Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 145: Chương 145: Cô ấy đã sớm là người của tôi




Editor: Dế Mèn

Nhà họ Lăng.

Lăng Thận lên lầu, Lăng Thời Ngâm khóa trái cửa phòng, bên trong không nghe được bất cứ tiếng động nào.

Lăng Thận giơ tay gõ cửa. Đợi nửa ngày không có động tĩnh, Lăng Thận cũng có chút không vui: “Thời Ngâm, nếu em thật sự không chịu mở cửa, vậy chuyện của em về sau anh cũng không thèm lo đâu.”

Hắn đợi, sau đó nhấc chân bỏ đi.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Lăng Thời Ngâm chỉ mở hé cửa rồi xoay người vào ngồi xuống bên mép giường.

Lăng Thận đi vào.

“Chuyện tới giờ này, em có còn thấy phải kiên trì đi đến cùng không?”

Lăng Thời Ngâm nhìn hắn: “Anh có ý gì?”

“Thái độ Tưởng Viễn Chu em cũng đã thấy, vì một người đàn ông như thế, anh cảm thấy không đáng giá.”

“Ý của anh là bảo em từ bỏ?”

“Thời Ngâm, nếu bây giờ em đồng ý, anh có thể bảo đảm cho em an toàn quay về, chuyện hai năm trước sẽ không tra ra được chúng ta dù chỉ một chút. Nhưng, nếu em vẫn tiếp tục cố chấp mê muội, thời gian càng lâu càng có khả năng lộ ra sơ hở.”

Ánh mắt của Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm xuống mặt đất, hồi lâu sau cô ta mới lắc lắc đầu nói: “Em sẽ cẩn thận. Anh, đổi lại là anh, anh cũng đâu cam tâm. Tưởng Viễn Chu chỉ tra ra được cái tên chủ nhiệm Chu thôi, dù có đoán ra được hết, anh ấy cũng không có chứng cứ rõ ràng.”

“Dù cho em có thể gả vào nhà họ Tưởng, nhưng em nhìn xem, Tưởng Viễn Chu như vậy, em sẽ hạnh phúc sao?”

Khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên, Lăng Thận nhìn không ra cô ta là đang cười hay trào phúng, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ta lộ ra sự âm u lạnh lẽo cực kỳ không hợp với độ tuổi của cô.

“Tưởng Viễn Chu đã từng nói, đời này, chỉ mới duy nhất một lần anh ấy có ý nghĩ muốn kết hôn. Anh ấy đã định mình sẽ không được hạnh phúc thì em cần gì phải gấp. Duệ Duệ là con của em và anh ấy, chỉ cần em vào nhà họ Tưởng, anh ấy vẫn sẽ sống cùng em, tình cảm không phải có thể từ từ bồi đắp sao?”

Lăng Thận nhìn cô ta chăm chú. Đứa em gái này và hắn, phương diện tâm tính gần như giống nhau như đúc, thật sự làm người ta đau đầu.

---

Phòng Vip khách sạn.

Lúc bị xô mạnh vào, tên đàn ông không thể phản kháng gì nhiều, hắn đi tới hai bước, nhìn thấy có một người thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ, nghịch cái bật lửa trong tay tạo ra tiếng lách tách lách tách.

Tên đàn ông không dám lại tiếp tục mà dừng lại.

Tưởng Viễn Chu châm một điếu thuốc, sau đó quay đầu lại nhìn về phía tên đàn ông.

“Cục trưởng Đổng, đã lâu không gặp nhỉ!”

Sắc mặt tên đàn ông biến đổi đến khó coi. Tưởng Viễn Chu vẫn tiếp tục nói: “Không đúng, bây giờ ông thăng quan rồi nhỉ, hẳn nên đổi xưng hô cho ông.”

Đối phương miễn cưỡng động đậy khóe miệng: “Hóa ra là anh Tưởng.”

“Thôi, cứ gọi ông là cục trưởng Đổng đi, bởi không chắc mấy ngày nữa thôi liệu vai vế của ông có thay đổi không nữa.” Tưởng Viễn Chu bước lại gần.

“Cục trưởng Đổng còn nhớ nơi này không?”

Cục trưởng Đổng gật đầu: “Nhớ.”

“Nhớ ở trong phòng này tôi đã đánh ông không?”

“Anh Tưởng, chuyện trước kia sự qua rồi.”

“Ông như vầy là không so đo với tôi đúng không?”

Tên đàn ông đứng trước cái bàn tròn rất lớn, Tưởng Viễn Chu đi đến bên cạnh ông ta, cánh tay phải giơ cao, mùi vị thuốc lá tràn ngập vào cánh mũi cục trưởng Đổng.

“Công ty dược phẩm Hồng Thần, cái tên này quen không?”

Sắc mặt cục trưởng Đổng cứng ngắc, khóe miệng run rẩy: “Không rõ lắm.”

Tưởng Viễn Chu từ trong túi móc ra một hộp thuốc đưa cho ông ta xem: “Cái này thì sao?”

“Anh Tưởng, hiện tại tôi đã không quản lý tới thứ này từ lâu rồi...”

“Vậy hai năm trước ông còn quản chứ? Để cho một mớ thuốc có vấn đề có thể thuận lợi tiến vào Tinh Cảng, ông có thể làm chứ?”

Cục trưởng Đổng thẳng đơ người, bất động tại chỗ, mồ hôi theo sườn má chảy xuống. Lão Bạch đi ra phía sau ông ta, vỗ vai một cái, cục trưởng Đổng đã bất ngờ ngồi thụp xuống, may là có cái ghế dựa mới không đến nỗi chật vật.

“Trừ cái hôm tôi cho ông một đấm, hình như đâu có gây thù gì với ông nhỉ?”

Cục trưởng Đổng trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Anh Tưởng thật hay quên.”

“Có ý gì?”

“Tôi và Tống Hoa Lập cho tới giờ vẫn là đối thủ cạnh tranh. Hắn hiện giờ đã đứng trên tôi, và cũng có quan hệ với anh Tưởng mà?”

Tưởng Viễn Chu từ trên cao nhìn xuống hắn: “Tôi từng giúp Tống Hoa Lập một lần, sau đó thì sao? Ông ghi hận trong lòng? Cho nên mới có chuyện sau đó?”

“Lần trước ở chỗ này, tôi thật sự không có mạo phạm với bạn gái của anh, nhưng anh lại không phân rõ trắng đen đã ra tay đánh người, nói cho cùng, vẫn là khi dễ tôi.”

Tưởng Viễn Chu kéo cái ghế tới, ngồi đối diện cục trưởng Đổng. Tên đàn ông vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Tưởng Viễn Chu.

“Anh Tưởng, tôi biết anh có bản lĩnh nên dù có ý kiến với anh nhưng tôi cũng không giấu giếm, nên anh nói thuốc gì đó có vấn đề, tôi quả thật không biết.”

Tên đàn ông này hệt như cáo già, sao có thể dễ dàng chịu thừa nhận?

“Tổng giám đốc Mạc của công ty dược phẩm Hồng Thần, ông chắc chắn không lạ nhỉ? Hai năm trước xảy ra chuyện lớn như vậy, Hồng Thần may mắn tránh được một kiếp, tuy chuyện kinh doanh phải chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng nói cho cùng vẫn sống sót. Nhưng hiện tại không giống cũ, công ty xong rồi, nếu truy cứu trách nhiệm, truy lên từng cấp từng cấp thì sẽ như chó cắn chó thôi. Mà không, là có kẻ sẽ cắn ông.”

Cục truởng Đổng sắc mặt xanh mét: “Bọn chúng đang bôi nhọ tôi.”

Thật ra ông ta đã sớm nghĩ sẽ có ngày như vậy, cứ nói đã lo mọi chuyện chu toàn, nhưng gieo quả đắng, có mấy kẻ có thể thoát thân?

“Tôi có thể cho ông xem một thứ hữu dụng.”

Tưởng Viễn Chu nhìn Lão Bạch ra hiệu. Lão Bạch cầm văn kiện đi tới, xếp từng tờ lên bàn, bày ra trước mặt cục trưởng Đổng.

“Phải xem cho cẩn thận, xem xem có phải có kẻ bôi nhọ ông hay không.”

Cục trưởng Đổng cầm một tờ giấy lên, xem xong tay liền run run, như giãy giụa trong cơn hấp hối, cầm mấy tờ khác lên xem. Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Chuyện này, là kẻ nào bảo ông làm?”

Cục trưởng Đổng buông thõng tay, mớ giấy rào rạt rơi xuống mặt đất.

“Không có ai, là tự tôi làm.”

“Ông? Hồng Thần dựa vào cái gì có thể hủy tương lai của ông vậy?”

Cụa trưởng Đổng ngửa mắt, ánh mắt nhìn vào Tưởng Viễn Chu.

“Anh Tưởng vẫn chưa biết nhỉ, Hồng Thần là của nhà họ Vạn.”

Lão Bạch cả kinh, không khỏi nhìn về phía Tưởng Viễn Chu.

“Nhà họ Vạn?”

“Phải. Năm đó Vạn Hâm Tăng đã che giấu mọi người, nhưng tôi thì biết rất rõ. Tổng giám đốc Mạc kia đã tới tìm tôi, nói thẳng vấn đề là muốn một loại thuốc vào được Tinh Cảng. Ông ta nói Vạn Hâm Tăng giao phó, nếu cô Vạn gặp kết cục thê lương thì chính là do anh Tưởng bất nhân bất nghĩa, phải trả thù nhà họ Tưởng.”

Bàn tay Tưởng Viễn Chu không khỏi nắm chặt, kết quả này có chỗ giống cũng có chỗ khác với những gì anh vẫn luôn nhận định. Anh đã cho rằng, có kẻ đã cố ý thu xếp để đưa thuốc vào hại chết dì, rồi giá họa cho Hứa Tình Thâm. Thế nhưng bây giờ, nghe cục trưởng Đổng nói vậy, chuyện này hết thảy chẳng lẽ là ngoài ý muốn? Đối phương chỉ muốn trả thù chứ không phải muốn riêng ai chết cả.

Tưởng Viễn Chu vẫn mau chóng nhận ra có điều không đúng.

“Ông có quen chủ nhiệm Chu không?”

Cục trưởng Đổng lắc lắc đầu: “Không quen, nhưng người bên Hồng Thần hẳn có biết, rất nhiều chuyện đều là do bọn họ an bài...”

Hồi lâu sau, Lão Bạch mới đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.

Ngồi vào trong xe, Lão Bạch nói: “Tưởng tiên sinh, tên trong kia xử trí thế nào ạ?”

“Nên xử trí thế nào thì cứ xử như thế.” Tưởng Viễn Chu sau đó hỏi ngay: “Lão Bạch, cậu cảm thấy những lời cục trưởng Đổng nói tin được bao nhiêu?”

Lão Bạch suy nghĩ một lúc lâu: “Nếu Hồng Thần thật sự là của nhà họ Vạn, tôi cảm thấy như vậy cũng không phải không có khả năng. Nếu nói nhà họ Lăng khả nghi thì nhà họ Vạn cũng có, hơn nữa... Ngài đánh cục trưởng Đổng là vì cô Hứa, còn cái tên danh tính thần bí hay liên hệ sau lưng với cô Vạn, lại còn mớ thuốc gây ảo giác phát hiện được ở Cửu Long Thương cũng có liên quan tới cô Vạn... Tưởng tiên sinh, cũng có khả năng thật sự là do nhà họ Vạn làm.”

Tưởng Viễn Chu đưa tay ra. Tầm mắt Lão Bạch rơi xuống trên tay anh, anh ấy vội rút tờ khăn giấy đưa cho người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu nhận lấy, sau đó chà lau vết máu trên mu bàn tay, Lão Bạch khẽ hỏi: “Có cần đi bệnh viện hay không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không cần, không phải máu của tôi.”

---

Hôm nay, còn chưa tới giờ tan ca, Hứa Tình Thâm đã thấy trong bụng có cảm giác lâm râm không thoải mái, nhìn ra bên ngoài trời giá rét, ngồi trong phòng điều hòa vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Chỉ là cô không ngờ tổng giám đốc Mẫn lại gọi điện tới.

Hứa Tình Thâm không chút do dự chuyển máy: “Alo, chào bà, tổng giám đốc Mẫn!”

“Bác sĩ Hứa, thật ngại quá, có chuyện tôi phải làm phiền cô rồi...”

“Bà cứ nói ạ.”

“Tôi đã thương lượng với bác sĩ gia đình nhà tôi là bác sĩ Đình, nhưng ông ấy vẫn không chịu cùng tôi ra ngoài, nói do tuổi mình đã cao, mà tôi cũng không tìm được người thích hợp...”

Hứa Tình Thâm nghe thế cũng nghe ra nỗi khó xử của tổng giám đốc Mẫn.

“Tối nay bà phải ra ngoài ạ?”

“Phải, đã hẹn với mấy người bạn rồi.”

“Chuyện đó...” Hứa Tình Thâm sờ sờ lỗ tai. “Tưởng tiên sinh cũng đi ạ?”

“Cô yên tâm, cậu ấy không tới.”

Hứa Tình Thâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy được, tan ca xong tôi cũng không bận gì, tôi sẽ đi cùng bà một chuyến ạ.”

“Thật sao? Vậy thật tốt quá!” Tổng giám đốc Mẫn cười tươi, cũng không khách khí nhiều với Hứa Tình Thâm. “Thời tiết lạnh như vậy, cô cứ ở bệnh viện chờ đi, đợi lát nữa tôi sai tài xế tới đó.”

“Vâng.”

Khi Hứa Tình Thâm tan làm, tài xế của tồng giám đốc Mẫn đã chờ bên ngoài bệnh viện.

Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, thuận miệng hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Mẫn đi xã giao ở đâu thế?”

“Đến Đắc Nguyệt Lâu.”

Cô ừ, tài xế cười nói: “Dân bản địa Đông Thành hình như có một sự yêu thích đặc biệt với Đắc Nguyệt Lâu.”

“Đúng vậy.” Hứa Tình Thâm cong khóe miệng.

Tài xế quay về đón tổng giám đốc Mẫn. Trên đường đi, sắc mặt tổng giám đốc Mẫn không tốt cho lắm.

“Bác sĩ Hứa, hai ngày nay tôi bị viêm dạ dày.”

“Nếu bà thấy không thoải mái, có nên hủy cuộc hẹn không?”

“Không được.” Tổng giám đốc Mẫn nhìn cô, cười bất đắc dĩ, nói: “Đi hay không đều khó, chỉ làm cô vất vả.”

“Tôi không sao cả.”

Tới Đắc Nguyệt Lâu, tổng giám đốc Mẫn coi như tới tương đối sớm. Hứa Tình Thâm ngồi xuống vị trí của mình, bàn tay để cạnh người, sờ thấy ghế có lót một lớp đệm màu trắng ngà, ngồi rất thoải mái.

Ở một phòng Vip khác của Đắc Nguyệt Lâu.

Lão Bạch đứng ở bên ngoài, đưa tay xem đồng hồ, đoán tài xế chắc cũng sắp tới nơi rồi.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh ấy nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh từ xa bước nhanh tới, trong tay còn cầm áo khoác của Tưởng Viễn Chu. Lão Bạch thẳng lưng, đợi đối phương đi tới trước mặt mình, lúc này mới nói: “Cô Lăng, sao cô lại tới thế ạ?”

“Tôi... Tôi về Cửu Long Thương để xem Duệ Duệ, vừa lúc tài xế trở về, nói là muốn lấy áo khoác cho Viễn Chu nên tôi vội mang tới.”

“Cám ơn cô!” Lão Bạch nhận cái áo từ trong tay Lăng Thời Ngâm. “Áo là tôi bảo tài xế về lấy, không ngờ làm cô phải chạy một chuyến như vậy.”

“Lão Bạch, anh đừng nói như vậy!” Lăng Thời Ngâm đứng ở cửa, hơi hơi cúi đầu: “Tôi biết tôi muốn gặp Viễn Chu là rất khó. Có một số việc anh ấy cũng không chịu nghe tôi giải thích, tôi đây chỉ làm ít việc để có thể được quan tâm chuyện của anh ấy thôi.”

Lão Bạch cũng không nghĩ tới việc Lăng Thời Ngâm vì Tưởng tiên sinh mà có thể hạ thấp mình như vậy. Lăng Thời Ngâm tự an ủi mình, cười nói: “Hơn nữa anh ấy là bố Duệ Duệ, tôi tốt với anh ấy cũng là điều hiển nhiên.”

“Vâng...” Lão Bạch gật đầu. “Vậy để tài xế đưa cô về đi, tôi còn phải vào trong.”

“Đợi đã!” Lăng Thời Ngâm từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc đưa tới: “Đây là thuốc giải rượu.”

“Không cần đâu, Tưởng tiên sinh đã không uống rượu từ lâu rồi.”

Lăng Thời Ngâm kiên trì: “Lỡ như thì sao? Trên bàn rượu, rất nhiều người cũng đâu còn là mình.”

“Sẽ không có lỡ như.” Lão Bạch khẽ cười, nói: “Vả lại cũng hai năm nay rồi, rất nhiều người cũng đã quen với quy củ này của Tưởng tiên sinh. Tưởng tiên sinh nói, nếu thật sự muốn xem ngài ấy uống rượu thì không cần nói chuyện gì nữa. Mượn rượu bàn chuyện, Tưởng tiên sinh không thỏa hiệp, thế nên cô yên tâm.”

Bàn tay Lăng Thời Ngâm cứng đờ giữa không trung, vẫn không rút lại. Cuối cùng cô ta đưa thuốc giải rượu cho Lão Bạch. “Anh ấy không uống rượu thì anh uống, anh giữ đi!”

“Vậy cám ơn cô Lăng.”

Thấy Lão Bạch đẩy cửa phòng Vip ra, Lăng Thời Ngâm nhân cơ hội ngó vào trong. Tiếng ồn ào trong phòng Vip truyền ra, nam có nữ có, vô cùng náo nhiệt. Cô ta cũng muốn được ngồi cạnh Tưởng Viễn Chu như vậy, tiếc là...

Lão Bạch đóng cửa lại, tiếng gọi của Lăng Thời Ngâm để giữa họng, không ra được cũng không nuốt được, cô ta xoay người bước đi. Bước chân nặng nề theo hành lang đi về phía trước, lúc đi ngang qua một phòng Vip khác, người trong đó đang vội vã đi ra, thiếu chút nữa đụng phải cô ta.

Lăng Thời Ngâm quay đầu thì thấy hóa ra lại là Hứa Tình Thâm.

Cô ta có hơi giật mình, nhưng cũng giấu đi rất nhanh.

“Chị Hứa!”

Hứa Tình Thâm nhìn cô ta. Lăng Thời Ngâm mang nụ cười mỉm, dáng dấp lại thuộc kiểu xinh xắn lanh lợi, người bình thường nhìn thấy mẫu phụ nữ hiền như vậy đều muốn che chở cẩn thận đúng không?

Biểu tình của Hứa Tình Thâm lạnh lùng. “Cho qua.”

“Chị Hứa, chị và người nhà tới ăn cơm sao?”

Hứa Tình Thâm cất bước đi, Lăng Thời Ngâm nhìn ra phía sau cô, cửa đã được khép lại.

Hứa Tình Thâm cảm giác được Lăng Thời Ngâm vẫn theo sau mình, cô không khỏi dừng lại, xoay người nhìn lại.

“Cô Lăng, có phải cô rất không yên tâm về tôi?”

Lăng Thời Ngâm ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không có đâu, vì sao chị Hứa lại hỏi như vậy?”

“Không có gì, giữa tôi và Tưởng Viễn Chu đã sớm qua rồi, tôi tin cô cũng rõ.”

“Cái đó đương nhiên!” Lăng Thời Ngâm mỉm cười. “Tôi cũng thấy con gái của chị rồi, lớn lên sẽ vô cùng đáng yêu lắm đó!”

“Ừm!” Khuôn mặt Hứa Tình Thâm cuối cùng cũng thả lỏng. “Lớn lên trông giống chồng tôi.”

Lăng Thời Ngâm đã biết giám định kết quả cho nên trong lòng hoàn toàn không có phòng vệ.

“Đúng vậy, rất giống!”

“Tôi muốn đi toilet.”

“Được.” Lăng Thời Ngâm bàn tay rũ xuống bên người, sau đó nói: “Viễn Chu đang có cuộc xã giao ở đây, tôi mua thuốc giải rượu phải đi đưa cho anh ấy.”

Hứa Tình Thâm đã bị dao động trong một chốc, Tưởng Viễn Chu đã từng nói với cô, từ sau đêm kia, anh vĩnh viễn không đụng vào rượu, câu nói đó còn phảng phất ở bên tai.

“Anh ấy đó, cứ cho bên cạnh có Lão Bạch đi, nhưng cũng còn sơ ý lắm, vừa rồi còn quên đem theo áo khoác, tôi không yên tâm nên mang tới cho anh ấy.”

Thế này là gì đây, diễn trò tình cảm sao?

Hứa Tình Thâm cười không nổi, trong lòng cũng không thoải mái, thế nên buột miệng: “Anh ta bắt cô phải chạy vậy à?”

“Không, tôi thấy Duệ Duệ ngủ rồi nên mới chạy tới.”

“Thế nhưng trước đây anh ta không như vậy, quên thì kệ, đôi khi còn đội gió lạnh chạy về.”

Lăng Thời Ngâm cực lực duy trì nụ cười trên môi. Hứa Tình Thâm đi tiếp, không nói gì khác với cô ta nữa.

Lúc từ toilet quay lại phòng Vip, Hứa Tình Thâm không nhìn thấy Lăng Thời Ngâm nữa. Cô ngồi trong phòng với tổng giám đốc Mẫn, trong bụng lâu lâu lại truyền đến cơn co thắt và đau. Hứa Tình Thâm tay cầm ly nước trái cây nhưng cũng chưa đụng tới một ngụm.

Ở trong một phòng Vip khác, Lão Bạch ghé bên tai Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, nghe nói tổng giám đốc Mẫn cũng tới, có qua đó chào không ạ?”

“Được.” Tưởng Viễn Chu cầm ly rượu trên bàn.

Lão Bạch đi cùng Tưởng Viễn Chu qua đó, gõ cửa đi vào. Thấy Tưởng Viễn Chu, tổng giám đốc Mẫn đứng dậy đi tới chào: “Tưởng tiên sinh, thật trùng hợp!”

Bụng Hứa Tình Thâm rất không ổn, nhưng tổng giám đốc Mẫn đã đứng lên, cô cũng ngại ngồi tiếp.

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu đảo tới, nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng ở kia. Anh và tổng giám đốc Mẫn cười nói quay lại chỗ ngồi.

“Tổng giám đốc Mẫn, bà không cần khách khí như vậy, tôi kính ly rượu vậy!”

Tổng giám đốc Mẫn cười: “Là Tưởng tiên sinh khách khí, còn cố ý tới nơi này.”

Đuôi mắt Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Hứa Tình Thâm, sau đó lại thấy trên chỗ ngồi của cô...

Chỗ ngồi của Hứa Tình Thâm cạnh chỗ của một người đàn ông. Để tổng giám đốc Mẫn ngồi xuống xong, Tưởng Viễn Chu sau đó vươn tay phải ra, dừng ở trên vai Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng ấn xuống một cái, làm cô phải ngồi trở về. Tưởng Viễn Chu phất tay với Lão Bạch ở phía không xa, Lão Bạch tiến lên vài bước.

Người đàn ông ghé sát vào tai anh ấy, nói mấy câu.

Hứa Tình Thâm thấy Lão Bạch bước nhanh ra ngoài, Tưởng Viễn Chu trong tay vẫn cầm ly rượu.

“Tổng giám đốc Mẫn, tôi kính bà.”

Trên bàn có người quen cười thành tiếng: “Tưởng tiên sinh và tổng giám đốc Mẫn đều không uống rượu được lại mời rượu nhau, tình cảm thật là thâm hậu đó!”

Khóe miệng người đàn ông hơi cong: “Có lòng là được.”

“Anh Tưởng, chúng tôi kỳ thật vẫn luôn khá là tò mò, trước kia tửu lượng của anh cũng đâu có kém, vì sao bỗng nhiên kiêng rượu thế?”

“Bởi vì uống nhiều dễ làm ra chuyện sai.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, trong lòng chung quy có một cảm giác khác thường. Tưởng Viễn Chu cạn ly với tổng giám đốc Mẫn. Có người lại hỏi: “Tưởng tiên sinh là người tự chủ tốt, tôi không tin sẽ làm ra chuyện sai.”

Lời này nghe vào tai, Tưởng Viễn Chu tất nhiên không thấy thoải mái, như một cái tát vào mặt anh.

“Tôi đã hứa với một người, từ nay về sau không đụng rượu nữa.”

“Hóa ra là thế... Phụ nữ rồi!”

Hứa Tình Thâm không nhịn được nữa, cười ra thành tiếng. Cô cảm thấy khá buồn cười, người đàn ông này mở miệng ra là không đơn giản mà!

Tưởng Viễn Chu nhìn thấy hết.

“Cô Hứa, cô cười gì vậy?”

Cô nhớ lại những lời Lăng Thời Ngâm nói lúc nãy, chứ không chừng cô đã tin những lời Tưởng Viễn Chu nói, nhưng cô cũng không có ý vạch trần anh ta.

“Thật ra, xã giao uống rượu cũng không sao, có thuốc giải rượu là được hết.”

Tưởng Viễn Chu nghe lại không hiểu. Đang nói chuyện thì Lão Bạch đã cầm áo khoác của anh đi vào.

Lão Bạch cầm áo đưa cho Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông để ly rượu trong tay xuống rồi phủ áo khoác lên đầu vai Hứa Tình Thâm.

Cô vốn đang ngồi yên ổn, đột nhiên bị một lực ấn xuống không thể nhúc nhích. Tầm mắt tất cả mọi người trên bàn đều nhìn qua. Hứa Tình Thâm giãy vai, Tưởng Viễn Chu khom lưng, nói nói bên tai cô.

Hứa Tình Thâm chợt không động đậy, ngoan ngoãn ngồi đó, khuôn mặt căng cứng, còn hơi hồng hồng.

Tưởng Viễn Chu nói mấy câu với tổng giám đốc Mẫn, sau đó dẫn theo Lão Bạch đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, tổng giám đốc Mẫn bỗng nhiên ghé sát vào bên tai Hứa Tình Thâm: “Thấy người không thoải mái sao không nói với tôi chứ?”

Hứa Tình Thâm nhìn bà: “Tôi không nghĩ nó lại đến đột ngột vậy.”

“May có áo của Tưởng tiên sinh.”

Hứa Tình Thâm kéo chặt áo khoác trên người, không dám nhúc nhích nhiều. Ngồi xong, Hứa Tình Thâm theo tổng giám đốc Mẫn đứng dậy. Áo khoác của Tưởng Viễn Chu rất dài, thẳng tắp, vây cả người cô ở trong.

Đoàn người ra khỏi khách sạn, tổng giám đốc Mẫn còn đang chào tạm biệt những người khác.

Hứa Tình Thâm cảm thấy bụng căng khó chịu, cô lại siết chặt cái áo.

Xe Tưởng Viễn Chu xe đậu cách đó không xa. Bên anh đã tan cuộc sớm, anh ngồi trong xe, xuyên qua ánh đèn ở cửa khách sạn nhìn về phía Hứa Tình Thâm. Cô có lẽ bị lạnh, hoặc là bụng khó chịu, chỉ rúc vào trong áo anh, lâu lâu lại giậm chân.

Người đàn ông đẩy cửa xe đi xuống. Hứa Tình Thâm kiên nhẫn chờ tổng giám đốc Mẫn, nghe tiếng bước chân đi tới, cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy Tưởng Viễn Chu đã đi tới trước mặt cô.

Sắc mặt cô hơi trắng, vừa thấy anh, hàng lông mày luôn nhíu lại. Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn qua tổng giám đốc Mẫn, cười ra tiếng: “Tổng giám đốc Mẫn, tôi đưa bác sĩ Hứa về.”

Tổng giám đốc Mẫn à một tiếng, sau đó nhìn về phía Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm vội lắc đầu: “Tổng giám đốc Mẫn, tôi đi cùng bà vậy.”

Tổng giám đốc Mẫn cười cười, rồi dang tay ám chỉ mời Tưởng Viễn Chu.

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu vẫn duy trì ý cười: “Nếu cô không chịu theo tôi thì trả áo lại cho tôi.”

Hứa Tình Thâm nghe nói vậy, trừng to hai mắt, cô thậm chí hoài nghi có phải mình nghe lầm không, Tưởng Viễn Chu mà thiếu áo vậy sao? Vả lại, cô biết tình huống hiện tại của mình, nếu phải đưa áo cho anh, không phải cô mất mặt quá rồi ư?

Hứa Tình Thâm lắc đầu nguầy nguậy.

Đáy mắt Tưởng Viễn Chu lan ý cười: “Bác sĩ Hứa, áo là của tôi.”

“Là anh cho tôi.”

“Là tôi cho em mượn.”

Hứa Tình Thâm nghĩ, da mặt dày cô phải dày hơn một chút, cứng hơn một chút, cô định làm mắt điếc tai ngơ. Hứa Tình Thâm nắm chặt hai vạt áo rồi nhìn về bốn phía.

Tưởng Viễn Chu tiến lên, cánh tay thon dài vòng ra phía sau cô, ôm lấy cô, sau đó mang cô đi nhanh. Miệng Hứa Tình Thâm kêu “ôi ôi” hai tiếng, rồi bị anh đưa đi như bắt cóc.

Tổng giám đốc Mẫn nói với theo bóng dáng Tưởng Viễn Chu: “Tưởng tiên sinh, cô Hứa là người của tôi đấy, anh đừng...”

Tưởng Viễn Chu cũng không quay đầu lại mà đáp: “Cô ấy đã sớm là người của tôi rồi!”

Lão Bạch thấy bọn họ đi tới, đi xuống mở cửa xe giúp Tưởng Viễn Chu. Hứa Tình Thâm giãy vài cái, có lẽ vì dùng sức quá nên cô bỗng nhiên cảm thấy một cơn mãnh liệt dưới thân ào đến. Cô lập tức an phận, kẹp chặt hai chân, để Tưởng Viễn Chu đẩy về phía trước.

Tới trước mặt xe, cô đứng cứng ngắc, bất động. Bàn tay Tưởng Viễn Chu dán sau lưng cô.

“Dơ thì rửa, không sao cả.”

Hứa Tình Thâm khom lưng ngồi vào, áo khoác dài lót dưới người. Tưởng Viễn Chu ngồi vào cạnh cô.

“Lái xe!”

Hứa Tình Thâm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nghe người đàn ông nói: “Kỳ sinh lí của mình mà còn không nhớ? Sao để chật vật tới vậy?”

“Quên mang theo đồ.”

Hứa Tình Thâm khó mà nói kinh nguyệt tới sớm, trong túi của cô thật ra có loại hàng ngày; nhưng cũng vô dụng, không thể gượng được.

“Tới phía trước dừng xe! Lão Bạch, cậu xuống mua!”

Lão Bạch vừa nghe vậy, khuôn mặt khẩn trương. Hứa Tình Thâm ngẩng mắt, nửa khuôn mặt của Lão Bạch như đang run rẩy. Anh ấy quay đầu lại nhìn Hứa Tình Thâm, nghĩ thầm, Hứa Tình Thâm chắc chắn sẽ cự tuyệt, nhưng trong đầu Hứa Tình Thâm lại đột nhiên nhớ tới cái hôm cô không chịu đi gặp Tưởng Viễn Chu, Lão Bạch đã uy hiếp, nói sẽ tìm người nhà cô nói chuyện.

Khóe miệng Hứa Tình Thâm chợt rướn lên: “Hay đó, anh ấy biết loại nào sao?”

“Chọn loại cao tiền mà mua thì chẳng nhầm được.”

Phía trước có siêu thị, Tưởng Viễn Chu thật sự bảo tài xế ngừng xe. Lão Bạch ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn sang người tài xế bên cạnh.

Tài xế mau chóng quay mặt đi, loại chuyện mất mặt này ngàn vạn lần đừng vứt lên người mình chứ!

Lão Bạch đưa bàn tay để trên cửa xe, tài xế vội mở khóa cửa xe cho anh ấy.

Hứa Tình Thâm nhìn theo Lão Bạch xuống xe, ánh mắt Tưởng Viễn Chu cũng nhìn ra bên ngoài: “Bụng rất khó chịu phải không?”

Cô không nói gì. Tưởng Viễn Chu nhìn cô. Lão Bạch xem ra còn phải mất một lúc. Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe xuống, thấy một cửa hàng trà sữa. Anh đẩy cửa xe đi xuống, cũng không đóng cửa lại. Ra ngoài rồi mới phát hiện trời mưa nhưng cũng không lớn, mưa phùn mỏng manh rơi xuống mặt rất thoải mái.

Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu đi về hướng cửa hàng trà sữa, trong lòng dường như bị kích thích, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nơi xa xa. Tưởng Viễn Chu mau chóng ôm ly trà sữa nóng bỏng đi về.

Cũng góc độ này, cũng không đóng cửa xe, cũng là góc đường náo nhiệt ánh vào mắt.

Đôi mắt Hứa Tình Thâm chợt thấy chua xót. Trong trí nhớ của cô cũng có một cảnh tượng như thế. Khi đó vẫn chưa tới ngày giỗ mẹ Tưởng Viễn Chu, vẫn chưa có nhiều chuyện xảy ra sau đó, mỗi một ngày đều ngọt ngào đến mức làm lòng người say. Anh ngồi trong xe chờ cô, Hứa Tình Thâm bung dù đi mua trà sữa; sợ lúc cô quay lại sẽ khó mở cửa xe, Tưởng Viễn Chu cố ý khép hờ cửa; lúc cô ngồi vào, người đàn ông bế cô lên đổi chỗ với cô...

Hóa ra, từng chuyện một bị giấu vào một góc. Những cảnh tượng, Hứa Tình Thâm đều không quên, chỉ là chúng được che giấu cẩn thận, cất ở nơi thích hợp mà thôi.

Hốc mắt cô bắt đầu nóng rát. Tưởng Viễn Chu ngồi lại vào xe. Lúc anh nhìn Hứa Tình Thâm, anh thấy cô nghiêng đầu, hình như đã ngủ rồi.

Hứa Tình Thâm rúc vào trong áo anh, mắt nhắm chặt.

Tưởng Viễn Chu ghé sát lại một chút, hơi thở đã rơi xuống trên mặt Hứa Tình Thâm, hơn nữa càng lúc càng gần, tựa hồ sắp đụng phải.

Hứa Tình Thâm không giả bộ nổi nữa, hé mắt ra. Môi Tưởng Viễn Chu đã sắp chạm vào môi cô, hai người cứ như vậy yên lặng nhìn lẫn nhau.

Xấu hổ, quá là xấu hổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.