Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 549: Chương 549: Cứu chồng




Edit: Dế Mèn

“Đi?” Vẻ trào phúng trong miệng Tân Thế Huân càng thêm rõ. “Mục phu nhân, bà xem vết thương trên mặt tôi này.”

Nói xong câu đó, Tân Thế Huân đi tới trước hai bước, chỉ vào dấu vết chỗ khóe miệng mình. “Đây là bị Mục Thành Quân đánh, nó là tới trả thù.”

“Không, thù của nhà họ Mục với nhà họ Tân đã sớm qua rồi.”

“Qua rồi?” Tân Thế Huân đi tới đi lui, cuối cùng dừng chân. “Chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu nhỉ? Hôm nay Mục Thành Quân tìm tới nhà họ Tân, không biết Mục phu nhân còn nhớ giao ước giữa chúng ta không?”

“Đương nhiên nhớ rõ.” Lúc nói ra lời này, giọng bà Mục có chút run lên.

Vừa rồi bà đẩy Tô Thần ra, là bà sợ Tân Thế Huân thấy Tô Thần, sẽ còn làm ra chuyện khác người nữa.

“Nếu thật là Thành Quân động thủ trước, vậy quả thật là nó không đúng, nhưng các ông cũng đâu xuống ta lưu tình, đúng không? Ông yên tâm, sau này tôi nhất định quản giáo nghiêm hơn, tuyệt sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa.”

Ánh mắt Tô Thần xuyên thấu tấm kính trông vào. Lời Tân Thế Huân nói mang theo sự bi ai và phẫn nộ vô cùng, truyền vào lỗ tai cô, “Quản giáo nghiêm hơn? Nếu bà biết quản giáo sớm, con gái tôi sẽ chết sao? Sẽ có chuyện hôm nay sao?”

Mục Thành Quân nghe vậy, nhúc nhích đứng dậy, “Khép cái miệng thối của ông lại.”

Người đàn ông đứng trước hắn tung một đấm vào bụng hắn, cũng đẩy hắn ngã xuống sô pha. Bà Mục nôn nóng mở miệng: “Đừng đánh nó!”

“Mục phu nhân, là Mục Thành Quân tới trả thù trước; cho nên, hôm nay chỉ cần nó vào nhà họ Tân rồi, thì tôi có quyền ra tay với nó mà bất luận sinh tử phải không?”

“Tân Thế Huân!” Khí thế của bà Mục không chút nào yếu đi. “Giết người là phải đền mạng, ông không suy xét cho mình, cũng phải vì vợ với con gái mình mà ngẫm lại.”

“Giết người thì đền mạng? Vậy Mục Thành Quân sao vẫn có thể yên lành mà tồn tại?”

Tô Thần nghe mấy người đối thoại, cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh hết đi. Cô cũng nghe ra ý tứ trong này: con gái lớn của nhà họ Tân, là vì Mục Thành Quân mà chết?

Ánh mắt Tân Thế Huân hướng về phía cửa, “Tôi biết nhà họ Mục các người vẫn có khả năng có trẻ con, nó nhất định tới rồi đúng không?”

Bà Mục hai tay nhịn không được mà nắm vào nhau, “Tuy ông mất một đứa con gái, nhưng tôi cũng thiếu chút nữa mất đi con trai. Tân Thế Huân, mọi người lui một bước không phải tốt hơn sao?”

“Bà là thiếu chút nữa mất đi, nhưng tôi là mất rồi.” Nụ cười lạnh nơi khóe miệng Tân Thế Huân càng lúc càng rõ ràng, “Chúng ta đừng lãng phí thời gian, đánh tiếp cho tôi, không được ngừng.”

Hai tên đàn ông cơ thể khoẻ mạnh tiến lên, mỗi tên đè một bên vai Mục Thành Quân. Một tên khác tiến lên, hắn vừa lúc chắn đi tầm mắt bà Mục, hắn vung tay đánh vào mặt Mục Thành Quân.

Mục Thành Quân cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn thốt rên một tiếng, tiếng rên này truyền vào tai bà Mục tương đương lấy mạng. Trong nháy mắt bà liền mất khống chế, “Dừng tay, dừng tay!”

Một người dù có trái tim như sắt, cũng sẽ không chịu được việc kẻ khác ra sức đánh con trai mình trước mặt mình.

Tân Thế Huân nắm chặt hai tay, “Đánh, dùng sức đánh!”

Từng việc Tô Thần đều xem thấy, lòng cô nóng như lửa đốt, lại không thể giúp chút gì. Mắt cô xẹt qua bốn phía, thấy được bức hình cô con gái lớn nhà họ Tân.

Trong nhà mỗi cái góc đều để đầy ảnh chụp của cô ấy. Tô Thần buộc bản thân bình tĩnh lại. Những nơi tầm mắt cô có thể trông tới có mấy bức ảnh, trên ban công để một giàn tre trồng hoa, tầng thức nhất của giàn hoa cũng đều là ảnh chụp cô gái kia.

Tô Thần vội vàng đứng dậy, ôm tất cả ảnh chụp đó trong tay. Lúc này cô cũng bất chấp sợ hãi, nếu người bên trong nói tiếp, Mục Thành Quân sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.

Giọng bà Mục kích động, kêu từng tiếng: “Dừng tay!”

“Ha ha ha!!!” Tân Thế Huân cảm thấy vui sướng vô cùng, bao nhiêu bi thương nhiều năm đọng lại như nhạt đi không ít.

Tô Thần từ trên ban công nhảy ra, đi một vòng quanh căn nhà. Tô Thần tới trước cửa sổ phòng bếp, cô nhón mũi chân, thò tay vào cửa sổ chống trộm, sau đó dùng sức ném đồ trong tay tới.

Loảng xoảng!

Thủy tinh rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang rất lớn. Tân Thế Huân đột ngột quay đầu lại nhìn nhìn, “Ai?”

Bà Tân ôm con gái vào lòng. Bà nhịn không được nhìn về phía phòng bếp. Bà buông lỏng tay ra, xoay người đi qua đó. Đi tới trước khung kính bị ném vỡ, bà vô cùng sợ hãi, khom lưng nhặt ảnh chụp lên thật cẩn thận.

Bà Tân bước nhanh quay lại phòng khách, hốc mắt ướt đẫm, giọng nói mang theo âm thanh run run vỡ vụn, “Nhất định là con gái, nó trở về rồi.”

Tân Thế Huân nhận lấy bức ảnh, sắc mặt khó coi đến cực điểm, “Nhiều năm như vậy nó đều không về, chẳng lẽ lại đúng lúc như vậy. Nó không nhìn Mục Thành Quân bị thương được hay sao?”

“Thế Huân, dừng tay đi, đừng đánh.”

Người đàn ông nắm chặt bức ảnh trong tay, “Nhất định có kẻ đang làm trò quỷ, hẳn là ở ngay bên ngoài. Đi bắt nó cho tôi!”

Mục Thành Quân đã đoán được là Tô Thần, một khi Tô Thần bị bắt được, chỉ e sẽ còn liên luỵ đến cô. Xương gò má người đàn ông đau kinh khủng, cả nhíu nhíu mày cũng không được, mấy tên kia không đánh hắn nữa. Tân Thế Huân cười đến tàn độc, “Vừa rồi đi cùng Mục phu nhân, hình như còn có người phụ nữ đúng không?”

Bà Mục trầm giọng trả lời, “Tôi tới đây một mình.”

“Tôi vẫn chưa tới nỗi già cả mắt mờ. Mục phu nhân, người đó là ai? Nhất định là con dâu của bà phải không?”

Bà Mục cắn chặt răng, “Tân Thế Huân, làm người đừng có quá phận.”

“Tôi cũng khá tò mò, thật muốn xem xem người phụ nữ kia có được một phần ngàn của con gái tôi không?”

Hai tên đàn ông đi ra ngoài. Trong toilet, bỗng nhiên truyền ra một tiếng loảng xoảng. Bà Tân bước nhanh qua, lúc đi ra, trong tay cầm một bức ảnh chụp khác.

“Dám động con gái tao, tìm chết rồi!”

Bàn tay Mục Thành Quân nắm lại, hắn cũng cảm thấy Tô Thần đang tìm chết, cô không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao? Đây là đang dẫn lửa tới người.

Hắn vội muốn đứng dậy, tên đàn ông trước mặt thấy thế, đẩy hắn ngã xuống sô pha.

Hai tên đã ra ngoài đi tìm, Mục Thành Quân lúc này như kiến bò trên chảo nóng, hắn nôn nóng không thôi. Nếu chỉ một mình bị nhốt ở đây, hắn thật sự sẽ không lo âu như vậy, hắn cái gì cũng không sợ, nhưng mà Tô Thần cô tới xem náo nhiệt gì vậy?

Mục Thành Quân lau khóe miệng, phụ nữ thật phiền toái.

Ném xong một bức ảnh, Tô Thần sau đó đặt hết khung hình trong tay vào trong tận góc tường. Cô bước nhanh chạy ra sân, cô biết gây ra động tĩnh lớn như vậy, đối phương nhất định sẽ tìm mình.

Tô Thần trước khi hành động đã xem kỹ, cô đi tới dưới một cây đại thụ, sau vài động tác liền bò lên. Cô đứng trên chạc cây, nấp mình sau lá cây xum xuê. Đừng hỏi cô vì sao bò lên cây đại thụ nhanh như vậy; đó còn không phải vì khi cô còn nhỏ, ba mẹ đã ném cô cho ông bà một thời gian, khi đó mấy cậu bạn hàng xóm đã dạy cô nghịch ngợm, leo cây thế này đều là chuyện nhỏ.

Chẳng qua chính Tô Thần cũng không ngờ, bản lĩnh này đến giờ thế mà vẫn chưa quên.

Hai tên đàn ông chạy ra, tìm một vòng bốn phía, nhưng không thu hoạch được gì.

Tô Thần nín thở tập trung tinh thần, không dám thở mạnh. Trong vườn nhà họ Tân có không ít đại thụ tươi tốt như vậy, ai cũng sẽ không ngờ cô trốn ở trên cây, cũng không có khả năng đi kiểm tra từng cây một.

Hai người kia không thu hoạch được gì, đành phải trở vào nhà.

Mục Thành Quân thấy bọn họ tay không mà về, trong lòng cuối cùng được thả lỏng. Sắc mặt Tân Thế Huân nháy mắt phủ kín mây đen, “Người đâu? Người đâu?”

“Bên ngoài không có ai cả, phỏng chừng chạy rồi ạ.”

“Phế vật!”

Tô Thần đứng trên cây, không xuống lập tức, hai mắt cô nhìn cánh cửa chăm chú. Trong nhà, Tân Thế Huân tức giận đến lồng ngực phát hỏa, “Đi tìm lại!”

Hai người đành phải xoay người ra ngoài. Tô Thần thấy bóng dáng bọn họ đi vào sân, cô thấy may là mình không có xuống ngay, cũng không biết tình huống trong nhà thế nào rồi. Cô biết mình không kéo dài được bao nhiêu thời gian nữa.

Hai tên đàn ông tìm tỉ ma tỉ mỉ ở ngoài một vòng, cũng đẩy lùm cây ra nhìn, nhưng vẫn không có thu hoạch.

Mấy người khác lưu tại trong nhà. Tân Thế Huân định thừa dịp xử lý Mục Thành Quân trước khi Mục Kính Sâm tới, nhưng mấy tên cao to kia thấy thế, lại không xuống tay nữa. Tân Thế Huân kích động lên tiếng, “Đánh đi, đánh cho tôi!”

“Tân tiên sinh, chúng tôi không muốn đụng tới tính mạng, chỉ sợ đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện.”

“Tôi đưa các cậu tiền, đừng quên, các cậu là tôi mướn tới.”

Bà Mục nghe thế, nói đúng lúc: “Phải, vì chút tiền như vậy không đáng. Huống hồ nhà họ Tân cho được, nhà họ Mục cũng cho được. Việc đã đến nước này, đây là việc giữa nhà họ Mục với nhà họ Tân, chúng tôi sẽ không truy cứu tiếp. Nhưng nếu đụng tới mạng người, nhà tôi còn có đứa út, con người nó từ trước đến nay không nói đạo lý, sau khi chịu thiệt thì không chỉ tìm các cậu tính sổ, chỉ sợ còn muốn tìm người nhà các cậu tính sổ.”

Tân Thế Huân tiến lên mấy bước, muốn tự mình xuống tay. Mục Thành Quân thấy thế, đứng dậy liền cho ông ta một quyền.

Hai người kia quay vào nhà lại, người vẫn không tìm ra. Bà Mục khẽ hạ giọng: “Tân Thế Huân, chuyện hôm nay cứ vậy bỏ đi. Con tôi tìm tới cửa, tôi nhận, trận đánh này tôi cũng thay nó nhận.”

“Mục Thành Quân hôm nay đừng nghĩ tới việc bước khỏi cánh cửa này!”

Ngoài nhà, Tô Thần từ trên cây tuột xuống. Cô quay lại chỗ góc tường, vạch bụi cỏ ra, bên trong còn mấy cái khung.

Ánh trăng chiếu vào ảnh chụp, khóe miệng cô gái nhàn nhạt cong lên. Tô Thần lúc này mới cảm thấy có chút sợ hãi, cô thả mấy tấm ảnh lại, “Thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý, nhưng tôi không thể nghĩ được cách nào khác.”

Cô cẩn thận đứng dậy, ở cổng nhà họ Tân bỗng nhiên truyền đến một tràng tiêng thắng xe. Tô Thần nhìn thấy Mục Kính Sâm đang từ trên xe xuống, cô cuối cùng đã thấy cứu binh. Tô Thần chạy nhanh tới.

Mục Kính Sâm dẫn người vào trong, thấy Tô Thần, bước chân anh hơi dừng lại, “Chị dâu.”

“Mẹ với Thành Quân đều ở trong.”

“Anh tôi không có việc gì chứ?”

“Bị thương.”

Mục Kính Sâm còn có thể cười được, “Bị thương không sao, chỉ cần còn sống là được.”

Cách thức nói chuyện của hai anh em này vĩnh viễn là như thế, tới thời khắc mấu chốt vẫn không quên bỏ thêm hai ba câu oán giận. Mục Kính Sâm bước nhanh về trước. Tới cửa, cửa bị đóng, anh duỗi tay đập thật mạnh vào cánh cửa, “Mở cửa!”

Bà Mục nghe được giọng của Mục Kính Sâm, sắc mặt cuối cùng được thả lỏng hoàn toàn.

Ánh mắt Tân Thế Huân bình tĩnh nhìn cánh cửa lớn kia. Tô Thần kéo Mục Kính Sâm qua, “Ban công có thể vào, đi với tôi.”

Tân Thế Huân nhìn xung quanh, nói với bà Tân: “Cửa sổ sát đất ban công khóa lại chưa?”

“Khóa rồi.”

Cô bé bên cạnh nghe vậy, bất an nâng nâng mí mắt lên. Vừa rồi con bé đi ra ngoài, nhưng không khóa trái lại, có điều đến lúc này, con bé không dám nói thật.

Tô Thần dẫn mấy người tới ban công. Mục Kính Sâm thả người một cái liền nhảy vào. Anh kéo cửa sổ sát đất ra, nghênh ngang đi vào.

Tân Thế Huân nhìn thấy mấy người, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, “Các người, các người!!!”

Mục Thành Quân lau khóe miệng, nhìn thấy Tô Thần theo ở sau. Ánh mắt Tân Thế Huân cũng rơi xuống trên người cô.

“Kẻ vừa rồi giả thần giả quỷ, là cô đúng không?”

Tô Thần không nói, vội bước mấy bước muốn tiến lên. Mục Thành Quân hơi kích động, mở miệng: “Đứng lại, đừng tới đây.”

Mục Kính Sâm cười nhạo, “Làm gì đây? Nhà họ Tân gây chuyện bắt cóc sao?”

“Sếp Mục nghiêm trọng rồi, hôm nay là cậu Mục tới tìm phiền toái trước.”

Mục Thành Quân đứng dậy, khóe mắt bị bầm, hắn tiến lên vài bước, kéo cánh tay bà Mục, “Đi.”

Tân Thế Huân không cam lòng, nhưng kết quả như vậy, cũng coi như nằm trong dự kiến của hắn.

Nếu muốn mạng của Mục Thành Quân, không đơn giản như vậy.

Bàn tay ông ta phẩy nhẹ chỗ ống quần, “Vị tiểu thư này không biết là nhà nào, cũng không biết là quan hệ gì với nhà họ Mục?”

Đôi mắt sắc của Mục Thành Quân quét qua, đáy mắt ngập sự cảnh cáo, “Tân Thế Huân, ông đừng giấu khôn ngoan giả bộ hồ đồ, thứ ở nhà họ Tô là ông lắp đặt đúng không?”

“Cậu nói những lời này, tôi thật ra lại càng không rõ, nhà họ Tô nào?”

Tô Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy ánh mắt Tân Thế Huân ghim lại đây, như đâm thọc.

Mục Thành Quân kéo bà Mục đứng dậy, hắn đứng trước mặt Tân Thế Huân, “Bây giờ, chúng tôi đi được rồi chứ?”

“Đương nhiên…”

Mục Kính Sâm mang theo nhiều người tới thế này, nếu ông ta lại không buông, nhà họ Mục liền có lý do để đập nhà họ Tân.

Người đàn ông nở nụ cười quái dị về phía Tô Thần, “Cô gái trẻ, sức khỏe cô tốt chứ?”

Mục Thành Quân nghe vậy, đôi mắt hơi híp lại, vung quyền đánh vào miệng Tân Thế Huân. “Nếu miệng ông không khép nổi, tôi giúp ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.