nghe lời, Phương Thành đưa sữa cho cô, cô ngoan ngoãn uống hết.
—
Một tháng sau, vết thương của Hứa Tình Thâm mới được xem là hoàn toàn bình phục.
Thời tiết trở nên ấm áp, cô thay quần áo xong ngồi trong phòng ngủ chờ Tưởng Viễn Chu, sau đó người đàn ông đi ra từ phòng thay đồ, Hứa Tình Thâm liếc nhìn lại, khóe mắt đuôi mày thấm đượm nụ cười. Cô chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, cởi bỏ tây trang nghiêm túc chững chạc, trên người Tưởng Viễn Chu khoác một bộ quần áo nhàn nhã, rộng rãi thoải mái, vạt áo bỏ vào quần.
Ánh mắt Hứa Tình Thâm dời xuống, ống quần người đàn ông xắn lên, lộ ra mắt cá chân…
Phải hình dung thế nào đây.
Gợi cảm mê hoặc?
Đại khái là có thể nói như vậy, Hứa Tình Thâm không giấu được vui vẻ: “Hôm nay Tưởng tiên sinh cũng thật buông thả nha.”
Tưởng Viễn Chu đi đến, vẻ lạnh lẽo toàn thân được giấu đi.
“Chỗ ngồi đã được đặt rồi, đi thôi.”
Đã rất lâu cô không ra ngoài, thật là sắp mốc meo lên rồi.
Đến một nhà hàng kiểu Tây, Hứa Tình Thâm ngồi vào chỗ của mình, hai tay khẽ xoa đùi.
“Hôm khác phải vận động thêm mới được, cơ thể dường như không còn nghe lời nữa rồi.”
“Không thành vấn đề, ăn cơm tối xong, về Cửu Long Thương bơi lội.”
“Trình độ của em không bằng anh.”
“Không sao, cũng không có ai nhìn thấy.”
Hai người đang nói chuyện, Hứa Tình Thâm lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy một người đang đi qua cửa. Vạn Dục Ninh khoác tay Phương Thành, phục vụ dùng tay ra hiệu mời vào, sau đó đi phía trước dẫn đường.
Hứa Tình Thâm chăm chú nhìn Vạn Dục Ninh, mí mắt bắt đầu nháy liên hồi, luôn cảm thấy bữa cơm này sẽ không thoải mái.
Bọn họ từng bước lại gần, Hứa Tình Thâm nắm chặt di động, chỉ như vậy mới có thể giảm nhẹ cơn sóng ngầm giận dữ trong lòng. Nói cho cùng, kẻ bày đầu này cũng không vì một ngón tay của Hứa Minh Xuyên, mà vì cô thiếu chút nữa mất mạng nên nỗ lực đòi lại công bằng.
Tưởng Viễn Chu cũng chú ý đến ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn lại.
Vạn Dục Ninh vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, Tưởng Viễn Chu cảm thấy có gì đó là lạ, ánh mắt Vạn Dục Ninh lẩn tránh, rất nhanh không nhìn anh nữa.
Phương Thành cùng với Vạn Dục Ninh đi đến bàn ăn phía trước cách đó không xa, cả người Tưởng Viễn Chu dựa sát ra sau, chân trái thon dài vắt chéo lên.
Hơn một tháng này, đây là lần đầu tiên Vạn Dục Ninh ra khỏi cửa, Phương Thành không muốn người nhà họ Vạn phát hiện ra chuyện gì, cho nên tối nay mới dẫn cô ra ngoài, còn chọn một nơi yên tĩnh, không nghĩ đến lại đụng phải Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm.
Phương Thành chọn món, lấy điện thoại ra nhìn vào.
Tưởng Viễn Chu nhìn sang, anh thấy hai tay Vạn Dục Ninh ôm đầu, sau đó dời xuống tai.
Phương Thành thấy vậy, nghiêng người qua kéo tay của cô ra, anh hạ thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Có rất nhiều âm thanh.”
Phương Thành đặt ngón trỏ lên miệng: “Suỵt, em đừng chú ý đến bọn họ là được.”
Một tay Tưởng Viễn Chu chống cằm, Hứa Tình Thâm liếc nhìn lại, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt Tưởng Viễn Chu.
“Làm sao rồi?”
“Em có cảm thấy rằng, Vạn Dục Ninh có điểm gì đó không đúng không?”
“Không có.” Giọng nói Hứa Tình Thâm hờ hững.
“Có lẽ làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, gặp quỷ gõ cửa rồi.”
Đôi mắt thâm thúy của Tưởng Viễn Chu quét về phía Hứa Tình Thâm, phục vụ dọn món lên, Hứa Tình Thâm không ăn chút nào cũng đã cảm thấy no.
Bên kia, tay Vạn Dục Ninh cầm dao nĩa, dao sắc bén xắt miếng beefsteak ra, cô dùng lực càng lúc càng mạnh, sau khi tảng thịt bò bị cắt ra, Vạn Dục Ninh vẫn còn tiếp tục, lưỡi dao ma sát với đĩa tạo thành âm thanh ken két chói tai. Vạn Dục Ninh dường như không hề hay biết, cho đến khi có một bàn tay đưa sang.
Phương Thành thò tay đè cô tay cô lại: “Anh đây rồi.”
Hứa Tình Thâm bỏ một miếng thịt bò nhỏ vào miệng, mi mắt còn chưa nâng lên, đã liếc thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu ở đối diện đang đứng dậy. Tưởng Viễn Chu một tay đút túi, hai chân thon dài từng bước đi về phía trước, anh tới trước bàn ăn của Phương Thành và Vạn Dục Ninh. Bàn tay đút túi rút ra chống lên mép bàn, ánh mắt thẳng một đường dán chặt vào dao nĩa của người phụ nữ.
“Vạn Dục Ninh, em bị sao vậy?”
Hai mắt Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm động tác trong tay Phương Thành, chậm rãi cắt nhỏ miếng beefsteak.
“Tưởng tiên sinh, lần trước Dục Ninh bị hoảng sợ, đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại như cũ, xin anh sau này đừng nên xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu chuyển hướng sang ngón tay của Vạn Dục Ninh, hôm ấy, anh vẫn chưa làm cô bị thương quá nặng, chỉ là vết tích của vết thương vẫn nhìn thấy được, đáy mắt anh tràn ngập nghi hoặc, nhíu chặt mày hỏi: “Vạn Dục Ninh, nói chuyện.”
Cô mím chặt môi, thậm chí còn không nhìn Tưởng Viễn Chu.
Phương Thành chuyển phần beefsteak đã được xắt xong cho Vạn Dục Ninh.
“Tưởng tiên sinh, có việc gì sao?”
“Vạn Dục Ninh ngạo nghễ bướng bỉnh, có thể bị hoảng sợ đến như vậy?”
“Còn không phải vậy?” Phương Thành đặt dao trong tay xuống, ánh mắt không hề sợ hãi tiếp chuyện Tưởng Viễn Chu.
“Cũng thật kỳ lạ trước đây Tưởng tiên sinh đối xử với cô ấy rất tốt, bây giờ lại tương phản như vậy, ai có thể chịu được? Huống hồ ở trước mặt cô ấy anh còn chạm dao đổ máu, thật ra lá gan của Dục Ninh nhỏ lắm, điểm này, anh hẳn là người rõ nhất.”
Trong đôi mắt Tưởng Viễn Chu xuất hiện một tia kỳ dị, bàn tay anh nâng lên đặt trên bả vai Vạn Dục Ninh, cô gần như giật thót, đẩy ghế đứng dậy.
“Dục Ninh?”
Vạn Dục Ninh nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, lại lén nhìn Phương Thành.
“Em đi rửa tay.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu nhìn cô rời khỏi, mang theo vẻ mặt phức tạp quay về bàn, đúng lúc Hứa Tình Thâm đứng dậy.
“Em đi rửa tay.”
Người đàn ông ngồi lại chỗ cũ, dường như không nghe thấy lời Hứa Tình Thâm nói.
Vạn Dục Ninh đứng trước bồn rửa tay, nước rửa tay bên trên, từng lần một chà xát, lại cố gắng tránh chỗ ngón tay bị thương.
Hứa Tình Thâm thong thả đến bên cạnh cô ta, ngón tay trắng nõn đưa ra, vòi nước tự động chảy, hai mắt cô thông qua tấm kính nhìn về phía Vạn Dục Ninh.
Từ thời điểm trông thấy Vạn Dục Ninh đi vào nhà hàng, cô cũng đã biết cô ta không được bình thường.
Dựa vào tính khí của Vạn tiểu thư trước kia, gặp gỡ tại nơi dùng cơm thế này, cô ta sẽ để yên?
Hứa Tình Thâm rửa sạch hai tay, đứng thẳng dậy: “Cô Vạn, tại sao ngón tay của cô không mất?”
Vạn Dục Ninh rùng mình một cái, ánh mắt hoảng sợ nhìn cô.
“Cô định làm gì?”
“Có gì phải sợ, em trai tôi bị cô cắt mất một đoạn ngón tay, cô cũng không phải chưa từng nhìn qua.” Hứa Tình Thâm nghiêng người sang, sát vào Vạn Dục Ninh.
“Thế nào đến lượt cô, lại hoảng sợ thành ra thế này?”
“Cô đừng chọc tôi!”
“Tôi không có chọc cô.” Hứa Tình Thâm thử thăm dò, đôi mắt chăm chú quan sát phản ứng của Vạn Dục Ninh.
“Tôi biết thiếu một ngón tay không đáng sợ. Cô Vạn có muốn thử nhảy từ trên nhà cao tầng xuống một chút không?”
Bàn tay Vạn Dục Ninh bấu chặt lên mặt bàn bên cạnh, vẻ mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
“Cô đi ra!”
Hứa Tình Thâm tập trung vào chiếc khăn lụa trên cổ Vạn Dục Ninh, cô nhìn, khóe miệng khẽ cong lên.
“Trên da thịt trắng mịn này của cô Vạn, có phải để lại vết sẹo dữ tợn không?”
“Tránh ra!” Vạn Dục Ninh cầm túi xách muốn rời đi.
Từ trước đến này Hứa Tình Thâm không thích thêu dệt chuyện của người khác, có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến sẽ phủi sạch được tất cả với Vạn Dục Ninh, không nên dây vào cô ta mới phải. Thế nhưng vừa nghĩ đến đoạn ngón tay của Hứa Minh Xuyên, cơn giận này không tài nào nuốt trôi!
Một tiếng ra lệnh của Vạn Dục Ninh, em trai duy nhất của cô liền rơi vào kết cục tàn tật cả đời.
Cho dù đoạn ngón tay vẫn ở thời gian vàng của việc cấy ghép, nhưng làm sao có thể khôi phục nguyên vẹn được như trước đây?
Hứa Tình Thâm vọt lên một bước, chặn trước mặt Vạn Dục Ninh, cô rút điện thoại ra tìm kiếm trên baidu, sau đó mở ra một bức ảnh phóng to, thình lình đặt trước mặt Vạn Dục Ninh.
“Cô Vạn, nhờ cô ban tặng, ngày đó thiếu chút nữa là tôi thế này rồi.”
Đó là một bức ảnh chụp cảnh sau khi rơi xuống từ một tòa cao ốc, Vạn Dục Ninh không hề chuẩn bị, cảnh tưởng máu tanh đến buồn nôn đập thẳng vào trong mắt cô ta, ngực cô phập phồng liên hồi, Hứa Tình Thâm trông thấy sắc mặt cô ta càng lúc càng tái đi, cuối cùng khom người nôn ra.
Hứa Tình Thâm quan sát xung quanh một chút, sau đó cất điện thoại di động bước nhanh rời khỏi đó.
Cô cho rằng xung quanh vắng lặng, lại không biết tất cả đều đã bị người khác chụp lại.
Quay lại phòng ăn, Hứa Tình Thâm như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục dùng bữa, một lúc lâu sau, Vạn Dục Ninh cũng trở lại.
Phương Thành trông thấy bước chân cô lảo đảo, mặt trắng như tờ giấy, anh đứng dậy nắm lấy tay cô.
“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Vạn Dục Ninh đẩy tay anh ra, cầm ly rượu nho bước về phía trước, Phương Thành thấy cô bước nhanh, Tưởng Viễn Chu ngắm nghía ngón tay cầm ly rượu khẽ dừng lại, ngước lên.
“Nhìn gì đấy?” Hứa Tình Thâm hỏi.
Một dòng chất lỏng lạnh ngắt đột nhiên ụp lên đầu cô, Hứa Tình Thâm chịu đựng không lên tiếng, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy ly rượu từ tay Vạn Dục Ninh.
“Em làm gì đấy?”
Vạn Dục Ninh chỉ tay vào Hứa Tình Thâm.
“Cô ta muốn hại em, cô ta muốn mạng của em!”
“Cô Vạn, cô nói nhăng nói cuội gì đấy?” Hứa Tình Thâm đứng dậy, vẻ mặt vô tội.
“Cô còn muốn tôi nhảy lầu, bây giờ cô còn vờ vịt cái gì?”
Tưởng Viễn Chu kéo cô ta lùi ra sau, anh cầm khăn ăn đưa cho Hứa Tình Thâm, Phương Thành đi sang kéo Vạn Dục Ninh ra.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Trong mắt Vạn Dục Ninh đều là vẻ oan ức: “Vừa rồi trong phòng rửa tay cô ta hăm dọa em, còn bảo em nhảy từ trên tầng cao xuống đấy!”
“Cô Vạn, nói chuyện phải có chứng cứ xác thực, huống hồ tôi nói như vậy với cô thì tôi được lợi gì? Dù sao thì cũng không có khả năng cô nghe lời tôi đúng không?” Hứa Tình Thâm vẻ mặt thản nhiên, giảng giải từng câu từng chữ.
Vạn Dục Ninh siết chặt tay thành nắm đấm nhào đến: “Tôi phải xé xác con đàn bà bụng dạ độc ác này ra!”
“Đủ rồi!”
Tưởng Viễn Chu gạt đôi tay đang vùng vẫy của cô ta ra, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng gần như không thể kiểm soát được của Vạn Dục Ninh.
“Anh thấy em rõ là hồ đồ ngu xuẩn, vậy mà anh còn tưởng rằng em có chỗ nào đó là lạ, Vạn Dục Ninh, em còn chưa đủ mất mặt phải không?”
Hứa Tình Thâm trốn phía sau Tưởng Viễn Chu, dè dặt lau mặt, hôm nay Vạn Dục Ninh không thể tùy tiện lộ ra sự khác thường, Phương Thành kịp thời ôm lấy cô ta.
“Dục Ninh, chúng ta về thôi!”
“Không, em không đi, chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy sao? Cô ta muốn em chết đấy!”
Đây chính là nhà hàng kiểu Tây nổi tiếng nhất Đông Thành, xung quanh đã có người đứng dậy bỏ đi do chịu không nổi, Tưởng Viễn Chu xoay người lại quan sát Hứa Tình Thâm.
“Không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu: “Không sao.”
“Chúng ta đi thôi.”
Hứa Tình Thâm xách túi đi phía sau Tưởng Viễn Chu, tầm mắt Phương Thành rơi xuống người cô, cô kịp thời tránh được, bả vai Vạn Dục Ninh run rẩy núp trong lòng Phương Thành, giống như thật sự có người sắp hãm hại cô ta vậy.
“Tại sao không một ai tin em?”
Làn môi mỏng của Phương Thành đặt bên tai cô thì thầm: “Anh tin, chúng ta về chỗ ngồi được không?”
Hứa Tình Thâm và theo Tưởng Viễn Chu ra khỏi nhà hàng, gió đêm chầm chậm vỗ về khuôn mặt, không hề lạnh lẽo như vài tháng trước khiến người khác phải che kín cổ áo, xe lái đến cửa, tài xế đi xuống mở cửa xe, cánh tay dài rộng của Tưởng Viễn Chu vòng qua từ phía sau, dễ dàng tóm được bàn tay của Hứa Tình Thâm.
Anh kéo cô đến trước người, mái tóc của Hứa Tình Thâm vẫn còn ẩm, Tưởng Viễn Chu giúp cô tháo kẹp tóc ra.
“Ăn no chưa?”
“No rồi.”
“Được, quay về tắm một lần.” Tưởng Viễn Chu nói xong, ôm lấy thắt lưng của cô đẩy vào trong xe.
Phương Thành và Vạn Dục Ninh cũng không nán lại nhà hàng quá lâu, đi ra ngoài, Vạn Dục Ninh ôm chặt cánh tay anh không buông, Phương Thành đích thân lái xe, trên đường có một tiệm bánh ngọt nổi tiếng, sau khi anh vào trong mua vài thứ lại đi ra.
“Dục Ninh, lâu rồi không đến thăm ba mẹ, chúng ta thuận đường qua đó một chút nhé?”
“Em không muốn đi.”
Phương Thành bắt đầu khởi động, lái về hướng nhà họ Vạn.
“Cũng không nên để họ lo lắng cho em phải không?”
Đến nhà họ Vạn, vợ chồng Vạn Hâm Tăng vừa dùng cơm tối xong, biết con gái và con rể đến, vội vàng bảo người làm đi chuẩn bị trà vài món điểm tâm và trái cây.
Phương Thành xách đồ vào phòng khách, bà Vạn nhìn thấy con gái, bước nhanh đến.
“Dục Ninh à.”
“Mẹ.” Vạn Dục Ninh hơi gắt gỏng.
“Thế này là sao? Không vui à?”
Phương Thành gọi người làm đến bên cạnh dặn.
“Cô chủ hơi mệt một chút, đưa cô ấy lên lầu nghỉ ngơi trước đi.”
Người làm lén nhìn Vạn Hâm Tăng một chút, sau đó gật đầu: “Vâng.”
Bà Vạn ngồi trở lại sô pha, Phương Thành cũng ở lại dứt khoát ngồi xuống trước mặt họ.
“Ba, mẹ, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, tinh thần Dục Ninh rất không tốt, chắc là do bị khiếp sợ quá.”
“Cái gì? Vẫn còn chưa hết à?” Khuôn mặt bà Vạn lộ vẻ lo lắng.
“Đáng lẽ sẽ khá hơn một chút.” Hai tay Phương Thành nắm lại sau đó đặt trên đầu gối.
“Nhưng tối nay chúng con ra ngoài, gặp phải Tưởng Viễn Chu, mẹ xem tình trạng của cô ấy…”
“Ba sẽ sắp xếp một bác sĩ, kiểm tra toàn diện cho con bé.”
Trông thấy Vạn Hâm Tăng định gọi điện thoại, Phương Thành vội ngăn lại: “Ba, con đã sớm tìm một thầy thuốc giỏi nhất khám cho Dục Ninh rồi, cô ấy không được xem là tâm bệnh, mà chính là hậu quả của việc bị kích thích quá độ, nhưng ngộ nhỡ…”
“Ngộ nhỡ cái gì?” Bà Vạn gọi gấp.
“Nếu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lại tiếp tục bị kích thích, có thể sẽ phát bệnh về mặt tinh thần.”
Bà Vạn hoảng sợ: “Cái gì?”
“Mẹ…” Phương Thành vừa định mở miệng, đã bị Vạn Hâm Tăng ngắt lời, so với sự lo lắng và cuống cuồng của bà Vạn, Vạn Hâm Tăng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Không phải Phương Thành đã nói, ngộ nhỡ, vậy thì xác suất nhỏ biết bao nhiêu? Dục Ninh cũng thật là, lá gan nhỏ như vậy, có như thế mà đã giật mình.”
Phương Thành nghe vậy, trong lòng càng thêm chắc chắn, khóe miệng anh cong lên, an ủi bà Vạn vài câu: “Phải đấy ạ, mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ tâm lý con cũng đã tìm được rồi, ngày mai sẽ đến nhà.”
Vạn Hâm Tăng nghe được, cảm thấy hài lòng: “May nhờ có con, gần đây ba phải ra ngoài một chuyến, công ty và chuyện trong nhà con chú ý nhiều một chút.”
“Yên tâm đi, ba.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm cặp vợ chồng trước mặt, ánh mắt xuyên qua bọn họ rơi vào bức tường được bài trí phía xa, vàng son lộng lẫy, Vạn Hâm Tăng hận không thể khảm đá quý thành phẩm lên căn nhà nguy nga tráng lệ này. Cách thức nhà họ Vạn vơ vét của cải từ trước đến giờ đúng là vô liêm sỉ và táng tận lương tâm, mà hôm nay, báo ứng đang từng bước tìm đến đầu bọn họ.
—
Cửu Long Thương.
Hứa Tình Thâm xuống xe đi vào nhà, Tưởng Viễn Chu đưa tay nắm lấy tay của cô.
“Vận động với anh.”
“Em muốn trở về xem bệnh án một chút.”
“Rốt cuộc em có phải là phụ nữ hay không?” Tưởng Viễn Chu kéo cô đi thẳng đến hồ bơi.
“Bên trong có đồ bơi, tự thay ra đi.”
Khi Hứa Tình Thâm đi đến hồ bơi, Tưởng Viễn Chu hoàn hảo tung người một cái, bọt nước bắn lên rơi xuống chân cô, cô đến cầu thang bên cạnh chậm rãi đi xuống, nước lạnh vượt quá đầu gối khiến cô không muốn bước xuống tiếp, Tưởng Viễn Chu đã bơi đến trước mặt, anh tháo kính bơi, ngón tay ngoắc ngoắc Hứa Tình Thâm.
Cô đành phải bất chấp, thả tay ra sau lưng chìm xuống dần, Tưởng Viễn Chu đeo lại kính bơi, lặn xuống nước.
Hứa Tình Thâm thấy rõ, đợi đến sau khi Tưởng Viễn Chu đến trước gót chân cô, cô vội vàng xoay người.
Tưởng Viễn Chu thò tay kéo cô lại.
“Anh dạy cho em lặn.”
“Em biết.”
“Chỉ bằng vài miếng công phu mèo quào kia của em, thường xuyên sặc nước nhỉ?”
Hứa Tình Thâm cởi nón bơi, đội vào thấy không thoải mái.
“Bơi thôi mà, chỉ cần biết là được, tại sao nhất định phải học nhiều kiểu như vậy?”
“Lặn có thể rèn luyện sức thở của em.”
Hứa Tình Thâm càng thêm buồn bực.
“Rèn luyện sức thở làm gì?”
“Làm việc tốt.”
Hứa Tình Thâm lấy tay hất hất nước vài cái, có thể nhận ra cô không hề nghe lời của Tưởng Viễn Chu, nhưng lại khăng khăng cho rằng tự bản thân đã hiểu.
“Ờ, anh nói hô hấp nhân tạo phải không? Cái đó không cần.”
“Anh muốn nói là tăng thêm lạc thú trên giường.” Khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Viễn Chu đột ngột sát lại gần cô, Hứa Tình Thâm nghĩ một cái cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Tay cô hẩy nước lên mặt Tưởng Viễn Chu: “Xấu xa.”
Hai mắt người đàn ông nheo lại, giọt nước trong suốt chảy trên gò má anh, anh giơ bàn tay gạt đi, Hứa Tình Thâm vừa định xoay người bơi đi, eo thon đã lần nữa bị Tưởng Viễn Chu bắt được.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì? Em không học!”
“Không phải do em quyết định.” Tưởng Viễn Chu ôm cô kéo đến khu vực nước sâu.
“Nghe anh, hít vào, sau khi xuống nước đếm nhẩm ba giây, sau đó thở ra biết không?”
“Em không…”
Hứa Tình Thâm bị anh nhấn xuống đáy, cô nén giận không dám phun ra, sau một thời gian dài đương nhiên không chịu được, đang lúc một ngụm nước tràn vào cổ họng, cô vẫy vùng trồi lên mặt nước, hơn nữa trong tình thế cấp bách còn không đứng vững, cánh tay Hứa Tình Thâm quơ cào vài cái, vô cùng vất vả mới mò được cánh tay của Tưởng Viễn Chu, vội vàng nhào đến ôm cổ anh.
Chóp mũi chua xót khó chịu, tay Hứa Tình Thâm không chịu buông lỏng.
“Tưởng Viễn Chu, em là bệnh nhân đấy!”
“Em đã khỏi rồi.”
“Nhưng dầu gì em cũng từng nhảy từ lầu ba xuống.”
“Đại nạn không chết ắt có hậu phúc.”
Hứa Tình Thâm dán chặt vào đầu vai anh: “Đừng mong ném em xuống nữa.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên, đuôi mày nhuộm chút ý gian xảo.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hai cánh tay Hứa Tình Thâm bám chặt cẩn cổ Tưởng Viễn Chu, lại dứt khoát dùng hai chân kẹp chặt hông anh, cô chắc chắn anh không thể lại dễ dàng nhấn cô xuống nước, ý cười của Tưởng Viễn Chu không hề giảm.
“Xem ra đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.”
Một tay anh ôm chặt lấy thắt lưng của Hứa Tình Thâm, cơ thể đột ngột chìm xuống, đỉnh đầu hai người vượt qua làm mặt nước xanh nhạt gợn sóng, Hứa Tình Thâm buông chân muốn thoát ra, lại bị Tưởng Viễn Chu ôm chặt không thể nhúc nhích.
Cô mang kính bơi, cho nên có thể nhìn rõ ràng người trước mặt, Tưởng Viễn Chu khí định thần nhàn, đầu Hứa Tình Thâm ngọ nguậy hô hấp không thông, anh thoải mái thở ra một hơi. Cô còn cho rằng anh sắp không thở được nữa, đầu mày Tưởng Viễn Chu vui vẻ, đến gần hôn lên môi cô.
Vất vả lắm mới trở lên lại mặt nước, Hứa Tình Thâm tháo kính bơi của Tưởng Viễn Chu xuống, cô bị sặc rất dữ, liền cố ý quay vào mặt anh ho khan.
Tưởng Viễn Chu vội đẩy cô ra, Hứa Tình Thâm ôm lấy cổ anh, lại dán khuôn mặt vào.
“Khụ khụ, khụ khụ…”
“Hứa Tình Thâm, em có biết thế nào là vệ sinh không?”
“Anh còn nói được câu này, vậy sao anh còn để em uống nước hồ bơi?”
Tưởng Viễn Chu bị chọc cười, nói giễu: “Đây chính là nguyên nhân anh cho em luyện tập nín thở.”
Hứa Tình Thâm không ngừng vuốt nước trên mặt.
“Tự em tập được.”
“Được, anh quan sát.”
Cô liếc nhìn anh: “Đây cũng không phải nội dung sách giáo khoa, thầy Tưởng còn muốn quan sát?”
“Mồm miệng rất lợi hại, luyện sức thở tốt rồi, lát nữa quay về phòng ngủ, anh muốn nghiệm thu.”
Hứa Tình Thâm thò tay đập đập lên mặt nước, Tưởng Viễn Chu bơi đến trước mặt, nhàn nhã dựa vào thành bể.
“Rồi, bắt đầu nào.”
Cơ thể cô nhẹ nhàng linh hoạt mạnh mẽ lao ra ngoài, da thịt trắng nõn hiện lên mê người dưới làn nước, ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ gõ lên thành bể vài cái, trông thấy Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, sau đó chìm vào trong nước.
Sau vài giây, Hứa Tình Thâm nổi lên mặt nước, Tưởng Viễn Chu nói từ xa: “Ngừng.”
Cô cần phải ngừng lại, giọng nói hờn dỗi: “Lại làm gì.”
“Bắt đầu lại lần nữa, thời gian quá ngắn, nếu em tập một mình không tốt, anh sẽ nhấn em xuống nước.”
Hứa Tình Thâm tức giận trở lại điểm xuất phát, sau đó bắt đầu lại, bản thân cô biết bơi, cho nên học cái này cũng không hề mất sức, dù sao cũng có nền tảng. Bơi được hơn phân nửa, thể lực của cô dần dần không chịu nổi, Hứa Tình Thâm lặn xuống nước, hai mắt đeo kính bơi có thể nhìn thấy rõ đôi chân thon dài của Tưởng Viễn Chu và vóc dáng ngạo nghễ của anh bên dưới mặt nước.
“Anh chưa nhắc em, nhớ thở ra.”
Hai tay Hứa Tình Thâm khua nước, trong lồng ngực càng lúc càng ngột ngạt, cô định trồi lên, nhưng Tưởng Viễn Chu nói ngay sau đó: “Còn một chút em cũng không kiên trì nổi, thì làm lại từ đầu cho anh.”
Hứa Tình Thâm dốc hết sức lao về phía trước, khi sắp đến bên cạnh người đàn ông, cô chịu không nổi, hai tay vùng vẫy dưới mặt nước, dường như đã không còn đủ sức lực để nổi lên. Hứa Tình Thâm không ngừng quờ quạng hai tay tìm kiếm, cuối cùng lại nắm được một thứ khác.
Hình như là quần bơi của Tưởng Viễn Chu.
Bất chấp, Hứa Tình Thâm kéo quần bơi của anh, hai ba cái muốn mượn lực để nổi lên, chỉ là đáy quần của Tưởng Viễn Chu cũng bị kéo đến trước mặt.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô cũng không trồi lên được, cơ thể đâm sầm về phía trước, Hứa Tình Thâm không xoay mặt ra, gò má tiếp xúc thân mật, cô ra sức đá, chỉ còn thiếu hô lên cứu mạng.
Tới tới lui lui ma sát nhiều lần, Tưởng Viễn Chu cũng không chịu thò tay giúp đỡ, Hứa Tình Thâm chỉ có thể tự thoát thân, nắm lấy phần bắp thịt trên bụng anh, bám dần lên bờ ngực rắn chắc, giống như một con khỉ đang trèo lên. Trong chớp mắt ra khỏi mặt nước, Hứa Tình Thâm hít sâu một hơi, bàn tay phải vỗ vỗ ngực, gương mặt vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Hù chết em rồi!”
“Em đây là bơi lội, hay là cởi quần người khác?”
Hứa Tình Thâm kéo kính bơi xuống, thở phì phò, Tưởng Viễn Chu liếc mắt nhìn xuống, hai mảng đỏ trước ngực rất lớn, còn có vài vết cào mờ mờ.
“Anh không thấy em thiếu chút nữa chết chìm sao?”
“Hồ bơi này cũng chỉ cao hơn một thước, còn có thể nhấn chìm một người biết bơi như em?”
Tưởng Viễn Chu kéo cô qua, để cô ngồi trên chân của mình, chóp mũi Hứa Tình Thâm vẫn còn ê ẩm, hai tay người đàn ông vòng trên eo của cô, nụ hôn từng chút một rơi trên vai cô.
Cô đè hai tay người đàn ông lại: “Có phải khi làm ở bể bơi, anh cảm thấy đặc biệt kích thích?”
“Không.”
Làn môi mỏng của Tưởng Viễn Chu tiến gần bên tai Hứa Tình Thâm, câu nói tiếp theo rất lâu mới được bật ra, anh thổi nhẹ, mang theo nụ cười dịu dàng khe khẽ: “Đêm nay về phòng, lên giường, cho anh xem thành quả huấn luyện một chút.”
Khuôn mặt Hứa Tình Thâm không tự chủ ửng hồng, muốn dùng vai đẩy đẩy anh, nhưng không ngờ cánh tay lại bị Tưởng Viễn Chu đè xuống.
Đương nhiên anh không đợi được nữa, chờ cô dưỡng thương thật vất vả, ngọn đuốc trong lòng của đã sớm ngùn ngụt cháy.
Màn đêm mông lung mờ ám, soi chiếu lên bóng hình hai người đang triền miên trên giường lớn trong phòng ngủ chính, cái gọi là kết hợp hoàn hảo nhất, đại khái chính là như vậy, dung mạo đẹp nhất, thể xác và tinh thần tốt nhất, đó là lý do vì sao có thể tấu lên một khúc tình cảm kinh tâm động phách.
—
Hôm sau.
Chiếc xe chậm rãi lái trên đường đến Tinh Cảng, Lão Bạch đang nói với Tưởng Viễn Chu lộ trình của hôm nay, đôi mắt người đàn ông khép hờ, tựa vào ghế da thật.
Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ qua là không ngừng lấy tay ấn nhẹ lên phần thắt lưng.
Lọt vào trong mắt Lão Bạch: “Cơ thể cô Hứa không thoải mái sao?”
“Không có.” Cô xoay cổ tay, bả vai cũng vô cùng đau nhức.
“Có thể do cô Hứa ở nhà dưỡng bệnh, thiếu vận động.”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: “Có lẽ do đột nhiên vận động quá sức nhỉ?”
Lão Bạch là ai chứ, nghe thấy lời này còn có thể không hiểu ư?
Hứa Tình Thâm cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không nói lời nào, giống như có chút cam chịu, cô nhìn anh: “Dạ, Tưởng tiên sinh là lão tài xế, cái gì cũng biết.”
Lão Bạch xoay người lại, thiếu chút nữa phì cười, Tưởng Viễn Chu mở mắt chặn đứng ánh mắt của Hứa Tình Thâm, vẻ mặt ngây thơ hiếm thấy: “Thế nào là lão tài xế? Anh cũng không tùy tiện lái xe đâu cho người khác.”
Xe tiến vào Tinh Cảng, sau khi đến tầng hầm, Hứa Tình Thâm đẩy cửa bước xuống: “Tưởng lão tài xế, tạm biệt.”
“Có phải cô ấy ấm đầu rồi không?” Tưởng Viễn Chu hỏi ra chiều khó hiểu.
Lão Bạch nghiêng người qua: “Tưởng tiên sinh, ngài không hiểu ý nghĩa của ‘lão tài xế’ à?”
Tưởng Viễn Chu quét mắt về phía tài xế: “Không phải là lái xe sao?”
“Đợi lát nữa lên trên, tôi sẽ giải thích với ngài.”
Ngự Hồ Danh Để.
Hôm nay Phương Thành không đi làm, anh lẳng lặng ngồi trong phòng khách, khoảng chín giờ sáng, bác sĩ tâm lý đến.
Anh đứng dậy đón tiếp, bắt tay đối phương: “Bác sĩ Tôn, chào anh.”
“Phương tiên sinh, chào anh.”
Phương Thành dẫn anh lên lầu, quay đầu dặn dò người bên cạnh: “Vợ tôi không được xem là nghiêm trọng chứ? Chỉ là lúc trước bị kinh sợ một chút, nghe nói anh rất có nghiên cứu chưa trị trong lĩnh vực này, cho nên mời anh đến xem sao.”
“Anh quá khen rồi, đợi tôi tiếp xúc với bà Phương rồi hãy nói.”
“Được.” Phương Thành đưa anh vào phòng ngủ, Vạn Dục Ninh vừa rửa mặt xong ngồi trên sô pha, bác sĩ Tôn nói với Phương Thành: “Phương tiên sinh, anh ra ngoài trước đi.”
Phương Thành khẽ gật đầu, sau khi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khoảng một giờ sau, bác sĩ Tôn mới đẩy cửa bước ra. Anh ta ngẩng đầu cư nhiên lại trông thấy Phương Thành vẫn luôn chờ bên ngoài.
“Bác sĩ Tôn, thế nào rồi?”
“Tôi nghĩ tôi phải nói riêng với anh vài câu.”
“Được.” Phương Thành dẫn bác sĩ tôn vào thư phòng, sau khi hai người ngồi xuống, bác sĩ nói ngay vào vấn đề chính: “Tình hình thực tế của bà Phương không mấy lạc quan, mặc dù bị kinh sợ, nhưng chướng ngại trong lòng cô ấy rất nghiêm trọng, nếu tiếp tục như vậy sẽ càng lúc càng nguy hiểm.”
“Anh có cách gì không?”
“Cần thời gian.”
“Không thành vấn đề.” Phương Thành nôn nóng, vẻ mặt tràn ngập lo âu.
“Chỉ cần anh có thể chữa khỏi cho cô ấy.”
“Tôi cần một không gian riêng để khơi thông tư tưởng cho bà Phương, còn có, dù sao cũng là bệnh tâm lý, không thể có hiệu quả nhanh chóng, tôi không cho phép bệnh nhân của tôi giữa chừng thay đổi bác sĩ.”
Phương Thành gật đầu đồng ý: “Được. Toàn bộ lầu ba đều có thể để lại cho anh.”
Bác sĩ Tôn rời khỏi Ngự Hồ Danh Để, ngoảnh đầu nhìn lại cảnh cổng một chút, có thể nhìn ra được, nam chủ nhân của ngôi nhà này rất nặng tình với nữ chủ nhân, vì để cô mau chóng tỉnh dậy từ ác mộng, toàn bộ yêu cầu của anh đối phương đều có thể đáp ứng, coi như là dốc toàn lực phối hợp.
Chỉ có điều…
Bác sĩ Tôn ra bên ngoài, ngồi trên chiếc Ford Focus của anh, mấy ngày trước có một người lạ mặt đến nhà anh, nói là hỏi thăm, không ngờ đối phương dứt khoát vào vấn đề chính là nhắm đến Vạn Dục Ninh.
Người kia biết tuy rằng tiền lương của bác sĩ Tôn không hề ít, nhưng nếu muốn mua được một phòng trong học khu, đó là khó khăn chồng thêm khó khăn.
Đối phương chỉ nói một câu, đã khiến bác sĩ Tôn dao động: “Anh và gia đình hai người đôi nơi đã lâu, chắc hẳn đau khổ giày vò đi? Vợ của anh mang theo con gái đến Tân Châu Thành, nghe nói cô ấy nhìn trúng một phòng trong học khu, chỉ là tiền mua phải hơn một trăm vạn.”
Bác sĩ Tôn khởi động xe, lại ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự trước mặt lần nữa. Anh nhìn thấy Phương Thành bước ra ban công, hai tay bác sĩ Tôn nắm chặt vô lăng, nếu muốn triệt để biến Vạn Dục Ninh thành kẻ điên, rất dễ, so với việc muốn có một căn nhà, thật ra dễ dàng hơn trong tưởng tượng của anh.
Bác sĩ Tôn lái xe rời khỏi đó, anh cảm thấy có thể bí quá hóa liều thử một lần, đợi sau khi căn nhà trong tầm tay, anh sẽ trở về Tân Châu Thành, ở đó bắt đầu lại từ đầu.
Phương Thành rút bao thuốc lá từ trong túi, đầu ngón tay vuốt ve trên hoa văn, đây là quà tân hôn Hứa Tình Thâm tặng anh.
Có bao nhiêu là châm chọc, chuyện đau khổ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thế này thôi nhỉ? Ngoài ý muốn cô nhìn anh cưới người khác, cô tặng anh một vật gần gũi với anh nhất, là bởi vì anh kết hôn cùng với người khác.
Phương Thành rút một điếu đặt lên miệng, hộp quẹt bạch kim tách một cái bật ra ra lửa, nhanh chóng đốt cháy điếu thuốc, gò má anh khẽ hõm vào, nhè nhẹ cảm nhận đau đớn rót vào tim phổi. Hình bóng cô độc của anh tựa vào ban công, trong tầm mắt, chiếc xe của bác sĩ Tôn chạy xa dần, khóe miệng Phương Thành đột nhiên nhếch lên nở nụ cười.
Có trời mới biết, vì để tìm mua một bác sĩ tâm lý, anh mất bao nhiêu là hơi sức.
Con đường này, dài vô tận mà lại nguy hiểm, Phương Thành cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi. Cho nên, anh nhất định phải kéo người khác làm đệm lưng, vạn kiếp bất phục cũng tốt, rơi xuống điện ngục cũng được, trên đời này ngoại trừ không tổn thương đến Phương Minh Khôn và Hứa Tình Thâm, sống chết của kẻ khác không liên quan đến anh.
—
Mấy ngày này, Hứa Tình Thâm thường xuyên về thăm gia đình, Triệu Phương Hoa nhìn thấy cô, mặt méo xệch, nhưng vì ngại Tưởng Viễn Chu, bà vừa giận nhưng lại vừa không dám nói gì.
Bên phía Vạn Dục Ninh, từ sau khi Tưởng Viễn Chu đích thân mang cô đến Ngự Hồ Danh Để, Vạn Dục Ninh cũng không hề đến tìm cô gây rối nữa.
Gần đây Vạn Hâm Tăng vì chuyện của công ty vất vả bôn ba, buổi tối, nghĩ đến đã gần một tuần chưa hỏi thăm chuyện của Vạn Dục Ninh, ông liền bớt chút thời giờ gọi điện thoại qua.
Phương Thành nhận điện thoại từ người giúp việc ngay lập tức.
“Alo, ba.”
“Phương Thành à, mấy hôm nay Dục Ninh thế nào rồi?”
“Cũng tạm ạ, bác sĩ Tôn nói có chút chuyển biến, từ từ sẽ khỏi.”
Vạn Hâm Tăng thở phào: “Vậy là tốt rồi.”
“Ba, mấy hôm trước mẹ đến đây, nói cơ thể ba gần đây không được khỏe?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là cao huyết áp, bệnh cũ.”
Phương Thành ngồi trên sô pha, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế hai cái.
“Gần đây cơ thể của Dục Ninh cũng không tốt, thời gian con đến công ty cũng ít, hơn nữa thuốc mới vừa tung ra thị trường, chắc ba chịu không thấu.”
“Không sao, những chuyện đó ba không yên tâm để người khác làm, con ở bên cạnh chăm sóc Dục Ninh là được rồi.”
“Vâng ạ, con sẽ bớt thời gian đến công ty lại.”
Phương Thành cúp điện thoại, người làm đến trước mặt anh.
“Phương tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.”
“Chuẩn bị cho cô ấy một phần, tôi mang lên lầu.”
“Vâng.”
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Lại thêm nửa tháng nữa trôi qua, Hứa Tình Thâm vừa ký tên xong, cầm túi và di động đứng dậy, Tống Giai Giai gọi đến thúc giục không dưới một lần, đã lâu lắm không tụ tập, phải mời cô ăn cơm cho bằng được. Hứa Tình Thâm vừa đi khỏi bệnh viện, tin nhắn của Tưởng Viễn Chu đã đến.
“Ở cổng chờ anh, không được đi đâu hết.”
Đây là xin phép nghỉ hay là xin không đi ra ngoài?
Ngón tay Hứa Tình Thâm lướt trên bàn phím: “Tưởng lão tài xế, tối nay chúng ta không có hẹn.”
Đến trạm xe điện, Hứa Tình Thâm vừa nhấc chân lên, điện thoại lại đổ chuông, cô lấy ra xem, là Tưởng Viễn Chu gọi đến: “Có bệnh mà không chữa.”
Đây là nói ai có bệnh chứ?
Hứa Tình Thâm vui vẻ không hề giấu diếm, Tưởng Viễn Chu học rất nhanh.
Đến điểm hẹn, Tống Giai Giai đã đến từ sớm, Hứa Tình Thâm chạy như bay đến.
“Tớ đến rồi.”
“Tiểu tổ tông, cậu muốn tớ đợi chết à!”
“Không còn cách nào khác, chuyển tàu điện ngầm, phía trước sao lại đông thế chứ?”
Tống Giai Giai thò tay kéo tay cô lại: “Con đường này gồm bốn tuyến kéo dài, có thể không đông à?”
Hứa Tình Thâm giơ đồng hồ lên nhìn giờ: “Cũng sắp bảy rưỡi rồi, ăn gì đây?”
“Đại tiệc.”
Cô đi theo Tống Giai Giai về phía trước.
“Cậu phát tài rồi hả?” Tống Giai Giai hưng phấn nắm tay Hứa Tình Thâm.
“Không phải là bạn trai cậu tặng cho nhà tớ đồ trang trí sao? Hôm qua mẹ tớ vừa ném hai cái bình hoa.”
“Đắt lắm à?”
Tống Giai Giai gật đầu liên hồi: “Mẹ tớ thiếu chút nữa phát điên, nhất định bắt tớ đưa cậu về nhà, chỉ là tớ biết cậu không được tự nhiên, cho nên tớ hẹn cậu một mình.”
Hứa Tình Thâm định mở miệng nói lọ hoa cũng không phải của cô, ngẩng đầu liền trông thấy phía trước rất nhiều người đang tụ tập.
“Có chuyện gì ấy nhỉ?”
“Đi, đến xem một chút.”
Tống Giai Giai kéo cô bước nhanh về phía trước, hai người chen vào đám người, Hứa Tình Thâm nhìn thấy một người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, cô không chút nghĩ ngợi bước đến.
“Tôi là bác sĩ.”
Tài xế và một vệ sĩ ngồi chồm hổm bên cạnh người đàn ông, Hứa Tình Thâm bước lên hai bước, mới phát hiện người nằm trên mặt đất là Vạn Hâm Tăng.
Cô lập tức dừng lại, tài xế nghe vậy, vẻ mặt lo lắng đứng dậy.
“Bác sĩ, cô mau cứu người đi.”
“Trước tiên hai người sơ tán mọi người trước.”
Hứa Tình Thâm đến trước mặt Vạn Hâm Tăng, ngồi xổm bên cạnh ông, trông thấy người còn lại vẫn đơ ra, cô nghiêm túc nói: “Đi đi.”
“Được, được.”
Hai người bắt đầu ra chỗ đám người.
“Làm phiền mọi người giải tán, đừng tụ tập ở đây, cứu người quan trọng.”
Hứa Tình Thâm thận trọng kiểm tra, tình hình của Vạn Hâm Tăng thật không tốt, hai bàn tay không ngừng co rút, ánh mắt cô rơi xuống mặt ông ta.
“Còn chỗ nào khó chịu không?”
“Không…không…, bỏ ra…”
Đôi mắt Hứa Tình Thâm chớp nhẹ, Vạn Hâm Tăng khóe miệng méo xệch, phát âm không rõ: “Chúc mừng cô.”
Vạn Hâm Tăng nhìn về phía cô, Hứa Tình Thâm thu lại tầm mắt: “Nếu như tôi đoán không sai, ông bị xuất huyết não, nếu nghiêm trọng thì nửa đời sau phải ngồi xe lăn.”
“Cái, cái gì…”
Hứa Tình Thâm đứng dậy, gọi tài xế của Vạn Hâm Tăng đến: “Gọi 120 chưa?”
“Bệnh viện Nhân Hải đã cho xe đến.”
“Nơi này cách xa Nhân Hải như vậy, sao không để 120 điều xe đến?”
Tài xế vẻ mặt lúng túng: “Ông chủ chúng tôi khăng khăng muốn đến bệnh viện của mình.”
“Ra thế đấy.” Hứa Tình Thâm hờ hững quét mắt qua:.
“Nếu các người không sợ để lỡ bệnh tình, thì cứ chờ đi.”
Từ bệnh viện Nhân Hải đến đây, cộng thêm kẹt xe thời gian tối thiểu cũng phải nửa tiếng, còn mang người trở về… tốt rồi, thời gian vàng tự bản thân mình không giữ được, thì còn trách ai?
Hứa Tình Thâm nhấc chân, tài xế thấy vậy, cực kỳ hoảng sợ tiến đến túm tay cô lại.
“Cô mau cứu người đi.”
Trong đám người, có người bắt đầu rút di động ra quay phim.
“Phải đấy, không phải cô là bác sĩ à? Thấy chết mà không cứu hả!”
Hứa Tình Thâm quay lại nhìn Vạn Hâm Tăng: “Bây giờ không thể xê dịch ông ta, không phải xe cấp cứu đang trên đường đến sao?”
“Vậy cô cũng không thể đi được!”
“Ai nói tôi đi?”
Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, chỉ là không có bất cứ hành động nào, mọi người xung quanh dần trở nên tức giận như thể nhìn thấy chuyện bất bình.
“Cứu người đi, người ta cũng ra như thế rồi…”
Hứa Tình Thâm lười giải thích, mọi người đều cho rằng bác sĩ là thánh, thời điểm mấu chốt, tay không có thể cứu tất cả mọi sinh mạng.
Quá nửa giờ sau, xe cấp cứu của bệnh viện Nhân Hải mới đến, bác sĩ và y tá chạy ra, Hứa Tình Thâm thấy vậy, đi đến bên cạnh Tống Giai Giai: “Đi thôi, ăn tối.”
“Vừa rồi có mấy người miệng mồm bị khiếm khuyết, nếu có thể nói như vậy, sao bọn họ không vào đó mà cứu người?”
Những lời của Tống Giai Giai hoàn toàn không lọt vào tai Hứa Tình Thâm, nghĩ đến bộ dạng của Vạn Hâm Tăng, lại nghĩ đến hai chữ báo ứng.
Dùng xong cơm tối quay lại Cửu Long Thương, Hứa Tình Thâm xuyên qua cửa sổ sát đất trông thấy Tưởng Viễn Chu đặt điện thoại xuống đi ra ngoài, nhìn qua có vẻ rất vội, quan hệ với nhà họ Vạn trước giờ thân thiết, chắc là thông báo vừa đến nơi này.
Hứa Tình Thâm lẳng lặng bước đến, vừa vào đến cửa, đúng lúc Tưởng Viễn Chu đi ra.
Cô cướp lời người đàn ông: “Em vừa ăn cơm với Tống Giai Giai, trên đường gặp Vạn Hâm Tăng, tình hình có vẻ không được tốt lắm…”
“Anh biết rồi, em ngủ trước đi, anh đến bệnh viện một chuyến.”
“Được.” Hứa Tình Thâm thoải mái bước vào trong nhà.
—
Bệnh viện Nhân Hải.
Lúc này đã gần sáng, Tưởng Viễn Chu đến thăm vừa rời khỏi, Phương Thành ngồi một bên, bà Vạn khóc lóc thảm thiết trước giường bệnh của Vạn Hâm Tăng.
Phương Thành nghe đến đau đầu: “Mẹ, mẹ đừng đau lòng quá, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn.”
“Vậy sau này phải làm thế nào bây giờ, trụ cột trong gia đình giờ cũng sụp đổ.”
Phương Thành liếc nhìn quản gia bên cạnh, dặn dò: “Tôi gọi điện thoại đến Ngự Hồ Danh Để, dì và tài xế đến đó, đón tiểu thư.”
Bà Vạn nghe vậy, ngước mặt lên, hai mắt khóc đến đỏ quạnh: “Như vậy sẽ không đả kích đến Dục Ninh chứ?”
“Mẹ, lúc nào rồi, ba bệnh thế này, Dục Ninh cần phải đến.”
Bà Vạn tâm tư quá mệt mỏi, nắm chặt tay Vạn Hâm Tăng.
Khi Tưởng Viễn Chu quay trở lại Cửu Long Thương, đã gần ba giờ. Sau khi rửa mặt xong nằm dài lên giường, Hứa Tình Thâm trở mình, mơ mơ màng màng.
“Về rồi.”
Anh thò tay ôm cô vào lòng, Hứa Tình Thâm lại mơ màng hỏi: “Phía bệnh viện thế nào rồi?”
“Liệt nửa người, lời nói không rõ ràng.”
Đôi mắt Hứa Tình Thâm mở to, cả người thoắt cái tỉnh hẳn: “Quá bất ngờ.”
“Ừm.”
Tưởng Viễn Chu vùi mặt vào cổ cô, không nói nữa, lồng ngực Hứa Tình Thâm phập phồng, làm thế nào cũng không ngủ được.
Sáng sớm, cảnh vật bên ngoài Cửu Long Thương được bao phủ một tầng mờ ảo, đây là khu vực hoàng kim của Đông Thành, sẽ không tự dưng xuất hiện những tiếng ồn ào huyên náo của những kẻ quấy nhiễu. Mặt trời e thẹn ró rạng khỏi rặng mây, tia sáng kéo dài xuyên qua những cành lá rậm rạp rơi xuống.
Hứa Tình Thâm vừa mới chợp mắt, lúc này vẫn còn sớm, ngoài cửa sổ đột nhiên có một giọng nói trong trẻo thoảng qua tai.
Bên ngoài Cửu Long Thương, một bóng dáng nhỏ bé gầy thó bất thình lình xuất hiện, cô gái ngập ngừng lảo đảo đi đến, cô không mang theo bất cứ đồ gì trên người, hàm răng cắn chặt, hình như đã đi rất lâu mới đến được đây.
Bảo vệ cẩn thận quan sát, nhìn đồng nghiệp bên cạnh hỏi: “Anh xem, có phải cô Vạn không?”
“Hình như vậy.”
Khuôn mặt Vạn Dục Ninh tái nhợt, một bảo vệ bước đến hỏi: “Cô Vạn, sao cô đến đây?”
“Viễn Chu đâu?”
“Giờ này vẫn còn sớm, Tưởng tiên sinh vẫn chưa dậy.”
“Chưa dậy?” Vạn Dục Ninh đến trước cánh cổng sắt cao vài thước.
“Vậy tôi vào trong đợi anh ấy.”
“Cô Vạn, thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh đã dặn, không có sự đồng ý của ngài ấy không thể để cô vào trong.”
Vạn Dục Ninh còn cho rằng bản thân nghe lầm, cô thò tay chỉ chỉ vào mình.
“Anh biết tôi là ai không? Tôi là bà Tưởng tương lai đấy.”
Hai bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Dục Ninh này cũng đã kết hôn rồi, sao còn nói ra lời như thế?
“Cô Vạn, xin lỗi, chúng tôi chỉ nghe theo Tưởng tiên sinh.”
Vạn Dục Ninh nhíu mày, nhìn chằm chằm hai bảo vệ trước mặt.
“Anh không nhận ra tôi à, anh ở đây cũng mấy năm rồi, tôi vẫn thường đến nơi này mà.”
Vạn Dục Ninh quay ra nói với người còn lại: “Còn anh nữa, anh tên là Kim Tích, khi ấy tôi nói không bằng gọi anh là Vàng, Tưởng Viễn Chu còn cười tôi, cuối cùng một mực gọi anh là Vàng. Các người xảy ra chuyện gì vậy, không cho tôi vào trong?”
Khuôn mặt bảo vệ lộ vẻ kỳ quái, gằn giọng nói: “Cô Vạn, Vàng đã chết hai năm trước rồi.”
Vạn Dục Ninh cực kỳ sợ hãi, siết chặt hai tay đứng trước cổng sắt, lắc đầu liên tục: “Không phải đâu, các người gạt tôi, Tưởng Viễn Chu đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!”
Cánh cổng sắt vẫn khép chặt, hai tay Vạn Dục Ninh chồm đến lắc vài cái, gào lên: “Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu!”
Hứa Tình Thâm vừa định ngủ tiếp, đã bị một giọng nói làm cho giật mình thức giấc, cô dỏng tai lên cẩn thận lắng nghe.
“Tưởng Viễn Chu, mở cửa cho em, Tưởng Viễn Chu!”
Người đàn ông bên cạnh khẽ động, ôm cánh tay của Hứa Tình Thâm chặt thêm một chút, mắt vẫn còn chưa mở.
“Có phải bên dưới có người không?”
“Tưởng Viễn Chu, mở cửa ra!”
Tưởng Viễn Chu đột nhiên mở mắt, tại sao giọng nói này, lại giống như của Vạn Dục Ninh vậy?