Hứa TìnhThâm đứng thẳng, nhìn bình nước biển trên giá treo, cô đưa mắt nhìn, “Cô biết chỗ này là đâu không?”
Vạn Dục NInh nhìn quanh, ngón tay Hứa tình Thâm gõ mấy cái vào bình nước biển, “Hiện tại cô đang ở Tinh cảng.”
“Hứa TìnhThâm…” Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm động tác của người đàn ông, cô ta chịu không ít khổ từ cô, nghĩ đến nay còn có chút sợ hãi, “Cô muốn làm gì?”
Hứa Tình Thâm chỉ vào lỗ hổng của bình nước biển, “Nhìn qua TV không? Chỉ cần cho một liều thuốc vào đây cô không thể sống được nữa rồi.”
“Đây là bệnh viện của Viễn Chu.”
“Ừ, nhưng hiện tại là của tôi.” Hứa Tình Thâm treo bình nước biển lên giá treo, động tác có chút thô lỗ, kim tiêm đâm mạnh vào mu bàn tay Vạn Dục Ninh, cô ta đau đớn ra tiếng, “Cứu mạng, cứu mạng…”
Hứa TìnhThâm che miệng cô ta, cô cúi người trước mặt Vạn Dục NInh, “Đừng gọi, kêu rách cổ họng cũng vô dụng, cũng đừng ở chỗ này giả vờ đáng thương, tôi sẽ không để cho Viễn Chu tới gặp cô, sẽ không cho anh ấy có cơ hội đồng tình.”
Cô nhìn vào Vạn Dục Ninh, khoảng cách hai người gần như vậy, Vạn Dục Ninh nhìn thấy biểu tính và đôi mắt tối lại của Hứa tình Thâm, cô ta mở to mắt, Hứa Tình Thâm buông tay, hai tay chống mép giường xem cô ta.
Vạn Dục Ninh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, “Hứa tìnhThâm, làm sao cô trở thành như vậy rồi hả?”
“Cho tới bây giờ tôi vẫn không thay đổi, Vạn Dục Ninh, tốt nhất cô nên rõ ràng, tôi và Viễn Chu không phải vì cô một thanh mai trúc mã mà tách ra, huống hồ giữa chúng tôi còn có hai đứa bé.”
“Đứa bé?”
“Thật ra cô ở Long cảng cũng tốt, chuyện bên ngoài cái gì cũng không biế, hà tất gì tới tiếp tay làm chuyện xấu?”
Bên ngoài mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, Hứa Tình Thâm đứng thẳng dậy, Tưởng Đông Đình nghe được Hứa TìnhThâm ở bên trong vội vàng đi vào, nhìn biểu tình của cô sợ Hứa TìnhThâm sẽ gây bất lợi cho Vạn Dục Ninh.
Hai tay Hứa Tình Thâm cho vào túi quần, lui ra khỏi giường bệnh của Vạn Dục Ninh, “Ba, ngài đã tới.”
“Cho tới bây giờ tôi chưa từng chấp nhận cô.”
Hứa tình Thâm lơ đễnh, “Mặc kệ có thừa nhận hay không sự thật không có cách nào thay đổi.”
Tưởng Đông Đình đi mấy bước đến trước giường bệnh của Vạn Dục Ninh, “Vạn nha đầu, cô ta có làm gì con hay không?”
“Ba, ngài nói vậy là không đúng rồi, con cũng không phải là thú dữ hồng thủy.” Hứa Tình Thâm nhìn tình hình trước mắt, “Con đến thăm cũng đã thăm, nếu ngài không muốn nhìn thấy con thì con đi trước.”
Hứa tình Thâm đi mấy bước đi ra ngoài, Tưởng Đông Đình gọi cô lại, “Đợi một chút.”
“Làm sao vậy?” Hứa Tình Thâm dừng bước, quay đầu lại.
“Viễn Chu không chịu gặp Dục Ninh, là ý của cô sao?”
“Đúng vậy, là ý của con.” Hứa tình Thâm không có một chút giấu diếm.
Tưởng Đông Đình cũng không nghĩ cô lại có thái độ như vậy, “Hứa Tình Thâm, loại chuyện này cô dựa vào đâu mà can thiệp?”
“Có gì tốt mà gặp?” Hứa Tình Thâm hỏi lại, “Vạn tiểu thư không cần đồng tình, hiện tại với bộ dáng này của cô ta, đi ra ngoài ai cũng đồng tình với cô ta, nhiều không biết bao nhiêu, thiếu một người cũng không có gì. Quan trọng là lòng con hẹp hòi, có thù tất báo, người khác tổn thương con con đều nhớ kĩ, nếu hiện tại Tưởng Viễn Chu sủng con, con nói cái gì anh ấy tất nhiên đều nghe hiểu, con đã nói anh ấy không được đến gặp Vạn Dục NInh, nhìn một cái cũng không được.”
Dù sao Tưởng Đông Đình cũng là người có tiếng tăm, nhưng nói thật ông ta thật sự bị Hứa Tình Thâm làm cho tức không nhẹ.
“Tình cảm giữa hai đứa cô biết cái gì?”
Buồn cười! Hứa tình Thâm không khỏi cười ra tiếng, “Tình cảm? giữa nam và nữ ngoại trừ tình cảm phu thê cái khác đều là giả.”
Cô tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Tưởng Đông Đình, “Ba, con không ngốc, bỗng nhiên Vạn Dục Ninh xuất hiện, việc này có liên quan tới ngài đúng không? Hôm nay con nói mấy lời này mặc kệ con và Viễn Chu xảy ra chuyện gì, từ giờ trở đi tương lai của con, cuộc sống sau này của con con vĩnh viễn sẽ không rời khỏi Tưởng Viễn Chu. Có người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, con còn dựa vào đâu mà không cần? Con không hy vọng xa vời được người khác chúc phúc, cuộc sống là con và anh ấy vượt qua, nhưng ngài lại muốn làm khó dễ, con đảm bảo… con tâm ngoan thủ lạt ngay cả con đều sợ, nói không chừng còn có thể làm cho con trai ngài, cháu trai cháu gái ngài đời này không gặp ngài một lần.”
Hứa Tình Thâm nói xong lời này liền nghênh ngang rời đi.
(Chuẩn, nữ cường, a Chu mà nghe được chắc bảo ảnh chết ảnh cũng chịu quá…)
Đến bên ngoài phòng bệnh, Hứa tình Thâm đứng ngoài cửa, nhìn hai người đứng bảo vệ bên ngoài, “Phòng của Vạn tiểu thư ngoại trừ Tưởng Đông Đình cùng mấy người chữa bệnh và nhân viên chăm sóc ra thì ai cũng không được vào. Còn có, Vạn tiểu thư tuyệt đối không được bước ra ngoài một bước, hiểu chưa?”
Vâng ạ.
Hứa Tình Thâm nâng chân rời đi, cô nói lời này rõ ràng truyền vào lỗ tai Tưởng Đông Đình, tự nhiên ông ta cũng nghe được cô gọi thẳng tên ông ta.
Người phụ nữ này, muốn không chế cả Tinh cảng sao?
Lúc tan việc, Tưởng Viễn Chu ngồi phía sau xe, lão Bạch chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước.
“Tưởng tiên sinh, hôm nay Tưởng thiếu phu nhân phải khám bệnh.”
“Ừ.”
Tưởng Viễn Chu nhếch môi, nhìn Hứa Tình Thâm ở cách đó không xa đi tới, cô mở cửa xe liền leo lên.
Xe từ từ rời đi, nhưng không phải về Hoàng Long Đỉnh.
“Chúng ta đi đâu?”
“Đã lâu không ra ngoài ăn uống với em.”
Hứa Tình Thâm dựa vào ghế, không khí có chút trầm mặc, cô nghĩ nghĩ, “Em đến thăm Vạn Dục NInh, đã sơ cứu nên không có gì đáng ngại.”
“Ừ.”
“Anh…. Nếu không qua xem cô ta một chút?”
“Không đi.” Tưởng Viễn Chu nói nhỏ.
Lái xe cũng không hỏi Tưởng Viễn Chu muốn đi đâu, chắc là đã biết từ trước, đi tới nhà hàng, lão Bạch đi sắp xếp, sau đó đi theo Tưởng Viễn Chu và Hứa tình Thâm đến bàn ăn.
Ba người ngồi xuống, lão Bạch thấy Hứa Tình Thâm cầm thực đơn, “Tưởng tiên sinh, tôi về trước đây.”
Hai người bọn họ hẹn hò, anh ta ngồi xem náo nhiệt làm cái gì?
“Ngồi đi, hôm nay đến đây cũng không phải chỉ để ăn uống.”
Hứa TìnhThâm nghe vậy nâng mắt lên nhìn, “Vậy vì cái gì?”
Tưởng Viễn Chu nhìn cách đó không xa, lão Bạch và Hứa Tình Thâm nhìn lại, nhìn thấy một nam một nữ vào nhà hàng đang ăn cơm.
Lão Bạch nhận ra người kia, nhưng anh ta không mở miệng, ánh mắt Hứa Tình Thâm đầy khó hiểu nhìn Tưởng Viễn Chu, “Bọn họ là ai?”
“Người phụ nữ kia là cô ta để cho Đới Mẫn Mẫn đổi usb của em.”
Hứa Tình Thâm nheo mắt, “Cô ta có quan hệ với Lăng Thì Ngâm sao?”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu nhúc nhích, “Không tính là bạn bè, Lăng Thì Ngâm cẩn thận nhìn, tìm mấy người bạn học thời trung học. nhìn camera ở Tân Tô bách hóa, nhưng mà toàn bộ thời gian cô ta đều cúi đầu, khó xác nhận, cuối cùng thông qua Đới Mẫn Mẫn miêu tả, lần theo quan hệ tìm ra, xác định là cô ta.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, đưa thực đơn trong tay cho Tưởng Viễn Chu, “Anh chọn đi.”
Người đàn ông nhìn thấy cô đứng dậy, anh đưa tay nắm lấy cổ tay Hứa Tình Thâm, “Em định trực tiếp đi qua đánh nhau sao?”
“Em qua xem một chút.”
Ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt vuốt mu bàn tay Hứa Tình Thâm mấy cái, người phụ nữ ngồi quay lưng với bọn họ, bạn trai cô ta thường liếc mắt về phía bên này, Tưởng Viễn Chu cũng là đàn ông tất nhiên hiểu rõ ánh mắt kia là có ý gì. Ánh mắt làm cho Tưởng Viễn Chu cực kì chán ghét, hận không thể khoét mắt hắn ta.
Tưởng Viễn Chu biết, Hứa Tình Thâm có đủ tư cách đó, đặc biệt đối với đàn ông mà nói, một lần cô giơ tay nhấc chân đều có lực hấp dẫn trí mạng. Nhưng đối với phụ nữ mà nói, trả thù tốt nhất có phải là đánh cắp trái tim người đàn ông của người khác hay không?
Tưởng Viễn Chu nắm chặt tay cô, Hứa Tình Thâm bị đau, cúi đầu, “Làm sao vậy?”
“Việc gì anh cũng có thể để cho em tự quyết định nhưng em không thể dùng thủ đoạn đặc biệt với đàn ông, một ánh mắt đều không được.”
Hứa Tình Thâm nghe xong, giống như không kịp phản ứng, ý định ban đầu của cô rất đơn giản, chỉ là nhìn bộ dáng người phụ nữ kia một chút thôi. Đợi đến lúc cô hiểu được ý của Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm cầm ngược lại bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Mỹ nhân kế của em, em chỉ dùng đối với anh.”