Cuốn truyện trong tay Tưởng Viễn Chu gấp lại: “Cái gì?”
“Phó Kình Sênh nhận tội rồi.”
Hứa Tình Thâm trừng mắt: “Nhận tội?”
Nói cách khác, Phó Kình Sênh thật sự làm những chuyện này? Chính hắn nhận tội thật ra chuyện này có liên quan tới Phó Lưu Âm sao?
Tưởng Viễn Chu đứng lên: “CHuyện xảy ra khi nào?”
“Ngay vừa rồi, mới nhận tội.”
“Đi, chúng ta đi cục cảnh sát.”
Hứa Tình Thâm đi theo phía sau: “Tôi cũng muốn đi.”
“Em…”
“Tôi muốn chính anh ấy nói.”
Tưởng Viễn Chu quay đầu nhìn cô, “Em cho rằng cục cảnh sát là chỗ nào? Em muốn đi thì đi sao? Huống hồ hiện tại đang thẩm vấn, làm sao có thể mang em đi theo?”
Hứa Tình Thâm nhìn anh: “Anh đừng dùng chính phủ để qua loa với tôi, tôi biết anh có biện pháp, theo lý thuyết hiện trường thẩm vấn cũng không thể cho anh đi vào.”
Trong mắt người đàn ông lóe lên: “Được rồi, đi theo anh.”
Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm giao cho bảo mẫu sau đó đi theo Tưởng Viễn Chu ra ngoài.
Đi tới cục canh sát, một cảnh sát mang Tưởng Viễn Chu vào trong, “Đồng ý là đồng ý nhưng đến nay vẫn chưa nói ra cái gì có giá trị.”
Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa thủy tinh, qua cửa thủy tinh anh có thể nhìn thấy rõ bộ dáng của Phó Kình Sênh.
Hai cảnh sát đang thẩm vấn, đương nhiên Phó Kình Sênh đang nghiêng đầu tới chỗ khác nên không nhìn thấy tình hình bên ngoài.
“Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị, những lời này chắc chẳn anh đã từng nghe qua?”
Hứa Tình Thâm tiến lên, thấy Phó Kình Sênh ngồi không nhúc nhích, cũng không mở miệng, trong đó có một người cảnh sát tiếp tục nói: “Anh nên hiểu anh càng khai sớm thì càng không liên lụy nhiều người.”
Phó Kình Sênh chớp mắt: “Tôi nói tôi nhận tội.”
“Cụ thể như thế nào?”
“Tất cả mọi chuyện đều là tôi làm, tôi cũng là người bày ra bố cục.”
Phó Kình Sênh nói với người đang cầm bút ghi ở đối diện, Hứa Tình Thâm nghe thế không khỏi nhìn Tưởng Viễn Chu, sắc mặt người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào bên trong.
“Hai lần ngoài ý muốn của Tưởng Viễn Chu cũng là anh làm?”
Ừ.
“Nói tình huống cụ thể một chút.”
Phó Kình Sênh không có một chút giấu giếm, hắn ôm lấy hy vọng cuối cùng, hy vọng khai báo chuyện này sẽ không bị cảnh sát điều tra được tất cả. Cuối cùng hắn hy vọng trên đời này không ai biết được nhất là Hứa Tình Thâm.
“Ngày mồng 8 đó là lần đầu tiên nhưng trên đường đi Tưởng Viễn Chu gặp người khác, sau đó tới bệnh viện cho nên tôi đành hủy bỏ hành động.
“Người muốn tính mạng anh ta là người nhà họ Triệu, người nhà họ Triệu cung cấp toàn bộ tư liệu về Tưởng Viễn Chu, còn nói người trợ lý bên cạnh Tưởng Viễn Chu là người mình, có thể sử dụng. Trước khi bệnh viện khai trương một ngày tôi đã sắp xếp cho người động tay động chân ở cửa thủy tinh, những người nhà đến gây rối loạn cũng là tôi sắp xếp. Bọn họ không phải là do tôi tìm tới diễn trò hoàn toàn không biết kế hoạch của tôi, người thân bọn họ mất là thật sự, tôi chỉ để cho người ta kích động cảm xúc bọn họ mà thôi…”
Hứa Tình Thâm nghe trong tai những lời Phó Kình Senh, gương mặt không một chút thay đổi nhưng Hứa Tình Thâm thấy bốn chữ nhìn mà ghê người.
“Ngày đó tất cả đều dựa theo kế hoạch mà thuận lợi diễn ra, Tưởng Viễn Chu bị vây ở sau cửa thủy tinh, hai bên giằng co là lúc có người lặng lẽ ở phía sau bọn họ đóng cửa lại. Cảm xúc những người nhà khác càng kích động cuối cùng cánh cửa thủy tinh nặng mấy tram cân sẽ bị đổ…” Phó Kình Sênh nói đến đây khóe môi thoáng cười, “Vốn Tưởng Viễn Chu sẽ bị đè chết không có giấu vết hơn nữa trong thời gian ngắn như vậy các người sẽ không điều tra đến người tôi.”
Ngón tay Hứa Tình Thâm buông thong giật giật, khẩu khí của Phó Kình Sênh nói như gió thổi mây trôi, đúng vậy, Tưởng Viễn Chu không tìm được đường sống trong chỗ chết thì coi như xem là ngoài ý muốn đúng không?
Hơn nữa chuyện còn xảy ra ở bệnh viện của Tưởng Viễn Chu, vậy coi như chết vô ích rồi.
Cổ họng Hứa Tình Thâm đắng chat vô cùng, những lời này từ trong miệng Phó Kình Sênh nói ra cô cảm giác tình cảnh như trở lại ban đầu vô cùng chân thật, rung động, giống như đang phát sinh trước mắt.
Ánh mắt cô nhìn bóng dáng Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm không dám nhìn thẳng anh, chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm bên trong.
Phó Kình Sênh cười lạnh mở miệng: “Tôi không nghĩ anh ta mạng lớn như vậy, bảo tiêu cứu anh ta rời khỏi đó tôi đã muốn buông tha sau đó tìm cơ hội khác nhưng tôi không cam lòng, tôi muốn thử lần nữa.”
“Ống tuýp trên xe là do tôi động tay chân, lái xe đã có kinh nghiệm mười mấy năm lái xe… vừa vặn không may ống tuýp xuyên qua xe của Tưởng Viễn Chu nhưng vẫn không thể lấy mạng anh ta, có lẽ đó là ý trời.”
Hứa Tình Thâm rũ mắt, bỗng nhiên cảm thấy bản thân không còn sức lực để đứng tiếp chỗ này nữa
“Anh và Tưởng Viễn Chu có thâm cừu đại hận sao?” Cảnh sát hỏi.
Phó Kình Sênh nghĩ nghĩ lại lắc đầu.
“Vậy vì sao anh lại muốn đẩy anh ta vào chỗ chết.”
“Người nhà họ Triệu muốn mạng của anh ta, ba tram ngàn, tôi chỉ phụ trách bày bố cục.” Phó Kình Sênh nói đến đây cả người dựa vào sau, “Bất quá hiện tại nói điều này đã chậm, người liên hệ thật sự với tôi không phải là người nhà họ Triệu mà là Tưởng Viễn Chu có đúng không?” Mỗi lời nói của Phó Kình Sênh đều được ghi chép lại, nhưng cảnh sát muốn không chỉ là những thứ này, “Anh đã bày ra nhiều bố cục như vậy không có khả năng không ghi lại, Phó Kình Sênh, chúng tôi hy vọng anh có thể phối hợp hoàn toàn với chúng tôi.”
“Tôi chưa bao giờ ghi lại, còn có, rất nhiều chuyện tôi đã quên, có thể nhớ tôi nhất định sẽ nói.”
“Đã đến lúc này rôi anh vẫn còn chống chế sao?”
“Các anh muốn tôi nói gì tôi đều đã nói.”
Phó Kình Sênh nhìn người cảnh sát ngồi đối diện gõ vài cái trên mặt bàn, “Phó Kình Sênh, chúng tôi cần cho công chúng biết rõ chân tướng, chúng tôi biết em gái anh hiện tại đang mất tích, nếu anh đồng ý nhận tội tất nhiên là chuyện tốt, nhưng tôi nói với anh, anh che đậy sự thật chi biết hại người khác, chuyện của Mục Thành Quân nhất định không thoát liên quan với anh đúng không?”
“Chuyện của anh ta…”
“Nói rõ đi.” Sắc mặt Phó Kình Sênh có chút nghiêm túc, hắn nhớ rõ Mục Thành Quân này nhưng không thể nhớ rõ chi tiết bố cục đó. Có một số chuyện đã mơ hồ, một tay Phó Kình Sênh chống trán: “Người tìm tôi bày bố cục này là người nhà họ Tân.”
“Sau đó thì sao? Cụ thể từng bước, một chút cũng không được bỏ.”
Phó Kình Sênh nhớ nhưng làm thế nào cũng không nghĩ được, người đàn ông đối diện căng mắt theo dõi anh: “Người nhà họ Mục nhìn chằm chằm vào vụ án này, mấy câu đó của anh chỉ sợ sẽ không làm bọn họ thỏa mãn đúng không?”
Bỗng nhiên Phó Kình Sênh nhào lên phía trước, hai tay chống bàn: “Tôi nói Mục Thành Quân bắt em gái tôi, hiện tại tôi muốn gặp em gái tôi.”
“Hiện tại chúng tôi đang toàn lực tìm người, anh nói rõ tình huống chúng tôi đều biết, chỉ là chưa có tin tức em gái anh. Phó Kình Sênh, nếu đồng ý nhận tội có một số việc không cần quá chấp nhất mới tốt.”
Phó Kình Sênh hiểu rõ hoàn toàn.
Anh ta nhìn lại người đối diện: “Tôi nhận tội, tôi nói. Chỉ hy vọng các người sau khi có được tin tức từ tôi có thể giúp tôi tìm em gái, con bé vô tội.”
“Đó là đương nhiên.”
Phó Kình Sênh rũ mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn vào chỗ Hứa Tình Thâm, anh không biết có người ở bên ngoài nhìn chỉ biết một khi công khai sự thật tất cả mọi người sẽ hận hắn, ngay cả Hứa Tình Thâm cũng không ngoài ý muốn.