Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 85: Chương 85: Chia tay (Kết quả kiểm tra sức khỏe làm giả bị lộ)




Hứa Tình Thâm nói xong câu này, bên trong phòng khách yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng của một cái kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Vạn Dục Ninh nhìn sang Tưởng Viễn Chu, thái độ của Hứa Tình Thâm vô cùng dứt khoát.

“Tuy em không biết anh nói rằng em là bạn gái có còn được tính nữa hay không, nhưng ở đây, nếu như Vạn Dục Ninh không đi, em sẽ đi.”

Cô xoay người muốn rời khỏi đó, Tưởng Viễn Chu cũng biết tính tình của cô, anh bật thốt lên: “Ai cho em đi?”

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt hai người đối diện nhau.

“Em không đi, vậy ai đi?”

Cô không thích úp úp mở mở, có một số việc luôn muốn hỏi cho rõ ràng.

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Lão Bạch ra hiệu: “Cậu ra ngoài với tôi, mặt khác, tìm vài người tới đây cho Vạn Dục Ninh.”

Vạn Dục Ninh thấy toàn thân bối rối, cô đưa tay kéo ống tay áo của Tưởng Viễn Chu.

“Video vừa nãy, cũng không phải là anh không nhìn thấy?”

Người đàn ông đưa chiếc điện thoại di động trả lại cho Lão Bạch, anh liếc mắt nhìn Vạn Dục Ninh.

“Điều này cũng không thể nói rõ nên điều gì, mấy câu cãi nhau, em cũng có lúc như vậy.”

Hứa Tình Thâm định bước đi, Tưởng Viễn Chu lại hỏi lần thứ hai: “Đi đâu đấy?”

“Em đi làm.”

Sắc mặt căng thẳng của anh giãn ra trông thấy rõ, phẩy tay.

“Cãi nhau làm anh đau hết cả đầu, đi mau đi.”

Hứa Tình Thâm cầm túi bước nhanh rời khỏi đó, Tưởng Viễn Chu mặc áo khoác, Vạn Dục Ninh ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.

“Nếu như đổi lại là trước đây, nhất định anh sẽ tỏ ra giận dữ, đứng ra mặt thay cho em.”

“Em cũng nói rồi đấy, đó là trước đây.”

Hứa Tình Thâm lái xe ra khỏi ga ra ánh mắt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn phía cửa chính, trong lòng có một cảm giác không nói lên lời đang lan ra, nhưng ít ra cô cũng có thể xác định, tâm tình của cô thấy thoải mái hơn.

Mở Radio, bên trong đang đưa tin chuyện công ty dược Hâm Ninh, hai tay Hứa Tình Thâm nắm chặt tay lái, từ lúc nhà họ Vạn gặp chuyện không may cho đến nay, cô cũng không biết Phương Thành ở đâu, cũng không biết anh thế nào.

Anh chưa hề chủ động liên lạc cho cô.

Tưởng Viễn Chu vận dụng quan hệ, cho Vạn Hâm Tăng và Vạn Dục Ninh có một cơ hội gặp mặt riêng.

Vạn Dục Ninh nhìn thấy Vạn Hâm Tăng, hầu như không nhận ra nữa, thời gian mấy ngày ngắn ngủi thôi mà người đàn ông trung niên này đã có tóc hoa râm, già yếu nhìn qua giống như ông lão bảy tám chục tuổi.

“Ba…” Vạn Dục Ninh nhào qua ôm lấy ông.

Vạn Hâm Tăng vẫn liệt nửa người dưới không thể cử động, miễn cưỡng giơ một tay lên vỗ nhẹ trên lưng cô.

“Dục Ninh, con không sao là tốt rồi.”

“Ba, ba nói đi, con phải làm như thế nào mới cứu ba ra ngoài được?”

“Dục Ninh, rốt cuộc bệnh của con là… Được rồi, không còn, không, rất tốt?”

Vạn Dục Ninh lắc đầu. “Con cũng không biết nữa, lúc tốt lúc xấu, nhưng thời gian tốt biết rất rõ.”

“Ba ba… Sợ là cũng không về nhà được nữa rồi.”

“Không!” Hai mắt Vạn Dục Ninh đẫm lệ, khóe miệng Vạn Hâm Tăng vẫn hơi méo xệch như cũ.

“Không còn thời gian nữa, con hãy nghe ta nói, nhà họ Vạn không thể cứ sụp đổ như vậy.”

“Thế nhưng công ty dược Hâm Ninh cũng đã bị niêm phong.”

“Ba vẫn chưa nói cho con biết…” Vạn Hâm Tăng đưa miệng tiến đến bên tai Vạn Dục Ninh, nói một tràng.

Người phụ nữ giật mình trợn to hai mắt: “Thực sao?”

“Dục Ninh, con thua thiệt, thua thiệt là bởi vì tính cách quá ngang bướng. Sau này ba mẹ không ở bên cạnh con nữa, mọi việc… nên bình tĩnh chín chắn…” Vạn Hâm Tăng cố hết sức để nói chuyện. “Không được bỏ qua cho Phương Thành! Không được mềm lòng! Thứ ba để lại cho con, sau này cũng đủ cho con sống yên ổn, biết không?”

Vạn Dục Ninh gật đầu, nhất nhất nghe theo.

Tưởng Viễn Chu chờ ở trên xe, lúc Vạn Dục Ninh đi ra, sắc mặt trắng bệch, còn chưa đi tới xe bỗng ngồi xổm người xuống nôn ói.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm ăn cơm trưa xong chuẩn bị trở về phòng khám, khi đi qua hàng lang thì nghe được mấy y tá ở đó đang túm tụm lại thì thầm buôn chuyện.

“Nghe nói chuyện bệnh viện Nhân Hải không?”

“Đương nhiên, tin tức lớn như vậy!”

“Vừa rồi Tưởng tiên sinh ôm cô Vạn tới bệnh viện đấy.”

“Hả, cô không nhìn lầm đó chứ?”

“Cô cho rằng mắt tôi mù sao? Còn nữa, cô có biết cô Vạn làm kiểm tra gì không?”

Hứa Tình Thâm không khỏi bước chậm lại, mang máng nghe thấy lời của y tá đó truyền đến bên tai.

“Khám thai.”

Tưởng Viễn Chu cầm kết quả, không thốt được một lời ra khỏi cổ họng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vạn Dục Ninh ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, mang thai? Trước đó cô vô cùng khát vọng muốn có con với Phương Thành, nhưng hôm nay thì…

“Bỏ đi!” Tưởng Viễn Chu cất giọng nói u ám, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Vạn Dục Ninh vô thức lắc đầu: “Không, không được.”

“Vậy em hãy tưởng tượng đi, đứa trẻ này là con của Phương Thành.”

Chủ nhiệm phía đối diện nghe vậy, không thể không nói chen vào: “Tưởng tiên sinh, trước đó cô Vạn đã sảy thai một lần. Vừa nãy lúc kiểm tra phát hiện thấy niêm mạc tử cung của cô ấy rất mỏng, nếu như bỏ đứa bé này, sợ rằng sau này sẽ rất khó mang thai.”

Tưởng Viễn Chu nhíu mày, không khỏi nhìn về phía Vạn Dục Ninh.

Cô khiếp sợ nói không ra lời, vành mắt cũng ửng đỏ. Vạn Dục Ninh đưa bàn tay lau nước mắt, sau một lúc lâu mới mở miệng:

“Em muốn gặp Phương Thành, em muốn gặp Phương Thành!”



Lúc Hứa Tình Thâm tan việc thì nhận được điện thoại của Phương Minh Khôn, bảo là muốn gặp cô, có một số việc muốn nói trực tiếp. Hứa Tình Thâm không đành lòng để ông chạy tới chạy lui, liền hẹn sẽ tới nhà họ Phương gặp mặt.

Xe chạy tới chỗ ở của Phương Minh Khôn, lên lầu, mới nhìn thấy nhà họ Phương đang mở.

Bên trong loáng thoáng có tiếng nói chuyện truyền đến.

“Ba, con chỉ muốn gặp mặt Phương Thành một lần, rốt cuộc là anh ấy ở đâu?”

“Dục Ninh, hiện tại ngay cả ta cũng không tìm được nó…”

Hứa Tình Thâm đứng ở cửa, bỗng nhiên cánh cửa bị ai đó mở ra, Tưởng Viễn Chu đi ra ngoài hút thuốc, nhìn thấy cô thì không khỏi nhíu mày.

“Em tới làm gì?”

“Sao anh lại tới đây?” Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại.

Tưởng Viễn Chu đứng dựa vào tường, tiếng nói chuyện bên trong truyền đến càng thêm rõ ràng.

“Ba, chuyện xảy cho tới bây giờ con vẫn gọi một tiếng ba,

có mấy lời con muốn đối mặt nói với Phương Thành cho rõ ràng. Ba nói cho anh ta biết, con mang thai, mang thai con của anh ta!”

“Cái gì!”

Giọng nói của Phương Minh Khôn trở nên khiếp sợ: “Con, mang thai?”

Sau một lúc lâu Phương Minh Khôn không nói gì, Hứa Tình Thâm dừng lại ở cửa, thấy sắc mặt ông xám xịt như tro tàn, hai tay ôm mặt.

“Báo ứng.”

“Ba có ý gì?”

Tưởng Viễn Chu hút xong một điếu thuốc, đứng ở phía sau Hứa Tình Thâm, Lão Bạch đều ở bên trong phòng, ánh mắt Phương Minh Khôn kinh ngạc rơi xuống bụng của Vạn Dục Ninh.

“Dục Ninh à, con phá thai đi.”

“Ba lặp lại lần nữa?”

Hứa Tình Thâm cũng không nghĩ tới Phương Minh Khôn sẽ nói ra nói như vậy.

“Sự tình đã đến nước này, ta cũng không có gì phải giấu diếm con nữa. Phương Thành vẫn luôn có bệnh, thời gian mẹ nó mang thai uống phải thuốc của nhà họ Vạn. Đã nhiều năm như vậy, mới đầu Phương Thành chỉ đột nhiên ngất xỉu không rõ lý do, càng về sau ngón tay của nó bắt đầu cứng ngắc. Kết quả xét nghiệm cho thấy, là do thành phần của thuốc gây ra tổn thương cho cơ thể, giống như là bệnh nan y, hơn nữa… Nó có tính cực mạnh di truyền, Phương Thành không thể có con được.”

“Ba…” Vạn Dục Ninh đứng không vững nổi nữa, bàn tay đựat xuống bụng, bỗng nhiên toàn thân mất hết sức lực.

Hứa Tình Thâm nghe vậy, đôi mắt trợn tròn, vô thức nhìn sang người đứng bên cạnh khung cửa, bệnh nan y?

Cô chỉ biết Phương Thành có bệnh, nhưng chưa bao giờ biết là nghiêm trọng như vậy. Thậm chí ngay cả cô, Phương Thành cũng giấu diếm.

“Không có khả năng, không có thể nào…” Vạn Dục Ninh cuống cuồng nói.

“Trước khi kết hôn, kết quả kiểm tra sức khỏe toàn diện của anh ta hết thảy đều tốt, nếu như anh ta thật sự có bệnh, sẽ không thể nào không kiểm tra ra được!”

Hứa Tình Thâm như rơi vào hầm băng, cả người giống như đứng ở nơi băng tuyết ngập trời, liếc mắt chỉ nhìn thấy bầu trời mênh mông không thấy được điểm cuối. Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn chân đi lên, xuyên thẳng vào toàn bộ xương cốt trong cơ thể.

Tưởng Viễn Chu vẫn đứng ở sau lưng cô, hơi thở cũng giống như cũng mang theo vẻ lạnh lẽo.

Trái tim Vạn Dục Ninh tan vỡ, hai tay bắt đầu căng thẳng túm chặt lấy sô pha.

“Đứa bé này không thể phá bỏ được, một khi phá đi, sau này con không có cơ hội được làm mẹ nữa, không được, tuyệt đối không được!”

Phương Minh Khôn đang cúi thấp đầu, không khỏi ngẩng lên nhìn.

“Sau này không thể làm mẹ?”

“Nếu như đứa bé không còn, sau này con không thể mang thai, con không muốn…”

Người mẹ, được trời phú cho một tình cảm vô cùng thiêng liêng, Vạn Dục Ninh thấy cảm giác cay cay nơi sống mũi, nhưng nước mắt vẫn không kìm nén được chảy xuống,

“Phương Thành, chính hắn cũng biết có đúng hay không?”

Tay trái Hứa Tình Thâm nắm chặt khung cửa, vai khẽ bị đụng một cái, thoáng nhìn thấy một bóng dáng bước nhanh đi vào trong.

Vạn Dục Ninh đau lòng muốn chết, hầu như nói không ra lời.

“Nếu anh ta biết, vẫn để cho con có đứa bé thứ nhất, anh ta coi con thành cái gì chứ?”

Tưởng Viễn Chu ngồi vào bên cạnh cô, cánh tay dài vừa thu lại, khẽ ôm cô vào trong ngực.

Gương mặt Vạn Dục Ninh dán chặt lên bờ vai Tưởng Viễn Chu, thật sự là cú sốc này quá lớn.

“Con, nếu như con cứ sinh nó ra thì sao?”

Mặc dù Phương Minh Khôn hận nhà họ Vạn thấu xương, nhưng khi nhìn bộ dạng này của Vạn Dục Ninh, cuối cùng thì trái tim cũng trở nên mềm yếu. Khóe miệng ông cứng ngắc, khẽ mấp máy: “Con thấy Phương Thành như thế nào sao? Gần đây tình trạng của nó càng ngày càng yếu đi, Dục Ninh, lẽ nào con muốn sau này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”

Hơi thở Vạn Dục Ninh nghẹn lại nơi cổ họng, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay của Tưởng Viễn Chu.

“Nói cách khác, cả đời này con cũng không thể làm mẹ nữa phải không?”

Cô ngửa mặt khóc rống lên, ánh mắt Tưởng Viễn Chu như chim ưng nhìn về phía Phương Minh Khôn.

“Phương Thành đâu, nói hắn đi ra!”

“Tôi cũng tìm không được nó…”

Lão Bạch đi vào trong phòng lục soát, phòng trong truyền ra động tĩnh lách cách, Hứa Tình Thâm nâng bước chân trống rỗng đi vào, có người lật hết cả phòng khách lên, đi tới hướng di ảnh của mẹ Phương.

Hứa Tình Thâm ngăn cản: “Ở đây không có gì cả!”

Vạn Dục Ninh nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy thù hận.

“Hứa Tình Thâm, báo cáo kiểm tra sức khoẻ là cô làm? Anh ta bị bệnh như vậy, không thể nào kiểm tra lại không biết, vốn dĩ là mấy người thông đồng với nhau có đúng không?”

Tưởng Viễn Chu nghe thế, ánh nhìn cũng hướng về phía cô. Phương Minh Khôn nghe vậy, vội vàng nói: “Không liên quan tới Tình Thâm!”

“Sao lại không liên quan chứ?” Vạn Dục Ninh nghiến răng.

“Hồ sơ kiểm tra sức khỏe, nhất định là bệnh viện Tinh Cảng còn giữ, đến xem là sẽ biết. Nếu như chỉ là do không kiểm tra ra, tôi thừa nhận, nhưng nếu như là bởi né tránh một số kiểm tra, đó chính là bụng dạ khó lường!”

Hứa Tình Thâm cảm thấy mình đang bị dồn đến bên vực, chỉ cần lùi về phía sau một bước thôi là có thể rơi vào vực sâu không đáy.

Đây không phải đơn giản là vài câu đe dọa lời, mặc dù chính cô cũng không biết rốt cuộc bệnh này của Phương Thành nghiêm trọng như thế nào, nhưng kết quả kiểm tra sức khoẻ, rốt cuộc là cô có nhúng tay vào.

Bàn tay Hứa Tình Thâm nắm chặt lại buông ra, sau đó lại nắm chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Vạn Dục Ninh cắn chặt khóe môi, thân thể ở trong lòng Tưởng Viễn Chu không ngừng run rẩy.

Bên kia, Lão Bạch đi ra từ trong phòng của Phương Thành.

“Tưởng tiên sinh.”

“Làm sao vậy?”

“Ngài vào xem đi.”

Tâm tình Tưởng Viễn Chu có chút bực bội.

“Có vật gì vậy, lấy ra đây!”

“Nhiều lắm.”

Vạn Dục Ninh đứng lên đầu tiên, lảo đảo suýt ngã.

“Em muốn nhìn, còn có gì có thể để cho em mở rộng tầm mắt!”

Tưởng Viễn Chu đỡ cô ta đi vào phòng, cánh cửa được mở ra hoàn toàn, sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi, dẫn theo Vạn Dục Ninh đi vào trong.

Hứa Tình Thâm đi theo, thứ đầu tiên đập vào mắt, là một bức tường toàn ảnh chụp. Mặt trên treo đầy ảnh in, từng cái một, nhưng người trong ảnh đều là cô.

Tưởng Viễn Chu lại nhìn bốn phía, cả phòng đều dán đầy ảnh chụp của Hứa Tình Thâm, có cái từ khi cô còn bé, thời niên thiếu, thậm chí còn có cả năm ngoái và năm nay.

Có mấy cái chụp khi làm việc, vừa nhìn là biết mới chụp.

Giữa phòng ngủ bày một giá vẽ, trên đó còn có một bức họa mới hoàn thành được một nửa, Tưởng Viễn Chu đi tới, bức tranh được vẽ trên nền giấy Tuyên Thành màu trắng rất đẹp.

Đôi mắt dịu dàng, trong sáng và cuốn hút, không phải Hứa Tình Thâm thì là ai?

Vạn Dục Ninh cảm thấy hôm nay mình trở thành nhân vật chính trong một chuyện cười, hóa ra nhà của Phương Thành không ở Ngự Hồ Danh Để, mà là ở đây!

Hóa ra là anh ta còn có thể vẽ một bức tranh chân dung đẹp tới như vậy, Vạn Dục Ninh đi tới trước bàn đọc sách, trên mặt bàn có một xấp giấy thật dày, đều là tác phẩm đã vẽ xong.

Cô ta nhìn từng cái một…

“Ngày 15 tháng ba, ngày 2 tháng tư, ngày 18 tháng tư….”

“Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm, toàn là Hứa Tình Thâm.”

Vạn Dục Ninh lật hơn mười tờ, cả hai vai đều sụp xuống.

“Hứa Tình Thâm!”

Thanh âm mang theo sự thù hận gào thét, Vạn Dục Ninh vung

cánh tay lên, mang theo các bản vẽ như tuyết trắng rơi xuống, vài tờ rơi xuống bên chân Tưởng Viễn Chu, cũng có tấm rơi tung tóe trên người Hứa Tình Thâm.

Vạn Dục Ninh nhào tới trên mặt tường, điên cuồng xé rách ảnh chụp, Tưởng Viễn Chu cúi xuống nhặt hai tấm lên.

Ngón tay khẽ lướt qua giấy Tuyên Thành màu trắng, hạ xuống khóe miệng Hứa Tình Thâm đang khẽ mỉm cười, nụ cười của cô như một thứ ánh sáng rực rỡ giống như đâm thẳng vào mắt anh, anh đè ngón cái xuống, tạo thành một lỗ thủng ở gò má cô.

Hứa Tình Thâm nhìn từng bức tranh rơi trên mặt đất, vẻ mặt trên mỗi một tấm đều khác nhau.

Vạn Dục Ninh xé tất cả ảnh dán trên tường xuống xong, mệt mỏi dựa vào tường thở phì phò, Tưởng Viễn Chu tới gần nắm lấy bả vai cô ta.

“Được rồi.”

“Không, em phải xé hết xuống, em không muốn nhìn thấy chúng!” Vạn Dục Ninh nói xong, lại chuẩn bị lao tới bức tường khác, Tưởng Viễn Chu không kiềm chế được cơn giận, đưa tay giữ chặt cô vào tường khiến cô không nhúc nhích được.

“Còn muốn nào loạn có phải không? Em có thể xé hết sao? Em có muốn châm lửa đốt hết chỗ này hay không?”

Vạn Dục Ninh mệt mỏi sụp xuống.

“Phương Thành, tôi hận anh, tôi hận anh….”

Tưởng Viễn Chu đưa cô tới hướng Lão Bạch.

“Đưa cô ấy xuống trước đi.”

Lão Bạch tới đón lấy Vạn Dục Ninh.

“Cô Vạn, đi thôi.”

Hứa Tình Thâm đứng ở bên trong phòng ngủ của Phương Thành, bên trong chất đầy hồi ức của hai người. Trước khi Vạn Hâm Tăng chưa bị liệt, Vạn Dục Ninh chưa bị điên, Phương Thành cũng không dám bày mấy thứ này ở nhà.

Cửa phòng khẽ được khép lại, phòng trong chỉ còn sót lại hai người.

Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cô biết Tưởng Viễn Chu sẽ hỏi gì, hôm nay, đã không thể né tránh được chuyện này. Mới đầu khi cô giúp đỡ Phương Thành đã có dự cảm sẽ có chuyện xảy ra.

Hai người im lặng một hồi lâu, cho đến Lão Bạch gõ cửa phòng lần thứ hai.

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu dừng lại trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, anh thấy người phụ nữ trước mặt càng lúc càng trở nên khó đoán, anh cũng không hỏi gì liền đi ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng sầm một cái, Hứa Tình Thâm nhắm mắt lại. Nếu Tưởng Viễn Chu mở miệng hỏi dù chỉ là một câu thôi, thì ít ra trong lòng anh cũng có hoài nghi, nhưng anh không hề chất vấn, chứng tỏ anh đã khẳng định một cách chắc chắn.

Hứa Tình Thâm đi tới bàn học, trên khung ảnh có bày chụp ảnh chung của cô và Phương Thành.

Cửa phòng ngủ khẽ mở ra, Phương Minh Khôn đi tới.

“Tình Thâm.”

Bàn tay cô định đưa ra lại thu về.

“Cha nuôi.”

“Xin lỗi, đã lôi con vào chuyện này.”

“Cũng không ai ép con.” Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt Phương Minh Khôn.

“Cha nuôi, cha thực sự không biết Phương Thành ở đâu sao?”

Người đàn ông lắc đầu, khuôn mặt đầy lo lắng.

“Ta đã gọi điện thoại cho nó nhưng không ai nghe máy, thực sự là khiến cho người khác lo muốn chết.”

“Anh ấy làm xong mọi chuyện, nhất định sẽ trở lại, đừng nóng vội.”

“Tình Thâm, chuyện kết quả kiểm tra sức khoẻ… Con nên làm sao bây giờ đây?”

Hứa Tình Thâm không trả lời được, hôm nay Vạn Dục Ninh mang thai, nghe cô ta nói thì có vẻ như cơ thể cô ta có vấn đề, đây là đứa con duy nhất, khả năng là sau này không còn cơ hội có con nữa.

Đây là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện, bây giờ tất cả mọi người đều chĩa thẳng về phía Hứa Tình Thâm.

Mặc dù cô không hề biết Phương Thành không được phép có con.

^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:

http://ngucanhuyen.com/

https://www.wattpad.com/story/72405813

Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.

Tưởng Viễn Chu xuống lầu, Lão Bạch đợi trước xe, Vạn Dục Ninh đã ngồi sẵn bên trong. Tưởng Viễn Chu ngoảnh đầu liếc nhìn tầng lầu của nhà họ Phương. Tiếng tài xế mở cửa xe lọt vào tai Tưởng Viễn Chu, anh khom lưng ngồi vào sau xe. Vạn Dục Ninh vẫn co rúm lại không hề nhúc nhích, nhìn chòng chọc. Sau khi xe khởi động, Tưởng Viễn Chu mới nghe thấy Vạn Dục Ninh mở miệng: “Đưa em đến bệnh viện.”

Cái nhìn lạnh như băng của người đàn ông khiến người khác cảm thấy rét lạnh: “Về Cửu Long Thương trước, đã hẹn với bác sĩ ngày mai đến rồi.”

Nước mắt Vạn Dục Ninh cũng đã chực trào ra, không tranh cãi ầm ĩ nữa, hai tay ôm mặt khóc nấc lên. Nếu nói rằng không khó chịu, nhất định là giả. Thật ra rất nhiều chuyện đều có liên hệ với nhau, lần đó A Mai quay lại video, nếu như không phải Hứa Tình Thâm cố tình, hại cô nổi giận đùng đùng ở nhà hàng cơm Tây, khi ấy Tưởng Viễn Chu đã có thể nhận ra Vạn Dục Ninh không bình thường.

Cô là con gái duy nhất của nhà họ Vạn, anh cũng biết một đứa bé có ý nghĩa như thế nhà đối với nhà họ Vạn. Nửa người trên của Vạn Dục Ninh nghiêng hẳn về phía Tưởng Viễn Chu.

“Nếu như ngay lúc ấy điều tra ra được bệnh của Phương Thành, tất cả mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra, Hứa Tình Thâm lớn lên từ nhỏ cùng với Phương Thành, thời điểm anh ta phát bệnh cô ta còn cứu anh ta, Viễn Chu, anh có thể nói rằng cái gì cô ta cũng không biết ư?”

Quả thật, anh không có cách nào thuyết phục bản thân mình.

“Lão Bạch, lát nữa tra cho ra tất cả tài liệu liên quan đến Phương Thành.”

Trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu để Vạn Dục Ninh đi nghỉ trước, anh vào thư phòng, một lát sau, Lão Bạch gõ cửa vào: “Tưởng tiên sinh.”

“Thế nào rồi?”

Lão Bạch giao tài liệu trong tay cho Tưởng Viễn Chu, đó là bản gốc giấy kiểm tra sức khỏe của Phương Thành, mỗi một mục đều vô cùng phức tạp. Tưởng Viễn Chu lật qua một trang, lướt qua từng hàng một, đột nhiên dừng lại trước một ô trống. Phía trên không chọn bất kỳ một câu nào, nhưng chỉ riêng vài mục nguyên bản là có thể xác định bệnh của Phương Thành.

Lão Bạch lại cầm một tập văn kiện khác giao cho anh. Tưởng Viễn Chu lật ra không chút do dự, bên trong là báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hứa Tình Thâm, anh đọc kỹ, không bỏ sót chữ nào. Lão Bạch vẻ mặt cung kính đứng sau lưng anh, cơ thể cao lớn của Tưởng Viễn Chu ngồi xuống sô pha.

“Vì Phương Thành, chuyện gì cô ấy cũng dám làm.”

“Tưởng tiên sinh, bây giờ phải làm gì?”

Tưởng Viễn Chu quăng tư liệu trong tay xuống bàn trà, mệt mỏi ngả người ra sau.

“Tâm cơ của Vạn Dục Ninh đem ra so với cô ấy, vẫn phải gọi bằng thầy. Hứa Tình Thâm điềm nhiên như không là đã có thể báo được thù, một chiêu này, ngay cả tôi cũng chẳng thể đề phòng.”

Lão Bạch nhìn anh một chút: “Có thể hay không, cô Hứa cũng không biết Phương Thành…”

“Vậy mấy mục kiểm tra sức khỏe vừa vặn bị bỏ trống, nếu cô ấy không biết, tại sao lại cố ý như vậy?”

Lão Bạch cũng không phản đối, ngón tay phải Tưởng Viễn Chu nắm lấy đồng hồ nơi cổ tay trái, ánh mắt lơ đãng rơi vào nơi nào đó.

“Người phụ nữ như vậy, lại luôn luôn ngủ bên cạnh tôi.”

Sắc mặt anh ngày càng lạnh lẽo, chân dài bắt chéo, cơ thể co lại tựa như một con báo đang ẩn nấp.

“Ban đầu tôi còn cho rằng tính tình cô ấy rất thành thật, cho dù khôn lỏi đùa bỡn một chút tôi cũng có thể chấp nhận được, lại không nghĩ rằng cô ấy che giấu sâu như vậy.”

Vẻ mặt Tưởng Viễn Chu vẫn bình tĩnh như trước, ngẩng đầu dặn dò Lão Bạch: “Hẹn thời gian với chủ nhiệm Lư, ngày mai đưa Vạn Dục Ninh đến Tinh Cảng.”

“Còn có, làm cho Phương Thành nhanh chóng lộ diện.”

Hứa Tình Thâm từ nhà họ Phương đi ra, chiếc xe Tưởng Viễn Chu cho cô lái đến vẫn còn đậu cách đó không xa, trong lòng cô hiểu rõ hơn hết thảy, Cửu Long Thương không còn là nơi cô có thể quay về, nhưng cho dù là như vậy, vẫn còn có thứ cô phải trả lại.

Phòng của Vạn Dục Ninh ở lầu ba, mở to mắt, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ. Mãi cho đến khi có tiếng còi ô tô vang lên, Vạn Dục Ninh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Hứa Tình Thâm lái xe vào đậu trong gara. Vạn Dục Ninh siết chặt bàn tay, cô ta dựa vào cái gì mà còn mặt mũi quay trở về?

Hứa Tình Thâm thay giày ở cửa, khi đi vào, không nhìn thấy bóng dáng Tưởng Viễn Chu, cô đi tới phòng ngủ chính ở lầu hai, đẩy cửa đi vào, từ xa đã trông thấy bóng lưng của Tưởng Viễn Chu đang đứng ở ban công. Hứa Tình Thâm bước vào phòng ngủ, Tưởng Viễn Chu ngoảnh đầu lại liếc nhìn, sau đó cũng đi vào. Anh đến trước ghê sô pha, vẫn chưa ngồi xuống, đã trông thấy Hứa Tình Thâm đặt một xâu chìa khóa lên bàn trà.

“Ở đây cả.”

Người đàn ông dứt khoát ngồi xuống, cũng không đáp lại lời nào, Hứa Tình Thâm khó tránh khỏi lúng túng, nhưng cô vẫn ngồi xuống: “Có vài lời, em cảm thấy em nhất định phải nói với anh.”

“Muốn giải thích chuyện gì? Em cảm thấy em có thể giải thích rõ ràng ư?”

Hứa Tình Thâm khẽ run, trái tim hơi đau nhói, bàn tay siết chặt sau đó đặt trên chân mình.

“Suốt một năm nay, cảm ơn Tưởng tiên sinh đã chiếu cố, nếu không có anh, những cửa ải khó khăn liên tiếp em đều không qua được. Chỉ là em không có đủ năng lực để hoàn trả lại cho anh. Với lại, trong khoảng thời gian một năm, anh đối với em rất tốt, khiến cho em cảm nhận được rất nhiều ấm áp mà người khác chưa từng đem lại. Tưởng tiên sinh, rất vui được gặp anh, suốt mười mấy tháng nay, anh cũng không hề giống như rất nhiều công tử nhà giàu khác nơi nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, đi theo anh, em cảm thấy rất yên tâm, cũng rất thoải mái, em không thể không thừa nhận chí ít trên phương diện này, phẩm chất anh vô cùng tốt.”

“Còn có, em rất thích bầu không khí ở Tinh Cảng, em hy vọng anh có thể để em tiếp tục đi làm…”

“Chuyện bản báo cáo sức khỏe, là em làm.”

Hứa Tình Thâm nắm chặt tay lại.

“Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, tổng cộng em đã hai lần nói chuyện yêu đương. Lần đầu không hiểu tại sao bị đá, lần này để em mở lời trước đi. Tưởng tiên sinh, chia tay thôi.”

Hứa Tình Thâm nói xong những lời này, đứng lên, cô bước nhanh vào phòng để quần áo, đồ đạc căn bản không cần phải thu dọn, vali được người giúp việc đặt trong ngăn tủ, lấy ra bỏ vào vài bộ quần áo cũng không nhiều. Trong phòng ngủ còn có vài quyển sách của Hứa Tình Thâm, đồ vật riêng tư của cô ít đến đáng thương, có lẽ đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, cho nên không thích mua sắm thêm gì. Mua càng nhiều, cũng có nghĩa là ràng buộc càng nhiều, cô thích hợp một thân một mình, cho nên vật dụng đủ dùng là được.

Hứa Tình Thâm xách vali rời đi, Tưởng Viễn Chu khẽ ngước mắt lên, trông thấy hai chân Hứa Tình Thâm bước đến cửa. Vạn Dục Ninh vọt vào, vừa đúng lúc đụng vào cô, vali của Hứa Tình Thâm rơi xuống cạnh chân, một số thứ trong tay cũng bị làm rớt rải rác ra.

Vạn Dục Ninh vốn mím môi giận dữ đi dến, hiện tại trông thấy bộ dạng này của cô, khóe môi khẽ rướn lên: “Tạm biệt.”

Nơi cổ họng Hứa Tình Thâm khẽ cuộn trào, khom lưng xuống nhặt đồ sau đó bước nhanh rời khỏi. Bàn chân gõ lên sàn nhà cứng chắc, trên hành lang treo một bức họa cổ, ngọn đèn màu mật ong tỏa xuống, khiến sàn nhà hiện lên một màu sắc mông lung mờ mịt không cân xứng với màu sắc nguyên bản của nó.

Chóp mũi Hứa Tình Thâm chua xót, bàn tay xách vali siết chặt.

Đến lầu dưới, người giúp việc đang dọn dẹp dừng lại động tác, vẻ mặt khó tin: “Cô Hứa, cô đây là…?”

Hứa Tình Thâm gượng cười, nhưng còn khó coi hơn so với khóc: “Cám ơn dì từ trước đến nay đã luôn chăm sóc, tạm biệt.”

Cô không dám nhìn thêm sắc mặt của người khác, nên bước nhanh rời đi, lúc đi cũng cảm ơn ý tốt của tài xế, Hứa Tình Thâm đi thẳng một mạch ra khỏi Cửu Long Thương.

Vạn Dục Ninh trông thấy bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, tựa như cái gai bị ghim trong người rốt cuộc cũng được rút ra, chỉ là vết thương vẫn như trước, đau dữ dội.

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi đến bên cạnh cô ta.

“Sao lại không chịu nghỉ ngơi?”

“Không ngủ được.”

Vạn Dục Ninh hai tay ôm chặt: “Viễn Chu, em sợ, sợ nằm trên bàn mổ…”

“Sợ cũng không có ích gì, đứa bé này nhất định phải lấy ra.”

So với Vạn Dục Ninh, thái độ của Tưởng Viễn Chu kiên quyết hơn nhiều, bây giờ nhà họ Vạn không ai có khả năng quyết định, nếu anh cứ mê muội để tùy tiện, sớm muộn gì cũng hại Vạn Dục Ninh.

Khi Lão Bạch đi vào, trông thấy Vạn Dục Ninh ngồi trên ghế sô pha, anh đi thẳng về phía Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, bên phía bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi.”

“Được, sáng mai đến đấy.”

“Khi tôi trở lại nhìn thấy cô Hứa.”

Dường như Tưởng Viễn Chu không nghe lọt lời của anh.

“Dục Ninh, về phòng nghỉ ngơi đi.”

Ngược lại Vạn Dục Ninh vô cùng ngoan ngoãn, đứng dậy đi ra ngoài, Lão Bạch chứng kiến thái độ này của Tưởng Viễn Chu, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Tưởng Viễn Chu rút ra một điếu thuốc, trước giờ anh không thích hút thuốc ở trong phòng, nhưng lần này không thể để ý nhiều như vậy, anh bật lửa, rít một hơi rồi mới lên tiếng: “Tài xế đưa cô ấy đi?”

“Không, cô Hứa đi bộ rời khỏi đây.”

“Ừm.” Đôi mắt Tưởng Viễn Chu nhìn xuyên qua làn khói trắng đang quẩn quanh về phía Lão Bạch.

“Sau này, chuyện của nhà họ Hứa không cần phải theo dõi, cũng không cần phải chú ý đến.”

“Tưởng tiên sinh, ngài và cô Hứa vậy là kết thúc rồi sao?”

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu cong lên, môi mấp máy châm biếm: “Dù tôi có muốn giữ cô ấy lại, cô ấy cũng không có mặt mũi tiếp tục. Huống hồ, tôi cũng không thể giữ cô ấy lại.”

“Vậy trước tiên sắp xếp ổn thỏa chuyện của cô Vạn, phía bên cô Hứa, có cần tôi…”

“Cậu nghe không hiểu lời của tôi phải không?”

Tưởng Viễn Chu nghiêng người đứng dậy, đem mẩu thuốc còn lại hung hăng dấn vào gạt tàn.

“Không cần phải xen vào chuyện của nhà họ Hứa nữa.”

“Vâng.”

Hứa Tình Thâm ra ngoài được một đoạn đường dài. Lúc này mới nhớ đến gọi điện cho Tống Giai Giai.

Đến nhà họ Tống, mẹ Tống không có ở nhà, đến bệnh viện, Tống Giai Giai vui vẻ đến mở cửa cho cô, Hứa Tình Thâm kéo vali vào trong.

“Phòng lần trước, để trống lâu như vậy vẫn không có ai thuê à?”

“Không phải là không có, mà là không cho.”

Tống Giai Giai xách vali giúp cô.

“Sau khi sửa mới hoàn toàn, tiền thuê quá đắt nên không ai muốn, thấp quá thì mẹ tớ lại không muốn, vừa hay, cho cậu ở.”

“Tiền thuê nhà cậu phải lấy.” Hứa Tình Thâm đẩy đẩy tay cô bạn ra.

“Tay chân không thuận tiện đừng làm loạn nữa.”

Tuy rằng Tống Giai Giai không bị thương đến gân cốt, nhưng chỗ bị thương ở mắt cá chân vẫn chưa thể cử động linh hoạt.

“Tiền cọc ấy, mẹ tớ bảo, chỉ cần cậu đến ở, sẽ luôn không thu tiền.”

“Vậy không được, nghe tớ, tiền cậu phải nhận.”

“Tình Thâm…”

Hứa Tình Thâm bỏ hành lý vào một gian phòng nhỏ, cô đứng ở cửa, hạ thấp giọng: “Giai Giai, hôm nay tớ thất tình, cậu phải nghe lời tớ.”

“Cậu, cậu nói linh tinh gì đấy?” Tống Giai Giai giật mình.

“Sao lại kinh ngạc như vậy, ai lại không phạm phải sai lầm khi yêu hả?” Hứa Tình Thâm xoay người lại nhìn cô bạn.

“Nếu sớm muộn đều phải đến, vậy thì bây giờ là vừa vặn.”

“Tình Thâm, cậu đừng nói như vậy.”

“Yên tâm, tớ rất ổn.”

Giọng nói Hứa Tình Thâm thản nhiên: “Ngoại trừ chuyện sống chết, chuyện còn lại tớ đều có thể vượt qua được, thật đấy.”

Tống Giai Giai không nói thêm lời nào để an ủi, chỉ có thể gật đầu.



Sáng hôm sau, Tưởng Viễn Chu dẫn theo Vạn Dục Ninh ra ngoài, cô ta không ăn thứ gì, cũng không chịu uống nước.

Toàn thân Tưởng Viễn Chu là bộ tây trang màu đen thẫm, ngồi vào chiếc ghế màu kaki càng thêm nổi bật: “Phẫu thuật không đau, em không cần phải sợ.”

Suốt đoạn đường đi, Vạn Dục Ninh không nói một lời. Đến bệnh viện, phòng mổ đã chuẩn bị xong, Tưởng Viễn Chu đích thân đưa Vạn Dục Ninh đến cửa. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn một chút, trong lòng Vạn Dục Ninh hiểu rất rõ.

Hôm qua đứa bé này đã bị tuyên án tử, sau khi trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu cũng tìm vài bác sĩ phụ sản nhiều kinh nghiệm để hỏi thăm tình trạng, đều đưa ra kết luận như nhau, đứa bé không thể giữ.

“Vào đi.”

Vạn Dục Ninh đột nhiên quay đầu bỏ chạy. Tưởng Viễn Chu nhanh chóng bắt được tay cô ta.

“Em đi đâu?”

“Không, em muốn đứa bé, cho dù đứa nhỏ sinh ra bị gì đi nữa, em cũng chấp nhận!”

Vạn Dục Ninh ra sức vùng vẫy, lời nói nghẹn trong cổ họng, lúc này tiếng khóc càng thêm thê lương: “Không có con, em sẽ không còn cơ hội nữa, mọi người đừng tàn nhẫn với em như vậy.”

Tưởng Viễn Chu ôm chặt cánh tay cô ta: “Vạn Dục Ninh, đây không phải là chuyện có thể đánh cược một lần, em không có bất cứ phần thắng nào.”

“Có thể sẽ có kỳ tích thì sao? Sao anh biết được là không thể?”

Vạn Dục Ninh vẫn chưa thoát ra được, đã cảm thấy cả người bị nhấc bổng, Tưởng Viễn Chu ôm cô ta bước nhanh vào phòng phẫu thuật, ga trải giường trắng toát, Tưởng Viễn Chu đặt cô ta lên trên.

“Mau, gây mê cho cô ấy!”

Vạn Dục Ninh vùng vằng giữ dội: “Không được!”

Hai chân cô ta bắt đầu dùng sức, đầu liên tục đập vào ngực Tưởng Viễn Chu, người đàn ông gắt gao giữ lấy cánh tay của cô ta, y tá cũng đã dồn đến giữ lấy chân cô ta.

“Tưởng Viễn Chu, em không muốn lấy đứa bé ra, em hận Hứa Tình Thâm, em hận Phương Thành, em cũng hận cả anh!”

Y tá đến, mũi tiêm sắc nhọn đâm vào tĩnh mạch của Vạn Dục Ninh. Cô không phải là hối hận, càng không phải không muốn lấy đứa bé ra, cô chỉ muốn làm tăng thêm sự áy náy của Tưởng Viễn Chu mà thôi.

Vạn Dục Ninh khóc lóc, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, miệng liên tục lặp lại một câu: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe, nói không sao… Tưởng Viễn Chu, anh tự mình đưa em lên bàn mổ, em… em hận anh.”

Cơ thể căng cứng của Vạn Dục Ninh từ từ thả lỏng, mắt cũng nhắm lại, lực tay Tưởng Viễn Chu lỏng dần.

Chủ nhiệm Lư đến trước bàn mổ.

“Tưởng tiên sinh, ngài ra bên ngoài chờ đi, rất nhanh thôi!”

Tưởng Viễn Chu lùi ra ngoài, cửa phòng nhanh chóng đóng lại. Toàn bộ thời gian phẫu thuật thật ra rất ngắn, Tưởng Viễn Chu chỉ đứng bên ngoài một lát, chủ nhiệm Lư đã bước ra. Bà nói với anh tình hình của Vạn Dục Ninh, sau đó dặn dò vài câu. Vạn Dục Ninh cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi, Vạn Dục Ninh yếu ớt nằm trên giường, trông thấy Tưởng Viễn Chu đi vào, mi mắt khẽ mở.

“Anh vẫn còn quan tâm em làm gì? Bây giờ cái gì em cũng mất, còn anh, anh là Tưởng tiên sinh một tay che trời.”

“Em ở lại đây nghỉ ngơi, cơm trưa anh sẽ sai người đem đến, bệnh viện còn một số việc cần anh xử lý.”

Tưởng Viễn Chu nói xong, chớp mắt rời khỏi.

“Đợi một chút.” Vạn Dục Ninh vươn tay ra.

“Hứa Tình Thâm, vẫn còn ở bệnh viện Tinh Cảng phải không?”

“Ừm.”

Vạn Dục Ninh định nhổm người dậy, y tá bên cạnh vội giữ lại.

“Cô đừng có lộn xộn mà.”

“Anh cho rằng cô ta còn xứng đáng làm bác sĩ hả? Cô ta cố ý giấu diếm tình trạng bệnh nhân, làm giả báo cáo kiểm tra sức khỏe, cô ta hại nhà họ Vạn bọn em, hại em không bao giờ có thể có con nữa, Viễn Chu, sự trừng phạt của anh đối với cô ta, chỉ là dọn ra khỏi Cửu Long Thương thôi ư?”

Điểm này, Vạn Dục Ninh quả thật chưa nghĩ đến, cô bình tĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Viễn Chu, đột nhiên cảm thấy người đàn ông đã từng cưng chiều cô đến tận trời trở nên cực kỳ xa lạ.

Y tá thấy Tưởng Viễn Chu xoay người lại, người đàn ông này ở trong mắt họ, giống như một vị thần, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, không thể có bất cứ một lời nào xúc phạm.

Anh đến trước giường bệnh, hơi cúi người xuống: “Anh làm việc, chưa bao giờ cần người khác dạy.”

Tay Vạn Dục Ninh rơi xuống bụng, sau đó nắm lại, Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Em có biết Hứa Tình Thâm lớn lên dưới bàn tay của mẹ kế?”

“Em biết, thì sao?”

“Mẹ ruột của cô ấy chính là bị thuốc của nhà họ Vạn hại chết.”

Cánh môi Vạn Dục Ninh trắng bệch, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Tưởng Viễn Chu, người đàn ông nhìn thấy cơ thể cô yếu ớt, giọng nói nhẹ đi ít nhiều: “Anh và Hứa Tình Thâm đã chia tay, nhà họ Vạn cũng nợ cô ấy một mạng, chuyện báo cáo kiểm tra sức khỏe là lỗi của cô ấy, mặc kệ là bởi vì con của em, hay là Phương Thành, hoặc là anh, Dục Ninh, em nhớ cho kỹ, tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi. Từ nay về sau cô ấy và chúng ta là người của hai thế giới, em không được phép đi tìm cô ấy gây thêm phiền phức.”

Tưởng Viễn Chu nói xong lời này, đứng thẳng lên.

“Anh xử lý mọi chuyện xong sẽ đón em về.”

Vạn Dục Ninh thấy anh quay người bước đi, ánh mắt từ trên bóng lưng anh chuyển sang bên cạnh, cũng không lên tiếng nữa.

Hứa Tình Thâm đến Tinh Cảng, qua bàn hướng dẫn, y tá đã sớm có mặt, trông thấy cô vẫn chào hỏi thân thiết như mọi ngày.

“Bác sĩ Hứa.”

“Buổi sáng tốt lành.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm khẽ cong lên.

Vào phòng khám, cây trúc đặt trước máy tính chính là Hứa Minh Xuyên tặng cô, Hứa Tình Thâm ngồi vào ghế, lấy tờ giấy bên cạnh bắt đầu ký tên nguệch ngoạc. Gần như cả đêm cô không ngủ được, cô chỉ sợ thời điểm cô bước vào Tinh Cảng, được báo rằng cô đã bị sa thải. Cho đến khi có bệnh nhân đi vào khám bệnh, trái tim của Hứa Tình Thâm mới thoáng bình ổn trở lại.

Buổi chiều, cô nghe thấy tiếng mưa gõ vào khung cửa sổ, âm thanh rất lớn, Hứa Tình Thâm nghiêng đầu nhìn ngắm, bên ngoài cửa sổ mưa như trút nước, trong nháy mắt đã xuất hiện một tầng sương mù.

Cô cảm thấy may mắn vì trong phòng làm việc có đặt một cái ô, Hứa Tình Thâm thu lại tầm mắt, cô đứng dậy thu dọn đồ đạc.



Tưởng Viễn Chu xử lý xong xuôi hết thảy trở lại phòng bệnh.

Vạn Dục Ninh ngồi trên mép giường đợi anh, Tưởng Viễn Chu đỡ cô ta đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm. Sau khi người ngồi vào trong chiếc xe chậm rãi lái ra ngoài, mưa rất lớn, cần gạt nước chuyển động sang hai bên liên tục, phải như vậy mới có thể nhìn rõ được cảnh và vật phía trước.

Hứa Tình Thâm che ô bước nhanh về phía trước, thời điểm này, chắc chắn cổng xe điện ngầm sẽ tụ tập thành một đống người. Cô đi nhanh, cũng để ý rằng phía sau có xe, tài xế chợt bấm còi, Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn, mặc cho mưa rơi tầm tã, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu vẫn ngang tàng xé tan làn mưa, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Ánh mắt Vạn Dục Ninh xuyên qua, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng giữa cơn mưa như thác đổ, cô nhanh chóng lách người qua một bên, nhường đường cho bọn họ. Khóe miệng Vạn Dục Ninh không khỏi rướn lên, Hứa Tình Thâm rốt cuộc cũng trở về vị trí của mình, từ nay trông thấy cô, Hứa Tình Thâm cũng phải tránh né ba phần!

Tưởng Viễn Chu mắt nhìn hờ hững, chỉ lướt qua, đã trông thấy trận mưa lớn này đã làm ống quần cô ướt sũng. Trong lòng anh dâng lên một thứ tình cảm phức tạp, tài xế liên tục ấn còi, Hứa Tình Thâm cảm thấy âm thanh kia nhất định là đang thúc ép bản thân cô, cô bước chân nhanh hơn.

Thời tiết này, chắc cũng không đón được xe?

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu lại dời ra ngoài cửa sổ lần nữa, Vạn Dục Ninh cũng nhìn theo sang. Chiếc ô rung lắc trước mặt Hứa Tình Thâm, đầu gối cũng lạnh đến va vào nhau, cô bước vội vài bước, lại liếc thấy một biển số xe quen thuộc. Cô dừng bước lại, nâng ô lên cao, trong mắt xuất hiện hình bóng của Phương Thành, anh cạnh chiếc xe màu đen của anh trước khi quen Vạn Dục Ninh, cầm một cái ô màu đen tương tự.

Hứa Tình Thâm đột nhiên nhìn thấy anh, đương nhiên là giật mình, ánh mắt của Tưởng Viễn Chu cũng đuổi theo cô, sau đó dừng lại trên người Phương Thành: “Dừng xe!”

Tài xế phanh gấp. Vạn Dục Ninh nghiêng người về phía trước, đợi đến khi cô ta ngồi thẳng người lại, đôi mắt không khỏi nheo lại, sợ bản thân nhìn lầm.

“Phương Thành?”

Lồng ngực Tưởng Viễn Chu khó chịu không gì sánh bằng, rất rõ ràng, Phương Thành chắc chắn là đến đón Hứa Tình Thâm tan làm. Cậu ta còn chẳng kiêng nể lái xe đến thẳng cổng bệnh viện, còn đúng vào lúc cô tan sở.

Xem ra, bọn họ đã sớm có hẹn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.