Chiếc dao cắt cổ tay xong rơi xuống đất, cánh tay Vạn Dục Ninh xuôi ở bên người, dòng máu cứ thế chảy ào ạt.
Tưởng Viễn Chu định để mặc cho cô ta náo loạn, nhưng ánh mắt nhìn thấy một màu đỏ sẫm, anh vô cùng hoảng sợ, quát to: “Vạn Dục Ninh.”
Vạn Dục Ninh nhìn sang Hứa Tình Thâm, nói: “Vậy là được rồi, không còn ai tranh giành với cô nữa, Tưởng Viễn Chu là của cô.”
Người đàn ông đẩy ghế ra đứng dậy, đi tới trước mặt cô, nắm chặt vết thương nơi cổ tay.
Hứa Tình Thâm biết cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là chảy máu hù dọa người khác mà thôi. Sở dĩ Tưởng Viễn Chu lo lắng như vậy, là vì từ nhỏ tới lớn, một vết thương nhỏ xảy ra đối với Vạn Dục Ninh cũng là chuyện vô cùng khủng khiếp.
Lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm chặt cổ tay cô. “Đi, anh đưa em tới bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm cầm lấy khăn ăn trên bàn đi theo. “Từ đã, trước tiên phải băng bó qua đã.”
“Tôi không cần cô mèo khóc chuột.”
Tưởng Viễn Chu đưa tay nhận lấy chiếc khăn ăn, Vạn Dục Ninh thấy thế, càng làm ầm ĩ.
“Tôi không muốn chạm vào thứ mà cô ta đã động tới.”
Sắc mặt người đàn ông bỗng thay đổi. “Em có tin anh cứ để em ở đây, mặc kệ sự sống chết của em?”
“Mạc kệ thì mặc kệ!”
Hứa Tình Thâm thấy thế, đoạt lấy chiếc khăn ăn trong tay Tưởng Viễn Chu, sau đó quấn trên cổ tay Vạn Dục Ninh.
Vạn Dục Ninh đẩy ngón tay của cô ra. “Đừng đụng vào tôi!”
Hứa Tình Thâm ra sức nắm thật chặt cổ tay bị thương của cô ta, Vạn Dục Ninh bị đau đến nỗi hét ầm lên, Hứa Tình Thâm nhân cơ hội đó băng lại. Nếu Vạn Dục Ninh vẫn còn sức để kêu gào thì cô sẽ cho cô ta nếm mùi đau đớn.
“Được rồi, đưa tới viện đi.”
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay của Vạn Dục Ninh, nhân viên phục vụ nghe thấy trận ầm ĩ vừa rồi vẫn đang nơm nớp lo sợ đứng ở bên ngoài.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn vết máu trên đất. “Làm phiền cô lau dọn chỗ này giúp tôi.”
Tưởng Viễn Chu bước ra ngoài hai bước, quay đầu lại nhìn cô, Hứa Tình Thâm miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo: “Tôi sẽ không đi theo, Tinh Cảng có nhiều bác sĩ như vậy. Hơn nữa, thân thể của cô Vạn đây vàng ngọc, chẳng phải anh cũng không yên tâm giao cho tôi xử lý sao?”
Người đàn ông không chần chừ, nhanh chóng đưa Vạn Dục Ninh rời khỏi đó.
Hứa Tình Thâm lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Minh Xuyên, vẫn không có người nghe máy, lúc này cô mới nghĩ đến chuyện có thể dùng Weixin để liên lạc.
Nửa giờ sau, Hứa Minh Xuyên chạy tới quán cà phê.
“Chị, ngày hôm nay có chuyện gì tốt vậy? Mời em ăn cơm chiều sao?”
Hứa Tình Thâm nghe nói như thế, cau mày: “Điện thoại di động của em đâu?”
“Để làm gì.”
Nét mặt Hứa Minh Xuyên lộ vẻ nghi ngờ, lấy điện thoại từ trong túi ra. “Ở đây.”
“Em không gửi tin nhắn cho chị? Nói có chuyện gấp để chị tới đây.”
“Không có mà…” Hứa Minh Xuyên nghe vậy, thấy bối rối, cậu kéo chiếc ghế ngồi vào phía đối diện Hứa Tình Thâm.
“Chị, tháng này em còn không đủ tiền tiêu vặt, sao có thể tới chỗ như thế này?”
“Điện thoại di động của em có rời khỏi người lúc nào hay không?”
Hứa Minh Xuyên mặc một bộ quần áo mỏng, càng nghe càng không nghĩ ra.
“Không.”
Cô ngắm nhìn ngoài cửa sổ, mười ngón đan vào nhau chống cằm, Hứa Minh Xuyên nhìn cô, gọi: “Chị?”
Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, sau đó đưa tin nhắn kia cho cậu xem, Hứa Minh Xuyên nhìn thời gian nhận tin, nói: “Không thể nào, lúc đó em còn đang xem phim với bạn, vé vẫn còn đây.”
Cậu móc túi lấy tờ vé cho Hứa Tình Thâm xem.
Cô cầm tờ giấy nhỏ vân vê trong tay, giọng nói mang theo một chút do dự, rất sợ va chạm vào vùng cấm địa, cô dè dặt nói: “Minh Xuyên.”
“Vâng?”
“Chiếc điện thoại di động này của em, trước đó Phương Thành đã chạm qua sao?”
Hứa Minh Xuyên ngẩn người.
“Hẳn là không có, nhưng mà… Ngày đó anh ta đưa tiền tới nhà, nói không mang theo điện thoại di động, mượn một chút.”
Hứa Tình Thâm trầm ngâm một lúc lâu không nói chuyện, Hứa Minh Xuyên thấy cô như vậy, không khỏi lo lắng.
“Chị?”
Cô cầm lấy điện thoại di động của mình, vừa soạn tin nhắn vừa hỏi em trai: “Muốn ăn gì? Chọn đi.”
“Chị mời em sao?”
“Không ăn thì thôi.”
“Có có có…”
Hứa Tình Thâm cho điện thoại vào trong túi xách, đồng thời, tin nhắn cũng được gửi đi: Phương Thành, anh là thằng khốn nạn, khốn kiếp, chúc anh kiếp sau đầu thai cũng ác độc như vậy.
—
Ngày hôm sau, Tinh Cảng.
Tưởng Viễn Chu vẫn không về, Hứa Tình Thâm kiểm tra phòng xong đi ra, cô đứng đợi trước thang máy, cho tới khi một tiếng “Đing”, cô cũng không ngẩng đầu, cứ thế đi vào.
Cô cài chiếc bút cầm trong tay vào túi áo trước ngực, ánh mắt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên cạnh. Hứa Tình Thâm nâng tầm mắt lên nhìn thấy một gương mặt nghiêm nghị lạnh lùng.
Phương Thành khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt đang nhìn con số biểu hiện lên xuống chằm chằm. Hứa Tình Thâm thấy thật tức cười, anh ta đang làm cái quái gì vậy chứ? Coi như không thấy?
“Chúc mừng Phương tiên sinh nha, đã có thể đạt được thứ như mong muốn.”
Người đàn ông quay sang nhìn cô, đồng thời cũng thấy chiếc camera lắp đặt bên trong thang máy, sắc mặt anh vẫn không thả lỏng chút nào.
“Hôm qua lúc Dục Ninh cắt cổ tay, em cũng ở đó sao?”
“Anh diễn cái gì chứ?”
Hứa Tình Thâm cảm thấy cơn tức trong lòng bắt đầu trỗi dậy, cô thực sự không hiểu, người yêu đã từng là thanh mai trúc mã lớn lên, tại sao lại thay đổi như vậy chứ.
“Cắt cổ tay? À, lần sau anh nên chuẩn bị cho Vạn Dục Ninh con dao phẫu thuật ấy, dứt khoát hơn.”
Cửa thang máy mở ra lần nữa, Phương Thành đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm cũng tới tầng này nhưng cô không ra ngoài cùng anh ta.
Cánh cửa khép lại, Hứa Tình Thâm cảm thấy lồng ngực tức nghẹn lại, chất chứa những buồn bực, cô tựa vào bức tường sau lưng, một lúc sau mới bước ra ngoài.
Đi qua khu phòng bệnh ViP, bên trong có tiềng ồn ào truyền ra, đó là thanh âm của Vạn Dục Ninh.
“Con sẽ đính hôn với Phương Thành.”
Vạn Hâm Tăng tới bệnh viện từ sáng sớm, đương nhiên là đang cực lực phản đối: “Con đừng có mơ!”
Bên trong phòng bệnh còn có hai người đàn ông khác, Phương Thành ở cạnh bên giường cùng Vạn Dục Ninh, còn Tưởng Viễn Chu đang đứng trước cửa sổ.
Cổ tay của Vạn Dục Ninh đã được xử lý kịp thời, còn nơi trái tim thì đã có một vết rạn khó có thể lành lại.
Mấy ngày gần đây, cô vô cùng hoảng loạn, đã thử gọi điện thoại cho Tưởng Viễn Chu nhưng anh không nghe.
Tối hôm qua, khó khăn lắm anh mới đồng ý gặp cô, không ngờ anh lại đưa cả Hứa Tình Thâm tới cùng.
Ánh mắt Vạn Dục Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng đứng trước cửa sổ, hết lần này tới lần khác, mang theo quyết định chấm dứt tất cả và thất vọng đau khổ.
“Có lẽ là mọi người còn muốn ngăn cản con, con liền tự sát, một lần không được, vậy hai lần, ba lần!”
Nơi đáy mắt Tưởng Viễn Chu rõ ràng như có một ngọn sóng đang chuẩn bị cuộn trào mãnh liệt, vẻ sợ hãi lo âu như vừa trải qua một biến cố lớn. Lồng ngực anh phập phồng vài cái, suốt đêm không ngủ, trên nét mặt có vẻ mệt mỏi hiện lên rõ ràng.
“Được, đây là chính em nói. Không thành vấn đề, anh sẽ chọn ngày thay hai người, nơi tổ chức lễ đính hôn anh cũng thuê.”
“Viễn Chu!” Vạn Hâm Tăng vội vàng mở miệng. “Mấy đứa đừng có nóng vội…”
Tưởng Viễn Chu ngắt lời Vạn Hâm Tăng: “Nếu ai dám ngăn cản, giống như là đối nghịch với nhà họ Tưởng. Bác Vạn, bác làm vậy mà không nghĩ tới sự an toàn con gái mình sao?”
Người đàn ông đi về phía trước được hai bước, ánh mắt nhìn sang hướng Vạn Dục Ninh, chút tình cảm cuối cùng nơi đáy mắt bị đập vỡ tan, chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách.
“Vạn Dục Ninh, còn nữa, có một câu em hãy ghi nhớ cho thật kỹ, từ nay về sau không được tìm tôi khóc lóc náo loạn, em là gì của tôi chứ? Tôi sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm dọn dẹp tàn cuộc do em gây ra nữa.” Tưởng Viễn Chu nói xong, bỏ lại mọi người bước nhanh đi ra ngoài.
Hứa Tình Thâm liếc nhìn xung quanh, cô sợ có người cho là cô đang cố gắng nghe trộm, cô xoay người đi thật nhanh tới phía cửa thang máy.
Vừa bước chân vào thang máy, vừa lúc Tưởng Viễn Chu mở cửa đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm chọn đại một con số, ấn đi xuống tầng trệt, sau đó giơ tay lên ấn nút đóng cửa.
Đầu ngón tay nhấn nhấn vài lần nhưng cánh cửa vẫn không đóng lại, cho đến khi Tưởng Viễn Chu đi tới trước mặt, cô mới phát hiện ra là cô vẫn nhấn nút mở cửa.