Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 478: Chương 478: Cục dân chính, cô và anh “oan gia ngõ hẹp”




Editor: Yuè Yīng

“Cũng không biết ngày mai thời tiết thế nào.” Hứa Phương Viên phủi phủi ống quần. “Nếu không thì cũng có thể về sớm một chút.”

“Sư phụ, chúng ta có thể trở lại khách sạn nghiên cứu phương án thiết kế, cũng không lãng phí thời gian mà.”

Hứa Phương Viên cười một cái, nói: “Ta là nhớ thương sư mẫu của con, nếu không phải là sợ sức khỏe bà ấy không chịu được, ta nhất định sẽ đưa bà ấy đi cùng.”

Hứa Lưu Âm hiểu rõ, khóe miệng dần nhếch lên, có người lo lắng cho mình, cảm giác thật tốt.

Mục Kính Sâm đứng ở trên ban công lầu hai, đưa mắt nhìn lại, chiếc xe kia đã đi xa.

Bên trong đang ngồi là nhà thiết kế lâm viên mà Nguyễn Noãn mời tới phải không?

Đôi mày kiếm khẽ nhăn, thấy làn mưa tầm tã phủ xuống nóc xe của mình chỉ trong thoáng chốc.

Anh nghĩ đến chuyên ngành Phó Lưu Âm theo học trước đây, trận mưa này, khiến trái tim anh càng trở nên khó chịu, dường như trong lòng có một tảng đá lớn đè nặng, trong đầu anh xuất hiện các hình ảnh khiến trái anh chi chít những vết thương. Hạt mưa rơi vào lan can hắt lên trên người anh, không bao lâu, trên người anh ướt nhẹp.

Mục Kính Sâm trở lại phòng trong, để cuốn sách trong tay đặt lại trên giá sách.

Dưới lầu, người đàn ông rót cho anh một chén trà mang lên lầu, tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng anh ở thư phòng.

“Sếp Mục, uống trà nóng đi.”

Mục Kính Sâm ngồi ở trước bàn làm việc, có chút xuất thần, cho tới khi tách trà nóng được đặt xuống bên tay anh.

Anh liếc nhìn, hỏi: “Anh là do Nguyễn Noãn mời tới?”

“Đúng vậy, có đôi khi cô Nguyễn mua đồ, thời gian giao hàng tới, bên này cần phải có người nhận.”

Mục Kính Sâm liếc nhìn ngoài cửa sổ.

“Hai nhà thiết kế lâm viên kia là người ở đâu?”

“Nghe nói mời tới từ Tô Châu, rất nổi tiếng ở phương diện này, không ít nhà vườn gia đình đều là vị tiên sinh kia thiết kế, ông ấy còn dẫn theo cô học trò trẻ tuổi tới nữa.”

“Vậy sao?” Mục Kính Sâm lại liên tưởng tới Phó Lưu Âm lần nữa, nếu là có may mắn như vậy, nếu như những chuyện kia không xảy ra, anh cũng có thể cho tìm cho cô một sư phụ, để cho cô tốt nghiệp là có thể bắt đầu những thiết kế của mình…

Nhưng mà, tất cả những điều tốt đẹp chỉ là mơ tưởng mà thôi.

Mục Kính Sâm đặt tay bên chén trà, người đàn ông đứng trước bàn nói: “Sếp Mục, cô Nguyễn lập tức tới ngay.”

Bàn tay Mục Kính Sâm khựng lại.

“Mưa lớn như thế, cô ấy tới đây làm gì?”

“Lúc nãy cô ấy gọi điện thoại tới, biết anh ở đây…”

Huyệt Thái Dương của Mục Kính Sâm căng lên, thực sự là một phút cũng không được yên bình, anh đứng dậy.

“Tôi còn có chút việc, đi trước.”

Người đàn ông giật mình.

“Sếp Mục, mưa lớn như thế…”

Đúng vậy, mưa lớn như thế, anh cũng không muốn đi, nhưng càng không muốn ở lại đây.

Mục Kính Sâm nhấc lên chân đi ra khỏi thư phòng, đi xuống lầu rất nhanh, người đàn ông kia vội vã đi theo phía sau, muốn lấy ô cho anh.

“Sếp Mục, chờ đã.”

Anh đã đi ra ngoài rồi, bước được mấy bước thì trên đầu, trên vai đều ướt, anh bước nhanh tới trước xe, mở cửa xe ngồi vào.

Mục Kính Sâm phát động động cơ, sau đó thắt dây an toàn, trên kính chắn gió đằng trước toàn nước mưa chảy siết, cơ bản là anh không thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Bàn tay Mục Kính Sâm run run mở cần gạt nước, trong lòng anh có chút sợ hãi, lúc này, anh rất rất muốn phải nhanh chóng về nhà, hoặc có lẽ có thể mau quay về sân huấn luyện.

Anh không nghĩ tới bỗng nhiên mưa lớn như thế, trái tim của anh càng lúc càng hoảng hốt, Mục Kính Sâm dẫm hướng chân ga, chiếc xe lao ra ngoài.

Trời mưa xuống, trên cũng không dễ đi, trên làn đường dành cho xe máy cũng có cả những người đi xe điện hoặc người đi qua đường bước đi vội vã. Họ mặc áo mưa hoạc che ô, không hề để ý tới hai bên, dường như quên cả nhường đường.

Tài xế nhà họ Tưởng lái xe rất ổn, tốc độ xe chầm chậm, anh ta dẫm phanh trước đèn tín hiệu.

“Sư phụ, sắp tới giờ ăn cơm, nếu không thì ăn ở bên ngoài đi?”

Hứa Phương Viên nhìn cô, nói: “Có phải con thèm ăn thứ gì hay không?”

“Không phải ạ…”

“Sao bày đặt vậy, không ăn ở khách sạn?”

Hứa Lưu Âm tỏ ra biểu tình bị người khác biết tỏng trong lòng nghĩ gì.

“Thật ra là con muốn mời sư phụ ăn bữa cơm.”

“Con có tiền sao?”

“Con theo sư phụ lâu như thế, có đôi khi vẽ bản thảo, sư mẫu nói con có biện pháp tốt, thưởng cho con.”

Hứa Phương Viên bật cười: “Sư mẫu của con chuyên quản lý tiền, nhìn xem, ta còn chưa khen con mà bà ấy đã đem tiền của ta thưởng cho con rồi.”

“Sư phụ, sư phụ là người Tô Châu, khẳng định là chưa ăn qua đặc sản Đông Thành, con đưa sư phụ đi.”

“Được, thịnh tình không thể chối từ, ngày hôm nay khó có được lúc rảnh rỗi, ta đi vài vòng với con.”

Hứa Lưu Âm nghe vậy, vội vàng nói với tài xế phía trước.

“Tới đường Đông Hà, bên đó có một quán ăn vặt trong nội thành.”

“Được.”

Mục Kính Sâm lái xe từ một con đường khác đi ra, không lâu sau sau, hai chiếc xe chỉ cách nhau hơn mười thước đi cùng trên một con đường.

Hứa Lưu Âm và Hứa Phương Viên đang nói chuyện, sẽ không chú ý tới bên ngoài.

Tài xế nhìn một chút nói: “Mưa này, nhất thời không ngừng được, để tôi cố tìm một bãi đậu xe dưới hầm.”

“Tốt lắm, làm phiền anh.”

Trời mưa khá lớn, cần gạt nước mở với tốc độ nhanh nhất, có vẻ như cũng không ngăn được màn mưa chảy xuống ào ào. Mục Kính Sâm dừng ở trước đèn tính hiệu, sau khi đèn vàng nhảy lên đèn đỏ, lồng ngực anh buồn bực tắc nghẹn, bàn tay cầm tay càng túm chặt hơn, nơi thái dương rịn ra một lớp mồ hôi, sau khi Phó Lưu Âm chết, rõ ràng là anh có nỗi ám ảnh trong lòng. Lúc này anh ngồi ở bên trong xe, giống như là bị vây kín dưới đáy nước, trên người ướt đẫm, là bởi vì nước sông dìm anh xuống, anh thấy nước mưa chảy xuôi trên tấm kính, đó chính là nước sông, khi ấy chính Phó Lưu Âm bị nhốt ở đáy sông y như vậy. Bàn tay Mục Kính Sâm càng lúc càng run rẩy, hô hấp cũng dồn dập, anh có cảm giác tấm kính sẽ lập tức vỡ nát, nước sông cuộn trào mãnh liệt xông vào nhấn chìm anh, rồi cuốn anh xuống tới đáy. Anh cảm thấy lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt lại, cắn mu bàn tay của mình, bỗng nhiên giơ nắm đấm nện mạnh vào trên tay lái. Thậm chí anh còn nghĩ, khi Phó Lưu Âm bị chìm xuống đáy sông, có thể vẫn còn chút ý thức hay không?

Có khả năng cô mắt mở trừng trừng nhìn mình bị chết chìm hay không?

Phía sau truyền đến tiếng còi vang ầm ĩ, Mục Kính Sâm nhìn ra phía ngoài, cảnh tượng và xe cộ bên ngoài toàn bộ mơ hồ. Cảm giác sợ hãi này vẫn quanh quẩn ở bên người anh, không xua tan được, Mục Kính Sâm dẫm chân ga, chiếc xe chợt lao về phía trước.

Bỗng nhiên anh không khống chế được tay lái, chiếc xe xiêu vẹo lao về phía trước, thiếu chút nữa thì đụng vào xe bên cạnh. Mục Kính Sâm cũng không biết là xảy ra chuyện gì, anh chỉ biết mình vô cùng hoảng hốt, anh chỉ có thể liều mạng cầm lấy tay lái.

Nửa năm qua, anh cũng gặp rất nhiều lúc trời mưa, nhưng anh đều né tránh. Mục Kính Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này không có nơi có thể đỗ xe, anh muốn lái đến một con đường, tìm một cửa hàng đi vào ngồi một chút.

Xe của anh đi với tốc độ rất nhanh, gần như là lao như bay về phía trước.

Hứa Lưu Âm mở máy tính xách tay xem, Hứa Phương Viên liếc nhìn.

“Ở trên xe đừng xem.”

“Không có việc gì, dù sao cũng không trò chuyện.”

Lúc này, xe của Mục Kính Sâm như ngựa hoang dứt dây cương đang bay về phía trước, không khống chế được, nó xuất phát từ nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng Mục Kính Sâm. Xe của anh lướt qua xe của nhà họ Tưởng, thiếu chút nữa thì đâm vào, còn kém cùng lắm là vài chục cm nữa thôi. Khó khăn lắm hai chiếc xe mới chạy song song bình thường được, Mục Kính Sâm lái với tốc độ rất nhanh, lúc tài xế nhà họ Tưởng muốn đánh tay lái qua, xe của Mục Kính Sâm đã sớm lao vút lên về phía trước.

Tài xế lại càng hoảng sợ hơn.

“Người này bị sao vậy chứ? Trời mưa to mà lái xe với tốc độ như vậy, quả thực là muốn chết.”

Lái xe trên đường, dù sao cũng có lúc gặp phải những kẻ không tuân thủ quy tắc giao thông, Hứa Lưu Âm cũng không để tâm.

Cô cúi đầu nhìn sơ đồ phác thảo mình vừa vẽ, cách đó không xa, bất chợt truyền đến tiếng phanh xe kịch liệt, thanh âm kia như xé rách màng nhĩ của người ta, chói tai không gì sánh được, tài xế nhà họ Tưởng liếc nhìn ra phía ngoài.

“Hai người xem, người như thế mà lái xe sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.”

Mục Kính Sâm thiếu chút nữa thì đâm vào người qua đường, anh vô thức dẫm phanh lại, nhưng người đi đường này sợ đến nỗi đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.

Mục Kính Sâm đưa tay lau mặt, cả người anh toát ra toàn mồ hôi lạnh.

Xe của nhà họ Tưởng đi ngang qua xe của anh, khi gặp thoáng qua, Hứa Lưu Âm ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra tai nạn sao?”

Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, đáp: “Xem kiểu như là thiếu chút nữa đâm vào người.”

Từ trước đến nay Hứa Lưu Âm cũng không phải người thích hóng hớt, liếc nhìn lại không thấy rõ chiếc xe kia, cô cũng không thể quay đầu xem nữa.

“Lái xe cứ từ từ là ổn nhất.”

Mục Kính Sâm đẩy cửa xe ra bước xuống phía dưới, nghe thấy người đi đường ngồi dưới đất gào khóc, anh mặc kệ hạt mưa rơi xuống trên người mình, rất nhanh, nước mưa khiến tầm mắt của anh mơ hồ, anh cảm giác mình chìm đến đáy nước, đã không thể thở nổi.



Hứa Lưu Âm đưa Hứa Phương Viên đi ăn cơm trưa xong, quay trở lại khách sạn Quốc tế.

Hứa Phương Viên ở trong phòng suy nghĩ về phương án thiết kế, Hứa Lưu Âm nằm ở trên giường, cô muốn ngủ, lại lật qua lật lại không ngủ được.

Sau khi trở lại Đông Thành, cô muốn đi gặp Phó Kinh Sênh, thế nhưng liệu cô nên lấy thân phận đi gặp anh đây?

Ngoài phòng truyền đến tiếng chuông cửa, Hứa Lưu Âm đứng dậy quá, tới mở cửa ra.

Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài.

“Âm Âm.”

“Chị, sao chị lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Hứa Tình Thâm đi vào, đáp: “Chiều hôm nay chị nghỉ.”

“Chị, khi nào chị và Tưởng tiên sinh đi đăng ký?”

“Mồng tám.”

Hứa Lưu Âm dẫn Hứa Tình Thâm đi vào trong.

“Thật tốt quá, ngày hôm nay đã là mồng năm rồi?”

“Đúng vậy….” Hứa Tình Thâm ngồi vào sô pha. “Đến lúc đó em cùng đi chứ, chị cũng mang cả Duệ Duệ và Lâm Lâm đi cùng.”

“Được, đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của chị, em nhất định phải đi.”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn người phụ nữ đối diện, cô đưa tay ôm lấy chân của mình.

“Âm Âm, em có muốn gặp anh trai em không?”

“Có thể chứ?” Hứa Lưu Âm vội vàng hỏi.

Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động của mình từ trong túi xách ra.

“Nửa năm qua tới nay anh trai em vẫn ngủ mê man, kỳ thực thì cho dù em tới gặp… Cũng không thay đổi được gì.”

“Em hiểu rõ.”

Hứa Tình Thâm mở điện thoại di động, đưa điện thoại di động về phía Hứa Lưu Âm.

“Đây là chị bảo người ta chụp, em xem một chút.”

Hứa Lưu Âm run rẩy nhận lấy, trong hình, Phó Kinh Sênh vẫn nằm ở trên giường bệnh không nhúc nhích như cũ, dáng vẻ hoàn toàn như là đang ngủ, hô hấp trầm ổn, tóc cũng được cắt gọn gàng, chỉ là không mở mắt mà thôi.

“Âm Âm, bây giờ em mang một thân phận mới, vừa mới quay về Đông Thành, nhẫn nhịn thêm, được không?”

“Chị, em biết chị là vì tốt cho em.” Hứa Lưu Âm khẽ lau khóe mắt. “Chị yên tâm, em không đi, em sẽ không mạo hiểm một cách vô ích.”

Hứa Tình Thâm biết yêu cầu như vậy đối với Hứa Lưu Âm mà nói, rất khó, nhưng con người sống trên cõi đời này, vào thời khắc bắt buộc phải lựa chọn, nếu cô muốn có được những ngày yên ổn, nhất định phải như vậy.

“Nhà họ Mục bên kia… Dù sao thì lần này trở về Đông Thành cũng không ở lâu… Nhưng cho dù là có gặp được, chị tin tưởng em cũng có thể xử lý tốt.”

“Phải….” Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, khẽ gật đầu. “Em không biết nhà họ Mục, càng không quen bất cứ người nào nhà họ Mục.”

“Tốt lắm.”

Hứa Tình Thâm trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, nghe được tiếng nói chuyện bên trong phòng khách truyền đến. Thanh âm ríu ra ríu rít của Lâm Lâm là rõ ràng nhất: “Cho con, cho con —— “

Hứa Tình Thâm đi vào, thấy Tưởng Viễn Chu cầm trong tay chiếc váy lưới, đang trêu chọc Lâm Lâm.

“Để ba ba thay cho con, thay xong chúng ta liền biến thành tiểu công chúa có được hay không?”

“Con muốn, cho con…”

Lâm Lâm không thoát khỏi sự mê hoặc của chiếc quần lụa mỏng, đều muốn nhào tới đoạt lấy.

Hứa Tình Thâm không nhịn được cười, nói: “Đang làm gì vậy?”

“Mồng tám đi đăng ký, hôm nay anh mua mấy bộ quần áo mới cho bọn nhóc.”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn sô pha, đây nào phải mấy bộ quần áo như Tưởng Viễn Chu chứ, rõ ràng là đem hết những bộ cánh thời trang trẻ em trong cửa hàng về rồi còn gì?

Cô tiện tay cầm lên một chiếc.

“Tưởng Viễn Chu, anh cũng quá xa xỉ, quần áo của bọn trẻ mua đơn giản là được…”

Tưởng Viễn Chu lôi cái váy trong tay cô lại.

“Con của Tưởng Viễn Chu, sao có thể ăn mặc đơn giản chứ?”

“Thế nhưng rất lãng phí…” Hứa Tình Thâm có chút đau đầu, cô ngồi vào bên cạnh người đàn ông, cầm mác lên xem, thấy giá in trên đó là năm con số, Hứa Tình Thâm gần như rớt cằm tới nơi.

“Ngày hôm nay anh tiêu hết bao nhiêu tiền?”

“Không hạch toán, anh chỉ ký một chữ thôi.”

Hứa Tình Thâm nhíu mi.

“Anh nuông chiều Duệ Duệ và Lâm Lâm thành thói quen như vậy từ nhỏ, lớn lên làm sao như vậy được?”

“Anh lại muốn tu dưỡng thói quen như thế, anh không thể để con gái của mình sau này chỉ cần một cái váy là có thể bị người ta lừa đảo, bảo bối của anh, những người đàn ông như vậy đừng mơ động tới nó.”

Hứa Tình Thâm không nói gì, Lâm Lâm rõ ràng thích chiếc váy lưới trong tay Tưởng Viễn Chu, cô nhóc ôm một góc váy không chịu buông tay.

Tưởng Viễn Chu biết ánh mắt con gái của mình không tồi, đây chính là mẫu hot nhất của một thương hiệu cao cấp trong năm nay, tổng cộng chỉ sản xuất vài chiếc, đều được lưu hành nội bộ. Người đàn ông cúi người xuống, dùng ngón tay chỉ chỉ gò má của mình.

“Hôn ba ba một cái thì ba ba cho con.”

“Cho con, cho con.” Lâm Lâm cũng giằng co với anh, cố sức nắm kéo.

“Kéo nữa là hỏng đó, nào, hôn một cái.”

Hứa Tình Thâm thực sự không nhìn nổi dáng vẻ này của Tưởng Viễn Chu, đây rõ ràng là mua chuộc, thật ra lần nào dùng chiêu này cũng được, có đôi khi còn áp dụng với cả cô.

Tưởng Viễn Chu ghé mặt tới bên Lâm Lâm, chỉ thiếu mỗi chuyện con bé có chụt chụt cái nào hay không.

“Tới đây, hôn một cái.”

Lâm Lâm túm lấy Tưởng Viễn Chu, không muốn hôn nhưng lại muốn có chiếc váy xinh đẹp này, mở đôi mắt to tròn liếc nhìn Hứa Tình Thâm, tựa như có chút tủi thân, thế nhưng không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp.

Cô nhóc chu cái miệng nhỏ nhắn tiến lên phía trước, vừa muốn hôn lên mặt của Tưởng Viễn Chu, lại không ngờ Duệ Duệ lại giơ tay ra.

Cậu nhóc đưa bàn tay của mình tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, nụ hôn của Lâm Lâm đặ ngay trên mu bàn tay Duệ Duệ.

Tưởng Viễn Chu nhìn, kéo bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ ra, quay sang nói với Hứa Tình Thâm: “Lúc này có đủ tang chứng vật chứng nhé, em nhìn thấy chưa?”

“Thấy cái gì?” Hứa Tình Thâm không hiểu.

“Anh là ba ruột Lâm Lâm, em nhìn hành động của Duệ Duệ đi…”

Hứa Tình Thâm nhìn về phía hai đứa nhóc, không khỏi bật cười: “Chuyện này rất bình thường mà, ngày nào chúng cũng chơi với nhau, ngủ cũng ngủ cùng một chỗ, nhất định là Duệ Duệ yêu thích Lâm Lâm, nó không muốn Lâm Lâm hôn anh, cũng bình thường.”

“Không bình thường.” Tuy Tưởng Viễn Chu nói như vậy, lại buông lỏng bàn tay nhỏ bé của Duệ Duệ ra.

Lâm Lâm lại bắt đầu túm chiếc váy của mình, Tưởng Viễn Chu nhíu mày.

“Nó là con gái của anh, người đàn ông yêu nhất phải là anh.”

“Không nhất định sẽ thế, tương lai nó sẽ có chồng của mình, còn có con của mình, nhiều lắm là anh xếp hạng sau mấy bậc.”

Tưởng Viễn Chu cúi xuống lần thứ hai, chỉ chỉ gò má của mình.

“Lâm Lâm ngoan, hôn một cái.”

Bên cạnh, Duệ Duệ tiến lên một bước, đôi mắt nhỏ thông minh cứ nhìn Tưởng Viễn Chu, có cảm giác như đang nhìn chằm chằm.

Lâm Lâm muốn mau chóng lấy được váy, cô nhóc nhìn sang Duệ Duệ, dường như nghĩ cậu bé có chút không vui, nhưng Lâm Lâm là ai chứ, Thiên tài nhỏ đó nha. Cuối cùng cô nhóc cũng có thể tìm được biện pháp giải quyết tốt nhất, Lâm Lâm vươn tay cánh tay ôm chầm lấy Duệ Duệ, hôn một cái trên mặt cậu nhóc, sau đó trở lại trước mặt Tưởng Viễn Chu, kiễng chân lên hôn một cái trên mặt Tưởng Viễn Chu rất nhanh.

Lần này đã được chưa, trấn an được một người, mục đích cũng đạt được.

Lâm Lâm hôn Tưởng Viễn Chu xong, tràn đầy khí khái.

“Cho con, cho con.”

Tưởng Viễn Chu cũng không thể nói mà không giữ lời, anh khẽ buông tay, Lâm Lâm vui vẻ ôm váy đi tới trước mặt Duệ Duệ.

Tưởng Viễn Chu đưa tay kéo Hứa Tình Thâm vào lòng, Hứa Tình Thâm cười khẽ: “Muốn tìm kiếm sự an ủi từ em sao?”

“Tình Thâm, em sẽ chính thức trở thành vợ của anh.”

Hứa Tình Thâm cười nói: “Ừm, đây cũng không phải là bí mật gì.”

“Anh rất kích động.”

“Không phải anh đã có giấy chứng nhận giả sao?”

Tưởng Viễn Chu buồn cười: “Vậy có thể là giống nhau sao?”

Hai người nói lời yêu thương, Lâm Lâm và Duệ Duệ cũng nhìn thấy, có một từ là mưa dầm thấm đất – thường nghe thấy nên cũng bị ảnh hưởng, Duệ Duệ nhìn hai người chằm chằm, thấy bọn họ dựa đầu vào nhau, mặt áp mặt, cậu nhóc ôm Lâm Lâm, cũng học theo dáng vẻ của Tưởng Viễn Chu.



Khi Mục Kính Sâm về đến nhà, rất nhếch nhác, vô cùng nhếch nhác. Toàn thân anh đều ướt đẫm, cũng không lái xe, xe bị anh bỏ lại trên đường, anh cũng không quan tâm có thể bị xe tải kéo đi hay không, anh tiện tay chặn một chiếc xe taxi về nhà.

Bà Mục thấy bộ dạng này của anh, thấy kinh sợ.

“Kính Sâm, con xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, mắc mưa mà thôi.”

“Không phải con lái xe đi sao?”

Mục Kính Sâm không muốn nói chuyện nhiều, vừa lúc Mục Thành Quân cũng từ bên ngoài vào, hắn thay giầy, liếc nhìn Mục Kính Sâm.

“Em nhảy sông à?”

Bà Mục nghe nói như thế, tức tới nỗi không có chỗ trút giận, đưa tay chỉ thẳng mặt Mục Kính Sâm.

“Con lại đi tìm Phó Lưu Âm có đúng hay không? Còn nhảy sông nữa?”

Vốn dĩ câu nói của Mục Thành Quân là câu nói đùa, không ngờ bà Mục lại tưởng thật, nhưng nhìn lại bộ dạng của Mục Kính Sâm, thật sự giống như thế.

“Mẹ, mẹ nghĩ linh tinh gì vậy?”

Mục Kính Sâm lạnh đến nỗi run lên: “Con không mang ô, đột nhiên có trận mưa này, nên mới lâm thành như vậy.”

“Mau đi tắm nước nóng, thay quần áo đi.”

Mục Kính Sâm lên lầu, tắm rửa thay quần áo, lúc xuống lầu, anh nghe thấy tiếng nói chuyện của Nguyễn Noãn: “Con nghe bên nhà mới nói Kính Sâm đi rồi, con đoán chắc là anh ấy về nhà…”

“Đúng vậy, lúc trở lại cả người mắc mưa.”

“Mẹ, con vào bếp nấu cho anh ấy bát canh gừng.”

“Không cần, con dặn người giúp việc là được rồi…”

Nguyễn Noãn đang nói chuyện đã đứng lên.

“Không sao, rất đơn giản, để tự con làm.”

Lúc cô ta đi về phía phòng bếp, thấy Mục Kính Sâm đang xuống lầu, Nguyễn Noãn dừng bước.

“Sư huynh, anh uống thuốc cho khỏi cảm, phòng ngừa vẫn hơn.”

“Nguyễn Noãn, mồng tám đi đăng ký, sao con còn gọi Kính Sâm là sư huynh?”

Nguyễn Noãn có chút ngượng ngùng: “Mẹ, con… Nhất thời con không sửa được.”

“Sau này, nó sẽ là chồng con.”

Khuôn mặt tươi cười của Nguyễn Noãn ửng hồng hoàn toàn.

Trái tim Mục Kính Sâm bỗng chốc chìm xuống tới đáy cốc, từ đó cho tới nay lúc nào anh cũng ngây ngây ngô ngô, mãi đến khi bà Mục nói ra hai chữ ông xã, anh hoảng hốt như chính mình đang ở một nơi tràn đầy băng tuyết bị người ta đổ lên đầu một thùng nước đá. Hóa ra cuộc hôn nhân mà anh đồng ý, nó không chỉ là một tờ giấy mỏng tang, mà nó còn có thể khiến thân phận của cô ta cũng hoàn toàn thay đổi. Từ nay về sau, Nguyễn Noãn sẽ trở thành mợ hai nhà họ Mục, cô ta có quyền gọi anh một tiếng “ông xã”.

Mục Kính Sâm ngồi vào sô pha trước mặt, Nguyễn Noãn vội vàng đi vào bếp.

Cô ta là thiên kim nhà họ Nguyễn được nuông chiều từ nhỏ, tuy rằng nhà họ Nguyễn không có nhiều người giúp việc giống như nhà Mục, nhưng cũng có bảo mẫu, chưa bao giờ phải để Nguyễn Noãn động tới công việc trong nhà bếp.

Nhờ sự giúp đỡ của người giúp việc mới làm xong bát canh gừng, múc ra ba bát, dùng một cái khay bưng đi ra ngoài. Nguyễn Noãn đưa cho bà Mục một chén, còn lại hai chén chia cho Mục Thành Quân và Mục Kính Sâm.

“Mẹ, anh cả, hai người cũng uống đi, thời tiết này dễ bị cảm, xua tan lạnh.”

“Nguyễn Noãn, con thực sự chu đáo.” Bà Mục mừng rỡ không thôi, tiếp nhận chén canh gừng kia.

Mục Thành Quân nhìn cũng thèm nhìn.

“Tôi không uống thứ mùi kỳ quái này.”

“Anh cả, cái này thì có gì kỳ quái chứ?”

“Mùi vị vừa cay lại vừa ngọt, tôi thà uống thuốc còn hơn.”

“…”

Mục Kính Sâm cũng không uống, Nguyễn Noãn đưa bát canh đến bên tay anh.

“Sư huynh.”

“Cơ thể của anh, tự anh rõ ràng nhất, không cần uống thứ này.”

Nguyễn Noãn mím chặt môi, bà Mục không muốn cô ta chịu tủi thân.

“Kính Sâm, đây là tấm lòng của Nguyễn Noãn.”

“Con lên lầu ngủ một lát, hiện tại cũng không đói, lúc ăn cơm không cần gọi.”

Mục Kính Sâm đứng dậy, Nguyễn Noãn miễn cưỡng cười.

“Không sao, thân thể sư huynh khá tốt, sẽ không dễ sinh bệnh như thế.”

“Thật đáng tiếc, rốt cuộc tay nghề của cô tốn công vô ích rồi.” Mục Thành Quân ở bên cạnh nói xa nói gần.

Có đôi khi Nguyễn Noãn thực sự không hiểu nổi, theo lý mà nói cô ta không có ân oán gì với Mục Thành Quân, nhưng lúc nào trong câu nói của hắn cũng mang hàm ý khác để xỉa xói cô ta, đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trong lòng Nguyễn Noãn biết rõ, nếu muốn đứng vững ở nhà họ Mục, cô ta không chỉ phải lấy lòng bà Mục, còn phải lấy lòng Mục Thành Quân nữa.

Nguyễn Noãn khẽ cong khóe miệng: “Anh cả, anh xem Lăng Thời Ngâm mất tích lâu như vậy, anh cũng có thể suy nghĩ vì mình một chút chứ?”

Mục Thành Quân dường như cảm thấy có hứng thú: “Vậy cô nói thật ra một chút coi, tôi nên suy xét điều gì?”

“Chuyện nhà họ Tô, tôi cũng biết, Tô Thần mang thai đây cũng là chuyện tốt, nhưng luận bối cảnh gia đình, nhà họ Tô không xứng với nhà họ Mục.”

“Đây là đương nhiên…” Bà Mục tiếp lời. “Chỉ có điều nhà họ Tô cũng không dám có suy nghĩ như thế, đến lúc đó, chỉ cần ôm con về là tốt rồi, về phần nhà họ Tô… Tống cổ đi là được.”

“Mẹ, anh cả mang theo đứa bé, bên ngoài khó tránh khỏi sẽ có những lời đồn không hay, mẹ nghĩ xem, sau khi Lăng Thời Ngâm mất tích, anh cả thì có con…”

Bà Mục ngẫm nghĩ lại, thấy cũng đúng.

“Vấn đề này mẹ cũng nghĩ tới, hơn nữa lúc nào nhà họ Mục cũng tìm tới cửa, thực là đau đầu.”

“Mẹ, anh cả, không biết hai người còn nhớ bạn của con không? Có một lần cô ấy theo con tới nhà họ Mục, còn bị Lăng Thời Ngâm mắng té tát, có nhớ không?”

Bà Mục có chút ấn tượng thoáng qua.

“Nhớ, có chuyện gì vậy?”

“Con muốn giới thiệu cô ấy cho anh cả.”

“Cái gì?” Bà Mục giật mình.

Nguyễn Noãn khẽ cười, nói: “Người bạn kia của con rất ái mộ anh cả, điểm mấu chốt là, gia thế của cô ấy thanh bạch, gia cảnh cũng tốt, anh cả với Lăng Thời Ngâm cũng không thể kéo dài như vậy mãi, mà không phải Lăng Thời Ngâm đã mất tích rồi sao? Anh có thể đệ đơn lên tòa án, đơn phương ly hôn, hoặc có lẽ dùng mối quan hệ, làm được giấy chứng minh ly hôn…”

“Sau đó thì sao?” Mục Thành Quân nửa đùa nửa thật hỏi.

“Bạn của tôi không quan tâm tới chuyện trước kia, cô ấy cũng có thể coi đứa con của anh sau này trở thành con ruột của mình.”

Sắc mặt Mục Thành Quân không hề mảy may xao động.

“Tôi hiểu rồi, cô muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.”

“Anh cả, điều kiện của anh như vậy, rất xứng đôi.”

Bà Mục thấy cảm động: “Bạn của con tên gì?”

“Lục Lan Hân, tính tình cô ấy rất tốt, quan trọng là cô ấy có tình ý với anh cả.”

Mục Thành Quân cười nhạt: “Tốt với tôi như thế cơ đấy.”

“Đó là đương nhiên, sau này anh chính là anh cả của tôi, chúng ta là người một nhà.”

Mục Thành Quân cũng không muốn nhờ vả cô ta kiểu này, hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn Nguyễn Noãn chằm chằm.

“Thật sự muốn tốt cho tôi, vậy sao cô không tự đề cử mình cho tôi đi? Nhất định là nhà họ Nguyễn sẽ hơn hẳn so với nhà họ Lục kia, tôi cũng không có cảm thấy hứng thú với nhà họ Lục đó, chẳng qua là trong kinh doanh cần nhà họ Nguyễn hỗ trợ, nếu không…”

“Thành Quân!” Đột nhiên bà Mục ngắt lời Mục Thành Quân, bà ta tức giận đến nỗi lồng ngực hơi phập phồng, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Nguyễn Noãn nghẹn họng nhìn trân trối, hắn… Vừa nãy hắn đang trêu chọc cô ta sao?

Trêu chọc em dâu tương lai?

Nguyễn Noãn thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, miễn cưỡng nhếch miệng: “Anh cả, đừng nói đùa thế chứ.”

“Vậy cô cũng đừng nói đùa với tôi, con người của tôi từ trước đến nay không thích nói đùa!”

Mục Thành Quân đứng dậy, bỏ lại Nguyễn Noãn cùng bà Mục đi thẳng lên lầu.

Sắc mặt của Nguyễn Noãn thay đổi liên tục.

“Mẹ, thực sự là con vì tốt cho anh cả thôi…”

“Mẹ biết, mẹ biết, nhưng tính tình hai anh em nó rất quái đản, nhất là anh cả con, đừng chấp nhặt bọn chúng.”

Nguyễn Noãn thấy tủi thân, thực sự là ý tốt bị coi thành lòng lang dạ thú.



Hôm nay mồng tám, thời tiết sáng sủa, trong Hoàng Đỉnh Long Đình vô cùng náo nhiệt.

Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khách, Lâm Lâm và Duệ Duệ đều xuống lầu. Lâm Lâm mặc chiếc váy lụa màu trắng, đẹp y hệt như một búp bê, còn Duệ Duệ lại mặc bộ quần áo tây trang, mới có mấy tuổi thôi mà đã mang dáng dấp của Tưởng Viễn Chu, không uổng công một tay anh nuôi nấng.

Hứa Lưu Âm hào hứng tiến lên, ôm lấy Lâm Lâm.

“Công chúa nhỏ của chúng ta thật xinh đẹp, tới đây, cho dì hôn một cái.”

Hứa Tình Thâm cũng thay váy xong, Lão Bạch cũng đến rồi, đã thu xếp tài xế chờ ở cửa xong.



Cục dân chính.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu mỗi người ôm một đứa bé đi vào, bọn họ không thông báo cho người khác, nhà họ Hứa không biết bọn họ hôm nay đi đăng ký, Tưởng Đông Đình càng bị rơi vào quên lãng. Hứa Lưu Âm và Lão Bạch đi theo phía sau, kỳ thực so sánh với người khác, nhóm bọn họ cũng khá nổi bật rồi. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu tiến vào phòng nhỏ chụp hình, ký tên, nhìn hai bản giấy chứng nhận được đặt vào trong lòng bàn tay mình.

Ngón tay Tưởng Viễn Chu miết qua ba chữ phía trên.

“Hóa ra giấy đăng ký kết hôn là như vậy, thật nặng.”

Hứa Tình Thâm bật cười: “Bởi vì ý nghĩa này, sau này chúng ta đã thực sự là người một nhà.”

Lâm Lâm và Duệ Duệ ngồi trong ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người trên bục, Tưởng Viễn Chu cầm giấy đăng ký kết hôn, cất giọng nói thanh lạnh tuyên thệ: “Chúng tôi tự nguyện kết làm vợ chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi cùng nhau gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ trong hôn nhân…”

Hứa Tình Thâm lắng nghe, cô ngẩng đầu lên nhìn gò má của Tưởng Viễn Chu chằm chằm, cô chưa bao giờ biết, hóa ra hôn nhân lại có cảm giác thiêng liêng như vậy, đặc biệt những chữ này là từ chính miệng Tưởng Viễn Chu nói ra.

Cô nghe có chút ngây dại, say mê.

“Chúng tôi sẽ giữ vững lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ vững lời thề hôm nay!”

Đôi mắt Hứa Tình Thâm ửng đỏ, nhưng lúc này không cần cố nén nước mắt, Tưởng Viễn Chu nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cô.

“Hứa Tình Thâm, anh yêu em.”

Em yêu anh.

Nơi cổ họng cô khẽ cuộn lên, dường như muốn đáp lại, nhưng Tưởng Viễn Chu đã không kịp đợi.

“Hiện tại có thể hôn cô dâu.”

Bàn tay anh giữ chặt sau gáy cô, một tay kéo cô lại gần hơn, đặt nụ hôn nóng bỏng lên môi Hứa Tình Thâm.

Mặc dù chẳng bao giờ cô nói cô yêu anh, nhưng này vậy thì sao chứ?

Nụ hôn này như sâu hơn, dưới sân khấu, bỗng nhiên hai đứa nhóc bật cười khanh khách, Lâm Lâm dẫn đầu nhảy xuống khỏi ghế, chạy đi ra phía cửa.

Duệ Duệ chính là cái đuôi của cô nhóc, Hứa Tình Thâm liếc thấy hai đứa nhóc chạy tới cửa, sốt ruột đẩy người đàn ông trước mặt ra.

“Con, con…”

Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ chặn môi của cô lại, không để cho cô có cơ hội nói chuyện.

Bên ngoài còn có Lão Bạch và Hứa Lưu Âm, đương nhiên là Tưởng Viễn Chu không lo lắng bọn chúng sẽ chạy đi đâu xa, chỉ có điều chưa tới nửa phút, bên ngoài liền truyền đến tiếng “gà bay chó sủa”.

“Lâm Lâm, cái đó không thể đụng vào…”

“Lâm Lâm, đó là bồn hoa, không thể chạm…”

“Lâm Lâm, mực đóng dấu không phải son môi, đừng bôi lên miệng…”

Hứa Tình Thâm không khỏi nhếch khóe miệng, hai tay ôm lấy cổ của Tưởng Viễn Chu, đáp lại anh.

Lão Bạch ở bên ngoài vây bắt hai đứa nhóc đang chạy lung lung.

“Lâm Lâm, mau quay lại ngay, lau miệng!”

“Duệ Duệ… Con đừng học theo Lâm Lâm!”

Hai người trong kia đang làm gì vậy? Sao còn không ra chứ?

Hứa Lưu Âm từ toilet đi ra, liền thấy hai đứa nhóc chạy ra.

Cô muốn kéo Lâm Lâm lại, thế nhưng Lâm Lâm thấy được đồ chơi đẹp, lôi kéo Duệ Duệ chạy về phía trước.

Lão Bạch mệt mỏi thở hồng hộc: “Ai da, bộ xương già này của tôi cũng bị lăn qua lăn lại hỏng mất.”

Người phụ nữ không khỏi bật cười, hỏi: “Bọn họ đâu?”

“Ở bên trong…”

“Hãy để cho Tương tiên sinh đi ra quản đi, hai chúng ta không quản được.”

Hứa Lưu Âm nói, bước đi hướng cửa, lão Bạch vừa mới nói: “Không nên vào…”

Hứa Lưu Âm nhìn vào, thấy bên trong hai người kia đang ôm hôn nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong nháy mắt, xoay người muốn đi, sau khi suy nghĩ một chút, Hứa Lưu Âm xoay người đóng cửa lại cho họ.

Chả trách Lâm Lâm và Duệ Duệ muốn chạy, nếu đổi thành bất cứ người nào, sợ rằng cũng chịu không nổi cảnh buồn nôn như vậy.



Bên ngoài cửa Cục dân chính.

Mục Kính Sâm dừng xe xong, ngẩng lên nhìn, nhìn về phía tòa nhà cách đó không xa. Chỗ này anh đã tới một lần, khi đó là anh áp giải Phó Lưu Âm tới. Về phần thủ tục ly hôn của anh và Phó Lưu Âm, là luật sư ủy thác của nhà họ Mục tự xử lý.

Ngày hôm nay, cuộc sống như thế, vốn anh nên vui vẻ mới phải, nhưng trong lòng anh lại thấy trống rỗng, rất là khó chịu.

Nguyễn Noãn gọi điện thoại tới, như một câu thần chú đòi mạng, hỏi anh đã tới chưa.

Lần này Mục Kính Sâm không sai hẹn, anh ngắt cuộc gọi, thân thể dựa về phía, nhìn Cục dân chính chằm chằm tới mất hồn.

Cũng không lâu sau, Nguyễn Noãn lái xe đến.

Cô ta đẩy cửa xe ra xuống dưới, sửa sang lại làn váy, bộ váy màu đỏ này do cô ta đặc biệt lựa chọn, ngày hôm nay còn đi tạo kiểu nữa, ngày lành như thế, suốt đời chỉ có một lần. Nguyễn Noãn trang điểm kỹ càng, khuôn mặt như hoa đào, cô ta nhìn thấy xe của Mục Kính Sâm, bước đi tới.

Người đàn ông cũng xuống xe, Nguyễn Noãn thân mật khoác cánh tay anh.

“Chúng ta vào đi thôi.”

Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, theo cô ta đi vào.

Đăng ký rất thuận tiện, sau khi chụp hình, hai người tới trước quầy, đưa ảnh chụp và giấy tờ cần thiết cho nhân viên làm việc.

Nguyễn Noãn thấy trong lòng vô cùng lo lắng hồi hộp, cô ta còn mang theo bánh kẹo cưới đã mua từ trước, cô ta lấy bánh kẹo cưới ra, đưa cho nhân viên làm việc.

Đối phương cười híp mắt nhận lấy.

“Cảm ơn, chúc hai người trăm năm hòa hợp.”

“Cảm ơn.”

Sắc mặt Mục Kính Sâm không thay đổi, Nguyễn Noãn nhìn nhân viên làm việc nhập số liệu vào máy vi tính, cô ta chờ giờ khắc này đã quá lâu rồi.

Cô tacảm giác lòng bàn tay mình toát ra mồ hôi, nhân viên làm việc đưa cho họ hai tờ giấy khác nhau đặt lên quầy.

“Ký tên đi.”

“Xong chưa?”

“Ngay lập tức, giấy đăng ký kết hôn sẽ được đưa ra rất nhanh.”

Nguyễn Noãn kích động nhấc bút lên, viết tên của mình.

Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm tờ giấy kia, nhìn chằm chằm vào chỗ cần ký, anh cầm lấy cây bút, bắt đầu ký lên tờ giấy.

Vành mắt Nguyễn Noãn hơi đỏ lên, cô ta biết, một khi ba chữ Mục Kính Sâm viết xuống, bọn họ sẽ thực sự vợ chồng.

Chữ viết của người đàn ông có chút viết ngoáy, tựa hồ không yên lòng, sau khi viết hai chữ Mục Kính, chữ Sâm cũng hoàn thành được một nửa.*

(Mục Kính Sâm – 穆劲琛)

Cách đó không xa, một giọng nói truyền tới, tiếng trẻ con vui cười ồn ào càng ngày càng gần, Mục Kính Sâm cảm giác được chân của mình bị ai đó đụng phải hạ.

Lâm Lâm cũng không nghĩ tới bên này có người, cô nhóc ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Hứa Lưu Âm rất bội phục Lâm Lâm, cô nhóc nhỏ xíu vậy mà lại chạy nhanh như thế, cô đuổi theo ở phía sau, chạy từ nơi khúc quanh tới.

“Lâm Lâm, đừng chạy.”

Cây bút trong tay Mục Kính Sâm dừng lại trong giây lát, chẳng lẽ là anh đang nằm mơ sao, tại sao thanh âm này quen tai tới nỗi làm anh cảm giác mình dường như đang rơi vào trong giấc mộng?

Hứa Lưu Âm dừng bước, không tiến lên nữa, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn, bọn họ đứng ở trước cửa ô đăng ký kết hôn, bàn tay cô để xuôi bên người nắm chặt lại.

Cô không cần suy nghĩ cũng có thể biết, bọn họ tới đây kết hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.