Editor: Dế Mèn
“Thời Ngâm, Thời Ngâm?” Bà Mục một mình không nâng được Lăng Thời Ngâm, gấp đến độ nói với Phó Lưu Âm: “Còn thất thần làm gì? Mau tới đỡ lấy đi!”
Lăng Thời Ngâm nằm trên mặt đất, phần eo bị xe lăn đập phải, đau tới nỗi không ngừng hừ nhẹ: “Đau quá, cứu với!”
“Thời Ngâm, con kiên nhẫn một chút nhé!”
Phó Lưu Âm đứng tại chỗ, như một bức tượng đá. Cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hai người, không thốt một tiếng, cũng không nhúc nhích.
“Âm Âm!” Bà Mục gấp đến độ kêu to.
Cách đó không xa, Mục Kính Sâm nghe được tiếng kêu thì bước nhanh tới. Anh đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, thấy bộ dạng của Lăng Thời Ngâm cũng không sốt ruột đi tới.
“Làm sao vậy?”
“Kính Sâm, mau tới phụ đi!”
Mục Kính Sâm đứng tại chỗ, bà Mục vận hết sức mình cũng không nâng được Lăng Thời Ngâm lên.
Phó Lưu Âm xoay người muốn đi, Mục Kính Sâm khẽ nắm cổ tay cô lại.
“Nói chuyện, thế này là sao?”
Cô dùng sức hất tay anh ra, hung hăng nói: “Đừng đụng vào tôi!”
Hai hàng lông mày hình kiếm đẹp của người đàn ông nhướng lên, tầm mắt anh như cây đinh đóng trên mặt Phó Lưu Âm.
“Em phát hỏa với tôi?”
Khóe mắt Lăng Thời Ngâm liếc nhìn ra, trong từng tiếng kêu đau chen lẫn tiếng cười khẩy. Cách đó không xa, có tiếng kêu của người giúp việc truyền đến: “Mợ cả! ! !”
“Thời Ngâm! ! !” Mục Thành Quân cũng đang đi tới.
Bọn họ đã tới trước mặt, Mục Thành Quân dễ dàng bế Lăng Thời Ngâm lên, người giúp việc dựng xe lăn dậy. Mục Thành Quân bế cô ta không buông.
“Sao em té xuống đất?”
“Là Âm Âm, cô ta đẩy em ngã.”
“Cái gì?” Ánh mắt Mục Thành Quân nâng lên, sau đó nhìn về phía Phó Lưu Âm. “Là em?”
“Là tôi!” Cô mím chặt cánh môi, một lời thừa nhận. “Là tôi đẩy.”
“Vì sao?”
Lăng Thời Ngâm cánh tay bám lấy đầu vai Mục Thành Quân, hai mắt cô ta nhìn thẳng Phó Lưu Âm, đáy sâu trong mắt Phó Lưu Âm không có chút nào gợn sóng.
“Không vì sao cả, bởi vì chúng tôi từ trước đến giờ bất hòa.”
“Được rồi!” Bà Mục tức giận tới nỗi sắc mặt xanh mét, người giúp việc vẫn còn ở đây, đây không phải cố ý làm trò cười sao?
“Vào nhà trước hãy nói.”
Mục Thành Quân bế Lăng Thời Ngâm bước nhanh vào nhà. Phó Lưu Âm đứng tại chỗ, Mục Kính Sâm kéo cô đi, cô hất tay né, nhấc chân theo sau mọi người.
Đi vào phòng khách, Mục Thành Quân để Lăng Thời Ngâm lên sô pha, bà Mục nôn nóng hỏi: “Thời Ngâm, thế nào? Cần tới bệnh viện không?”
Lăng Thời Ngâm khẽ lắc đầu: “Mẹ, con gắng chịu là được, dạo này trong nhà quá nhiều chuyện xảy ra, con không thể lại tới bệnh viện.”
Bà Mục ngồi xuống sô pha.
“Lưu Âm, con lại đây.”
Phó Lưu Âm tiến lên hai bước, bà Mục ngẩng đầu nhìn cô.
“Thật là một chút quy củ cũng đều không hiểu, sao con có thể như vậy với chị dâu con?”
“Mẹ!” Mục Kính Sâm ở bên tiếp lời. “Giữa Âm Âm với chị dâu vốn dĩ đã có hiềm khích riêng, mẹ thật sự nghĩ họ có thể chung sống hoà bình? Con hiểu rõ tính tình của Âm Âm, nếu không phải chị dâu cố ý khiêu khích, cô ấy sẽ không động tay.”
“Động tay chính là động tay!” Bà Mục tức giận không ít. “Âm Âm, con thì sao, con còn có lời gì muốn nói?”
“Không có gì để nói ạ.”
Nhưng như này không giống tính tình Phó Lưu Âm, Mục Thành Quân cũng không khỏi nhìn cô. Mục Kính Sâm nhíu chặt mày: “Âm Âm, em động tay với chị dâu, đây cũng không phải việc nhỏ, em nói đàng hoàng.”
Phó Lưu Âm hơi ngẩng cằm.
“Xác thật không có gì để nói, em và chị ấy cãi nhau vài câu, là em đẩy chị ấy té xuống đất.”
Bà Mục cảm thấy đau đầu, ngón tay khẽ vuốt trán, bà ta bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: “Triều Dương đi rồi, liền không ai có thể quản được các con. Từng đứa trong nhà động tay, truyền ra ngoài còn thể thống gì!”
Lăng Thời Ngâm tay đỡ phần eo, nhịn đau chớp đôi mắt lệ.
“Con biết, đều do con bây giờ không động đậy nổi, Âm Âm trước đây đã không vừa mắt con, hiện giờ vừa lúc, con ngược lại thành nơi trút giận của cô ấy.”
Đối với việc Lăng Thời Ngâm bị liệt, bà Mục vốn dĩ mang áy náy trong lòng, bà ta khẽ thở dài, bỗng nhiên chỉ vào người trước mặt.
“Âm Âm, con quỳ xuống cho ta!”
Phó Lưu Âm nhăn đôi mày thanh tú lại, “Quỳ?”
“Mẹ, mẹ đang đùa gì vậy?” Khuôn mặt của Mục Kính Sâm cũng chùng xuống.
“Nói đùa?” Bà Mục sắc mặt nghiêm túc, nói: “Ta giống đang nói đùa với các con sao?”
“Con không quỳ.” Ngữ khí Phó Lưu Âm lạnh nhạt. “Con mặc đánh hay chửi đều được, nhưng sẽ không quỳ.”
“Con nếu đã gả vào nhà họ Mục, thì phải giữ quy củ nhà họ Mục.”
“Quy củ nhà họ Mục, chẳng lẽ chính là kêu người quỳ xuống sao?” Phó Lưu Âm khẽ cắn khớp hàm. “Con không quỳ thì sao?”
“Con! ! !”
Mục Kính Sâm đứng phía sau Phó Lưu Âm, anh nhìn một bên mặt của người phụ nữ. Ở nhà họ Mục, ai cũng không dám nói lời như vậy với bà Mục, so với nói không dám, chi bằng nói đúng hơn là không tưởng; bởi vì là mẹ, cho nên anh em nhà họ Mục đều tôn kính bà ấy.
“Âm Âm, bớt tranh cãi!” Bàn tay Mục Kính Sâm để lên bả vai Phó Lưu Âm, anh biết bà Mục là người mềm lòng, càng là những lúc thế này, càng không thể cứng đối cứng.
Nghe Mục Kính Sâm nói, Phó Lưu Âm đầu cũng chẳng quay lại, còn đẩy tay Mục Kính Sâm xuống.
“Chuyện của tôi, không cần anh quản.”
“Em lặp lại lần nữa?”
Mục Thành Quân rất có hứng thú mà chăm chú xem hai người. Phó Lưu Âm một khắc cũng không muốn ở tiếp trong cái nhà này, nhưng có điều dù bây giờ có xoay người định chạy, cô cũng không có khả năng chạy khỏi tầm mắt Mục Kính Sâm.
Lồng ngực bà Mục phập phồng tức giận.
“Hiện tại ngay cả gia quy cũng không quản được các người, có phải không?”
Mấy người ai cũng không lên tiếng, bà Mục phất tay.
“Quản gia Tào, tới thư phòng lấy thước tới.”
“Phu nhân! ! !”
“Đi!”
Mục Kính Sâm ngồi xuống sô pha. Không bao lâu, quản gia Tào cầm một cây thước tới, ông ta giao đồ vào tay bà Mục. Mục Kính Sâm biết lấy thước này để làm gì. Lúc còn nhỏ, anh và Mục Thành Quân đã bị đánh bằng cây thước này không ít, cái loại tư vị xuyên tim này, đến giờ vẫn có thể nhớ rõ.
Bà Mục đứng lên, không cho Phó Lưu Âm chút giáo huấn nào dĩ nhiên là không được.
“Tay nào đẩy?”
Phó Lưu Âm giơ tay phải. Bà Mục giơ thước lên, phát mạnh xuống, từ lòng bàn tay truyền đến một tiếng “chát”, tức thì một vết màu đỏ nổi lên. Phó Lưu Âm chưa từng bị đau như vậy, dĩ nhiên cũng không ngờ sẽ đau như vậy.
Cô theo bản năng nắm chặt bàn tay, cả người đều phát run.
Bà Mục lập tức cầm cổ tay Phó Lưu Âm.
“Xòe tay ra!”
Lăng Thời Ngâm chưa từng thấy bà Mục tức giận. Một tí té ngã lúc nãy thật sự không tính là nặng, cô ta dựa vào bên người Mục Thành Quân, nhìn Phó Lưu Âm xòe bàn tay ra, nhìn cây thước của bà Mục đáp mạnh xuống lòng bàn tay Phó Lưu Âm.
Mục Kính Sâm một tay để đầu gối, muốn mở miệng, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường kia của Phó Lưu Âm, anh lại đem lời trong miệng nuốt xuống.
Mỗi cái đánh của bà Mục, bàn tay của Phó Lưu Âm đều không khỏi rụt lại, thật sự đau, nhưng cô chỉ có thể cắn răng gắng gượng.
Âm thanh vang dội từng đợt truyền vào lỗ tai Mục Kính Sâm, xé rách màng tai anh. Anh đột nhiên đứng dậy, tay giữ cổ tay bà Mục.
“Mẹ, đánh cũng đã đánh, có phải nên bỏ qua rồi hay không?”
Phó Lưu Âm nhìn về phía phía trước, thấy khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch nụ cười, cho tới giờ, Lăng Thời Ngâm hẳn đều cười cô đúng không?
Không, không riêng gì Lăng Thời Ngâm, mọi người không phải đều biết cả sao?
Trong lòng Mục Kính Sâm biết rõ, Mục Thành Quân cũng là kẻ chủ đạo trong chuyện này.
Phó Lưu Âm quật cường mở bàn tay ra, không rên một tiếng, cũng không nhận lỗi.
“Lưu Âm, về sau nhìn thấy chị dâu, con có thể tôn trọng một chút không?”
Phó Lưu Âm nhắm mắt lại.
“Không thể!”
Bà Mục hoàn toàn bị chọc giận. Từng cái đánh xuống giống như trừu đang quất vào mặt Mục Kính Sâm, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
“Phó Lưu Âm, em đang tìm chết phải không?”
“Coi như vậy đi.”
Mục Kính Sâm buông tay ra.
“Được, tùy em.”
Anh không quản chuyện này nữa, xoay người lên lầu. Bà Mục đánh mấy cái, Mục Thành Quân nghe âm thanh đó, trái tim lại có chút chua xót, cũng không biết sao lại như vậy.
“Mẹ!” Mục Thành Quân đứng dậy, cánh tay nhẹ ôm lấy bả vai bà Mục. “Cũng được rồi.”
“Con lại xin cho nó.”
“Em ấy tốt xấu cũng là mợ hai nhà họ Mục; lại nói, Thời Ngâm cũng không có việc gì.”
Lăng Thời Ngâm nghe vào trong tai, trong lòng dĩ nhiên không dễ chịu, nhưng cô ta không thể bác bỏ ý kiến của Mục Thành Quân.
“Đúng vậy, mẹ, nếu đã phạt rồi, vậy quên đi.”
Bà Mục nắm chặt thước trong tay. Mục Thành Quân thấy gương mặt Phó Lưu Âm vẫn quật cường, sợ cô một lát lại xung đột với bà Mục.
“Âm Âm, em cũng vậy, bộ dạng hôm nay trái lại thật sự chẳng giống em, mau lên lầu đi!”
Phó Lưu Âm ngẩng mắt, hung hăng liếc xéo Mục Thành Quân.
“Con nhìn nó xem. . .”
Mục Thành Quân cản bà Mục lại.
“Đừng chấp nhặt với em ấy, em ấy còn nhỏ.”
Phó Lưu Âm nắm chặt bàn tay, đi từng bước một lên lầu. Đi tới hành lang, bước chân cô càng lúc càng chậm lại, cô biết, cô cũng không đi được tới nơi nào, ở Đông Thành này, ngoại trừ Hứa Tình Thâm, cô còn có thể đi tìm ai đây?
Thật sự những tin tức liên quan đến Phó Kinh Sênh, Phó Lưu Âm cũng đã thấy hết sau đó; trong lòng cô rất rõ ràng, Hứa Tình Thâm có thể coi cô thành người một nhà, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cho những chuyện Phó Kinh Sênh đã làm trước đây.
Cô thở sâu. Trong lòng cô cũng rõ, lúc này cô quyết không thể biểu lộ ra bất cứ điều gì không thích hợp, bằng không, ngày mai cô cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi được cánh cửa này. Phó Lưu Âm đi tới căn phòng trước mặt, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Mục Kính Sâm đang nằm trên giường lớn.
Cô đóng cửa phòng lại, nhắm mắt rập khuôn đi vào trong, tới mép giường. Mục Kính Sâm tầm mắt trước sau vẫn theo cô, Phó Lưu Âm ngồi xuống, duỗi bàn tay mình tới trước mặt người đàn ông.
Mục Kính Sâm cũng không thèm liếc mắt một cái, anh đẩy tay Phó Lưu Âm ra. Cô mím chặt môi, có chút oan tủi, bàn tay bị đánh đến đỏ bừng.
“Đau quá!”
“Vậy không phải xứng với em sao?” Mục Kính Sâm lời tuy nói như vậy nhưng ánh mắt lại rơi xuống trên bàn tay cô.
Phó Lưu Âm đáng thương khẽ vuốt lòng bàn tay, Mục Kính Sâm tiếp theo còn nói thêm: “Không phải không cần tôi quản sao?”
“Tôi lúc ấy đang bực trong lòng.”
“Bực cái gì?”
Phó Lưu Âm rũ mắt xuống.
“Lăng Thời Ngâm cứ nói về chuyện của anh tôi, nói anh ấy đời này cũng đừng nghĩ sẽ bước ra được một bước, tôi vừa nghe thì chịu không được.”
Mục Kính Sâm ngồi dậy.
“Nhưng em lại phát điên lên với tôi, đúng không?”
Cô đương nhiên không thể thừa nhận, tầm mắt Phó Lưu Âm đón lấy Mục Kính Sâm.
“Không có.”
Người đàn ông kéo bàn tay cô tới, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Phó Lưu Âm, cô đau đến co rúm lại, tính đẩy mọi chuyện lên trên người Lăng Thời Ngâm.
“Lúc tôi với Lăng Thời Ngâm cãi nhau, tôi bị tức tới điên rồi, cô ta nói tôi chỉ lo ở nhà họ Mục hưởng thụ, mặc kệ sống chết của anh mình, tôi. . . Lúc ấy tôi thấy rất khó chịu, lại hổ thẹn, cho nên mới như vậy.”
“Cô ta là một người tàn phế, em so đo làm gì? Hiện tại cô ta không thoải mái, đương nhiên muốn kéo em khó chịu theo, đầu óc em hỏng rồi có phải không?”
Mục Kính Sâm nói chuyện không chút nào khách khí, lòng bàn tay anh xoa nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Phó Lưu Âm nghiêng người về phía trước, hai người gần trong gang tấc, cô liếc mắt một cái đã có thể nhìn tới đáy mắt Mục Kính Sâm.
“Chuyện của anh tôi vẫn luôn làm tôi lo lắng đề phòng. Khi đó tin tức đều nói anh tôi không chịu nhận tội, nhưng cuối cùng, sao anh ấy lại nhận tội vậy chứ?”
Thần sắc của Mục Kính Sâm khẽ thay đổi.
“Nếu anh ta đã làm những việc đó, khai ra sớm sẽ có lợi cho anh ta.”
Phó Lưu Âm không nói chuyện một lúc lâu, sau một hồi, cô lắc đầu nói: “Tôi biết anh tôi làm những việc đó không đúng, nhưng hai hôm trước tôi gặp ác mộng, trong mơ, anh tôi vẫn luôn chất vấn tôi, anh ấy nói anh ấy có kết cục như hôm nay tất cả đều bởi vì tôi.”
Mục Kính Sâm nghe thế, trái tim rõ ràng bị treo lên.
“Có phải Lăng Thời Ngâm nói gì với em không?”
“Phải, cô ta nói rất nhiều với tôi.” Phó Lưu Âm không muốn bị Mục Kính Sâm nhìn ra sơ hở, cho nên tự nói tiếp. “Cô ta nói anh tôi ở trong càng bị đau khổ, tôi ở ngoài thì càng được sung sướng, tôi thật ra nghe không hiểu ý tứ trong lời cô ta cho lắm. . .”
Mục Kính Sâm không muốn tiếp tục đề tài này.
“Tôi xem tay em.”
Phó Lưu Âm mở bàn tay ra.
“Cũng không có gì.”
Cô chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Phó Lưu Âm suy nghĩ cả đêm, cũng chưa nghĩ ra mình nên làm sao bây giờ.
Ngày hôm sau, may mà Mục Kính Sâm cũng không phát giác có điều không thích hợp, vẫn cho cô đi học.
Lúc đi học, trong lòng Phó Lưu Âm cứ ngẩn ngơ, cô biết mình không có khả năng biến mất ngay dưới mắt Mục Kính Sâm, nếu Mục Kính Sâm muốn tìm ra cô, quá đơn giản.
Nhưng cô lại không cam lòng trở về như vậy.
Lúc tiếng chuông tan học vang lên, Triệu Hiểu ngồi đàng trước xoay người lại nhìn về phía cô.
“Âm Âm, theo bọn tớ đi chơi game đi?”
“Đi đâu?”
“Ngày mai không đi học, chúng ta đợi lát nữa đi chơi game online.”
Phó Lưu Âm không chút suy nghĩ liền đồng ý: “Được, tớ đi.”
Khi xuống lầu, Phó Lưu Âm không khỏi dừng bước.
“Trường học còn cổng nào khác ra ngoài được không?”
“Có đó, ngoài cổng Bắc, cổng Nam cũng mở.”
Phó Lưu Âm biết tài xế nhà họ Mục đều luôn chờ ở cổng Bắc, cô cười cười, lập tức vịn cánh tay Triệu Hiểu.
“Chúng ta qua cổng Nam đi.”
“Được.”
Tài xế có trong tay thời khóa biểu của Phó Lưu Âm, cũng biết mấy giờ cô sẽ tan học. Đợi hơn nửa giờ ở ngoài trường vẫn không thấy Phó Lưu Âm ra, anh ta lập tức điện thoại cho Phó Lưu Âm. Thế nhưng cô lại thật sự nhận máy, có điều đầu dây bên kia lời ít mà ý nhiều, nói: “Tôi hôm nay phải học bù, có thể gần tối mới được về nhà, anh ở ngoài đợi tôi một lúc.”
Tài xế biết Phó Lưu Âm vừa tới trường này học, bài tập theo không kịp cũng là bình thường, cho nên cũng không nghi ngờ.
Phó Lưu Âm đã lâu không trải qua cuộc sống thế này. Triệu Hiểu và ba người bạn cùng phòng khác dẫn cô tới quán net. Các cô cả máy nào tốt cũng biết, liền chiếm vị trí sớm, bắt đầu đăng nhập trò chơi.
Lúc chập tối, Triệu Hiểu gõ nhẹ gõ máy tính trước mặt Phó Lưu Âm.
“Âm Âm, chúng ta đi ăn cơm chiều đã.”
“Được.”
Đi ra khỏi quán net, đi ra ngoài không xa chính là một con phố chợ đêm, Triệu hiểu hỏi Phó Lưu Âm muốn ăn gì.
“Cái gì cũng được.”
Phó Lưu Âm đối với đồ ăn không kén chọn. Cô nhìn sắc trời, không còn sớm.
“Triệu Hiểu, tớ thấy quán net này rất khuất, chắc khó bị phát hiện nhỉ?”
“Âm Âm, có phải cậu đang quậy, bỏ nhà trốn đúng không?”
“Nói bậy gì đó!” Phó Lưu Âm nhận lấy một bát mỳ trộn, vùi đầu ăn.
“Nhìn dáng vẻ của cậu quả thật giống nha, còn không muốn bị phát hiện. . .”
Phó Lưu Âm cắn chiếc đũa.
“Tớ chỉ là đêm nay không muốn về, cũng không muốn bị tìm được.”
“Vậy dễ, đợi lát nữa tớ dẫn cậu tới một chỗ khác, chỗ đó cũng có máy tính, chẳng qua là quán game tối, còn ở trong tòa chung cư, không phải người chơi thường xuyên cũng không biết có chỗ đó.”
Phó Lưu Âm không kiềm chế được cười khẽ: “Cậu thật đúng là rất biết cách chơi nha, “
“Đó là điều đương nhiên.”
Ăn cơm chiều xong, mấy người tới quán net ban đầu, sau đó Phó Lưu Âm theo các cô ấy tới quán game tối Triệu Hiểu đã nói.
Không gian bên trong so với những gì Phó Lưu Âm đoán trước đó tốt hơn rất nhiều. Cô bật một máy tính, sau đó đeo tai nghe xem phim.
Tài xế chờ ngoài trường, vẫn chờ cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta chạy nhanh xuống xe, sau khi nói rõ tình huống với bảo vệ ở cổng trường, anh ta bước nhanh vào, đi tới phòng học của Phó Lưu Âm.
Cửa đã sớm được đóng lại, nào còn bóng dáng Phó Lưu Âm. Anh ta sốt ruột vạn phần, vội gọi điện cho Mục Kính Sâm.
Mục Kính Sâm cũng vừa về nhà, còn chưa lên lầu liền nhận được điện thoại của tài xế.
Anh bước nhanh ra ngoài, lái xe bay nhanh về hướng trường học.
Mục Kính Sâm mở cửa xe, đụng mặt tài xế, ngữ khí anh không tốt, hỏi: “Một người lớn sờ sờ anh cũng không coi được, cần anh được ích lợi gì?”
“Thực xin lỗi, sếp Mục, thật sự xin lỗi.”
Dọc đường đi, Mục Kính Sâm cũng đã gọi cho Phó Lưu Âm, nhưng di động lại biểu hiện tắt máy.
“Sếp Mục, vừa rồi tôi thấy không ít sinh viên đều về ký túc xá, có khi nào mợ hai theo bạn học. . .”
Đây cũng không phải chuyện không có khả năng, Mục Kính Sâm xoay người đi về phía ký túc xá. Tới ký túc xá dành cho nữ, người đàn ông nhấc chân định xông vào; quản lý ký túc xá thấy thế, vội chạy ra chặn ở cánh cổng nhỏ.
“Đứng, đứng lại! ! !”
Một chân Mục Kính Sâm đã bước vượt qua. “Tôi tìm người.”
“Tìm người cũng không thể như vậy, bên trong đều là nữ sinh đó!”
Mục Kính Sâm lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái: “Tôi không có hứng thú với mấy phụ nữ khác, chị còn sợ tôi có ý đồ gì với họ hay sao?”
“Cậu. . . Cậu, cái người này nói chuyện thật biết giỡn. Vào giờ này sao có thể cho cậu xông vào làm loạn hả, đại đa số đều đang tắm rửa, dù không phải tắm rửa, cậu cũng không thể. . .”
Chưa bao giờ gặp người nào muốn vào một cách trắng trợn táo bạo như vậy, quản lý ký túc xá nói chuyện có chút lộn xộn.
Mục Kính Sâm ngẩng tầm mắt, nhìn thấy có nữ sinh đang bưng chậu giặt đồ đi ra, lầu hai còn có mấy cô dựa vào lan can đang nói chuyện phiếm, nghe thấy động tĩnh dưới lầu, không khỏi nhô đầu ra.
“A, có đàn ông!”
“Sao? Ở đâu?”
“Cổng đó!”
“Soái ca!”
Mục Kính Sâm mắt điếc tai ngơ, người quản lý ký túc xá đứng chắn trước mặt anh.
“Như vậy đi, cậu nói cho tôi biết cậu tìm sinh viên ký túc xá nào, tôi thay cậu gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Cô ấy không ở ký túc xá.”
“Không ở ký túc xá? Vậy cậu tìm tới nơi này làm gì?”
“Tôi muốn xem thử cô ấy có ở ký túc xá này không.” Mục Kính Sâm nói lớp của Phó Lưu Âm. “Có lẽ, cô ấy theo bạn học tới ký túc xá.”
“Vậy cậu đứng ở đây, tôi đi xem.”
Người quản lý ký túc xá vừa nhìn Mục Kính Sâm, vừa đi vào. Lúc gọi điện thoại, tầm mắt bà ta vẫn dán trên người Mục Kính Sâm, như thể sợ anh nổi điên có thể chạy vào.
Ngoài cổng, còn có tốp năm tốp ba nữ sinh viên đi vào, nhìn thấy Mục Kính Sâm đều nhịn không được phải nhìn mấy lần.
Mục Kính Sâm lại không thừa hơi liếc mắt với mấy người này. Sau một lúc lâu, người quản lý ký túc xá đi ra.
“Ký túc xá không ai nhận điện thoại, có lẽ đều ra ngoài rồi.”
“Đi đâu?”
“Cái này tôi lại không rõ lắm, hôm nay là thứ sáu, rất nhiều sinh viên hoặc là ra ngoài chơi, hoặc là về nhà.”
Mục Kính Sâm biết cứ lằng nhằng ở đây cũng vô dụng, anh xoay người đi ra khỏi ký túc xá.
“Sếp Mục, mợ hai có thể đi đâu ạ?”
“Cô ấy không có nơi nào khác để đi, nếu bạn học của cô ấy cũng không ở đây, mười phần là đang ở chung với nhau.”
“Vậy giờ làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao?” Mục Kính Sâm đút một tay vào trong túi.
“Dù có phải lục tung Đông Thành cũng phải tìm ra cô ấy. Vả lại, chút bản lĩnh này của cô ấy, chỉ e có nấp cũng chẳng chạy được đi đâu!”
—
Phó Lưu Âm ngồi trong quán game coi phim, tới sau nửa thì liền chịu không nổi nữa. Cô không khỏi buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn, Triệu Hiểu dẫn cả đội đang chém giết trong thế giới trò chơi. Cô đẩy bàn phím ra, ghé cả người vào trước máy tính. Cô ngủ cũng không yên, trong giấc mơ đứt quãng còn mơ thấy bộ dạng của Mục Kính Sâm, khuôn mặt anh dữ tợn, chất vấn đi chất vấn lại sao cô dám chạy trốn. Phó Lưu Âm ra sức giải thích: “Tôi không chạy trốn!”
“Tôi không phải chạy trốn!”
Cô lặp đi lặp lại, bởi vì cô biết cô không trốn thoát.
Trong lúc mơ màng, giống như nghe được có tiếng đập cửa truyền đến, giọng nói không kiên nhẫn của người quản lý quán game cũng vang lên bên tai cô.
“Ai đó!”
Phó Lưu Âm bị dọa nhảy, cô ngồi thẳng dậy, giấc ngủ rất khó chịu, cô nhịn không được xoa xoa đôi mắt.
Cô nhìn phía cửa, nhìn thấy người quản lý quán game bước nhanh tới cửa, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Hết chỗ rồi!”
Thế nhưng người ngoài cửa cũng không có ý từ bỏ, anh ta đập cánh cửa một cách rành mạch, tràng tiếng đập đó dường như rất có trật tự, thùng thùng truyền tới lỗ tai Phó Lưu Âm.