Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 252: Chương 252: chương 207 -3: Tiếp






Tưởng Đông Đình nhíu mày, “Về chuyện Hứa Tình Thâm, không cần cô quan tâm, Tưởng gia không chứa cô ta, lại càng không chấp nhận cô.”

 

Lăng Thì Ngâm đứng đó, quả thật là cực kì nhục nhã, cô ta nắm chặt tay buông hai bên, nhưng cô ta không thể rời đi như vậy.

 

“Bác Tưởng, con và Vạn Dục Ninh không thể nhưng có câu con biết nếu ngài nói cho Vạn Dục Ninh, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngài.”

 

“Nói cái gì?”

 

Tưởng Đông Đình mở miệng hỏi,  đưa mắt nhìn qua, “Cô đi vào đây với tôi.”

 

Lăng Thì Ngâm giẫm giày cao gót đi sát phía sau Tưởng Đông Đình, hai người đi được mấy bước, Tưởng Đông Đình dừng bước, không có ý để cô ta đi vào, cô ta cũng không để ý.

 

“Bác Tưởng, năm đó Vạn Hâm Tằng bị bắt, Vạn Dục Ninh bảo con giúp, ngài chỉ cần nói cho Vạn Dục Ninh, nói Hứa TìnhThâm để cho người ta nói một câu với Vạn Hâm Tằng…” Lăng thì Ngâm đã nghĩ kĩ, bệnh viện Long Cảng lớn như vậy cô ta không vào được, cho nên cô ta không biết hiện tại Vạn Dục Ninh gần đây như thế nào. Nhưng nếu cô ta không điên cô ta cũng chỉ có thể nửa sống nửa chết, lúc này nếu để cho Vạn Dục NInh tốt lên rồi đẩy cô ta ra ngoài.

 

“Trước cho đến nay Vạn Dục NInh chỉ có Tưởng Viễn Chu làm chỗ dựa, nhà họ Vạn đã suy sụp, lời Hứa Tình Thâm nói như vậy, nếu Vạn Hâm Tằng không chét, người cô ta muốn chỉnh đến chết chính là Vạn Dục Ninh.”

 

Sắc mặt Tưởng Đông Đình ngưng lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm.

 

“Có thể thấy được Vạn Hâm Tằng là cô đúng không? Năm đó bỗng nhiên Vạn Hâm Tằng tự sát, có phải có liên quan tới cô hay không?”

 

Lăng Thì Ngâm cười lạnh, “Bác Tưởng, ngài quá đề cao con rồi, nếu Vạn Dục Ninh hoài nghi, ngài cứ nói với cô ta, nói phương pháp con đã tìm được, nói đã truyền vào nhưng bị Hứa Tình Thâm cho người ngăn lại, mà đổi thành những lời đó, trực tiếp dẫn đến Vạn Hâm Tằng tự sát.”

 

Quản gia buộc Vượng Tài xong liền đến bên cạnh Tưởng Đông Đình.

 

Tưởng Đông Đình vẫn nhìn chằm chằm Lăng Thì Ngâm như cũ, “Thật không nghĩ tới cô còn nhỏ tuổi nhưng lại có tâm địa như vậy.”

 

“Bác Tưởng, hiện tại chúng ta ngồi cùng một thuyền, con thích cả hai cùng thắng.”

 

Sự châm chọc trong mắt Tưởng Đông Đình càng rõ ràng, ông ta xoay người đi vào trong.

 

Quản gia theo kịp, vào trong phòng, Tưởng Đông Đình thở hồng hộc, ông ta ngồi xuống ghế sofa, “Vạn Hâm Tằng chết năm đó, 8, 9 phần liên quan tới Lăng Thì Ngâm.”

 

“Cái gì?” Quản gia cảm thấy khó tin, “Lăng tiểu thư?”

 

“Tôi đoán thế, cô ta có lẽ đã từng nói chuyện với Vạn Hâm Tằng, nếu ông ta không chết thì ở bên ngoài Vạn nha đầu đừng mong có ngày yên lành. Hơn nữa  Vạn Hâm Tằng nghiệp chướng nặng nề, cũng không thể chống đỡ giúp ông ta sống sót.”

 

“Vậy bây giờ…”

 

Tưởng Đông Đình lắc đầu, “Nghĩ đến chuyện này thật làm người ta thổn thức, lúc trước Viễn chu đối với Vạn Nha đầu nâng trong lòng bàn tay, hiện tại đứa bé kia ở trong bệnh viện tâm thần, ai cũng không nghĩ tới Vạn nha đầu không bắt được người, Lăng Thì Ngâm không bắt được người lại để cho Hứa TìnhThâm bắt được.”

 

Quả thật khiến cho người ta thổn thức không thôi.

 

“Vậy ngài muốn đến bệnh viện Long Cảng sao?”

 

“Muốn.”

 

“Tôi nghĩ tôi phải tìm cách xem có thể không kinh động tới Tưởng tiên sinh hay không.”

 

Tưởng Đông Đình phất tay, “Không cần để ý nó, tôi đã từng xem Vạn nha đầu như con gái mình, hai nhà giao tình sâu, tôi gặp con bé cũng là chuyện bình thường. Nếu lén lút ngược lại nó còn nghĩ tôi muốn làm cái gì, ông cứ gọi điện thoại cho nó, nói hai ngày nay tôi ngủ không ngon, tinh thần không yên, muốn đến Long Cảng xem Vạn Dục Ninh.”

 

Vâng ạ. Lúc tới Long Cảng, quản gia nâng đỡ Tưởng Đông Đình đi vào.

 

Tưởng Viễn Chu cũng không để chuyện của Vạn Dục Ninh trong lòng, bác sĩ phụ trách tiếp đón Tưởng Đông Đình đi vào trong.

 

“Viễn Chu, thường ngày nó có tới đây không?”

 

“Mấy tháng trước Tưởng tiên sinh có tới thăm một lần, ở lại không lâu.”

 

Nếu đã tới thăm nói vậy là không buông được có đúng không?

 

So với Lăng Thì Ngâm mà nói, Vạn Dục Ninh ở trong lòng Tưởng Viễn Chu sâu hơn một chút.

 

Đi tới trước phòng bệnh, bác sĩ chuẩn bị mở cửa, “Ban đầu Vạn tiểu thư ở đây không được tốt, sau này Tưởng tiên sinh phân phó nói ngoại trừ không cho cô ấy ra ngoài thì cái khác đều dùng thứ tốt nhất cho cô ấy.”

 

Cửa răng rắc mở ra, trong phòng có tiếng TV truyền đến.

 

Tưởng Đông Đình cho quản gia ở bên ngoài chờ, ông ta đi vào mấy bước, nhìn thấy Vạn Dục Ninh ngồi ở mép giường, vẫn không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm TV cách đó không xa.

 

Ông ta nhìn thấy bộ dáng của Vạn Dục Ninh bị giật mình, cả người Vạn Dục Ninh gầy yếu không nói, trên đầu có không ít tóc bạc.

 

Hình như cô ta nghe được âm thanh, quay đầu lại, tầm mắt không dời đi được.

 

Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, khóe môi run rẩy, khó tin nhìn chằm chằm người trước mặt, “Vạn nha đầu, con là Vạn nha đầu sao?”

 

 

Bỗng nhiên Vạn Dục NInh khóc lên, “Cứu con, cứu con ra ngoài, cứu con…”

 

“Vạn nha đầu, con không điên sao?”

 

Vạn Dục Ninh lắc đầu, “Con không có, con không điên.”

 

Tưởng Đông Đình tiến lên mấy bước, Vạn Dục Ninh giữ chặt cánh tay ông ta, lần này Tưởng Đông Đình không nghĩ được gì, bàn tay run rẩy xoa đầu Vạn Dục Ninh, ông ta thật lòng yêu thương cô, dù sao ông ta cũng đã nhìn Vạn Dục NInh lớn lên.

 

Muốn nói lúc Tưởng Viễn Chu ngoan độc thì đúng là ác độc.

 

Vạn Dục NInh bị nhốt mấy năm hầu như nhận hết mọi hành hạ, nơi này dù sao cũng không phải là bệnh viện bình thường, dù sao cũng là bệnh viện tâm thần.

 

 

“Bác Tưởng, người bảo Viễn Chu thả con ra ngoài có được không? Con chỉ muốn sống cuộc sống bình thường, con sẽ không nháo, thật sự…”

 

“Bác Tưởng, con không có bệnh, thật sự con không có bệnh…”

 

Tưởng Đông Đình giơ tay lên, vỗ vỗ vai cô ta, “Sẽ ra ngoài, để cho con rời khỏi nơi này.”

 

Chỉ là hôm nay không được, hôm nay ông ta mới đến, không thể để cho Tưởng Viễn Chu  có cơ hội rời đi.”

 

Mấy ngày sau.

 

 

Hứa tình thâm bận rộn trong phòng bếp, hôm nay cô được nghỉ, Tưởng Viễn Chu vào nhìn, “Ăn cơm sao?”

 

“Ừ, để cho Lâm Lâm và Duệ Duệ vào đi.”

 

Tưởng Viễn Chu muốn đưa tay ôm cô, Hứa Tình Thâm vuốt vet ay anh, “Nhanh đi đi.”

 

Hai người ngồi vào trước bàn ăn của mình, lão Bạch đã tới rồi.

 

Tưởng Viễn Chu gắp thức ăn vào bát Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đưa mắt nhìn lão Bạch, “Ăn chưa?”

 

“Chưa, cảm ơn Tưởng thiếu phu nhân.”

 

“Ngồi xuống cùng ăn đi.”

 

Lão Bạch nhìn Tưởng Viễn Chu, có gì đó muốn nói, “Tưởng tiên sinh, Long Cảng truyền tin tức, Vạn tiểu thư không tốt.”

 

Tưởng viễn chu gắp đũa khác, “Có gì không tốt?”

 

“Để lại di thư, tự sát.”

 

Hứa Tình Thâm nuốt cơm, “Chết sao?”

 

“Đã đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.”

 

Tưởng Viễn Chu tiếp tục ăn cơm, “Vậy thì đợi tin tức xấu bên bệnh viện kia đi.”

 

Lão Bạch xoa mồ hơi nơi thái dương, ánh mắt Tưởng Viễn Chu có chút ngưng trọng, nhưng khẩu khí vẫn chưa có biến hóa rõ ràng, “Trước kia cô ta ở đó cũng nháo rồi, cũng không khác gì bây giờ.”

 

Vạn Dục Ninh bị nhốt ở Long Cảng, nói là để chữa bệnh ban đầu cũng nhéo, bên trong phòng bệnh không có gì cho cô ta đập bể, cô ta liền xé nát chăn chiếu trên giường, cũng nói muốn tự sát.

 

Lão Bạch đứng tại chỗ, có chuyện phải nói cùng Tưởng Viễn Chu, “Tưởng tiên sinh, lần này Vạn tiểu thư đụng vào tường, trên tường đều là máu, chỗ bệnh viện truyền tin tới, quả thật cực kì nghiêm trọng, nói không chừng…”

 

Nói không chừng không qua được…

 

Hứa Tình Thâm nhìn hai đứa trẻ, cô không thay đổi sắc mặt mà nói, “Lão Bạch, ngồi xuống ăn cơm đi, còn nữa, trước mặt bọn trẻ không được nói đến đề tài máu me, bọn nó không hiểu nhưng vậy là không ổn, các người muốn nói chuyện thì đi lên lầu.”

 

Lão Bạch nghe thấy giọng nói Hứa Tình Thâm không tốt, vội vàng im miệng.

 

Hứa Tình Thâm cũng không sợ Vạn Dục Ninh ra ngoài, Vạn Dục Ninh sớm đã là quá khứ, hiện tại thật sự càng ngày càng náo loạn, cô cười lạnh, rất tốt, cô không sợ ầm ĩ, chỉ sợ có người trốn sau lưng động tay.

Dựa vào hiện tại cô là Tưởng thiếu phu nhân, một Vạn Dục NInh có thể lật trời đướcao?

 

Cô có thể kéo Vạn Dục Ninh một lần thì có thể giẫm cô ta vào vực sâu lần thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.