Quay về chỗ ở, Phó Lưu Âm tan học tương đối sớm, cô đi vào nhà, đổi dép lê đi vào…
Ngồi trước bàn trà trong phòng khách, cô lôi sách vở từ ba lô ra, thật ra hôm nay trên lớp, cô một chữ cũng không nghe vào. Tay cầm bút của Phó Lưu Âm có chút run, những con số trước mặt như nhảy nhót trên giấy, cô xoa nhẹ đôi mắt, cả người nằm trên sách vở.
“Cô Tưởng” mà người tài xế nói, chính là dì nhỏ của Tưởng Viễn Chu. Năm đó Hứa Tình Thâm bị lập kế, những âm mưu liên tiếp khiến trên lưng cô đeo tội danh khám sai gây chết người. Mà lúc ấy, các bệnh viện ở Đông Thành cũng không dám thuê cô làm. Hại chết người thân nhất của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không thể không đi xa tha hương, đem mình máu chảy đầm đìa tách khỏi cuộc sống quen thuộc.
Phó Lưu Âm hẳn là người mâu thuẫn trong lòng nhất.
Người khác đều có thể hận anh cô, hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng được, hận không thể lột da rút gân hắn cũng thế. Phó Lưu Âm cũng hận vậy, nhưng đó là người thân duy nhất của cô, một mặt cô hận, một mặt lại vẫn muốn thuyết phục mình tha thứ. Nếu mất anh ta, Phó Lưu Âm ở trên đời này thật sự sẽ liền lẻ loi một mình.
—
Lúc Hứa Tình Thâm tới đây cũng là sau khi tan tầm. Cô có chìa khóa bên này, lúc mở cửa đi vào liền nhìn thấy Phó Lưu Âm gục trên bàn trà không nhúc nhích.
Cô bị dọa nhảy, thốt lên: “Âm Âm?”
Phó Lưu Âm không thốt một tiếng, cô đưa lưng về phía Hứa Tình Thâm. Hứa Tình Thâm không thấy được mặt cô, càng như vậy, Hứa Tình Thâm lại càng cảm thấy không thích hợp. Bộ dạng này của con bé, không phải là…
Hứa Tình Thâm đi nhanh tới, đầu tiên là nhìn chỗ cổ tay Phó Lưu Âm, xác định không có vết máu hay gì lạ thường, lúc này cô mới khom lưng vỗ nhẹ vào vai Phó Lưu Âm, “Âm Âm.”
Phó Lưu Âm chỉ ngủ, đột nhiên bừng tỉnh mở mắt ra. Quay đầu nhìn lại thấy Hứa Tình Thâm đứng đó, Phó Lưu Âm vội ngồi thẳng dậy, “Chị đến rồi.”
Cánh tay cô tê mỏi lợi hại. Hứa Tình Thâm làm bác sĩ lâu rồi, thói quen nghề nghiệp, cũng đã thấy nhiều người vì luẩn quẩn trong lòng mà tự sát. Cô ngồi xuống tấm thảm lông trước sô pha, kéo cánh tay Phó Lưu Âm tới, giúp con bé xoa nhẹ vài cái, “Sao không về phòng ngủ?”
“Em đang đọc sách mà, không ngờ lại ngủ luôn.”
“Đói lả rồi phải không?”
“Không đói bụng.”
Hứa Tình Thâm buông tay cô ra, “Chị đi làm cơm chiều cho em.”
Phó Lưu Âm bắt lấy cánh tay Hứa Tình Thâm, “Chị, để em.”
Ban ngày chị ấy còn phải đi làm, sau giờ làm còn muốn chạy qua bên này, Phó Lưu Âm muốn bảo chị ấy đừng tới, nhưng cô biết Hứa Tình Thâm là vì không yên tâm. Phó Lưu Âm cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, “Chị ngồi trước đi, em làm hai món đơn giản được mà.”
Phó Lưu Âm đi dép lê vào bếp. Cô muốn mau chóng thích ứng, không thể đã làm liên lụy tới Hứa Tình Thâm mà còn yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự quan tâm của chị ấy đối với mình.
Ngày thường cô không có cơ hội nấu ăn nào, có điều từng vào bếp, nhưng trù nghệ cũng không tốt chỗ nào.
Lúc ăn cơm chiều, Phó Lưu Âm gắp đồ ăn cho Hứa Tình Thâm, “Có phải hơi khó ăn không ạ?”
“Vẫn được.”
Phó Lưu Âm cười cười, “Nói thật, ở đây em khá ổn, em cũng có phần mềm gọi cơm hộp, lúc một mình, em có thể kêu cơm hộp.”
Hứa Tình Thâm buông chén xuống, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, cô đưa thẻ cho Phó Lưu Âm, “Hàng tháng chị cho em một khoản phí để sinh hoạt, lúc kêu cơm hộp phải cẩn thận.”
Bàn tay Phó Lưu Âm nắm lại, ngón tay có chút run, nhưng vẫn cầm lấy thẻ ngân hàng, “Dạ, em bảo người đưa cơm chờ ở cổng lớn là được, tự em sẽ xuống lấy.”
Đây cũng là cách Phó Lưu Âm có thể chăm sóc cho bản thân. Hứa Tình Thâm ngày thường công việc cũng bận, không có khả năng thời thời khắc khắc quan tâm đến bên này. Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, chỉ có nhận lấy, Hứa Tình Thâm mới có thể yên tâm đúng không?
—
Ăn cơm chiều xong, Hứa Tình Thâm lái xe trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình. Tưởng Viễn Chu nghe được động tĩnh, từ trong nhà đi ra.
Hứa Tình Thâm bước nhanh tới, đi tới trước mặt người đàn ông, cô giơ tay ôm lấy cánh tay anh, “Sao lại ra đây?”
“Anh sợ anh không ra đón em, thời gian thấy em sẽ càng ít.”
“Lời này sao lại nói thế?”
Tưởng Viễn Chu giơ đồng hồ lên, để đồng hồ tới trước mặt Hứa Tình Thâm, “Em mấy giờ là tan làm?”
“Em qua chỗ Âm Âm xem.”
Sắc mặt người đàn ông hơi ảm đạm, “Cô ấy là người trưởng thành, có thể tự chăm sóc cho mình.”
“Em biết, nhưng chung quy không yên tâm. Con bé mới ra khỏi Mục gia, nhưng trước mặt em cứ làm như người không có việc gì, em nhìn mà rất khó chịu.”
“Thấy em như vậy, anh cũng rất khó chịu.” Tưởng Viễn Chu nâng tay lên, ngón tay ấn ấn ở huyệt thái dương của Hứa Tình Thâm, hơi lạnh đầu ngón tay anh theo huyệt thái dương của cô mát xa lên xương lông mày phía trên. “Ngày mai không phải còn có ca giải phẫu sao?”
“Đúng vậy, sáng sớm đã phải động tới con dao.”
“Từ bệnh viện về, còn phải qua bên Phó Lưu Âm; về đến nhà rồi, Lâm Lâm với Duệ Duệ lại tới quấn em; lịch trình bên văn phòng còn xếp mấy cuộc giải phẫu. Hứa Tình Thâm, nếu em còn đối đãi với bản thân như vậy, chuyện của Phó Lưu Âm, anh không đồng ý cho em nhúng tay quản nữa.”
Hứa Tình Thâm cười tủm tỉm mà nhìn anh, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô một cái, “Chiêu này với anh, vô dụng.”
“Em không sao, anh xem em không phải rất tốt sao?”
“Em nhớ kỹ lời anh là được. Giúp, cũng phải một vừa hai phải, chung quy giữa cô ấy và chúng ta còn cách Phó Kinh Sênh.” Tưởng Viễn Chu mở một mắt nhắm một mắt, tất cả đều vì xem tới Hứa Tình Thâm; nếu không, tuy anh khinh thường việc giậu đổ bìm leo với một cô gái trẻ, nhưng anh giỏi nhất là ngoảnh mặt làm thinh, anh tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ Phó Lưu Âm một phen.
Hứa Tình Thâm gật gật đầu, “Em hiểu mà.”
Cô dựa người tới trước, đầu rúc vào cần cổ Tưởng Viễn Chu, “Ôm một cái.”
Người đàn ông thuận thế duỗi cánh tay, ôm cô vào trong ngực, “Mấy ngày nữa phải ra nước ngoài, còn nhớ không?”
“Em…”
“Chuyện đó đã định xong từ lâu rồi. Ở buổi giao lưu còn có rất nhiều chuyên gia y học nổi tiếng tham dự. Vả lại viện trưởng của JK còn muốn em đi xem một người bệnh của ông ấy, mọi người đều chờ em đó.”
Lúc Hứa Tình Thâm đồng ý, bên Phó Lưu Âm vẫn chưa xảy ra chuyện, Tưởng Viễn Chu thấy cô có ý do dự, “Phó Lưu Âm có tài xế đưa đón, em sợ cái gì? Nói thật, trừ nhà họ Lăng có khả năng sẽ đi đối phó cô ấy, còn ai có tinh lực đuổi theo cô ấy không bỏ? Nhà họ Lăng đã bị quăng ném không còn gì, không có ngày ngóc đầu lên được, yên tâm đi.”
“Vậy anh bảo người chú ý nhiều hơn chút.”
“Được.”
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm đi vào trong, “Ăn cơm chiều đi.”
“Em mới vừa ăn với Âm Âm.”
Tưởng Viễn Chu đứng yên ở chỗ huyền quan. Hứa Tình Thâm khom lưng thay giày, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt Tưởng Viễn Chu có chút khó coi, “Thời gian một bữa cơm chiều cũng ở với người khác.”
“Thùng giấm Đông Thành lại nhịn không được bốc bọt chua rồi, đây không phải lâu mới có sao, ngày mai em ăn với anh được chưa?”
Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong, “Em ngẫm lại hai đứa con đáng thương đi, ở nhà mong em cả ngày, tâm tâm niệm niệm chỉ muốn ăn cơm tối với em. Khá khen cho em, ngược lại…”
Lời nói này, thật sự làm Hứa Tình Thâm thấy áy náy, cô bước nhanh theo vào.
“Để mẹ xem hai bảo bối của mẹ đâu rồi nào?”
Bảo mẫu từ bếp đi ra, nói: “Tưởng phu nhân, Lâm Lâm với Duệ Duệ đều ở trên lầu ạ.”
“Giờ không phải phải ăn cơm chiều sao?”
“Bọn trẻ đã ăn từ lâu rồi ạ. Con nít nói đói là đói, sao có thể đợi ai ạ.”
Lời này của bảo mẫu giống như vả bốp bốp vào mặt Tưởng Viễn Chu, anh cũng không thấy đau, cũng không thấy mất mặt, vả mặt thì vả mặt, coi như vừa rồi chưa nói mấy lời kia là được.
—
Nhà họ Mục.
Ngồi trước bàn ăn có bà Mục, Mục Thành Quân, với Mục Kính Sâm.
Bà Mục nhìn mấy chỗ để trống, chết chết, đi đi, giờ này chỉ còn lại ba mẹ con, “Thời Ngâm đâu?”
“Không thoải mái, nằm nghỉ trên lầu ạ.”
Bà Mục nhìn Mục Thành Quân, “Lão Đại, trong nhà không thể lại xảy ra chuyện nữa.”
“Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ?”
“Mẹ nghe chị giúp việc nói, Thời Ngâm ở trong phòng kêu cứu mạng.”
Mục Thành Quân kéo ra một nụ cười quái dị, “Thế thì sao đâu? Cô ta kêu cứu mạng, chứ không phải cô ta muốn ai tới cứu mạng mình, chỉ vì cô ta thích kêu thôi.”
Lý do hoang đường như thế sao có thể bảo bà Mục tin, bà biết con trai mình, “Thành Quân, thật sự không được rồi, các con hãy ly hôn đi, giải thoát cho Thời Ngâm, cũng giải thoát cho con.”
“Mẹ, không phải con không muốn ly hôn, là cô ta tiếc.”
“Mẹ không muốn nhìn thấy con có ngày vì Lăng Thời Ngâm mà thiệt hại đến mình.” Bà Mục luôn lo lắng nếu ngày nào đó Mục Thành Quân không thu tay được, đụng tới mạng người, đả kích đó chung quy bà sẽ không chịu đựng nổi.
Mục Thành Quân cười cười, “Mẹ lo lắng nhiều rồi, nào có chuyện động hay không cũng đụng ra mạng người, trong lòng con hiểu rõ, việc phạm pháp con sẽ không làm.”
Mục Kính Sâm vẫn cứ một mình ăn cơm. Bà Mục cầm đũa, gắp đồ ăn cho hai anh em, “Kính Sâm, hai ngày nữa sẽ có người tới, giấy dán tường tự con lựa xem đi.”
“Chọn đại đi ạ.” Mục Kính Sâm không quan tâm. “Sửa hay không sửa đều không sao cả. Mẹ, con tính dọn về sân huấn luyện.”
“Lại muốn dọn về chỗ đó sao?”
“Dạ.” Con người hẹp dài của Mục Kính Sâm liếc nhìn bà một cái. “Đỡ phải hàng ngày phải chạy tới chạy lui. Yên tâm đi ạ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
“Con…” Bà Mục trong lòng hơi chua xót. “Con ở bên ngoài, mẹ cũng quản không được, con sẽ không lại đi tìm Phó Lưu Âm kia đó chứ?”
Mục Thành Quân kín đáo nhìn về phía người đàn ông đối diện. Mục Kính Sâm vốn ăn uống không vô, giờ nghe được tên Phó Lưu Âm, càng thấy nhạt như nước ốc.
“Không đâu ạ.”
“Không thì được, mẹ chỉ sợ con hồ đồ.”
Mục Thành Quân một tay cầm chén, gảy đại đũa hai cái ở trong chén, “Mẹ, mẹ dưỡng vết thương của mình cho tốt đi, chuyện của ba đã qua, mẹ cũng đừng lo lắng cho bọn con nhiều quá mẹ ạ.”
“Bên nhà họ Thiệu thế nào rồi?”
Mục Kính Sâm ném đũa qua một bên, “Người nhà họ Thiệu, cả người nhà mấy tên công ty đòi nợ, với mấy gã tài xế kia, một kẻ con cũng sẽ không bỏ qua. Từ nay về sau, bọn chúng cứ mơ tưởng cơ hội chuyển mình đi, con sẽ cho cuộc sống của chúng ở dưới tầng chót nhất, nếm thử cái loại đau khổ bị người đạp dưới lòng bàn chân.”
“Người nhà những kẻ đó, con đều không buông tha, vậy Phó Kinh Sênh là kẻ lập kế hoạch, em gái ruột duy nhất của hắn, có phải con cũng không buông tha?”
Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nhúc nhích, “Mẹ, Phó Lưu Âm đã ra khỏi nhà họ Mục rồi.”
“Ý của con là, cứ vậy bỏ qua phải không?”
Mục Thành Quân nghe vậy, đúng lúc chen vào câu: “Mẹ, theo con được biết, sau khi ra khỏi nhà Phó Lưu Âm đã được Tưởng phu nhân tới đón. Nếu Tưởng phu nhân và cô ấy có tình nghĩa như vậy, chúng ta hãy một vừa hai phải đi ạ. Nhà họ Mục cường thế lạnh thấu xương hơn nữa cũng không thể là kẻ địch với Tưởng tiên sinh của Đông Thành.”
Bà Mục tay vỗ vỗ trán, “Bỏ đi, Lão Đại nói đúng, nó vốn cũng là bị liên luỵ, chỉ cần đời này đừng xuất hiện trước mắt mẹ nữa là được, những việc còn lại, mẹ cũng quản không được.”
Mục Kính Sâm không dùng cơm tiếp nữa, cũng ăn không vô, anh đứng dậy, lúc tối liền dọn luôn về khu huấn luyện.
—
Hôm sau.
Lúc Phó Lưu Âm ra ngoài, thấy tài xế của nhà họ Tưởng.
Cô từ xa đi về phía trước, tài xế hẳn cũng nhìn thấy cô, nhưng cũng không đuổi theo.
Như những gì người tài xế kia đã nói, anh ta cũng không muốn để Phó Lưu Âm ngồi xe của mình.
Phó Lưu Âm hàng ngày ở trong nhà cũng không dễ chịu, nhưng khi tới trường rồi, cuộc sống cũng chẳng dễ chịu y hệt. Mỗi một phút mỗi một giây đều như đang dày vò, trên đường từ trường trở về, Phó Lưu Âm tới bệnh viện, Phó Kinh Sênh vẫn chưa tỉnh.
Bác sĩ đã nói cơ hội tỉnh lại không lớn, bảo cô chuẩn bị tâm lý cho thật tốt. Ở cửa có người ngăn không cho cô vào, Phó Lưu Âm chỉ có thể nhìn xung quanh bên ngoài.
Đến lúc trời chạng vạng, Phó Lưu Âm nhấc bước chân cứng đờ đi về, đi đến cửa thang máy, thang máy tầng kế tiếp có không ít người.
Cô mơ hồ có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền tới lỗ tai, “Trưởng khoa Vương, tên Phó Kinh Sênh kia là ông cấp cứu cho phải không?”
“Đúng vậy.”
“Thế nào? Tỉnh chưa?”
“Chưa tỉnh, lúc đó giữ được cái mạng cũng không tệ rồi.”
Trong lời nói của đối phương không có chút nào đồng tình, chỉ cười cười, nói: “Quả báo mà.”
Đúng vậy, quả báo mà, nhưng đây không phải quả báo của Phó Kinh Sênh sao? Chuyện xấu làm tận, ông trời cũng phải tới thu hắn.
“Sau này tên này phải làm thế nào? Nửa sống nửa chết, nằm ở bệnh viện tiếp nhận điều trị, hay là kéo về lại…”
“Đây cũng không như phạm nhân bình thường, nếu bảo kêu người nhà nhận về, việc này không thực tế đúng không. Tôi đoán phải kéo về nhà giam đó…”
Phó Lưu Âm núp trong đám người, nghe người khác chỉ chỉ trỏ trỏ con đường sau này của Phó Kinh Sênh. Cửa thang máy mở ra, một đám người chờ ào vào, Phó Lưu Âm không lui vào trong, mà lách mình đứng qua bên cạnh.
Cửa thang máy mau chóng đóng lại, Phó Lưu Âm đi lên trước hai bước, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào mình trong tấm kính đến xuất thần.
Lúc về, trời đã tối rồi, cô một mình mon theo ven đường mà đi. Hứa Tình Thâm có cho cô một cái di động, lúc điện thoại gọi tới, Phó Lưu Âm nuốt nước mắt trở về. Sau khi bình phục được một lát, lúc này cô mới bắt máy, “Alo.”
“Âm Âm, em không sao chứ?”
“Em không sao mà.”
“Em ở đâu, ở nhà à?”
Phó Lưu Âm nỗ lực để mình thoải mái lại, “Không ạ, em xuống dưới ăn cơm chiều. Chị đừng lo cho em, không sao đâu, em thật sự ổn.”
“Nếu không đợi lát nữa chị tới đó với em?”
“Thật sự không cần đâu, em ăn xong cơm chiều lên lầu làm bài tập liền.”
Hứa Tình Thâm nghe bên ngoài có tiếng kèn ô tô, xác định con bé thật sự không có việc gì, lúc này mới an tâm, “Âm Âm, hai ngày nữa chị phải ra nước ngoài, có buổi trao đổi học thuật, chị sẽ đi mấy ngày…”
“Thật ạ, chị, chúc mừng chị nha.”
“Đừng chúc mừng chị, chị còn chưa yên tâm cho em đâu.”
“Em có gì mà không yên tâm chứ, em cam đoan sẽ ăn được, ngủ ngon.”
Hứa Tình Thâm cười khẽ, “Vậy tốt, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm chiều đi.”
“Được ạ.”
Ngắt cuộc trò chuyện, Phó Lưu Âm nhìn di động trong lòng bàn tay. Trên đường muôn hình muôn dạng đều là người, có người vội vàng về nhà làm bữa tối, có người phải đi trực ca đêm, còn có người dẫn con đi xem phim, Phó Lưu Âm không biết mình nên đi làm gì, mỗi ngày khi một mình hóa ra lại gian nan như vậy. Cô lang thang không có đi về phía trước mà không có đích đến. Một chiếc xe thể thao từ xa phóng nhanh tới, cũng không nhìn thấy rõ có người đang đi tới bên đường, cô gái lập tức đánh tay lái. Tiếng thắng xe gần như vang vọng bên tai. Phó Lưu Âm lấy lại tinh thần, cô thiếu chút nữa đã bị xe đụng, vội bước lui qua bên cạnh.
Cửa xe được đẩy ra, cô gai bước xuống vẻ mặt kiêu căng, hoàn toàn không có ý xin lỗi. Phó Lưu Âm cũng không trông cậy thiên kim nhà giàu chạy siêu xe có thể nói mấy lời như xin lỗi gì đó. Cô vừa định đi, lại nghe thấy cô gái mở miệng nói: “Cô là Phó Lưu Âm?”
Cô nhìn đối phương, cảm thấy có chút quen mắt, “Cô là?”
“Cô không ở nhà họ Mục, một mình lang thang trên đường làm gì?”
Phó Lưu Âm trong lòng hơi đau, lần thứ hai định bỏ đi. Nguyễn Noãn tiến lên chặn trước mặt cô, ở ghế lái phụ, một cô gái khác cũng đi xuống.
“Nguyễn Noãn, tránh cô ta ra chút.”
“Vì sao?”
“Cậu cũng không phải không biết ba của anh Mục đã chết trong tay anh trai cô ta.”
Phó Lưu Âm không muốn nhớ lại sự thật này, chỉ là không có biện pháp, trên đời này luôn có người trăm phương nghìn kế muốn tới nhắc nhở cô lần này tới lần khác. Nguyễn Noãn không ngừng nhìn khuôn mặt cô chằm chằm,
“Sư huynh tôi đâu?”
“Tôi không biết.”
“Không phải anh ấy cưới cô sao? Cô lại không biết?”
Nguyễn Noãn hơi kinh ngạc. Dù đã biết quan hệ của Phó Kinh Sênh với Phó Lưu Âm, cũng biết Mục Triều Dương chết thế nào, nhưng chuyện bọn họ ly hôn, tựa như chuyện lúc trước Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm kết hôn, im hơi lặng tiếng đến nỗi căn bản không mấy người biết. Nguyễn Noãn giấu không được ý cười nơi khóe miệng, mà độ cong ấy không khác gì cắt rách khóe mắt Phó Lưu Âm.
Cô vừa muốn nhấc chân đi, Lục Lan Hân lại đã đi tới, hai người chắn trước mặt cô.
“Tới cục diện này rồi, không ly hôn có được không?”
Lục Lan Hân khẽ lắc đầu, “Thật ra nếu cô thức thời, đừng ở lại Đông Thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đến lúc nhà họ Mục không bỏ qua, cô cũng khó chịu không phải sao?”
“Đây là chuyện của tôi, không cần cô khoa tay múa chân.”
Lục Lan Hân không ngờ khẩu khí của Phó Lưu Âm không tốt như vậy, trên mặt cô ta hiện ra chút ủy khuất.
“Tôi cũng là vì tốt cho cô.”
“Vậy cám ơn.”
Nguyễn Noãn từ trước đến nay tính tình nóng dữ, chuyện Mục Kính Sâm đã kết hôn cô ta đã canh cánh trong lòng cho tới giờ, hiện tại lại thấy thái độ của Phó Lưu Âm. Thấy cô muốn đi, Nguyễn Noãn giơ tay đè bả vai của Phó Lưu Âm.
“Nhìn cô thế này là muốn trút giận lên bạn tôi?”
“Tôi không có ý đó.”
Nguyễn Noãn đẩy vai cô, “Nếu cô với sư huynh tôi đã ly hôn thì cô cũng chẳng là gì, nói chuyện khách khí chút đi.”
Phó Lưu Âm yên lặng nhìn cô ta, “Cô đây là có ý muốn tìm tôi gây sự.”
“Lấy gì mà thấy được?”
“Cô đừng cho là tôi không nhìn ra. Nếu không phải cô thích Mục Kính Sâm, với thân phận của cô, cần gì phải làm khó tôi giữa đường cái này?”
Vẻ mặt Nguyễn Noãn hết thay lại đổi, “Nói năng lung tung.”
“Vậy tốt, coi như là tôi nói bậy, tôi có thể đi rồi chứ?”
Nhớ đến túi xách của mình còn ở trong xe, Lục Lan Hân dẫm giày cao gót định xoay người đi lấy, không ngờ gót giày nhọn lại dẫm vào khe gạch lát, cả người cô ta lảo đảo ngã về phía trước, hai đầu gối quỳ xuống đất, tay và chân đều bị trầy rất rõ.
Nguyễn Noãn bị dọa nhảy, quay lại bên cạnh Lục Lan Hân, “Sao vậy, không bị sao chứ?”
Lục Lan Hân vẻ mặt đau đớn, giơ bàn tay lên, hai lòng bàn tay đều bị trầy xước da.
Phó Lưu Âm vốn cho rằng chuyện này có thể nói một câu là xong, không ngờ chuyện xảy ra tiếp theo thật sự khiến cô có một trăm cái miệng cũng không nói được.
Xe cảnh sát tới rất nhanh, còn mang cả đám các cô đi.
Tới cục cảnh sát, Nguyễn Noãn một mực chắc chắn Phó Lưu Âm ra tay đánh Lục Lan Hân, còn đẩy cô ta ngã xuống đất, vết thương trên người Lục Lan Hân tất cả đều do Phó Lưu Âm gây ra. Cô dĩ nhiên sẽ không thừa nhận, Phó Lưu Âm không khỏi nói ngay tình huống lúc đó: “Chính cô ta trẹo chân, là cô ta tự té.”
“Lời của cô, có ai chứng minh được không?”
“Camera theo dõi, hẳn phải có camera theo dõi…”
“Chút việc nhỏ này cứ bàn bạc giải quyết đi. Như vầy đi, cô, xin lỗi bọn họ, bồi thường tiền thuốc men được chưa?”
Phó Lưu Âm cảm thấy khó tin được, “Tôi không có đẩy cô ta, càng không đánh cô ta.”
“Lúc ấy tôi ở hiện trường, tận mắt tôi nhìn thấy.” Nguyễn Noãn ném xuống câu đó xong, kéo tay Lục Lan Hân. “Bạn tôi phải đi làm kiểm tra cẩn thận kỹ càng, nhất định cô ấy té bị thương rồi…”
Phó Lưu Âm nhìn Nguyễn Noãn dẫn Lục Lan Hân đi, cảnh sát nhìn nhìn cô, “Chuyện lớn nhiêu đâu, các cơ từ từ giải quyết không phải được rồi sao.”
“Là bọn họ vu oan tôi.”
“Từ từ, cô ngồi đi, chờ kết quả kiểm tra bên kia ra rồi nói tiếp.”
—
Nguyễn Noãn quay lại xe với Lục Lan Hân. Nguyễn Noãn lấy di động ra gọi điện, “Alo, Triệu sư huynh, là em…”
Lục Lan Hân không ngừng thổi thổi vào lòng bàn tay mình, cô ta nghe tiếng của Nguyễn Noãn truyền tới lỗ tai, “Anh biết chuyện của nhà họ Mục chứ?”
Sau một lúc lâu, Nguyễn Noãn tiếp tục nói: “Người phụ nữ bên sư huynh chính là em gái Phó Kinh Sênh, vừa rồi đánh đã đánh bạn em, em báo cảnh sát rồi, anh sẽ quan tâm chăm sóc chứ?”
Ngắt cuộc trò chuyện xong, Lục Lan Hân nhịn không được hỏi: “Nguyễn Noãn, cậu làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.”
“Cô ta cũng chẳng làm tớ bị gì, cho là cô ta đánh đi, cùng lắm là bồi thường chút tiền thôi mà?”
Nguyễn Noãn khởi động xe, “Tớ cũng chẳng định làm gì cô ta, tớ không thể để cậu bị ngã vô ích như vậy, ai bảo lúc ấy cô ta đứng ở bên cạnh cậu chứ?”
—
Phó Lưu Âm ngồi trong cục cảnh sát, đợi tới nửa đêm cũng không đợi được Nguyễn Noãn dẫn Lục Lan Hân quay lại.
Một người cảnh sát trẻ tuổi đi tới, trong tay cầm tô mì, sắc mặt anh ta không chút biểu tình ngồi xuống đối diện Phó Lưu Âm.
“Đánh người?”
“Tôi không đánh.”
“Còn không thừa nhận, người cũng vào bệnh viện rồi, còn có người chứng kiến, không thừa nhận là được sao?”
Ánh mắt Phó Lưu Âm yên lặng nhìn hắn.
“Hiện trường không thể nào không có camera, chẳng lẽ cảnh sát các anh phá án cứ qua loa như vậy sao?”
Người đàn ông ăn một miệng mì, khẩu khí nghiêm túc, “Cô có biết ẩu đả người khác có thể bị tạm giam năm tới mười ngày không?”
“Tôi không hiểu mấy thứ đó.”
“Không hiểu đúng không? Tôi đây sẽ từ từ nói cho cô nghe một chút…”
Phó Lưu Âm ngắt lời hắn nói: “Vì sao im lặng không nói tới chuyện camera?”
Người đàn ông để tô mì trong tay lên bàn, “Cảnh sát phá án, cần cô chỉ giảng sao?”
Phó Lưu Âm khẽ nhích môi, “Chuyện tiếp theo phát triển hẳn là: người bị thương nằm viện, sau đó muốn bồi thường một khoản không nhỏ tiền chữa bệnh đúng không? Nếu tôi từ chối bồi thường, các anh có thể thuận theo lý thuyết mà tạm giam tôi, mười ngày, phải không?”
Người đàn ông ném cái nĩa nhựa vào lại tô mì, “Vốn dĩ chính cô động tay đánh người…”
Phó Lưu Âm không tin bọn họ ngày thường phá án như vậy. Nguyễn Noãn gọi Mục Kính Sâm một tiếng sư huynh, lái xe thể thao giá xa xỉ, nếu muốn “sửa” cô còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
“Tôi có thể kêu người nhà tôi tới đây không?”
Người đàn ông nhìn nhìn cô.
“Xảy ra loại chuyện này, các anh hẳn gọi cho người nhà trước đúng không?”
“Vậy cô nói đi, cô muốn gọi ai tới?”
Phó Lưu Âm không chút do dự, nói: “Mục Kính Sâm.”
Người đàn ông híp híp mi mắt lại. Phó Lưu Âm không chờ hắn mở miệng, nói thẳng: “Nếu không anh giúp tôi báo với người bị thương một tiếng, nói là tôi muốn để Mục Kính Sâm tới đây giúp tôi giải quyết chuyện này, bởi vì tôi thật sự lấy làm không hiểu đối phương nghĩ thế nào.”
Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ trên mặt bàn mấy cái, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Sau một lúc, người đàn ông mới trở lại phòng, tay cầm tệp giấy tờ, bảo cô ký tên, “Đối phương không truy cứu trách nhiệm của cô, ký đi rồi về.”
Phó Lưu Âm nhận lấy bút, ngoan ngoãn viết tên mình xuống.
Tuy bị oan muốn nghẹn, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Phó Lưu Âm còn có thể trông cậy người khác đòi công bằng cho cô sao?
Cô hẳn nên cám ơn trời đất, vẫn tốt là không bị tạm giữ ở đây đến ngày mai. Về đến nhà, Phó Lưu Âm vừa ngả người liền ngủ, hôm sau vẫn đi học bình thường.
—
Trước khi ra nước ngoài, Hứa Tình Thâm đã dẫn Phó Lưu Âm ra ngoài ăn bữa cơm chiều. Tưởng Viễn Chu không yên tâm Hứa Tình Thâm đi một mình, sớm đã thu xếp xong chuyện ở bệnh viện, anh theo Hứa Tình Thâm lên máy bay.
Lão Bạch cũng đi theo, tài xế của nhà họ Tưởng thấy thế, dứt khoát không tới khu nhà của Phó Lưu Âm luôn.
Dù sao có đi cũng sẽ không chở cô, hơn nữa Hứa Tình Thâm với Tưởng Viễn Chu không ở đây, cả việc cần phải làm bộ anh ta cũng không làm.
—
Vài ba ngày Mục Kính Sâm sẽ về nhà, Mục Thành Quân thì mỗi ngày đi sớm về trễ, rất bình thường, nhà họ Mục trông như đang từng bước bước ra khỏi đau xót. Mục Thành Quân họp xong đi vào văn phòng, sắc trời đã tối.
Di động để trên bàn đột ngột vang lên, hắn đi tới nhận máy.
“Alo.”
“Mục tiên sinh, Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm không còn ở Đông Thành. Chúng tôi quan sát rồi, bên cạnh Phó Lưu Âm không còn người nào, thời cơ đã chín muồi, muốn ra tay không ạ?”
Mục Thành Quân cười cười, trong mắt vẻ hung ác nham hiểm chợt lóe qua.
“Cậu nói xem?”
“Vâng, tôi biết phải làm thế nào rồi ạ.”
Mục Thành Quân ngắt cuộc trò chuyện, lắc lắc chiếc di động trong lòng bàn tay, con ngươi âm u độc ác quét về phía ngoài cửa sổ.