Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 49: Chương 49: Buông xuống, hướng về phía trước




Hứa Vượng vẫn là kiểu mẫu của sự trung thực, đang ngồi cạnh bàn ăn đứng dậy chào hỏi: “Tình Thâm đã về.”

“Lão Hứa, đây là Tưởng tiên sinh, mau đi kêu Minh Xuyên ra ăn cơm tối.”

“Chào Tưởng tiên sinh.”

Hứa Vượng đứng dậy, sau đó đi tới trước một căn phòng gõ cửa. “Đừng chơi game nữa, chị con đã về rồi.”

Trên bàn trà ngoài phòng khách bày đầy đồ Lão Bạch mang tới, ánh mắt Tưởng Viễn Chu đảo quanh một vòng.

Căn phòng rất nhỏ, hầu như không còn chỗ trống có thể đứng được. Người đàn ông tháo găng tay ra, quay sang hỏi Hứa Tình Thâm: “Phòng của em ở đâu?”

Hứa Tình Thâm sửng sốt, không phải là anh không biết trong phòng cô đã có người, Triệu Phương Hoa nghe thấy thế, sắc mặt cũng có chút không nén được giận.

“Bà ngoại Tình Thâm tới đây dưỡng bệnh, tạm thời ở trong phòng của Tình Thâm, vừa nãy tôi để bà ăn oản nguyên tiêu rồi, chắc chắn lúc này đang ngủ.”

Hứa Minh Xuyên từ trong phòng đi ra, cả nhà ngồi xung quanh bàn ăn, Triệu Phương Hoa gắp vài miếng thịt bò tẩm ngũ vị hương đặt vào trong bát của Hứa Tình Thâm.

Cô cầm đôi đũa hơi chặt lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, lúc này Hứa Tình Thâm mới lên tiếng: “Cảm ơn mẹ.”

“Tưởng tiên sinh, tôi mời ngài một chén, Tình Thâm nhà chúng tôi ở bệnh viện thực sự là làm phiền ngài rồi.” Hứa Vượng bưng ly rượu đứng dậy.

Hứa Minh Xuyên chăm chú nhìn Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm đá cậu một cái ở dưới gầm bàn. Hứa Minh Xuyên biết cô ở tại Cửu Long Thương, cô ra hiệu không cho cậu mở miệng nói lung tung.

Hứa Tình Thâm không thấy đói nên ăn rất ít, Tưởng Viễn Chu cũng không có ý ở lâu. Lúc ra cửa, Hứa Vượng và Triệu Phương Hoa tiễn họ ra tận xe.

Hứa Tình Thâm thắt chặt dây an toàn, cảm giác được bánh xe đnag lăn qua con đường quen thuộc, cô quay đầu lại liếc nhìn hai vợ chồng đứng ở cửa hành lang. Bỗng nhiên cô có một trực giác mãnh liệt, chỉ sợ bọn họ đã đoán ra cô đang sống cùng Tưởng Viễn Chu?

“Mấy ngày nữa, anh đưa em tới một nơi tổ chức hôn lễ.”

Hứa Tình Thâm có phần mệt mỏi rã rời. “Em không muốn đi.”

“Là bạn học cũ của em, nhất định em phải đi.”

Hứa Tình Thâm không khỏi liếc nhìn. “Bạn học cũ của em, anh cũng quen sao?”

“Yên tâm đi, em không cần phải trang điểm tham gia.”

Tưởng Viễn Chu nói hôn lễ, thực ra thì ngay cuối tuần, Hứa Tình Thâm đến chỗ đó, thấy một chữ Hỉ màu đỏ nổi bật bay giữa không trung, ánh mắt cô nhìn theo, bất ngờ nhìn thấy hai chữ cô dâu La Tĩnh.

Cô ngạc nhiên sợ hãi, xoay người muốn rời đi, Tưởng Viễn Chu túm chặt cổ tay cô lại.

“Chẳng lẽ em không muốn xem bây giờ cô ta như thế nào ư?”

“Tưởng Viễn Chu, anh muốn làm gì?”

Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn nhỏ, Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô bước nhanh vào trong, không để cho Hứa Tình Thâm có cơ hội chạy trốn.

Nghi thức đã tiến hành được một nửa, tới một góc có chiếc bàn còn hai chỗ trống, anh đưa cô qua đó ngồi xuống.

Chồng của La Tĩnh đương nhiên không phải người bạn trai năm đó. Hứa Tình Thâm nhìn lên sân khấu, thấy cô dâu hạnh phúc nép sát vào chú rể.

Tưởng Viễn Chu ngồi ngay bên cạnh cô.

“Không muốn đi tới gây náo nhiệt sao?”

“Đã qua nhiều năm như vậy…”

“Thực sự đã coi là quá khứ rồi?” Tưởng Viễn Chu nhìn gò má Hứa Tình Thâm không chớp mắt.

“Bóng đen năm đó đè nén em còn chưa đủ sao? Đối với người gây ra chuyện đó thì họ đã quên từ lâu, còn em? Hứa Tình Thâm, vì sao em không có lấy một người bạn thực sự?”

Trái tim cô bỗng chốc trở nên đau đớn, Tưởng Viễn Chu khoác cánh tay lên vai cô.

“Có thể là những năm về sau, La Tĩnh trưởng thành hơn, cũng biết xin lỗi em chuyện khi đó. Nhưng thời gian không thể xóa đi toàn bộ mọi chuyện, cũng không thể tha thứ tất cả, có ơn trả ơn có oán trả oán mới là cách sinh tồn tốt nhất.”

Hứa Tình Thâm không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, thấy cô dâu chú rể đang hạnh phúc ôm hôn.

“Em còn do dự đúng không? Được, anh giúp em.”

“Tưởng tiên sinh —— “

Tưởng Viễn Chu dựng thẳng ngón trỏ thon dài đặt lên môi, ý bảo cô đừng nói chuyện nữa.

Trên màn ảnh lớn sau lưng cô dâu chú rể bắt đầu trình chiếu ảnh cưới của hai người. Lúc Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên một lần nữa, chợt nhìn thấy một tấm ảnh làm người ta kinh ngạc.

Đây hẳn là tấm ảnh chụp chân dung từ rất lâu rồi của La Tĩnh, là ảnh sexy.

Đám người dưới sân khấu như bùng nổ, La Tĩnh cuống quít quay đầu lại, ném cả bó hoa trong tay đi.

“Tắt đi! Tắt đi!”

Lúc này, một đoạn ghi âm được phát ra.

“La Tĩnh, cậu nói xem, cậu tìm thế nào mà tìm ngay một tên vừa mập vừa lùn. Kết hôn chính là chuyện trọng đại, đừng nghĩ quẩn.”

“Cậu thì biết cái gì, dù gì thì anh ta cũng là một quản lý chi nhánh, dáng dấp xấu thì có liên quan gì. Tớ có thể dùng tiền của anh ta để đi tìm Tiểu Bạch* mà. Hơn nữa, trong tay ba mẹ anh ta còn có một căn hộ, chờ sau này ông bà già về chầu trời, tớ sẽ nói anh ta sửa tên người đứng tên trên giấy chứng nhận bất động sản sang cho tớ…”

(*Trai bao)

La Tĩnh đứng chết lặng, đây là cuộc nói chuyện giữa cô và cô bạn thân ở phòng thử quần áo, làm sao lại bị ghi âm đưa tới đây chứ?

“Ông xã, không phải, anh nghe em giải thích —— “

Người đàn ông tức giận đến nỗi run rẩy, vung cho vợ một cái tát.

“Anh dám đánh tôi, bà đây liều mạng với anh!”

Lần này thì tốt rồi, dưới sân khấu bạn bè người thân đều bỏ đi hết, có một số người còn đang lấy điện thoại ra chụp ảnh.

“Để tớ post lên Weibo, nói không chừng có thể lên TOP đó.”

Hứa Tình Thâm đẩy ghế ra đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài, Tưởng Viễn Chu cũng đuổi theo.

Đi ra khỏi khách sạn, anh thấy Hứa Tình Thâm ngồi ở trên bậc thềm, hai vai không ngừng run rẩy, Tưởng Viễn Chu bước tới.

“Vì sao lại khóc, chẳng lẽ không hết giận sao?”

“Không phải.” Cô vùi đầu nên bị che khuất bởi hai đầu gối, không nhìn rõ nét mặt.

“Vậy tại sao lại khóc?” Anh sốt ruột gặng hỏi.

Hứa Tình Thâm ngồi thẳng người, hai tay che mặt, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Anh nói không sai, em vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng chưa vượt qua được. Em có rất ít bạn để tâm sự, thời trung học có mấy người nhưng sau này đều mất liên lạc. Đến đại học em cũng không thân với ai, em chỉ sợ có một ngày mình bị lộ trước người khác….”

Tưởng Viễn Chu đứng bên cạnh cô, Hứa Tình Thâm lau khô nước mắt, ngước mặt lên đối diện với bầu trời rực rỡ, ánh vàng óng ánh li ti rơi xuống khuôn mặt nhẵn như ngọc, cô đẹp đến nỗi rung động lòng người.

“Tưởng Viễn Chu, đột nhiên em cảm thấy…”

“Thật dễ chịu, chưa từng có cảm giác dễ chịu như vậy bao giờ.”

Tưởng Viễn Chu không khỏi nở nụ cười yếu ớt: “Sao trước đây anh không nhìn ra, trong lòng em cất giấu nhiều chuyện như vậy.”

“Có đúng là rất khâm phục em hay không?” Hứa Tình Thâm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.

“Đi từng bước một như em phải cố gắng rất nhiều.”

Người đàn ông không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Hứa Tình Thâm đứng dậy, vỗ tay một cái. “Tưởng tiên sinh, cám ơn anh.”

“Chỉ cần em mở lời, anh có thể cho cô ta thảm hại hơn.”

“Không cần…” Hứa Tình Thâm vươn bàn tay nhỏ bé, kéo bàn tay Tưởng Viễn Chu lại.

“Vậy là đủ rồi. Nói cho cùng, em cũng không phải thánh mẫu, chuyện đó giống như cái gai ghim trong lòng em, em oán hận, em không bỏ qua được. Nhưng bây giờ thấy cô ta sống không tốt như vậy, em rất vui vẻ!”

“Em rất xấu.” Tưởng Viễn Chu cười nói.

“Không ai quy định em nhất định phải tha thứ cho một kẻ xấu.”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên hết cỡ.

“Hứa Tình Thâm, anh lại yêu mến em như vậy, lúc làm người tốt không mù quáng, khi làm người xấu thì ác độc vừa phải.”

Người đàn ông vô thức nói ra, hai chữ ‘Yêu mến’ này, được anh nói ra xuất phát từ suy nghĩ tận đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.