Editor: Dế Mèn
Phó Lưu Âm ngơ ngẩn mà nhìn anh chăm chăm, người đàn ông cũng không nghiêng tới, ngồi im bất động như ban đầu.
“Đây là cổng trường rồi đó.”
“Cổng thì làm sao?” Mục Kính Sâm hỏi. “Bây giờ đại học rất thoáng, trong sân trường còn công khai hôn môi.”
“Tôi chưa từng thấy.”
“Nếu em không hôn, vậy em đừng nghĩ tới chuyện xuống xe.”
Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Mục Kính Sâm biết cái kiểu lo lắng nho nhỏ này là gì.
“Yên tâm, người bên ngoài không nhìn thấy chúng ta, em cứ lớn mật mà hôn đi.”
Cô ghé tới, hôn lên cánh môi anh. Đôi môi mềm mại chỉ nhấn chút, cô liền tránh người ra xa.
Phó Lưu Âm vuốt miệng mình.
“Được rồi chứ.”
“Tôi thấy vẫn chưa đủ.”
“Được rồi, về rồi nói tiếp.”
Phó Lưu Âm xoay người mở cửa xe, cô nhanh chóng đi xuống. Xe của Mục Kính Sâm không đậu trước cổng trường lâu, thấy chiếc xe chạy đi, trái tim đang treo lơ lửng của cô lúc này mới yên lại.
“Âm Âm! Âm Âm! ! !”
Triệu Hiểu ở cách đó không xa vẫy tay với cô, cô ấy bỏ mấy cô bạn học lại, chạy nhanh tới trước mặt Phó Lưu Âm.
“Hai ngày này làm tớ lo gần chết, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.”
“Gọi điện thoại cho cậu sao toàn không ai bắt máy hả?”
Phó Lưu Âm lại không thể giải thích được nhiều, chỉ có thể nói dối: “Hôm đó về muộn quá, di động cũng bị rớt hư rồi, mới sửa lại thôi.”
“À ừm, hai hôm trước. . . Cái người kia đã rất giận dữ, cậu thật sự không có việc gì đúng không?”
Phó Lưu Âm cong khóe miệng: “Cậu thấy tớ giống có việc gì sao?”
Triệu Hiểu nghe xong, thật sự liền đi xung quanh Phó Lưu Âm một vòng. Cô ấy quan sát cẩn thận, lúc này mới yên lòng.
“Không có gì thì tốt, không có gì thì tốt.”
“Đi thôi, coi chừng lát muộn.”
“Âm Âm!” Thấy cô nhấc chân, Triệu Hiểu giơ tay giữ chặt bàn tay Phó Lưu Âm. “Người kia thật sự là chồng cậu?”
Phó Lưu Âm biết, vấn đề này nhất định là không né tránh được, nhưng cô một người đang đi học, vẫn đâu thể nói thật rằng mình đã kết hôn chứ? Nhưng nếu cứ giấu giếm, có vẻ cũng không phải cho lắm.
Phó Lưu Âm khuôn mặt ra vẻ nhẹ nhàng, nói: “Bạn trai, anh ấy là bạn trai tớ.”
“Hóa ra là thế này! ! !” Triệu Hiểu cười, tiến lên vịn cánh tay Phó Lưu Âm. “Bạn trai cũng chính là ông xã tương lai, cho nên anh ấy nói cũng chẳng sai à!”
Phó Lưu Âm cười gượng, cũng không tiếp lời. Đi được mấy bước, Triệu Hiểu nhìn cô.
“Có điều bạn trai cậu dữ thật, còn đánh cả thầy Diệp.”
“Phải, anh ấy. . . tính tình không tốt.”
“Ghen đó!”
Phó Lưu Âm không nói gì. Hai người vào lớp, vừa bỏ đồ xuống, tiếng chuông vào lớp liền reo.
Lớp buổi sáng sớm là của Diệp Thiệu Dương. Suốt tiết học Phó Lưu Âm đều thất thần, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc hết giờ. Cô thấy Diệp Thiệu Dương thu dọn sách giáo khoa xong đi ra ngoài.
Phó Lưu Âm vội theo qua, tới chỗ quẹo cầu thang mới đuổi kịp Diệp Thiệu Dương.
“Thầy Diệp!”
Người đàn ông xoay lại nhìn cô.
“Có việc gì sao?”
“Chuyện đêm đó, thật sự rất xin lỗi thầy.”
Diệp Thiệu Dương dùng tay ấn nhẹ chỗ khóe miệng.
“Người đánh tôi cũng không phải là em, em xin lỗi tôi làm gì?”
Anh ấy vừa nói như vậy, Phó Lưu Âm cũng không biết tiếp theo nên nói thế nào.
“Thầy Diệp, chuyện như vậy sẽ không có lần sau nữa, em cam đoan.”
“Tốt.” Diệp Thiệu Dương bước xuống một bậc thang. “Tôi không sao, em quay lại học đi.”
Phó Lưu Âm trở lại phòng học. Triệu Hiểu đi đến trước mặt cô, nhìn nhìn lên chân cô.
“Lát nữa là tiết thể dục, may là cậu đi giày thể thao.”
“Giờ thể dục, vậy cũng tốt, vận động rồi ăn cơm, lát nữa tớ sẽ ăn hai chén.”
Người trong phòng học lần lượt xuống lầu, đi vào sân thể dục của trường.
Cách đó không xa, có mấy nam sinh viên dáng người mảnh khảnh đang chơi bóng rổ. Trên sân bóng, một bóng dáng lướt nhanh nhẹn tiến công, phòng thủ; Phó Lưu Âm ngồi xuống khán đài.
“Có phải nhiều lớp học chung?”
“Đó đương nhiên, nhiều lớp như vậy, cũng phải có tiết học chung thôi.”
Sau khi tiếng chuông vào học reo lên, Phó Lưu Âm quay lại đội ngũ của lớp mình. Tiếng còi thổi lên, đầu tiên là chạy hai vòng trên sân, nói là để làm nóng người. Triệu Hiểu sợ nhất là chạy bộ, khổ sở lắm mới chạy xong, thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất dậy không nổi.
Thầy thể dục trông cũng ba lăm, ba sáu tuổi, đang nói cười với mấy sinh viên nam, thấy mọi người nghỉ ngơi cũng được rồi liền thổi còi một tiếng, lại kéo sinh viên các lớp tập trung lại.
Thầy vỗ vỗ cây xà đơn bên cạnh.
“Còn nhớ nhiệm vụ xếp lớp không?”
Có người thốt một câu: “Nhớ ạ.”
“Vậy bắt đầu đi, hàng một, đi lên!”
Phó Lưu Âm ghé tới bên tai Triệu Hiểu hỏi: “Nhiệm vụ gì vậy?”
“Hít xà đơn.”
“Ừm.”
“Đáng sợ thật!” Triệu Hiểu hận không thể khóc lên. “Cái trò đó khó bao nhiêu, tớ chỉ có thể treo ở đấy, khó đu lên được lắm!”
Phó Lưu Âm buồn cười: “Rèn luyện nhiều, rèn luyện.”
Triệu Hiểu nhìn cô, gầy như vậy, hai cánh tay như cây trúc, không chừng lát nữa chẳng đu lên được.
Cậu sinh viên ở đàng trước đi lên, làm mấy cái xong, mệt tới nỗi mặt trông dữ cả lên. Thầy thể dục đi tới bên cạnh.
“Hít xà không phải để cậu treo mình như vậy, lên cho tôi!”
Lớp trưởng gầy yếu không thể kiên trì tiếp nữa, suýt chút nữa rơi xuống, thầy thể dục thầy khẽ lắc đầu.
“Về hàng đi, không thấy mất mặt?”
Trước sân thể dục chính là sân bóng rổ, có người vừa thi đấu xong, vui sướng tràn trề. Một nam sinh viên người cao to, tay cắp quả bóng, đang lười biếng đi qua bên này.
Lúc đi ngang qua sân thể dục cũng không đi ngay, ngược lại, đứng lại nói chuyện tiếp.
Triệu Hiểu thần sắc kích động, dùng cánh tay chọc Phó Lưu Âm một cái.
“Mau xem, cậu có phúc mới được gặp đó, Hiệu Thảo đó!”
Phó Lưu Âm không khỏi nhìn lại theo ánh mắt cô ấy, cô nhịn không được cười khẽ: “Đừng lo nhìn Hiệu Thảo của cậu nữa, lo mà lo cho mình đi!”
“Hàng 4!” Thầy thể dục cất giọng.
Triệu Hiểu nhịn không được run run. Sinh viên nữ lớp này, bây giờ sau khi có thêm Phó Lưu Âm thì là sĩ số lẻ. Mấy người đàng trước đi thẳng về phía trước, để lại một mình Phó Lưu Âm, nữ mà hít xà còn thấy tra tấn hơn, có một nhóm thấp bé tay còn chưa chụp được xà đã rớt xuống.
“Ha ha ha! ! !” Một đám bọn con trai không nhịn được, cười ha hả.
Mấy sinh viên nam đang đứng nói chuyện cạnh đó cũng lần lượt đi tới. Thầy thể dục tắc tắc hai cái.
“Thể lực của các em toàn là cái gì vậy, hả? Chạy hai vòng đã thở như hen suyễn. Hít xà thì giống như Đại Ngọc mắc trọng bệnh, thể chất của các em cứ như vậy, trụ cột quốc gia sẽ sao đây.”
Triệu Hiểu như đang cắn răng gắng gượng, trong đầu chỉ có một tín niệm, trước mặt Hiệu Thảo tuyệt đối không thể mất mặt!
Nhưng sau khi rất gắng gượng hít lên một cái, hai chân đành phải lắc lư tại chỗ, cô ấy kêu: “Không được không được, sắp ngã!”
“Hàng 5!” Thầy thể dục thật sự không nhìn được, mấy sinh viên nam đứng sau Phó Lưu Âm càng cười khủng khiếp.
Triệu Hiểu xoa xoa cổ tay đi tới, cô ấy đứng cạnh Phó Lưu Âm, bày một gương mặt đau khổ, nói: “Âm Âm, hay cậu xin thầy nghỉ đi, cứ nói cậu đang có. . .”
Điên rồi hả?
Trước mặt nhiều người như vậy mà nói mình đang “có” ?
Cánh môi Phó Lưu Âm nhếch lên: “Không sao, tớ có thể.”
Cô nhấc chân, cùng mấy cậu sinh viên tiến về phía trước. Lúc tiếng còi thổi lên, Phó Lưu Âm nhảy phắt lên, hai tay nhẹ nhàng túm lấy xà. Người cô bày ra tư thế cánh tay thẳng, đợi người ngừng đong đưa, hai cánh tay đồng thời dùng sức, kéo cơ thể lên. Động tác của Phó Lưu Âm vô cùng đạt chuẩn, khi hàm dưới qua khỏi thanh xà, người cô rơi xuống lại, tiếp tục cái thứ hai.
Triệu Hiểu há to miệng, nghĩ mình nhìn lầm rồi, sao Phó Lưu Âm có sức lực đó chứ?
Thầy thể dục vốn đang dựa vào xà đơn bên cạnh, vừa thấy Phó Lưu Âm như vậy, nửa người trên của anh ta thẳng lên; mấy sinh viên nam bên cạnh còn chưa làm xong một cái, Phó Lưu Âm lại đã hoàn thành tới mấy cái.
Cách đó không xa, một nam sinh viên đang xem náo nhiệt đã đi tới, cũng quen với thầy thể dục.
“Thầy Viên, lớp thầy còn có cả sinh viên nữ như vậy, nhưng thật sự trước giờ chưa thấy mặt ạ.”
“Đây là sinh viên mới chuyển tới lớp tôi.”
Cậu sinh viên đứng cạnh thầy thể dục, ánh mắt rơi xuống trên người Phó Lưu Âm. Chợt thấy cô bé này dáng vẻ thật ra yếu đuối mỏng manh, nhưng khi đu người lên lại như được bật phích cắm.
Phó Lưu Âm nhẹ nhàng lần lượt đu lên, hạ xuống, người khác dĩ nhiên không biết, lúc trước khi cô nằm trong tay Mục Kính Sâm, một ngày không biết bị ép làm bao nhiêu cái hít xà.
Cậu sinh viên ở thanh bên cạnh đã không còn kiên trì được lâu, lúc rớt xuống, vẻ mặt xấu hổ. Triệu Hiểu vui vẻ vung nắm tay lên, gào: “Âm Âm, làm tốt lắm! Đừng cho chúng nó cười nhạo con gái chúng ta, cố lên!”
Thầy thể dục nhìn đồng hồ, nói với cậu sinh viên bên cạnh, “Hàn Cạnh, muốn thử với em ấy không?”
“Thầy Viên đừng nói giỡn, muốn em đi so tài với một bạn nữ? Dù thắng hay thua đều chẳng đẹp, em không làm chuyện này đâu.”
Phó Lưu Âm thấy mấy tên sinh viên nam đều đã về hàng ngũ hết, hai tay cô còn treo trên thanh xà.
“Thầy, em xuống được chưa ạ?”
“Xuống đi.”
Phó Lưu Âm hơi thả tay, hai chân rơi xuống trên mặt đất, trông mặt không đ, hơi thở vẫn bình thường. Hàn Cạnh không khỏi nhìn cô mấy lần.
“Cậu trước đây từng tập luyện như vậy rồi? Làm sao một sinh viên nữ lại lợi hại được như vậy?”
“Cậu học chung lớp bọn tôi sao?”
“Không.”
Phó Lưu Âm vừa tới ngôi trường này, sinh viên nam lớp mình còn chưa nhớ mặt kỹ; vừa rồi lúc Triệu Hiểu nói Hiệu Thảo với cô, cô còn chẳng thèm liếc mắt hơn một cái. Cô phủi phủi tay, cũng không trả lời cậu ta, cứ như vậy đi về lại, đứng cạnh Triệu Hiểu.
Hàn Cạnh rõ ràng là bị Phó Lưu Âm bỏ lại, cách đó không xa bạn bè đang vẫy tay với cậu ta. Hàn Cạnh nói với thầy thể dục: “Thầy Viên, lần sau hẹn thầy chơi bóng rổ ạ.”
“Được.”
Triệu Hiểu kéo tay Phó Lưu Âm.
“Âm Âm, vừa nãy cậu rất uy phong đó!”
Hàn Cạnh mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, lúc đi ngang qua Phó Lưu Âm, đôi mắt đào hoa cũng không bỏ qua cơ hội có thể nhìn cô nhiều hơn. Sắc mặt Triệu Hiểu hơi ửng hồng, nhìn về phía bóng dáng cậu sinh viên đi xa xa, đè thấp giọng, nói: “Cậu ấy nhìn cậu!”
“Ừm.”
“Cậu lại không thể có chút phản ứng nào khác hả?”
“Tớ là người có bạn trai rồi.”
Triệu Hiểu giật mình.
Sau giờ thể dục chính là thời gian ăn trưa, căn tin gần sân thể dục nhất, cho nên lúc đám Phó Lưu Âm chạy đến căn tin xếp hàng, bên trong căn bản không có mấy người.
Phó Lưu Âm gọi một phần cơm, cô theo bọn Triệu Hiểu ngồi xuống chỗ. Triệu Hiểu còn chưa động tới khay đồ ăn, cô ấy gắp cho Phó Lưu Âm một miếng sườn heo chua ngọt.
“Ngon lắm, nếm thử đi!”
“Tớ có đồ ăn mà.”
“Âm Âm, hôm nay cậu cũng quá là lợi hại.”
Phó Lưu Âm vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng nói: “Tớ từ nhỏ thể chất không tốt lắm, cho nên cần phải siêng rèn luyện.”
“Không trách, cậu thấy vẻ mặt tụi lớp trưởng không?”
Phó Lưu Âm ngẩng tầm mắt, lại thấy mấy cậu sinh viên đang từ cách đó không xa đi tới. Cô vội đè mi mắt xuống, có điều nghe tiếng bước chân lại như đang hướng qua bên này. Đợi lúc khóe mắt Phó Lưu Âm lần thứ hai ngẩng lên, Hàn Cạnh đã đứng trước bàn các cô.
Triệu Hiểu vừa ngẩng đầu lên, sợ tới mức thiếu chút nữa bị cơm trong miệng làm nghẹn. Hàn Cạnh bưng một cái khay, bên trong có mấy đĩa đồ ăn, đều là món nhà bếp vừa xào xong.
Cậu ta để khay lên bàn, ánh mắt hướng thẳng vào người Phó Lưu Âm.
“Cho cậu!”
Vẻ mặt Phó Lưu Âm kỳ quái.
“Cho tôi làm gì?”
Hàn Cạnh chống hai tay trên bàn cơm, người hơi hơi nghiêng về phía trước.
“Tôi mời cậu.”
“Không cần đâu.”
Hàn Cạnh không ở lại lâu, đứng dậy đi đến chỗ bạn mình. Phó Lưu Âm “này” một tiếng, chàng trai chỉ coi như không nghe thấy. Cậu ta ngồi xuống, thậm chí không nhìn về phía bên này một cái.
Triệu Hiểu trừng mắt nhìn mấy đĩa đồ ăn trước mặt.
“Âm Âm. . .”
Phó Lưu Âm cắn đũa.
“Người đó là ai vậy?”
“Hàn Cạnh đó!”
“Hàn Cạnh là ai?”
“Xong rồi, Âm Âm, tớ cảm thấy cậu ấy để ý cậu rồi.”
Phó Lưu Âm vẫn ăn đồ ăn trong khay cơm của mình.
“Nói hươu nói vượn gì đó, cậu này!”
“Thật sự đó, nhưng cho tới bây giờ tớ chưa từng nghe Hàn Cạnh đưa đồ ăn cho ai đó!”
“Hử, cậu ta nhỏ mọn như vậy à?”
Triệu Hiểu nhẹ giọng hừ câu: “Cái gì đó, trọng điểm này của cậu bị lệch rồi, Âm Âm. . .”
“Gì?”
Triệu Hiểu nghiêng người về phía trước khuynh, gần đụng phải đầu của Phó Lưu Âm.
“Tớ đột nhiên thấy run hết cả, cậu nói, chuyện này nếu để bạn trai cậu biết, anh ấy có thể nào đập cái căn tin của chúng ta không?”
“Cậu đó!” Phó Lưu Âm lần thứ hai cắm đầu xuống. “Cậu không nói tớ không nói, anh ấy biết được?”
“Thông minh!”
Đàng sau các cô còn có không ít sinh viên, Phó Lưu Âm hoàn toàn không chú ý có người đang nắm chặt đôi đũa, hận không thể đập hết đồ trên bàn ăn.
“Đó là lớp nào vậy, trước kia sao chưa từng thấy?”
“Hình như là mới chuyển trường tới.”
“Hàn Cạnh lại đó là có ý gì?”
“Tiếu Tiếu, bỏ đi, cậu xinh đẹp như vầy, còn sợ không tìm được bạn trai sao?”
Phó Lưu Âm ngồi đàng trước mau chóng ăn cơm xong. Mấy đĩa đồ ăn của Hàn Cạnh để trong tầm với, cô một miếng cũng chưa động tới. Sau khi ra khỏi căn tin, cô đi theo Triệu Hiểu tới ký túc xá.
—
Mục Kính Sâm nhớ Phó Lưu Âm nói muốn ăn bò bít tết, anh lái xe tới trường, cách giờ cô tan học còn hơn mười phút.
Người đàn ông đợi trong xe. Không bao lâu, trong trường truyền đến tiếng chuông tan học, Mục Kính Sâm gọi điện cho Phó Lưu Âm, cô không nhận.
Một lát sau, Phó Lưu Âm gửi tin nhắn tới, bảo anh tới cổng Nam.
Cổng Nam ít người, Phó Lưu Âm còn bảo Mục Kính Sâm đừng tới cổng, nói cho cùng, vẫn là không muốn bị nhiều người thấy.
Phó Lưu Âm cố nán lại lâu hơn. Lúc cô gửi tin nhắn cho Mục Kính Sâm cũng là đang đứng ở cổng Nam. Cô một thân một mình đi ra cổng, cách khá xa như thế sẽ không có bao nhiêu người thấy cô lên xe của Mục Kính Sâm đâu nhỉ?
Cô không để ý tới có mấy cô sinh viên đang đi theo sau cô. Mục Kính Sâm lái xe tới, đậu thẳng xe ở giữa đường. Phó Lưu Âm đi nhanh tới, nhìn thấy Mục Kính Sâm đẩy cửa xe đi xuống.
“Còn xuống xe làm gì?” Phó Lưu Âm đẩy cánh tay anh. “Chúng ta về nhà.”
Bóng dáng cao lớn của Mục Kính Sâm đứng yên cạnh xe. Phó Lưu Âm muốn đi qua bên kia, lại thấy có mấy cô sinh viên đang đi thẳng tới phía bọn họ.
Cô đi tới bên ghế lái phụ, tay vừa định mở cửa liền nghe thấy cô sinh viên đứng đàng trước nói: “Phó Lưu Âm!”
Phó Lưu Âm tò mò nhìn sang cô ta, xác định mình căn bản không quen biết cô ta.
“Cậu là ai?”
“Tôi là bạn gái của Hàn Cạnh.”
Phó Lưu Âm nhìn về phía Mục Kính Sâm theo phản xạ. Xong rồi, cô cũng đâu có ăn đồ Hàn Cạnh đưa chứ, nhưng cô bạn gái này của người ta lại tới khởi hưng vấn tội? Phó Lưu Âm muốn nói mình oan uổng, Mục Kính Sâm sáng nay ra ngoài còn dặn cô cách Diệp Thiệu Dương xa một chút, bây giờ cùng lắm mới có một ngày lại đến cái Hàn Cánh, Mục Kính Sâm không bị cô làm cho tức chết là không thể.
Quả nhiên, ánh mắt Mục Kính Sâm nhìn về phía cô, liếc một cái thật sâu.
Lúc này, đầu óc Phó Lưu Âm vận chuyển còn nhanh hơn cái mô tơ, cô vẻ mặt mù mờ nhìn về phía cô sinh viên kia.
“Nhưng Hàn Cạnh là ai cơ?”
“Cô không quen biết Hàn Cạnh?”
“Lớp chúng tôi hình như không có ai tên Hàn Cạnh.”
Tiếu Hàm Bình không tin lời cô nói.
“Tôi biết cô chuyển trường tới, hôm nay Hàn Cạnh gửi đồ ăn cho cô, phải không?”
“À, cậu nói cậu ta à!”
Mục Kính Sâm đóng sầm cửa xe, nửa người trên tiện thể dựa tới, Phó Lưu Âm vòng qua trước xe, đi tới.
“Giữa trưa hôm nay có bạn nam không hiểu sao lại tặng bọn tôi mấy món, cậu ta nói mời chúng tôi ăn, nhưng chúng tôi có ăn đâu!”
“Nếu không phải cô bóng gió gì với anh ấy, anh ấy sẽ vô duyên vô cớ tặng cô đồ ăn sao?”
Lý do này, nghe cũng làm người ta cảm thấy buồn cười. nét mặt Phó Lưu Âm đầy vô tội.
“Cậu ta cũng đâu phải tặng cho tôi, cậu kích động như vậy làm gì?”
“Cô bớt đi.”
Phó Lưu Âm nói dối, nhưng thật sự mặt không đỏ tim không nhảy, chủ yếu vì chẳng làm chuyện trái với lương tâm.
“Cậu ta thích bạn tôi, theo đuổi mấy ngày rồi, nhưng cậu ta đâu nói mình có bạn gái đâu, chẳng biết cậu là từ đâu nhảy ra.”
“Cái gì?” Tiếu Hàm Bình nghe thế, càng không thể bình tĩnh. “Anh ấy thích bạn cô? Đứa nào? Rốt cuộc là đứa nào? Nó tên gì?”
Phó Lưu Âm nghe thế, bùng giận ra: “Cái này tôi cũng không thể nói cho cô, cô yên tâm đi, bạn tôi cũng không đồng ý cậu ta.”
“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc là đứa nào!”
Mục Kính Sâm nhíu mày: “Ríu rít ồn muốn chết, về nhà!”
Phó Lưu Âm nhanh chóng quay lại bên ghế lái phụ, cô kéo cửa ra ngồi vào. Cô sinh viên ở ngoài còn muốn dây dưa, Mục Kính Sâm đóng cửa xe lại, lái xe bỏ đi.
Hai tay Phó Lưu Âm ôm chặt ba lô trước người, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu.
Cô cảm thấy Mục Kính Sâm nhất định sẽ mở miệng hỏi cô một chút gì đó, Phó Lưu Âm vội giành nói trước: “Sao lại tìm tới tôi chứ? Tôi có quen biết Hàn Cạnh nào đâu.”
“Em hỏi tôi, tôi đây càng không biết.” Mục Kính Sâm bàn tay cầm tay lái, mắt chuyên chú nhìn chăm chú về phía trước, anh nhìn qua ngược lạicũng không có dáng vẻ tức giận.
Phó Lưu Âm luôn cảm thấy vẫn phải nói chút gì đó, dù sao cô không xác định được Mục Kính Sâm có tin hay không.
“Cô sinh viên này nghĩ nhiều quá rồi, tôi vừa đến trường này, ai quen biết tôi được chứ, đối phương có thể vô duyên vô cớ cho tôi đồ ăn sao?”
“Nói cũng có vẻ đúng.”
“Lúc Hàn Cạnh đó nói chuyện, đôi mắt không hề rời khỏi Triệu Hiểu.”
Khóe miệng Mục Kính Sâm cong lên nụ cười nhạt: “Em nhìn kỹ như vậy?”
“Không phải!” Phó Lưu Âm gãi gãi đầu. “Vừa lúc nhìn thấy thôi. Hơn nữa cậu ta toàn nói, đồ ăn là tặng cho Triệu Hiểu, chẳng qua lúc ấy nói chuyện hơi nhỏ cho nên bây giờ cô sinh viên lúc nãy mới hiểu lầm tôi.”
Mục Kính Sâm lái xe tốc độ rất chậm, chỗ này dù sao cũng lân cận trường học, người đến người đi.
“Sao cô ta không lầm ai khác, lại cố tình hiểu lầm em chứ?”
“Chẳng lẽ là. . . Thấy tôi dễ bắt nạt?”
Mục Kính Sâm ý vị thâm trường nhìn cô, đuôi mắt kéo dài. Phó Lưu Âm nhíu mày nhìn anh.
“Nụ cười này của anh, lại là có ý gì?”
“Phó Lưu Âm, tôi thật sự nên ghim mắt ở trường, lúc tôi không gặp em, em đang làm gì.”
“Tôi dĩ nhiên là ngoan ngoãn học hành.” Lúc Phó Lưu Âm nói ra lời này, thật sự không hề chột dạ chút nào. “Tôi còn muốn lấy học bổng đó.”
Khóe môi Mục Kính Sâm trước sau vẫn cong lên: “Cô sinh viên này hiểu lầm em, chuyện này dễ thôi, hôm nào hẹn nhau, hỏi tên Hàn Cạnh kia một tiếng không phải xong sao?”
“Hỏi cái gì?”
“Hỏi rốt cuộc cậu ta thích ai.”
Phó Lưu Âm cười gượng hai tiếng: “Anh cũng thật rảnh đấy!”
“Ừm, tôi dạo này quả thật không bận.”
Mục Kính Sâm tiếp tục lái xe, phía trước có sinh viên đang nhàn nhã đi trên đường. Một bộ phận nhỏ người căn bản không tuân thủ quy tắc giao thông, nơi này vẫn trong phạm vi trường học, cô cậu sinh viên dứt khoát tay nắm tay, dính dính nghiêng ngã đi với nhau.
Mục Kính Sâm bấm bấm còi, mấy sinh viên đi đàng trước cũng không nhường đường.
“Đang bình thường sao lại bảo tôi tới cổng Nam đón em?”
“Chỗ này ít người mà.”
“Cho nên, là sợ bị người khác thấy?”
“Mới không phải ấy. . .”
Mục Kính Sâm hạ cửa sổ xe xuống.
“Nếu vậy, ra ngoài không có bạn học em? Thấy tôi với em ngồi với nhau, em sẽ không chột dạ chứ?”
“Tôi chột dạ gì cơ?”
Tuy là nói như vậy, mắt Phó Lưu Âm lại vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Mục Kính Sâm cố tình thả tốc độ xe thật chậm, cứ như đang đi bộ. Phó Lưu Âm không nhìn thấy gương mặt nào quen.
“Anh là chồng tôi mà, anh và tôi ngồi chung, đó không phải là chuyện bình thường nhất sao?”
“Thật sự nghĩ như vậy?”
Phó Lưu Âm ưỡn ưỡn ngực.
“Thật.”
Cơ thịt chỗ khóe miệng Mục Kính Sâm động đậy, cũng không biết cười lạnh hay là gì. Phó Lưu Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lá gan liền to lên. Nửa người trên của cô ghé tới Mục Kính Sâm, cánh môi ấm áp in lên khóe miệng người đàn ông.
Người đàn ông chuyên chú lái xe, tựa hồ không có phản ứng gì.
Nụ hôn của Phó Lưu Âm càng ấn thêm một chút, cô hơi hơi thò đầu lưỡi ra. . .
Mục Kính Sâm cảm giác có dòng điện từ khóe miệng anh một đường nhảy tới khắp nguòi. Tay và chân anh đều có chút không khống chế nổi.
Đôi tình lữ trẻ đàng trước đang đi đi thì dừng, Mục Kính Sâm thiếu chút nữa không phản xạ kịp, anh lập tức dẫm phanh, tốc độ xe chậm như vậy, nên lập tức dừng.
Phó Lưu Âm lui lại, nhìn anh.
“Anh còn nói tôi sợ bị người khác thấy nữa không?”
Mục Kính Sâm nâng bàn tay lên, sờ sờ chỗ miệng mình, trong họng gian nan nuốt mấy cái.
“Em biết như vậy sẽ dễ gây ra tai nạn không?”
Cô nhìn anh, mấp máy môi: “Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn hôn anh một cái.”
Bàn tay Mục Kính Sâm hướng sang bên người, Phó Lưu Âm thấy cửa kính xe hơi đóng lại. Người đàn ông động tác mau lẹ cởi bỏ dây an toàn, cả người gần như nhào tới. Cánh tay phải anh ôm lấy phần cổ cô, nụ hôn vô cùng nóng bỏng mạnh mẽ đè lên.
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Lúc Hứa Tình Thâm về đến nhà, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch đang ngồi ở sô pha. Cô thay đổi dép lê đi vào, Lão Bạch cũng không biết đang nói gì, cười tới như muốn còng cả lưng.
Nhìn thấy Hứa Tình Thâm đi vào, anh ấy vội vàng đứng dậy.
“Tưởng phu nhân!”
“Nói gì vậy? Cười như thế!”
Bàn tay Tưởng Viễn Chu nắm khẽ, để lên miệng ho nhẹ: “Lão Bạch suy nghĩ mấy cách cầu hôn Tô Đề Lạp, em muốn nghe thử không?”
Hứa Tình Thâm đi đến cạnh Tưởng Viễn Chu, ngồi xuống.
“Nói thử xem nào, tính cầu hôn thế nào?”
“Tôi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên để nhẫn vào bánh kem đi, chuẩn bị một cái Tiramisu. Tưởng phu nhân, chủ ý này không tồi lắm đúng không?”
Hứa Tình Thâm bật cười, để tay mình vào lòng bàn tay Tưởng Viễn Chu.
“Lão Bạch, anh ỷ có quan hệ với bệnh viện nên mới tùy hứng như vậy đúng không?”
Lão Bạch hiển nhiên nghe không hiểu.
“Tưởng phu nhân, lời này của cô là có ý gì?”
“Đợi khi cô ấy không cẩn thận nuốt phải, anh cứ đưa cô ấy tới thẳng Tinh Cảng đi.”
“Sẽ không ăn thật đó chứ?”
Hứa Tình Thâm dựa đầu vào đầu vai Tưởng Viễn Chu.
“Anh sau này ngàn đừng vạn đừng học anh ấy, lỡ cầu hôn không thành, làm răng mẻ thì sao đây?”
“Yên tâm đi, anh không thể có ý định kiểu này được.”
“Tưởng tiên sinh, mới vừa rồi rõ ràng ngài cười, rồi nói ngài rất tán thành ý nghĩ của tôi.”
Hứa Tình Thâm đập đập bàn tay Tưởng Viễn Chu, nói với Lão Bạch: “Lão Bạch, anh cũng thật ngây thơ đó, còn có một kiểu cười là cười nhạo, anh biết không?”
Lão Bạch có cảm giác bị rót một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, tim thật lạnh thật lạnh.
“Đúng rồi!” Hứa Tình Thâm nhớ ra chuyện gì, ngồi dậy nhìn về phía Tưởng Viễn Chu. “Chuyện của Lăng Thời Ngâm, không có sau đó sao?”
“Sao đó gì cơ?”
“Không phải nói người là ở bệnh viện chúng ta mà xảy ra chuyện, muốn bệnh viện chịu trách nhiệm sao?”
Tưởng Viễn Chu trông không bận tâm, tay ôm cô vào lòng.
“Việc duy nhất Tinh Cảng có thể làm chính là bồi thường, mà nhà họ Mục không thiếu nhất chính là tiền. Chuyện này mà toạc ra ngoài thì chẳng tốt chỗ nào cho nhà họ Mục, cho nên Lăng Thời Ngâm lần này chỉ có thể xem như bị tàn phế vô ích rồi.” Bàn tay người đàn ông khẽ nắm lấy vai Hứa Tình Thâm. “Em đi đâu vậy? Trễ như vậy rồi mới về.”
“Em đi gặp Âm Âm, con bé đi học lại rồi.”
“Em gái Phó Kinh Sênh?”
Hứa Tình Thâm khẽ gật đầu: “Phải.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu kín như bưng nhìn về phía xa xa.
“Em nên khuyên cô ấy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Mục đi, còn tiếp tục ở như vậy không tốt cho cô ấy.”
“Vì sao?”
Hứa Tình Thâm không biết vì sao Tưởng Viễn Chu lại nói như vậy, từ trước tới giờ anh đều mặc kệ chuyện của người khác.