Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 75: Chương 75: Anh rể, mau cứu chị em




Bên trong phòng nghỉ.

Vạn Dục Ninh ngồi ở trước bàn trang điểm, A Mai cầm túi đi vào.

“Dục Ninh, sao còn chưa thay quần áo? Chú rể còn đang chờ cậu đi ra ngoài mời rượu đó.”

“A Mai, cậu đóng cửa lại.”

A Mai đóng cửa đi tới, vừa nhìn thấy sắc mặt Vạn Dục Ninh tái nhợt, hai tay ôm bụng khư khư.

“Cậu đừng làm tớ sợ, bị làm sao vậy?”

“Dạ dày thấy khó chịu.”

“Hả?” A Mai ngồi xổm xuống. “Mau tới bệnh viện thôi.”

“Có lẽ không có chuyện gì quan trọng đâu.” Vạn Dục Ninh hít sâu hai hơi.

“Cậu lấy lễ phục tới giúp tớ.”

“Được.”

“A Mai, vừa rồi lúc đeo nhẫn, cậu có thấy Hứa Tình Thâm không?”

“Thấy.” A Mai kéo khóa áo cưới xuống cho cô. “Ở ngay cạnh Tưởng Viễn Chu.”

Vạn Dục Ninh nhìn khuôn mặt của mình trong gương chằm chằm.

“A Mai, tớ vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này. Hộp thuốc lá trong túi Phương Thành, là của Hứa Tình Thâm tặng.”

“Vậy thì thế nào, hôm nay là ngày cậu kết hôn, cậu đừng náo loạn nữa.”

“Sợ gì chứ?” Bàn tay Vạn Dục Ninh hạ thấp xuống đặt lênbụng của mình.

“Tớ mang thai, tớ cũng chẳng sợ ai. Nhưng bây giờ dạ dày đang đau, đợi mời rượu xong tớ sẽ tới bệnh viện khám. A Mai, cậu gọi Hứa Tình Thâm tới đây giúp tớ.”

“Gọi cô ta tới làm gì?”

“Tớ cho cô ta một cơ hội, khiến cô ta không còn ngáng đường tớ nữa.”

A Mai xoay người trợn tròn hai mắt. “Dục Ninh, cái này không thể được, đây không phải là chuyện có thể làm bừa.”

“Tớ không làm bừa đâu, chuyện liên quan đến đứa con, không ai sẽ nghi ngờ tớ, huống hồ là trong ngày hôm nay.”

Vạn Dục Ninh quay về phía A Mai đẩy đẩy.

“Cậu là bạn thân của tớ, ngay cả cậu cũng không giúp tớ nữa!”

A Mai nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi. “Được rồi, lúc cô ta tới cậu đừng làm ngay, ngay trong phòng nghỉ cũng có một camera, cậu chỉ cần giả vờ là được.”

“Tớ biết, tớ còn có thể đem con của mình ra đùa hay sao?”



Nơi tổ chức tiệc cưới.

Hứa Tình Thâm trở lại chỗ ngồi, Hứa Minh Xuyên bày ra vẻ mặt “bát quái”* lại gần.

“Hai người đi làm gì vậy?”

“Không có gì.”

Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, nói: “Minh Xuyên, chúng ta đi thôi.”

“Bây giờ? Cơm tối còn chưa ăn mà.”

“Chúng ta cũng coi như là đã tới đây, không mất lễ tiết là được rồi. Nếu em muốn ăn, chị mời em ra ngoài ăn.”

Hứa Minh Xuyên biết là cô không muốn ở lại đây, cậu vội vàng gật đầu: “Được rồi.”

Hai chị em đứng dậy đi ra ngoài, bãi cỏ bên ngoài tiệc cưới được thắp đèn sáng choang. Tưởng Viễn Chu và vài người đang nói chuyện, Hứa Tình Thâm vừa mới đi xuống bậc thì có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đi tới.

“Cô Hứa.”

Cô nhìn chăm chú về phía hai người đó với ánh mắt nghi hoặc.

“Hai anh là ai?”

“Trong phòng nghỉ có người muốn gặp cô, mời cô qua đó theo tôi.”

“Ai muốn gặp tôi?”

“Phương tiên sinh.”

“Chị…” Hứa Minh Xuyên khẽ giọng nói: “Anh ấy tìm chị nhất định là có chuyện, không chừng là muốn hủy hôn với nhà họ Vạn đó.”

Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

“Nếu anh ta có chuyện muốn nói, sao không đích thân tới đây?”

Một người trong đó bước tới, có vẻ như không muốn để cho người khác nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.

“Phương tiên sinh có chút khó chịu, muốn mời cô Hứa giúp đỡ.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm khẽ trầm xuống, xem ra Phương Thành lại phát bệnh.

“Cô Hứa, nhanh lên đi.”

“Được, tôi tới đó cùng các anh.” Hứa Tình Thâm không hề nghi ngờ, nhanh chóng đi theo hai người kia.

Cách đó không xa, vừa nãy Tưởng Viễn Chu còn nhìn thấy hai chị em đứng ở đó, thoáng một cái quay đầu lại, lại chỉ nhìn thấy mỗi mình Hứa Minh Xuyên. Người đàn ông gạt mấy người kia qua một bên đi về phía Hứa Minh Xuyên.

“Chị gái cậu đâu?”

Hứa Minh Xuyên khẽ lẩm bẩm vài tiếng, muốn nói dối: “Chị ấy nói đi toilet.”

“Hai người đàn ông vừa nãy là ai?”

Hứa Minh Xuyên nuốt nước bọt cố nén lại nỗi bất an, dù sao thì Tưởng Viễn Chu này cũng là người chị đưa về nhà ăn cơm, vậy chắc hẳn cũng xem như là bạn trai.

“Bọn họ nói… Có việc muốn chị tới phòng nghỉ một chuyến.”

“Ai tìm cô ấy?”

“Không, không biết.”

Tưởng Viễn Chu cao hơn Hứa Minh Xuyên, ánh mắt của anh liếc nhìn cậu nam sinh trước mặt. Cậu nhóc này còn đang muốn nói dối ngay dưới tầm mắt của anh.

“Có thể khiến cho chị gái cậu tới phòng nghỉ, hoặc là người nhà họ Vạn, hoặc chính là Phương Thành.”

Người đàn ông đưa tay chỉ ra xa, vừa lúc Phương Thành đi tới đó.

“Chú rể ở đây, tìm chị gái cậu rõ ràng là Vạn Dục Ninh.”

Hứa Minh Xuyên quá sợ hãi, quay đầu lại nhìn.

“Không phải anh ấy đang ở trong phòng nghỉ sao? Tại sao anh ấy lại ở đây chứ.”

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu bỗng căng thẳng, ngay lập tức thấy hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Thông minh như Tình Thâm, sao cô có thể bị lừa một cách đơn giản như vậy. Còn không phải là bởi vì quan tâm nên sẽ bị loạn?

“Chẳng lẽ là Vạn Dục Ninh kia lừa chị gái em tới đó? Chị ta muốn làm gì chứ?” Hứa Minh Xuyên lo lắng tới nỗi chỉ còn thiếu chút nữa là giậm chân bình bịch.

“Đây là chị gái cậu tự mình đưa tới cửa, trách được ai chứ?”

Hứa Minh Xuyên không nghĩ tới Tưởng Viễn Chu có thái độ lạnh lùng như vậy.

“Chị ấy không phải bạn gái anh sao? Anh mau mau cứu chị ấy đi.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu khẽ nhúc nhích, Lão Bạch thấy thế tiến lên, nói: “Có muốn tôi qua đó hay không?”

“Xen vào việc của người khác.”

“Anh rể, anh thực sự không định cứu chị em sao?” Hứa Minh Xuyên dưới tình thế cấp bách, nhanh chóng diễn trò nịnh bợ.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu vô cùng khó hiểu liếc nhìn cậu, chị em nhà họ Hứa thực sự giống hệt nhau, lúc nhún nhường muốn nhờ vả cứ như là con yêu tinh khỉ ấy.

“Cậu về chỗ ngồi trước đi, chị cậu sẽ đi tìm cậu.”

“Vâng vâng vâng.” Hứa Minh Xuyên không ngừng gật đầu, xoay người đi vào bên trong khách sạn.

Tưởng Viễn Chu lấy điện thoại di động ra, đưa về phía lão Bạch bên cạnh.

“Gọi điện thoại cho cô ấy, để cô ấy mau lên, nói Phương Thành muốn mời rượu tôi.”

Hứa Minh Xuyên trở lại tiệc cưới, trong lòng càng nghĩ càng căm phẫn tức giận.

Vạn Dục Ninh cướp người của Hứa Tình Thâm thì không nói làm gì, lại còn nhiều lần muốn hại chị, cậy nhà mình có tiền muốn làm gì thì làm, chị gái phải chịu đựng bao nhiêu ấm ức chứ?

Hứa Minh Xuyên nhìn trên bàn, thừa dịp người khác không chú ý, lấy một chai sữa tươi đặt ở trên đùi, cậu lấy từ trong túi thứ đã chuẩn bị từ trước, xé vỏ xong sau đó rót vào trong chai sữa.

Đây là thứ cậu mua trên đường tới đây, đặc biệt chuẩn bị cho Vạn Dục Ninh.



Bên kia, Hứa Tình Thâm theo hai người gần đi tới cửa phòng nghỉ, cô ngẩng đầu nhìn, trông thấy chiếc camera trên đỉnh đầu như một con mắt thật to chăm chú nhìn cô không buông tha.

Ánh mắt nhìn xuống cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt.

Trong lòng cô luôn có một cảm giác không nói lên lời đang mặc sức xông tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.