Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 509: Chương 509: Anh xem, anh nghĩ sai




Editor: Dế Mèn

***

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Lão Bạch đột nhiên như được thông suốt.

“Tưởng tiên sinh, ngài vậy mà lại đổi công ty hợp tác.”

“Bọn họ tưởng xuống tay từ Tinh Cảng, đơn giản chỉ là mấy loại khả năng sau: một, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề, hai, tai nạn chữa bệnh. So sánh mà nói, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề cũng coi như là tai nạn của bệnh viện; hơn nữa nếu khiến người ta bị nguy hiểm đến tính mạng thật, người bình thường cũng sẽ không đồng ý, có phải không?”

“Phải.”

“Giờ tôi chọn một công ty có bối cảnh ‘cứng’, chuyện này, tôi cũng chưa nói với ai bên ngoài, chờ bọn chúng làm to sự tình được kha khá rồi, tự nhiên sẽ có người đi thu dọn chúng.”

Cả người Lão Bạch thả lỏng lại, cũng không khẩn trương như vừa nãy, “Nếu công ty Đỉnh Hình lợi hại như vậy, sao ngài còn không hợp tác với bọn họ sớm chút chứ?”

“Chính bởi vì quá lợi hại, cho nên phải tới thời điểm mấu chốt mới có thể dùng. Nếu bọn chúng sớm biết người chúng ta hợp tác chính là Đỉnh Hình, bọn chúng sẽ không dùng chiêu này, vậy càng khó lòng phòng bị. Lại nói, anh công tử Đỉnh Hình dã tâm rất lớn, nóng lòng muốn loại trừ các công ty khác. Biết bối cảnh của anh ta, sẽ không ai dám đắc tội, không biết bối cảnh, cũng sẽ bị anh ta lần lượt dùng thủ đoạn quét sạch. Tôi không thích nhìn một nhà độc đại, nếu không, phương diện giá cả không tiện để nói, ai biết hắn có thể lừa đảo không?”

“Cũng phải, ngài vừa nói như vậy, tôi cũng thấy hơi lo lắng.”

“Tôi chỉ nhập hai nhóm hàng từ Đỉnh Hình mà thôi, với giá cả vừa phải, mấu chốt là chất lượng cũng không tồi, có thể suy xét hợp tác. Còn chuyện sau này…” Tưởng Viễn Chu nhún vai nói: “Người dám gõ vào thanh tre của tôi, có lẽ vẫn chưa được sinh ra đâu, tôi thật sự không sợ.”

Lão Bạch bật cười, “Tôi nhọc lòng mất mấy ngày, ngài xem, có phải tiều tụy không ít đi không?”

“Để dành tinh lực sinh con đi thôi, lúc nào cần nhọc lòng, tôi sẽ nói cho cậu.”

“Ha ha ha!!!”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Lão Bạch, cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ có rồi?

Sau khi tan tầm, Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe. Xe chạy ra khỏi gara dưới hầm, chạy ra cổng bệnh viện liền bị một đám phóng viên chặn lại.

Hứa Tình Thâm ngó ra, thấy một đống bóng dáng người nhào tới trước, tranh nhau muốn phỏng vấn.

Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống, âm thanh bên ngoài không đợi được mà truyền vào, “Anh Tưởng, xin hỏi chuyện thiết bị tạo nhịp tim, anh có thể giải thích mấy câu không?”

“Vì sao ở Tinh Cảng lại xảy ra chuyện như vậy ạ?”

“Kết quả báo cáo kiểm tra đo lường, anh có thể giải thích một câu không?”

Chuyện này, Tưởng Viễn Chu tuy không nói với Hứa Tình Thâm, nhưng tin tức truyền nhanh như thế, cô không thể nào không biết. Cô ngồi ở băng ghế sau không nói một lời, nghe thấy giọng Tưởng Viễn Chu chắc chắn, có lực, nói: “Chuyện thiết bị tạo nhịp tim, còn đang điều tra. Chung quy Tinh Cảng chỉ là bệnh viện, thiết bị điều trị bệnh cũng không phải chúng tôi làm ra, đúng không?”

“Nhưng lúc Tinh Cảng đưa vào, chẳng lẽ không làm kiểm tra đo lường tương tự sao?”

“Đương nhiên có làm, không có vấn đề gì cả.”

“Vậy sao còn xảy ra chuyện vậy? Có thể nào là thiết bị được đưa vào Tinh cảng đều có vấn đề, nói vậy, ngọn nguồn hẳn là ở bên công ty dược phẩm chăng?”

Tưởng Viễn Chu mỉm cười, nghĩ thầm: lời như vậy cũng dám nói, phóng viên này chết chắc rồi.

Anh từ từ kéo cửa sổ lên lại, “Chuyện bây giờ vẫn chưa phải kết quả cuối cùng, tất cả đều khó nói, tôi tin kết quả điều tra sẽ cho Tinh Cảng một sự trong sạch.”

Lão Bạch nhìn nhìn, nói với tài xế bên cạnh: “Lái xe đi.”

Xe khỏi từng chút tách khỏi đám người. Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì.”

Lão Bạch xoay đầu lại, muốn nói gì đó, Tưởng Viễn Chu không dấu vết mà đưa cho anh ấy một ánh nhìn.

“Anh đau đầu.” Người đàn ông nói với Hứa Tình Thâm.

Anh thuận thế dựa đầu vào vai Hứa Tình Thâm. Cô nâng tay lên, mát xa huyệt thái dương cho anh, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, anh sóng to gió lớn gì chưa trải qua?”

“Nhưng anh cũng sẽ thấy mệt, kẻ ‘nhớ thương’ Tinh Cảng nhiều như thế, thật là tiếp đón không xuể.”

“Em hiểu.” Hứa Tình Thâm đau lòng mà sờ sờ mặt anh. “Dù anh mạnh mẽ đi nữa cũng sẽ có lúc mềm yếu.”

Tưởng Viễn Chu thuận thế ôm lấy eo Hứa Tình Thâm.

“Lần này nếu Tinh Cảng “xong” thật, em sẽ ở bên anh không?”

“Không ở bên anh thì anh đi đâu?” Hứa Tình Thâm dựa vào đầu Tưởng Viễn Chu.

“Tinh Cảng sẽ không sao đâu, giờ không phải còn có anh ư?”

Lão Bạch ngồi ở đàng trước, rất không được tự nhiên, nhưng anh ấy cũng không có lá gan chọc thủng dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của Tưởng Viễn Chu.

Vả lại, vợ chồng bọn họ, một người vui vẻ giả bộ đáng thương, một người lại chịu bộ dạng ấy, anh ấy còn biện pháp gì chứ?

Tưởng Viễn Chu hướng tới gần Hứa Tình Thâm chút, Hứa Tình Thâm mặt đầy nghiêm trọng nặng nề, “Tuy thiết bị tạo nhịp tim là công ty dược phẩm cung cấp, nhưng trách nhiệm của Tinh Cảng vẫn rất lớn. Dù sao cũng là chúng ta dùng nó cho người bệnh…”

“Phải, dù chính anh nói thiết bị tạo nhịp tim không có vấn đề, nhưng người ngoài đều chỉ tin tưởng báo cáo kiểm tra đo lường.” Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài. “Không nói nữa, em cứ làm việc bình thường đi, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Viễn Chu, áp lực của anh nhiều nhất, cũng không dễ dàng.”

Tưởng Viễn Chu cầm bàn tay Hứa Tình Thâm, dán lòng bàn tay cô lên mặt mình, “Tình Thâm, về nhà mát xa mát xa cho anh đi.”

Hứa Tình Thâm nhéo mặt Tưởng Viễn Chu, để anh không nói tiếp nữa.

Tài xế nhìn sang phía Lão Bạch, Lão Bạch vừa nghe đến hai chữ “mát xa” liền hiểu sai.

Anh ấy chỉnh lại dáng ngồi, ho nhẹ, “Tưởng tiên sinh nói mát xa thì đó chính là mát xa thuần túy. Tiểu Lý, cậu xem cậu đi, hiểu sai rồi nhỉ?”

Tài xế chuyên tâm lái xe, “Nhưng tôi chưa nói gì cả.”

“Nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi vừa rồi, quá không đứng đắn.”

Tài xế kêu oan, “Tôi nhìn anh lúc nào cơ, tôi nhìn kính chiếu hậu bên kia.”

“Tiểu Lý, cậu phải làm người thành thật.”

“Một đám thật nhiều chuyện!” Tưởng Viễn Chu cất tiếng nói. “Coi chừng tôi trừ tiền lương các cậu.”

Tiểu Lý hai tay nắm tay lái, Lão Bạch rõ ràng cố ý. “Tưởng tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói ạ.”

Lão Bạch dựa sang bên cạnh, khuỷu tay chống vào một bên cửa sổ xe. Để cậu ta nói, anh cũng không tin Tiểu Lý này có thể ba hoa.

“Nói gì? Nói đi.”

“Thỉnh thoảng trên xe có tôi với Lão Bạch, anh ấy thích tám chuyện nhất. Còn nói ngài lái xe anh ấy bị phạt, anh ấy còn lén đi điều tra, nói chỗ đó có bán quần áo đặc thù…”

Lão Bạch vội thúc Tiểu Lý một cái, nhưng mà đã không kịp rồi, lượng tin tức bên trong câu đó đều lộ ra rồi.

Hứa Tình Thâm nín thở tập trung, ánh mắt vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, không thốt một tiếng, không khí trong xe trong nháy mắt ngừng lại.

Anh không nói, Lão Bạch cũng không dám giải thích.

Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu nói chuyện, trong lời nói tựa như mang theo một tia ý cười, “Lão Bạch, cậu không làm thám tử tư, thật là đáng tiếc.”

“Tưởng tiên sinh, Tiểu Lý nói bừa.”

“Con người tôi đây, thích làm khó dễ người ta nhất.”

Lão Bạch nuốt nước miếng, lùi vào ghế, không nói.



Chuyện của Tinh Cảng liên tục bùng phát, mãi đến khi một chuyện lớn khác xảy ra.

Sáng hôm nay, người nhà họ Nguyễn vừa thức dậy.

Nguyễn Noãn còn đang oán giận, “Đều là tại Phó Kinh Sênh, nếu hắn không tỉnh lại cũng sẽ không có chuyện hôm nay, còn cả Phó Lưu Âm kia…”

Nguyễn Trung Trách ngồi trước bàn ăn, “Được rồi, đó là con với Kính Sâm duyên phận không tới, thôi bỏ đi.”

Người trẻ, luôn thích nói về chuyện tình trường nữ nhi. Nguyễn Noãn không phải phiền lòng vì chuyện gì, tự nhiên lại một lòng một dạ nhào cả vào người Mục Kính Sâm.

Nếu không xảy ra chuyện sau đây, đây chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng bình thường nhất.

Bà Nguyễn từ trong bếp đi ra, tay cầm ly sữa bò nóng. Bà ta đưa cái lý tới cho Nguyễn Trung Trách.

“Noãn Noãn, với điều kiện của con, sau này để ba con làm mai, còn thiếu con trai tốt sao?”

“Không cần!” Nguyễn Noãn nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Con cũng không muốn xem mắt gì hết. Ai thu xếp cho con, con liền nổi nóng với họ!”

“Con!!!”

Ngoài cửa, bỗng nhiên có mấy người vào.

Nguyễn Trung Trách ngẩng đầu nhìn. Ly sữa bò của ông ta đã uống được nửa, thấy rõ đối phương trên người mặc đồng phục. Trong lòng hắn cả kinh, nhưng vẫn uống hết sữa bò còn lại.

“Các anh là?” Bà Nguyễn nhìn về phía mấy người. “Các anh tìm ai?”

Người đàn ông dẫn đầu đi thẳng về phía Nguyễn Trung Trách, “Mời ông theo chúng tôi đi một chuyến.”

Nguyễn Trung Trách lau khóe miệng rồi đứng dậy, “Lấy lý do vậy?”

“Chuyện ông ra vào sòng bạc, người nhà ông e là không biết đúng không?”

“Sòng bạc gì?” Bà Nguyễn kinh hãi. “Các anh nói hươu nói vượn gì vậy?”

“Lúc trước chơi rất bí mật, có điều hiện tại chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ mời ông đi một chuyến. Những chỗ như sòng bạc với ông mà nói, rất thuận gió xuôi nước phải không? Mỗi lần đều có thể thắng không ít, chỉ không biết nhờ vận may ông tốt thôi không?”

Cánh môi Nguyễn Noãn run run, chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, nhất thời nửa khắc cũng không nói nên lời được.

Nguyễn Trung Trách nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, “Không có gì, yên tâm đi, chăm sóc con gái cho tốt.”

“Ông xã!” Người phụ nữ bắt lấy cánh tay ông ta. “Ông… Khi nào ông về?”

Còn có thể về sao?

Nguyễn Trung Trách chưa trả lời đã bị người mang đi.

Nguyễn Noãn theo tới cổng, nước mắt không nhịn được chảy ra. Thấy Nguyễn Trung Trách bị mang lên xe, cô ta đuổi theo mấy bước. “Ba, ba!”

Xe đã chạy rất xa. Nguyễn Noãn quay đầu lại, thấy bà Nguyễn ngồi liệt ở cửa, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thế giới này tàn nhẫn, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một khắc trước, cha mẹ còn đang nhọc lòng tâm tình của cô có thể chuyển biến tốt đẹp không, chớp mắt sau, trụ cột nhà họ Nguyễn bọn họ cứ vậy sụp đổ.

Nhưng hiện thực chính là vậy, nó cũng không sẽ cho bạn cơ hội chuẩn bị.



Lúc Hứa Lưu Âm ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên tàu điện ngầm.

Nhưng người còn chưa đi được mấy bước đã bị hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh ngăn cản, “Cô Hứa, cô muốn đi đâu? Chúng tôi đưa cô đi.”

Hứa Lưu Âm cảm thấy không thể hiểu được đối phương, “Mấy anh là ai?”

“Cô là Hứa Lưu Âm đúng không?”

Cô không trả lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hai người họ.

“Chúng tôi là vệ sĩ tư nhân của cô, xe đã thu xếp xong, xin cô theo chúng tôi lên xe.”

Hứa Lưu Âm vẻ mặt khó tin, cô nhìn chăm chú hai người trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới.

“Vệ sĩ tư nhân? Mấy anh lầm chăng?”

“Không lầm ạ, sau này cô đi đi về về, đều do chúng tôi tự đưa đón ạ.”

Hứa Lưu Âm suy nghĩ một lát, xoay người phản ứng lại, “Có phải Mục Kính Sâm cho các anh tới?”

“Là sếp Mục ạ.”

Vẻ không kiên nhẫn của cô tất cả đều để trên mặt, “Tôi không cần vệ sĩ tư nhân gì hết, bảo anh ta cách tôi xa một chút là được.”

“Sếp Mục đoán được cô sẽ nói thế nên anh ấy không ra mặt, sai hai chúng tôi tới đây.”

Hứa Lưu Âm nhấc chân muốn đi, một người đàn ông trong đó thấy thế, chắn trước mặt cô, “Sếp Mục nói nếu cô không muốn, bảo tôi đưa câu nói này cho cô.”

“Nói gì?”

“Cô không sợ gặp lại cô Nguyễn sẽ bị đánh tới chạy trối chết sao? Chúng tôi bảo vệ cô, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

Hứa Lưu Âm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, “Dù tôi bị người đánh thì cũng không phải chuyện liên quan tới anh ta!”

Chân cô động đậy, định bỏ đi lần nữa. Bảo vệ ngăn trước người cô như cũ, “Cô Hứa, sếp Mục nói, nếu cô cự tuyệt thì hai chúng tôi không cần về sân huấn luyện nữa. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi, nếu thất bại thì không cần ký hợp đồng, trực tiếp thu thập hành lý đi.”

Chuyện không biết xấu hổ như thế cũng chỉ có Mục Kính Sâm có thể làm ra.

Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, “Thế quan hệ gì tới tôi?”

“Xin cô Hứa thưởng chúng tôi một miếng cơm.”

Hứa Lưu Âm đẩy người đàn ông trước mặt ra, “Đừng đi theo tôi.”

Người đàn ông thấy thế, nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh. Người đồng nghiệp cất bước đi, rất nhanh liền lái xe chạy đến cạnh hai người. Người đàn ông theo sát cạnh Hứa Lưu Âm, chờ xe dừng hẳn xong, anh ta kéo cửa xe ra một cái, tay kia kéo Hứa Lưu Âm, nhét cô vào.

“Các anh làm gì? Bắt cóc hả!”

Người đàn ông đóng sầm cửa xe.

Hứa Lưu Âm giơ khuỷu tay định tấn công, nhưng bị người đàn ông đè xuống một cái.

Tầm mắt cô hướng về phía trước, lúc này mới phát hiện ghế lái phụ còn người ngồi.

Mục Kính Sâm xoay người lại, mặt đầy ý cười, hướng về phía vẻ mặt thịnh nộ của Hứa Lưu Âm, vẫy vẫy tay: “Hi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.