Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 242: Chương 242: chương 204 -2: Tiếp




Tưởng Viễn Chu đứng dậy nhìn điện thoại, Hứa Tình Thâm ghi lại số điện thoại, Đới Mẫn Mẫn đứng tại chỗ không dám động, “Thật xin lỗi bác sĩ Hứa, thật xin lỗi, tôi không biết bọn họ làm cái gì, lần sau tôi không dám nữa, thật sự.”

“Cô còn muốn lần sau?” Tưởng Viễn Chu cười lạnh, “Dưới mắt bệnh viện Tinh Cảng cũng dám làm ra chuyện xấu này, ai có thể bỏ qua cho cô?’

“Tưởng tiên sinh, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ như vậy…” Đới Mẫn Mẫn nhìn màn hình máy tính, “Tôi cho rằng tài liệu chỉ không mở ra được hoặc là hư hỏng mà thôi.”

“Cho nên cô liền nghĩ người ta sẽ không làm chuyện gì hại tôi.” Hứa Tình Thâm lạnh lùng.

Đới Mẫn Mẫn rơi nước mắt, “Cho tôi một cơ hội có được không?”

Hứa Tình Thâm đưa điện thoại trước mặt cô ta, “Thu hồi nước mắt của cô đi, gọi điện cho người phụ nữ đó, nói tình hình hiện tại, hiện tại bệnh viện Tinh Cảng rối tinh hỏng bét, muốn gặp cô ta.”

“Được, nếu cô ta đồng ý ngài đừng truy cứu tôi nhất thời hồ đồ được không?”

“Cô muốn nói điều kiện với tôi?”

Ngón tay Đới Mẫn Mẫn run rẩy nhận điện thoại, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được một mặt khác của Hứa Tình Thâm, ở Tinh cảng, từ trước tới nay đều là lời Tưởng tiên sinh cao nhất nhưng qua chuyện này, người đối mặt giải quyết lại là Hứa Tình Thâm, bác sĩ Hứa bình thường dịu dàng tốt bụng, nhưng lúc này cô không giận mà uy, cả người rét lạnh, làm cho người ta không rét mà run.

Đới Mẫn Mẫn không dám nói nhiều với cô, chỉ có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho người nọ.

Hứa Tình Thâm đè lại điện thoại của cô ta, “Đợi một chút, hội nghị kết thúc một lúc cô có liên lạc với cô ta không?”

“Cô ta vẫn gọi cho tôi, nhắn tin cho tôi nhưng tôi không dám để ý, chuyện này không thành…”

“Được, cô hãy nói hiện tại cô mới có thời gian hồi âm lại cho cô ta.”

Vâng.

Đới Mẫn Mẫn cầm điện thoại đến bên cửa sổ, bấm số điện thoại của đối phương.

Lăng Thì Ngâm và bạn bè đang ngồi ở ghế lô, trên mặt đang đắp mặt nạ, chuông điện thoại reo, cô gái kia đưa mắt nhìn, “Nhanh, là cô ta.” Lăng Thì Ngâm ngồi dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, “Sao lúc này mới gọi tới?”

“Có thể là có tin tức tốt.”

“Cậu nói cô ta sẽ nói gì.”

“Được.” Cô gái kia kéo mặt nạ trên mặt xuống, nhanh chóng nghe máy, “Alo.”

“Xấu hổ, vừa rồi… vừa rồi trong bệnh viện rất loạn.”

“Thành công không?”

Đới Mẫn Mẫn gật đầu, “Thành công, làm sao cô không nói cho tôi biết bên trong là cái gì?”

“Ha haha…” Cô gái kia cười lớn, nhìn Lăng Thì Ngâm, “Thành công, thật sự thành công.”

Lăng Thì Ngâm dùng ngón trỏ che miệng, lắc đầu với cô ta, Đới Mẫn Mẫn có cơ hôi nói, “Hiện tại chúng ta có thể gặp nhau không?”

“Gặp nhau?”

“Không phải cô nói nếu tôi làm xong sẽ cho tôi ưu đãi sao?”

Cô gái kia xoa xoa gương mặt mình, “Yên tâm đi, sẽ không thiếu chỗ tốt cho cô.”

Giọng điệu Đới Mẫn Mẫn có chút gấp gáo, “Tôi thật sự sợ bệnh viện sẽ điều tra được tôi, như vậy chúng ta gặp mặt… hiện tại.”&“Cũng được.” Cô gái kia đồng ý, “Tôi còn muốn nghe chi tiết.”

Lăng Thì Ngâm ở bên cạnh, làm cho cô ta không mở miệng, càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, Đới Mẫn Mẫn nắm chặt điện thoại, giọng điệu gấp gáp, “Vậy thì gặp nhau ở Tân Tô thiên địa đi, gặp nhau ở quán ăn tầng 1.”

Cô gái kia vừa nói, Lăng Thì Ngâm vỗ vỗ vai cô ta, đến bên cạnh cô ta nói.

“Không được.” Cô gái kia nhanh chóng chữa lại, “ Tôi có việc không qua được.”

“Vì sao? Vậy cô nói cho tôi biết cô ở đâu? Tôi tới tìm cô.”

Lăng Thì Ngâm nghe vậy cướp điện thoại, cắt đứt cuộc trò chuyện.

“Alo, alo…” Đới Mẫn Mẫn ở đầu dây bên kia gọi, “Nói đi, nói đi chứ.”

Cô ta cuống quýt gọi tới Lăng Thì Ngâm tắt điện thoại.

Sắc mặt Đới Mẫn Mẫn trắng bệch, xoay người nhìn Hứa Tình Thâm, “Bác sĩ Hứa, cô ta tắt điện thoại rồi.”

“Cô bị khai trừ rồi.”

“Cái gì?” Đới Mẫn Mẫn cả kinh.

“Chuyện khác tôi không truy cứu nhưng mà nhất định cô không thể tiếp tục ở lại Tinh Cảng, mỗi người đều phải trả giá vì việc mình đã làm.”

Đới Mẫn Mẫn lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, “Không cần, không cần, tôi thật sự không dám, tôi không dễ dàng mới vào được Tinh cảng.”

“Cô đi ra ngoài thu thập đồ đạc đi.”

“Bác sĩ Hứa, tôi biết ngài là người tốt, ngài cho tôi một cơ hội đi…”

“Không có cơ hội, ra ngoài.”

Hứa Tình Thâm ngồi trước bàn làm việc, “Tôi không muốn gây khó dễ cho cô, cô tự mình từ chức, bên trong hồ sơ sạch sẽ, cô rời khói Tinh Cảng có thể tới bệnh viện khác làm việc. Nhưng tôi khuyên cô một câu, sau này những loại chuyện này đừng bao giờ làm.”

“Không, tôi không muốn đi…”

Tưởng Viễn Chu không có chút kiên nhẫn, “Có phải muốn gọi bảo vệ hay không?”

Đôi mắt Đới Mẫn Mẫn đỏ bừng, không lau được nước mắt rơi xuống, Hứa Tình Thâm không thèm nhìn cô ta, cô ta có quỳ xuống cũng vô dụng, chỉ có thể xoay người đi ra ngoài.

Bên kia Lăng Thì Ngâm thả điện thoại trong tay bạn mình, đối phương khó hiểu, “Cậu làm cái gì?”

“Cậu vẫn không biết chuyện gì sao? Chuyện đã không thành công, gặp cậu chỉ là muốn kéo cậu ra mà thôi.”

Cô gái kinh hãi, “Không thể nào.”

“Ban đầu chuyện này đã không đúng rồi, hội nghị kết thúc bao lâu? Tiếp đến nếu đúng như lời cô ta nói, hiện tại Tinh cảng đại loạn, nhất định Hứa Tình Thâm sẽ tra ra ai động tay động chân với usb của cô ta, cô gái kia hiện tại hẹn gặp cậu không phải chưa đánh đã khai sao?”

Cô gái vừa nghe, vội vàng gật đầu, “Đúng, đúng, cái này có lý, suýt nữa bị bọn họ lừa.”

Lăng Thì Ngâm nằm bên cạnh, người bạn cô ta nói, “Bọn họ không tra được tớ đấy chứ?”

“Số di động này không phải của cô, gắp cái gì? Lại nói hộ sĩ kia càng không biết cậu ở đâu, yêm tâm đi.”

Cô gái kia cũng nằm trở lại, “Tớ thật sự không hiểu nổi chuyện này sao lại không thành công chứ?”

“Có lẽ, là ban đầu cô ta không tìm được cơ hội rat ay.”

“Ngu ngốc.”

Bệnh viện Tinh cảng.

Hứa Tình Thâm thả hai chiếc usb lên, cẩn thận so sánh, “Như vậy nhìn qua sẽ thấy có cái mới cái cũ.”

“Ai có thể nhận ra hai cái giống nhau như vậy?” Tưởng Viễn Chu ngồi ghế dựa cầm tay Tưởng Viễn Chu, hai tay chống bên người cô, nhanh chóng ôm cô vào ngực, “Em sao? Làm sao em nghi ngờ người đó?”

“Hôm trước nhìn thấy son môi của cô ta, em cảm thấy có chút không đúng.” Hứa Tình Thâm dựa vào phía sau, thuận thế nằm trong ngực người đàn ông, “Hôm nay gặp cô ta, trang điểm rất đẹp, không phải nói một hộ sĩ không nên như vậy, trước kia em gặp rất nhiều, nhưng lúc em cảm thấy không thích hợp nên đề phòng một chút, quả nhiên chuyện hôm nay làm không phải là điều thừa.”

Tưởng Viễn Chu đặt cằm lên đầu Hứa Tình Thâm, “Qủa nhiên tâm tư của em thật tinh tế.”

“Tưởng tiên sinh đang khen ngợi em sao?”

“Đương nhiên không thể nghi ngờ được.”

Hứa Tình Thâm cười nhẹ, “Anh nên khen ngợi em, nếu không hôm nay anh mất mặt rồi.”

“Tình sử của anh sao? Anh không sao cả.”

Hứa Tình Thâm xoa xoa gương mặt Tưởng Viễn Chu, “Em cảm thấy da mặt của hai chúng ta đã luyện đến được trình độ đao thương mất nhập rồi.”

Lúc trước ở khách sạn không kéo rèm cửa sổ bị chụp ảnh, truyền thông hầu như dùng hết sức, Hứa Tình Thâm cảm thấy không sao, lại nói cô và Tưởng Viễn Chu vốn đã có quan hệ, mà mấu chốt Tưởng tiên sinh quyết liệt như vậy đúng là đưa tin như thế nào cũng hình dung không đủ.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, “Cốc, cốc, cốc…”

Tưởng Viễn Chu chưa mở miệng liền có tiếng mở cửa, “Tưởng tiên sinh, không hay rồi.”

“Làm sao vậy?” Tưởng Viễn Chu ngồi thẳng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.