Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 250: Chương 250: chương 207 -1: Hứa Tình Thâm trêu chọc và Tưởng Viễn Chu kìm nén




Nghe cái tên đã thấy Lão Chu đủ đáng thương nha. Kakaka

Tưởng Viễn Chu muốn bất biến ứng vạn biến, địch không động ta không động.

Nhưng loại chuyện này… làm sao mà không biến đây?

Cái loại cảm xúc này từ từ loe lên, những chuyện như vậy trong TV nhất định cũng có nhưng mà câu dẫn dưới bàn như vậy đều là quan hệ không đứng đắn.

Tưởng Viễn Chu suy nghĩ rất lâu chỉ có thể nghĩ đến hai chữ câu dẫn.

Nhưng quan hệ của anh và cô thì không cần phải như vậy.

Tưởng Viễn Chu nắm chặt đũa, khăn trải bàn rũ xuống, cho nên động tác của cô bị che đi, ai cũng không thấy được.

Hứa Tình Thâm cắn đũa, mỉm cười nhìn Tưởng Viễn Chu, “Làm sao vậy? Còn rơi mồ hôi, có phải rất nóng hay không?”

Lão Bạch ngồi đối diện ăn nửa bát cơm, đúng là quá đói, nghe được Hứa Tình Thâm nói vậy anh ngẩng đầu nhìn Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, ngài làm sao vậy?”

“Nhìn qua tôi giống như bị gì sao?”

“Sắc mặt đỏ lên có chút không bình thường.”

Hứa Tình Thâm nhích người, dơ tay sờ sờ trán Tưởng Viễn Chu, mấu chốt alf người cô dựa vào, động tác của cô đối với chân của anh cũng nâng lên, Tưởng Viễn Chu gạt tay Hứa Tình Thâm, “Không có việc gì.”

“Không phải tối qua bị lạnh mà cúm đấy chứ?”

“Không có.”

Hứa Tình Thâm ngồi tại chỗ cũ, “Ai bảo tướng ngủ của anh không tốt, luôn đá chăn.”

Lão Bạch nghe xong rũ mắt.

Tưởng Viễn Chu chống trán, “Lão Bạch, anh về trước đi.”

“Sao?” Lão Bạch còn chưa nuốt xong miếng cơm, anh ta mở to mắt nhìn Tưởng Viễn Chu, Tưởng Viễn Chu lặp lại lần nữa, “Anh về trước đi”

“Trở về làm cái gì?” Hứa Tình Thâm vội vàng ngăn cản, “Cơm còn chưa ăn xong.”

“Ăn cũng không sai biệt lắm.” Tưởng Viễn Chu nói.

Hứa TìnhThâm nhìn bát cơm của lão Bạch, “Mới ăn nửa bát, lão Bạch, anh cứ ngồi đấy, đừng nghe lời anh ấy.”

“Lão Bạch, đi về.”

“Lão Bạch, ngồi.”

Lão Bạch nắm chặt đôi đũa trong tay, nhưng trước tới nay anh ta đều nghe theo Tưởng Viễn Chu, anh đặt bát lên bàn, Hứa Tình Thâm cũng buông đũa, “

Lão Bạch, ngồi xuống.”

“Tưởng thiếu phu nhân, tôi no rồi.”

“Khi nào thì lượng cơm của anh lại bằng Lâm Lâm rồi hả?”

Lão Bạch cười nhẹm “Hôm nay không đói bụng, thật sự no rồi.”

“Tôi biết rồi, anh luôn miệng gọi tôi là Tưởng thiếu phu nhân, nhưng lời của Tưởng thiếu phu nhân nói một câu anh cũng không nghe.”

Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu đang ngồi phía đối diện, Tưởng Viễn Chu không nói gì, anh ngồi không được, đi cũng không xong.

“Ít nhất phải ăn xong rồi mới đi, Tưởng tiên sinh và Tưởng thiếu phu nhân không có thói quen giữa bữa đuổi người đi.”

Tưởng Viễn Chu chống tay lên mặt, ngón tay phải day day huyệt thái dương, anh nhìn lão bạch ở đối diện, đôi mắt hữu thần, lão Bạch ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ‘Tưởng tiên sinh, tôi đi sao?”

“Ngồi đi.” Hứa Tình Thâm đã nói như vậy, Tưởng Viễn Chu cũng không thể không cho Tưởng thiếu phu nhân mặt mũi.

Người hầu bưng canh ra, lão Bạch tiếp tục ăn cơm, bữa cơm này sắc mặt Tưởng Viễn Chu không tốt chút nào.

Hình như đang chịu đựng cái gì đó

Chẳng lẽ anh ta ngồi đây ăn cơm làm cho Tưởng tiên sinh tức giận rồi hả?

Lão Bạch lại nghĩ, không đúng, cho tới bây giờ Tưởng Viễn Chu không phải là người hẹp hòi, đối với anh ta giống như người thân, lão Bạch cảm thấy khó hiểu, “Tưởng tiên sinh, nếu ngài cảm thấy thân thể có gì không thoải mái tôi đưa ngài tới bệnh viện.”

“Không cần,”

Hứa Tình Thâm không xem ai ra gì mà ăn cơm.

Cách đó không xa, Duệ Duệ và Lâm Lâm đi tới, trong tay Lâm Lâm cầm quả cầu nhỏ, đến bên cạnh Hứa tình Thâm và Tưởng Viễn Chu, bé mở miệng gọi mẹ.

Sắc mặt Tưởng Viễn Chu buông lỏng, nở nụ cười, “Lâm Lâm,ba ba ôm.”

Lâm Lâm nhìn anh, giơ cánh tay nhỏ, quả cầu trong tay không giữ dược mà rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xuống bàn.

Haha, cả nhà đoán đoán dư nào

&Lão Bạch vội vàng nói, “Chú lấy cho con.”

Anh ta nhấc khăn trải bàn, khom người cúi xuống, vừa đưa mắt nhìn lại thấy Hứa Tình Thâm thu chân giữa hai chân Tưởng Viễn Chu…. (cười chết lão Chu hồn nhiên, cả nhà ai hóng lúc lão Bạch có gấu ko nào, bảo đảm hai ngày ko ra khỏi phòng…)

Đột nhiên lão Bạch hiểu được, sắc mặt lạ thường lúc nãy của Tưởng Viễn Chu thì ra là như thế này.

Anh ta lấy được quả bóng nhỏ, từ từ lui ra ngoài, nhưng lão Bạch cảm thấy xấu hổ, anh ta nên giả vờ không thấy gì sao?

Lão Bạch ngồi ghế, khẽ nhếch miệng, “Lâm Lâm, cho con.”

Hứa Tình Thâm sờ đầu, vừa rồi lão Bạch chui xuống quá nhanh, cô không kịp nhìn lão Bạch. Hai đứa bé cái gì cũng không hiểu, sau khi cầm được quả bóng, Lâm Lâm lại trở về bên cạnh Hứa tình Thâm.

Lúc này Tưởng Viễn Chu mới thả lỏng, không hổ là con gái, có thể cứu anh lúc nước sôi lửa bỏng.

Anh khom lưng ôm Lâm Lâm lên đùi, Duệ Duệ cũng không chịu yếu thé, leo lên đùi khác của Tưởng Viễn Chu.

Hai đứa bé bắt đầu chơi, hôm nay Lâm Lâm thắt bím tóc, là thím Nguyệt buộc cho, chẳng qua bọn trẻ thích ầm ĩ, trái cọ phải kéo tóc đều bị bung ra, tạm thời dùng dây chun miễn cưỡng buộc lại, để đằng sau đầu.

Tưởng Viễn Chu tháo dây chun ra, để lên bàn, lão Bạch mới nhìn qua màn kia, đặc biệt yên tĩnh, cũng không hỏi Tưởng Viễn Chu có phải sinh bệnh hay không.

Hứa Tình Thâm múc nước canh, cũng bắt đầu ngoan ngoãn ăn cơm, không để ý chuyện lúc nãy, nhìn Tưởng Viễn Chu nghiêm túc buộc tóc cho Lâm Lâm.

Ngón tay dài của anh xuyên qua mái tóc Lâm Lâm, cầm lược trong lòng bàn tay chải mái tóc mềm mại đen bóng, Lâm Lâm ngừng chơi, im lặng ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu, giống như cực kì hưởng thụ.

Cho tới bây giờ Tưởng Viễn Chu chưa từng làm qua chuyện này, cũng làm khó anh rồi, cầm một cái lược, động tác người đàn ông cực kì cẩn thận, mãi đến khi mỗi lọn tóc của Lâm Lâm đều nằm trong tay anh.

Người đàn ông cầm dây chun trên bàn, cẩn thận buộc cho Lâm Lâm, sợi tóc mềm mại của bé quẩn quanh đầu ngón tay, thường quơ đi quơ lại, buộc thành một cái đuôi ngựa.

Hứa Tình Thâm nhìn đến thất thần, không nhịn được nhếch miệng, đây là b aba chải đầu cho con gái, cho nên rất đẹp mắt, cũng là chuyện làm người ta cảm động nhất.

Lâm Lâm giật đầu, nghiêng đầu sang chỗ khác, Tưởng Viễn Chu hôn lên miệng nhỏ của con gái.

Lâm Lâm cười, không biết vì sao lại vui vẻ như vậy, Hứa tình Thâm không hiểu sao cảm thấy mũi chua xót, Lâm Lâm ôm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu, cả người dựa vào anh nhảy xuống đất, Duệ Duệ tháy bé đi xuống cũng sốt sắng đi theo, hai đưa bé một trước một sau lại chơi.

Ăn qua cơm tối, Hứa TìnhThâm lên lầu trước, Tưởng Viễn Chu bảo lão Bạch ở lại, có một số việc muốn nói với anh ta.

Hứa Tình Thâm tắm xong, đổi váy ngủ đi ra ngoài, mới ngồi ở mép giường đã nghe tiếng bước chân truyền đến. Hứa Tình Thâm cũng không quay đầu lại, mở ra kem dưỡng da, sữa trắng trong tay hòa vào da, Tưởng Viễn Chu đến trước mặt cô, ngồi xuống đối diện với cô.

“Tắm rồi sao?”

Hứa Tình Thâm không trả lời, Tưởng Viễn Chu nhếch miệng cười, “Thật là thơm.”

Trên người cô còn lưu lại mùi sữa tắm, váy ngủ lộ ra đôi chân trắng mịn, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên nâng một chân của cô, bàn tay anh cầm mắt cá chân cô, chân không đi giày, Hứa TìnhThâm theo bản năng giữ chặt váy, “Làm cái gì?”

“Tình Thâm, anh không nghĩ em còn có chiêu này, kiến leo cây sao?”

“Buông ra.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay vuốt lòng bàn chân cô, cô ngứa ngáy khó chịu, muốn đá anh nhưng sức lực Tưởng Viễn Chu rất lớn, cô tránh không được.

“Bị lão Bạch nhìn thấy hết rồi em có cảm tưởng gì?”

“Không có cảm tưởng gì hết.” Hứa TìnhThâm chống hai tay bên người, “Dám làm dám chịu, lại nói anh ta có thể có ý kiến gì?”

Tưởng Viễn Chu nhếch miệng, “Ừ, anh ta không dám có ý kiến.”

Hứa TìnhThâm rụt chân, Tưởng Viễn Chu kéo váy ngủ của cô lên, bỗng nhiên anh cắn một cái lên chân cô, cô sợ hãi kêu lên, Tưởng Viễn Chu dời đi, khóe miệng nở nụ cười nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.