Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 40: Chương 40: Bỏ rơi cô




Hứa Tình Thâm rụt cổ một cái, Tưởng Viễn Chu chuyển tay, ghì chặt bả vai cô. Hai người bước ra khỏi khách sạn, ngọn gió mang theo bông tuyết như một lưỡi dao sắc lẹm bay tới.

“Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!” Phía sau, có người nhanh chóng đuổi theo.

Tưởng Viễn Chu quay lại nhìn, là quản gia nhà họ Vạn. Ông ta cầm theo chiếc ô, đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

“Bên ngoài có tuyết lớn như vậy, tôi tiễn cậu về.”

Người đàn ông ôm chặt Hứa Tình Thâm, tài xế đã lái xe đến cửa, quản gia đi theo ra xe.

“Tưởng tiên sinh, cậu đã khoan dung với tiểu thư bao nhiêu năm như vậy thì hãy tha thứ cho tiểu thư một lần cuối cùng đi. Sau này có Phương tiên sinh rồi, tin rằng rồi dần dần tiểu thư sẽ sửa được tính nóng nảy.”

Tưởng Viễn Chu để Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe, thân thể cao lớn đứng hơi nghiêng bên cạnh xe, cũng chắn mất tầm nhìn của Hứa Tình Thâm.

“Bên ngoài gió tuyết lớn, ông cũng vào đi thôi.”

Quản gia theo Vạn Hâm Tăng hai mươi mấy năm, cũng nhìn thấy Tưởng Viễn Chu từ khi còn là một cậu bé, lớn lên thành ngài Tưởng của ngày hôm nay.

“Tình hình hôm nay, ngay cả thị trưởng cũng tới, không ai muốn mất mặt mà.”

Tưởng Viễn Chu đưa một chân bước vào bên trong xe.

“Lời đã nói rồi, không thu về được, đi thôi.”

Anh ngồi hẳn vào trong xe, tài xế đóng cửa xe cho Tưởng Viễn Chu. Bánh xe lăn qua một lớp tuyết dày, Hứa Tình Thâm thấy người quản gia kia vẫn đứng im tại chỗ. Tưởng Viễn Chu

hạ một nửa cửa sổ xe xuống, Hứa Tình Thâm túm chặt chiếc áo khoác hơn.

Người đàn ông lấy ra một điếu thuốc, bởi vì có gió lớn, đốt vài lần cũng không cháy. Anh cúi thấp người xuống, Hứa Tình Thâm liếc nhìn, thấy đôi môi mỏng khẽ cắn đầu điếu thuốc lá, sống mũi cao thẳng, ngọn lửa màu lam nhạt tỏa ra khiến cho gương mặt Tưởng Viễn Chu u ám thêm mấy phần. Anh khẽ hít một hơi, sau đó ngồi thẳng dậy dựa vào phía sau.

“Biết nhãn hiệu của bộ lễ phục này không?”

“Tôi không thấy nhãn hiệu.”

“Giá cả của nó không hề thấp, đó là một nhãn hiệu nổi tiếng chuyên về đồ thủ công, các sản phẩm thuộc hàng cao cấp nhất….”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm lần nữa, ngôn từ vừa thấy mâu thuẫn vừa có phần giễu cợt.

“Mặc có một lần mà đã hỏng như vậy, thực sự là chưa từng nghe thấy bao giờ.”

Hứa Tình Thâm cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

“Có lẽ là thời gian làm quá gấp nên vậy?”

“Ngày mai tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ, nhưng nếu như do ai gây ra…”

Hứa Tình Thâm thấy trống ngực đập thình thịch, Tưởng Viễn Chu dùng sức nắm lấy bàn tay cô.

“Sao tay lại lạnh như vậy, lạnh cóng rồi sao?”

“Khi nào về tôi sẽ cởi lễ phục cho anh xem, không phải là anh hoài nghi do Phương Thành làm đấy chứ?”

“Em cũng nghe thấy rồi đấy, tôi và chủ khách sạn là bạn bè, nếu không thì… Xem lại camera giám sát?”

Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét xông vào, thổi qua khuôn mặt Hứa Tình Thâm làm cô thấy nửa bên mặt tê cóng. Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, khuỷu tay dựa ở trên cửa sổ xe. Hứa Tình Thâm bỗng nhiên nghiêng người qua, nửa người trên hầu như nằm đè trên người anh.

“Tôi lạnh, đóng cửa vào.” Nói xong, ngón tay khẽ ấn nút đóng cửa sổ xe.

Tưởng Viễn Chu nhìn tấm kính màu trà chuyển lên từng chút một. Mùi nước hoa thơm mát cô xức lúc đi ra ngoài cùng với không khí trong lành xộc vào mũi anh, người đàn ông đưa tay kéo chiếc áo khoác trên người cô ra, đưa tay khẽ xoa trên lưng cô. Khóa kéo của Hứa Tình Thâm hoàn toàn mở rộng, bàn tay Tưởng Viễn Chu di chuyển, lễ phục còn vương trên vai cô trễ xuống, bàn tay người đàn ông vòng xuống dưới nách cô đưa về phía trước.

Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, Tưởng Viễn Chu thuận thế áp cô vào trong ghế.

“Đừng…”

Tưởng Viễn Chu khiến nửa câu tiếp theo của cô vẫn còn vướng nơi cổ họng, Hứa Tình Thâm khẽ “Ưm”, người tài xế làm như không nghe thấy, tập trung lái xe.

Trong lúc giãy dụa, chiếc giày cao gót của Hứa Tình Thâm rơi ra, thân hình cao lớn của Tưởng Viễn Chu đè cô xuống, không cho cô cơ hội cựa quậy. Ngón tay người đàn ông xen vào mái tóc của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng giữ chặt nơi huyệt Thái Dương.

Lúc anh rời khỏi đôi môi cô, miệng vẫn còn dính son môi của cô. Gương mặt như thế, vẻ mặt như thế, khiến cho phụ nữ nhìn thấy bị mê hoặc.

“Hứa Tình Thâm.”

“Ừm?” Cô khẽ đáp, trong lòng thấy thấp thỏm.

“Còn muốn giả ngây giả ngô với tôi sao? Em mất tích nửa tiếng đồng hồ, Phương Thành ở đâu? Hay là giống như Vạn Dục Ninh đã nói, hai người đang vụng trộm?”

“Anh nói bậy bạ gì đó?”

Ngón tay Tưởng Viễn Chu hạ xuống bên eo cô, khẽ túm rồi càng lúc càng chặt hơn.

“Khóa kéo lễ phục rất tốt, tại sao lại hỏng? Ai chạm vào?”

Hứa Tình Thâm biết, lý do này chỉ có thể giấu được tất cả mọi người ở đó, nhưng chỉ có điều, không thể nào qua mặt Tưởng Viễn Chu.

“Không có người nào động tới.”

“Tôi cho rằng em nói không thành thật!”

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, sắc mặt tái xanh, đá vào ghế lái một cái.

“Đỗ xe.”

Tài xế liền giảm tốc độ, lái xe vào lề đường.

Hứa Tình Thâm lúng túng muốn mặc lễ phục vào, Tưởng Viễn Chu kéo chiếc áo khoác lại.

“Em đi xuống đi.”

“Anh đang đùa sao?”

Người đàn ông liếc nhìn cô.

“Ở khách sạn tôi không lột bộ mặt thật của em ra là bởi vì tôi cũng mất thể diện. Hứa Tình Thâm, nếu bộ lễ phục trên người em bị Phương Thành cởi ra thì sao hắn lại không mặc vào cẩn thận cho em?”

“Tôi nói, không liên quan gì tới anh ta!”

“Đi!”

Cơn tức giận của Tưởng Viễn Chu vô hình xông lên đầu.

Dáng vẻ của Hứa Tình Thâm như vậy vốn không thể nào xuống xe. Cô mở to mắt nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm, trong không gian chật hẹp như vậy, người tài xế nhìn ra ngoài cửa xe, ngay cả hô hấp cũng là không cần thiết.

Cô luống cuống bắt đầu tìm kiếm trong túi xách của mình, cũng không đoái hoài gì tới “cảnh xuân” sau lưng nữa, Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra, hai vai để trần lộ ra bên ngoài.

“Được, tôi sẽ xuống xe, nhưng chí ít Tưởng tiên sinh cũng phải cho mấy phút để tôi gọi người tới đón đã chứ.”

Vùng xung quanh hai hàng lông mày Tưởng Viễn Chu nhướn cao.

“Em muốn tìm ai, Phương Thành?”

“Thông minh.”

Hứa Tình Thâm ấn một dãy số trên màn hình, sau đó nhấn nút gọi. Điện thoại được kết nối rất nhanh, đầu phía bên kia truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, Phương Thành cất giọng lạnh lùng: “Tình Thâm?”

Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu.

“Là tôi, Phương Thành. Anh hãy nghe tôi nói, khóa kéo lễ phục của tôi bị hỏng. Tưởng Viễn Chu khẳng định tôi và anh có tư tình. Bây giờ đang bắt tôi xuống đi bộ, dáng vẻ này của tôi không thể gặp ai được. Tôi nói anh ta cho tôi mười phút, Phương Thành, có thể làm phiền anh đưa tôi về nhà không?”

Sắc mặt của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng khó coi, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều như căng ra, giống như một con báo đang ngủ đông, nhe răng nanh ra chờ thời cơ hành động.

“Tình Thâm, chỗ tôi đang rất lộn xộn không qua được, hay là tôi dặn lái xe tới đó đón em?”

Nét mặt Hứa Tình Thâm không hề có biểu hiện nào khác.

“Tài xế là nữ giới sao?”

Đầu bên kia giống như là giọng nói hối thúc của Vạn Dục Ninh truyền đến: “Phương Thành, mau tới đây…”

Ngay sau đó Phương Thành đáp lại một câu ở trong điện thoại:

“Không phải.”

Tài xế không phải là phụ nữ.

Hứa Tình Thâm khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười có chút quái dị: “Quên đi, à, còn nữa… Chúc anh đính hôn vui vẻ.”

Cô ngắt cuộc gọi, bên trong xe khôi phục sự yên tĩnh.

Hứa Tình Thâm bỗng nhiên đưa điện thoại di động tới trước mặt của Tưởng Viễn Chu. Giọng nói của cô có chút xúc động, tiếng nói run rẩy mang theo nét bi thương: “Tưởng Viễn Chu, anh nghe thấy chưa? Nếu anh ta có thể vụng trộm với tôi ngay trong ngày trọng đại này thì anh ta sẽ để mặc tôi ở đây không quan tâm sao? Nếu anh muốn bỏ lại tôi ở đây, vậy cứ mặc kệ đi, giống như ném bỏ một món đồ thôi mà, bỏ lại đi….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.