Có người tìm kiếm ở thư phòng, một người khác đi tới phòng ngủ.
anh ta đẩy cửa phòng ngủ: “Ai ở phòng này?”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía người đàn ông: “Không phải trước kia đã từng kiểm tra sao? Là của Phó Kình Sênh.”
Người đàn ông đi vào, Hứa Tình Thâm vội vàng vào theo, Tưởng Viễn Chu đi tới ngưỡng cửa phòng ngủ, lão Bạch đi đến bên cạnh, bỗng nhiên hô với Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh.”
Trưởng Viễn Chu nhìn lại: “Làm sao vậy?”
“Anh qua đây nhìn.”
Tưởng Viễn Chu nâng chân đi về phía lão Bạch, cửa chính phòng ngủ mở ra, Tưởng Viễn Chu bước hai bước, nhìn chiếc giường lớn hiện ra trước mắt, Lâm Lâm nằm trên giường đang ngủ say.
Tưởng Viễn Chu bất động thanh sắc quay trở lại phòng khách, cảnh sát vẫn ở bên trong điều tra, anh nghe được tiếng người đàn ông ở bên trong, “Đây thật sự là phòng của Phó Kình Sênh?”
Ừ
“Bình thường anh ta sẽ ở lại nơi này?”
Ừ.
“Vậy gian phòng bên cạnh thì sao? Vì để ngừa vạn nhất, chúng tôi cần kiểm tra.”
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày, Lâm Lâm còn đang ngủ, nếu đánh thức mà nói không chừng sợ đến khóc to không ngừng: “Không đi có được không? Phòng bên cạnh là tôi ở.”
“Vậy thì càng phải kiểm tra.”
“Đồ của Phó Kình Sênh sẽ không để trong phòng tôi.”
Người đàn ông đứng thẳng nhìn cô chằm chằm: “Cô là vợ anh ta, cô khẳng định sao?”
“Ừ, nhưng chúng tôi chia phòng ngủ.”
Tưởng Viễn Chu ở ngoài cửa, bóng dáng cao lớn bị nửa cánh cửa chặn lại, lúc Hứa Tình Thâm tiện tay đóng cửa không nghĩ cửa chưa đóng. Cho nên lời cô nói, từng chữ từng chữ chui vào lỗ tai Tưởng Viễn Chu.
Lão Bạch cũng nghe thấy được, hai người vẫn ở trên lầu không lâu.
Quay lại dưới lầu, Tưởng Viễn Chu chờ trong phòng khách, anh ngồi trên ghế sofa, hai ngón tay xoa xoa giứa trán, nhìn cực kì không thoải mái, lão Bạch nhìn, trong mắt hiện lên sự lo lắng: “Tưởng tiên sinh, hay là tới bệnh viện kiểm tra đi?”
“Lại chờ một lúc.”
“Cảnh sát điều tra lấy chứng cớ mà thôi, ngài còn lo lắng cái gì?”
“Anh cảm thấy bọn họ là cảnh sát sao?”
Lão Bạch vừa nghe, sắc mặt đột nhiên căng thẳng: “Ý của ngài là…”
“Nếu Phó Kình Sênh thật sự nhận tội, cảnh sát còn kiểm tra sao? Nếu muốn kiểm tra, tối khuya chạy tới làm cái gì?”
Tầm mắt lão Bạch nhìn về phía cầu thang, “Tưởng tiên sinh, tôi cho người vào kéo bọn họ ra.”
‘Không cần, có tôi ở đây bọn họ không dám làm gì Hứa Tình Thâm, càng không sợ bị bọn họ kiểm tra, chuyện này tạm thời chưa rõ, bọn họ không lục soát được sẽ không công mà về, cũng không tiếp tục đánh chủ ý gì nữa.”
“Được.”
Một lúc sau, mấy người từ trên lầu đi xuống.
Hứa Tình Thâm đi sau không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi khi nào Phó Kình Sênh mới được ra ngoài?”
“Không biết.”
“Nếu không có chứng cứ hoàn toàn thì ítn hất cũng để người nhà gặp mặt một chút chứ? Tôi sẽ khuyên anh ấy…”
Mấy người phía trước rất nhanh, Hứa Tình Thâm đi dép lê, Phó Lưu Âm cũng lo lắng đi theo phía sau.
“Chuyện này chúng tôi không thể quyết định.” Một cảnh sát lạnh lùng đáp lại.
“Nhưng có thể sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt không? Chúng tôi có thể nói cho anh ấy lợi hai…”
Mấy người phía trước đi rất nhanh, Hứa Tình Thâm sốt ruột xuống lầu, không nghĩ dưới chân trượt một cái, cô nhanh chóng giữ lấy cầu thang, nhưng vo dụng, may mà còn có hai bậc thềm nữa là xuống đất. Hứa Tình Thâm ngã sấp xuống cảm thấy đau chân, nhất thời không thể đứng dậy.
“Chị dâu.” Phó Lưu Âm bước nhanh xuống muốn kéo cô dậy.
Hứa Tình Thâm phất tay: “Không có việc gì, không có việc gì, để chị ngồi một chút.”
“Chân không có việc gì chứ? Chị đừng làm em sợ.”
“Thật sự không có việc gì.” Hứa Tình Thâm xoa xoa mắt cá chân, “Ngã một cái ngồi xuống là tốt.”
Mấy người kia không quay đầu, bước nhanh ra ngoài.
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu trắng bệch, từ ghế sofa đứng lên, “Đợi một chút.”
“Tưởng tiên sinh còn có chuyện gì sao?”
Tưởng Viễn Chu tiến lên hai bước: “Không nghe cô ấy đang gọi các người sao?”
“Cái gì?”
“Cô ấy đang nói chuyện với các anh, vì sao không đứng lại?”
Mấy người đàn ông nhìn nhau, đúng vậy, lửa giận tụ lại trong mắt Tưởng Viễn Chu, anh đi về phía bọn họ, “Không lẽ lỗ tai các anh điếc rồi sao?”
“Tưởng tiên sinh có chuyện gì từ từ nói.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống dất nghe khẩu khí không tốt của Tưởng Viễn Chu, nhưng dù sao người ta cũng là cảnh sát, Hứa Tình Thâm kêu một tiếng: “Tưởng Viễn Chu.”
Người đàn ông không để lời nói vào tai, Người đàn ông đứng trước mặt Tưởng Viễn Chu, nhìn về phía Hứa Tình Thâm: “Chúng tôi là tới điều tra, yêu cầu của cô ấy không cách nào đồng ý…”
“Miệng là ở trên người, anh không thể nói một câu tử tế với cô ấy sao?”
“Tưởng tiên sinh.” Đối phương vừa nghe trong lòng có chút nén giận : “Chúng tôi là cảnh sát phá án đều có quy tắc, anh có phải quản nhiều quá hay không? Lại nói, cô ấy cầu xin vì người đàn ông khác, Tưởng tiên sinh lấy lập trường gì để thay cô ấy nói chuyện? Quan hệ của các người các người có thể nói rõ được sao?”
Lão Bạch mặt lạnh xuống, sắc mặt Tưởng Viễn Chu lại không có chút thay đổi, chỉ dùng hành động, Tưởng Viễn Chu nắm lấy cổ áo đối phương, bỗng nhiên vung ra nắm đấm.
Gương mặt người đàn ông như nở hoa, cả người ngã về phía sau, đồng bọn nhanh chóng nâng anh ta dậy.
“Anh, anh vậy mà lại đánh cảnh sát.”
“Thì như thế nào, có cần tôi đi với các anh tới cục cảnh sát hay không?”
Hứa Tình Thâm sốt ruột nhìn mấy người bọn họ: “Tưởng Viễn Chu, anh đừng kích động.”
Người nọ giơ mu bàn tay lau máu nơi khóe miệng, đều là máu, Tưởng Viễn Chu người này đúng là tên điên. Đồng bọn bên cạnh tới giải vậy, “Ngại quá Tưởng tiên sinh, dưới tình thế cấp bách mà nói đương nhiên sẽ không thể dùng đầu suy nghĩ, nhưng anh không thể cứ đánh người như vậy được.”
Tưởng Viễn Chu xoa xoa tay mình: “Muốn bắt tôi sao?”
“Quên đi, lần này là nhờ có công lớn của Tưởng tiên sinh, đều là người mình, cục còn chờ chúng tôi trở về, đi thôi, đi thôi…” NGười đàn ông vừa nói vừa kéo người bên cạnh đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm, ngồi xổm xuống: “Ngã bị thương ở chỗ nào rồi hả?”
“Không có việc gì, chỉ trượt chân thôi, đã đỡ rồi.”
Tưởng Viễn Chu vươn tay muốn nâng cô dậy, Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ không nhúc nhích: “Anh không có nhiều sức lực mà còn có thể đánh người?”
“Cho nên không đánh chết anh ta vì không có đủ sức.”
Tưởng Viễn Chu giữ chặt cánh tay Hứa Tình Thâm, cô cẩn thận đứng lên: “Lá gan anh thật lớn, cảnh sát cũng dám đánh.”
“Anh ta cố ý hãm hại, chẳng lẽ không nên đáh?”
Hứa Tình Thâm cử động chân, không tệ, không tổn thương gân cốt: “Anh mau về đi.”
“Anh ta nói chúng ta không rõ ràng, nên bị đánh.”
“Được rồi, mặc kệ có đáng đánh ha không, anh đều đánh rồi.” Hứa Tình Thâm nhìn lão Bạch: “Mang Tưởng tiên sinh nhà anh về đi.”
“Tưởng thiếu phu nhân đừng nói lung tung.”
Hứa Tình Thâm kiễng chân đi đến tay vịn cầu thang, “Tôi cũng phải nghỉ ngơi rồi.”
“Được rồi.” Tưởng Viễn Chu quay người, vừa mới đi được hai bước liền nghe thấy Hứa Tình Thâm ở sau lưng anh gọi: “Này, từ từ đã.”
Người đàn ông dừng bước, quay đầu nhìn cô.
“Đừng chủ quan, đi bệnh viện trước rồi lại về nhà.”
Cánh môi Tưởng Viễn Chu hơi nhếch lên, “Biết.”
“Tưởng thiếu phu nhân, Tưởng tiên sinh ở trước mặt ngài dễ nói chuyện, nhưng ra khỏi cửa này có đi bệnh viện hay không… Tôi không thể bảo đảm.”
Hứa Tình Thâm nhíu mày: “Không đến mức giống như đứa trẻ ba tuổi chứ?”
“Không.” Lão Bạch lắc đầu “Đứa trẻ ba tuổi ngài bảo nó không tắm nó cũng không hiểu, nhưng nếu không ai tắm cho nó nó sẽ không sạch sẽ. Tưởng tiên sinh thi ngược lại…”
Hứa Tình Thâm nghe lão Bạch nói đầy buồn bực, cô cũng hiểu, đi theo người đàn ông như vậy đều làm cho người khác không bớt lo được.
“Tắm rửa mà không đụng vào cổ thì có liên quan gì? Tưởng tiên sinh thích sạch sẽ như vậy sao?”
“Như thế mà cũng gọi là tắm rửa sao?” Tưởng Viễn Chu cứng cổ, còn chuyện thích sạch sẽ không phải Hứa Tình Thâm không biết, đã gọi là tắm rửa thì phải tắm cả người, đầu không gội không được.