Bảo mẫu đang bế Lâm Lâm, theo bản năng liền trốn ra phía sau.
Vài người đàn ông cao lớn xông vào
phòng, bắt đầu lục tung khắp nơi để tìm kiếm. Có người còn hung hăng
xông vào phòng thay quần áo nữa.
Hứa Tình Thâm gần như nín thở. Lăng
Thận đi đến trước cửa toilet, ánh mắt đảo qua cánh cửa đang đóng chặt
kia. Anh ta bước tới vài bước. Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng bước chân
vững vàng truyền đến ngày càng gần.
Lăng Thận giơ tay lên gõ cửa. Tiếng gõ ấy như những âm thanh ma quái đang truy hồn những người đang trốn bên trong.
Phó Lưu Âm nắm chặt nửa cái chai kia torng tay. Hứa Tình Thâm cũng lo lắng lùi về sau.
“Cảnh Nhân.”
Hai tay cô gái ôm chặt lấy đầu, bịt kín hai tai mình lại. Hứa Tình Thâm sợ những mảnh thủy tinh sắc nhọn kia sẽ đâm vào tai cô nên vội vàng kéo tay Phó Lưu Âm xuống.
“Cảnh Nhân, mau ra đi. Anh tới đón em về đây.”
Hứa Tình Thâm liếc nhìn đồng hồ, cho dù ngay sau cúp điện thoại Tưởng Viễn Chu có tới đây ngay thì bây giờ cũng khôg thể nào đến kịp được.
“Nếu em vẫn không chịu ra, anh sẽ cho người phá cửa.”
Hứa Tình Thâm cố gắng giữ bình tĩnh:
“Lăng Thận, anh đừng như vậy. Hiện giờ tâm tình của Âm Âm rất không ổn
định, anh chỉ càng khiến cô ấy càng thêm sợ hãi mà thôi.”
Bàn tay Lăng Thận đặt lên ván cửa: “Vậy các người mở cửa ra đi.”
“Cho dù anh thật lòng yêu Âm Âm thì anh cũng đã dùng sai cách rồi.”
Lăng Thận không hề nghe lọt những điều này: “Tôi không cần cô lên mặt dạy tôi, mở cửa ra.”
Vừa rồi Hứa Tình Thâm có nghe anh ta
gọi tên Diệp Cảnh Nhân, cô muốn tìm cách kéo dài thời gian nên cố gắng
thu hút sự chú của Lăng Thận: “Bây giờ Nhân Nhân đã bị anh dọa cho sợ
rồi, anh làm sao đưa Nhân Nhân đi nữa chứ?”
Lăng Thận nghe vậy liền có chút ngơ ngẩn: “Nhân Nhân?”
“Đúng vậy, anh nhốt Nhân Nhân suốt hai năm trời, chắc không phải đến tên của người ta cũng quên rồi đấy chứ?”
Suốt hai năm qua, cô ấy chưa từng nói
tên mình là gì. Sau hôm chạm trán ở trung tâm thương mại, Lăng Thận cũng chẳng để tâm đến việc điều tra thông tin về cô. Bây giờ trong đầu anh
ta chỉ nghĩ đến một việc duy nhất là làm sao để đưa cô đi mà thôi.
“Thật là trùng hợp, đây hẳn là duyên phận. Cô xem, cả hai người đều gọi là Nhân Nhân. Đời này định sẵn cô ấy là của tôi rồi.”
Hứa Tình Thâm không dám lỡ lời chọc
giận anh ta ngay lúc này: “Nếu anh thật sự yêu cô ấy anh có thể nhẫn tâm nhốt cô ấy ở một nơi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời suốt hai năm
liền hay sao? Người con gái tựa như một đóa hoa rực rỡ, cần có một ngôi
nhà ấm áp và đầy ánh dương. Lăng Thận, chúng tôi là người thân của Nhân
Nhân, chúng tôi rất yêu thương và tôn trọng cô ấy. Có lẽ trong hai năm
qua, cô ấy cũng đã nảy sinh tình cảm với anh, anh có thể cho hai người
chút thời gian được không?”
Hứa Tình Thâm nói xong, quay sang ra hiệu với Phó Lưu Âm, ý bào cô đừng lên tiếng.
Lăng Thận bật cười lạnh lùng: “Mấy trò
mèo này cô giữ lại mà dùng với người khác đi. Bây giờ Phó Kinh Sênh đã
bị bắt, các người không có tư cách nói chữ “không” với tôi đâu.
Những người đang lục tìm xung quanh nghe được tiếng nói chuyện, tất cả liền tụ tập về chỗ Lăng Thận đứng.
“Phá cửa!”
“Vâng.”
Phó Lưu Âm nhìn chằm chằm đồ vật trong
tay mình, dùng sứ siết chặt lại khiến một góc chai liền cắm vào lòng bàn tay. Hứa Tình Thâm vội vàng chống hait ay lên cánh cửa: “Khoan đã!”
Cánh cửa bị người từ bên ngoài hung
hăng đạp vào. Sức lực của đối phương rất lớn, hai tay Hứa Tình Thâm run
lên, dần cảm thấy tê rần lên.
“Nếu Diệp Cảnh Nhân nhìn thấy cảnh này, anh nghĩ cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Lăng Thận, anh lại vì một người con gái khác mà phát điên! Tôi thấy anh không hề chung thủy với vợ chưa cưới của mình chút nào cả, anh là kẻ đứng núi này trông núi nọ!”
Lăng Thận túm lấy tay người đàn ông bên cạnh, đẩy anh ta lùi ra sau. Sắc mặt anh ta trở nên hung tợn, trong
miệng gằn ra từng chữ :”Cô nói cái gì?”
“Không phải sao? Nếu anh một lòng yêu thương vợ chưa cưới của mình thì sao còn cần một người khác làm thế thân?”
Lăng Thận cười lạnh: “Tôi chưa từng nói cô ấy là thế thân. Tôi nói cô ấy là Diệp Cảnh Nhân.”
Hứa Tình Thâm cũng bật cười theo: “Đừng tự lừa mình dối người nữa. Anh có đứng núi này trông núi nọ cũng chẳng
có gì đáng xấu hổ đâu. Trước giờ đâu có quy định một người cả đời chỉ
được yêu một người mà thôi? Hơn nữa vợ chưa cưới của anh cũng đã mất mấy năm nay rồi, anh muốn tìm người khác để nói chuyện yêu đượng cũng là
điều bình thường mà thôi.”
“Cô câm miệng cho tôi!” Lửa giận trong lòng Lăng Thận bốc lên ngùn ngụt, gần như thiêu đốt toàn bộ lí trí của anh ta.
Anh ta hung hăng nện lên cánh cửa, tựa
như một tình yêu thủy chung, thuần khiết đã bị những lời nói của Hứa
Tình Thâm làm cho vấy bẩn: “Cô còn ăn nói lung tung, tôi sẽ xé nát miệng cô ra!”
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày lại: “Anh
không thừa nhận cũng chẳng thể thay đổi được sự thật. Mọi người đều có
mắt, ai cũng có thể nhìn ra. Nếu anh thật lòng yêu Diệp Cảnh Nhân, trong lòng anh sẽ không còn chỗ cho bất kì người phụ nữ nào khác. Bây giờ tất cả những gì anh muốn là sự chiếm đoạt. Anh đã sớm thay lòng đổi dạ
rồi.”
Lồng ngực Lăng Thận phập phồng kịch
liệt, hai tay đang nắm chặt thành quyền của anh ta dần buông lỏng ra rồi bấu chặt lên ván cửa. Hứa Tình Thâm có thể nghe thấy những tiếng cáo
cấu rít lên từng đợt một: “Lăng Thận, đừng nói Nhân Nhân chính là Diệp
Cảnh Nhân nữa. Vợ chưa cưới của anh đã sớm không còn nữa rồi. Chuyện
chết đi sống lại là không bao giờ xảy ra.”
Lăng Thận tựa trán lên cửa, đột nhiên
dùng sức đập mạnh đầu vào đó. Những người đứng gần anh ta trố mắt nhìn
nhau, không ai dám tiến lên ngăn anh ta lại.
Tuy Phó Lưu Âm rất hoảng sợ nhưng lúc
này có vẻ cũng đã bình tĩnh hơn. Ánh mắt cô gái dừng lại trên người Hứa
Tình Thâm. Hóa ra Hứa Tình Thâm và anh trai cô rất giống nhau, mặc dù
trông có vẻ gầy yếu nhưng cả hai đều rất mạnh mẽ, ai cũng có thể bao vệ
cô.
Lăng Thận hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại bật cười: “Không bao giờ có chuyện chết đi sống lại? Bây giờ tôi lập tức đưa cô ấy đi, mang tới bệnh viện phẫu thuật thẩm mĩ. Khuôn mặt
này sẽ được chỉnh lại giống hệt Cảnh Nhân. Từ nay sau để xem còn ai dám
nói cô ấy không phải Diệp Cảnh Nhân nữa hay không!”
Hứa Tình Thâm siết chặt tay lại, tức giận đến nỗi cả người đều run lên. Lăng Thận lui ra sau vài bước: “Phá cửa!”
Cô đứng thẳng người dậy, nghe thấy một
tiếng “rầm” thật lớn vang lên bên tai. Cánh cửa bị người ta ra sức đập
phá từ bên ngoài ngày càng rung lắc dữ dội. Hứa Tình Thâm không dám đứng quá gần cửa. Cô lui lại, đứng cạnh Phó Lưu Âm, liếc nhìn món đồ trong
tay cô gái.
“Đưa cho chị!”
Phó Lưu Âm trợn mắt nhìn cô: “Cái gì?”
Hứa Tình Thâm cúi người xuống, định cầm lấy nửa cái chai kia trong tay Phó Lưu Âm: “Đưa cho chị mau!”
“Không được.”
Hứa Tình Thâm dùng sức gỡ các ngón tay của Phó Lưu Âm ra, sau đó siết chặt món đồ trong tay: “Em không thích hợp cầm nó đâu.”
Phó Lưu Âm khẽ siết tay lại. Hứa Tình Thâm trấn an cô: “Chị là người thường xuyên cầm dao mổ, tay cũng đã sớm vấy máu.”
Cô gái thật sự không cảm thyấ nhẹ nhõm
hơn chút nào, nhìn chằm chằm về phía trước. Cánh cửa kia có thể bật tung ra bất cứ lúc nào. Một khi những người ngoài đó xông vào, chắc chắn cô
sẽ lại bị lôi trở về địa ngục.
Lâm Lâm bị dọa không nhẹ, ôm chặt lấy
cổ bảo mẫu rồi bật khóc. Hứa Tình Thâm cảm thấy xót xa cho con gái: “Lâm Lâm ngoan, đừng sợ.”
Cô lại nhìn ra cửa, trong lòng thầm
tính toán thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, sao Tưởng Viễn Chu vẫn chưa đến? Nghĩ lại vào những lúc cô gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện
kịp thời. Liệu lần này có thể như vậy nữa không?
Mà cô thì sao? Những lúc nhận được sự
giúp của anh, cô luôn cảm thấy đó là điều đương nhiên. Cho đến lúc này,
khi bị người ta gần như dồn ép vào bước đường cô, trong lúc thấp thỏm
chờ đợi một người đưa tay ra cứu, cô mới biết người ấy có bao nhiêu quan trọng.
Nghĩ đến đây, cô vô thức siết chặt tay
lại. Cơn đau từ lòng bàn tay turyền đến khiến cô giật mình, hơi buông
lỏng tay ra một chút.
Những tiếng ồn từ bên ngoài liên tục
đòi mạng những người trong này. Hứa Tình Thâm biết cánh cửa đó không thể chống cự được thêm bao lâu nữa.
Đúng lúc này…
“Ở đây thật náo nhiệt.” Một giọng nói trầm ổn từ bên ngoài truyền đến.
Một người đàn ông đang định đá vào cánh cửa cũng khựng lại, quay đầu nhìn sang Lăng Thận. Sắc mặt của anh ta
trở nên cực kì khó coi.
Hứa Tình Thâm vội vàng tiến lên, áp tai lên ván cửa. Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tưởng Viễn Chu?”
Ánh mắt anh dừng lại trước cánh cửa
kia. Trên ván cửa hằn lại vô số dấu giày, không khó để tưởng tượng ra
khung cảnh hỗn loạn vừa xảy ra.
“Cách anh theo đuổi phụ nữ cũng thật khó hiểu đấy.”
Lăng Thận cười khẽ: “Khiến cho người
khác phải khó hiểu, ngược lại chính là anh đấy! Tưởng Viễn Chu, anh
không biết đây là đâu à? Đây là tổ ấm hạnh phúc của Hứa Tình Thâm và một người đàn ông khác đấy. Nói không chừng, phía sau cánh cửa kia chính là căn phòng…”
Tưởng Viễn Chu lạnh lùng nhìn Lăng Thận. Anh ta cũng không hẳn là sợ, chỉ là nửa câu sau chưa kịp nói ra đã vội nuốt trở vào.
Lão Bạch bước vào, cất giọng dõng dạc,
dường như là muốn thông báo cho tất cả mọi người trong phòng nghe:
“Tưởng tiên sinh, tôi đã cho người tìm hiểu, Phó Kinh Sênh bị dẫn đi là
vì có người gọi điện thoại tố cáo bảo vệ anh ta thuê có mang theo sung
bên người. Người của chúng ta cũng đã đến cả rồi, đang đợi ở bên dưới.”
Tưởng Viễn Chu phất tay một cái. Lăng
Thận nghe vậy liền lạnh mặt đi: “Tưởng Viễn Chu, anh cố tình chống đối
với tôi phải không?”
“Lăng Thận, quả thật trước đây tôi đã
quá xem thường anh rồi. Không ngờ anh còn có khả năng xông thẳng vào nhà người ta để cướp người cơ đấy.”
Khó khăn lắm Lăng Thận mới có được một
cơ hội như vậy, cho nên anh ta không chịu từ bỏ: “Lúc anh rat ay giúp
Hứa Tình Thâm, anh có nghĩ tới cảm nhận của em gái tôi hay không?”
“Vậy lúc anh gây sự với tôi, anh có nghĩ tới cảm nhận của em gái mình hay không?”
Lăng Thận không khỏi nhướng mày lên: “Anh có ý gì?”
“Nếu anh khiến tôi không vui, khi gặp
Lăng Thời Ngâm cũng khó nói tôi có trút giận lên người cô ta hay không.
Vì vậy, quyền quyết định nằmt rong tay anh.”
Lăng Thận nghiến răng: “Em gái tôi là
thiên kim tiểu thư nhà họ Lăng, vì yêu anh nó đã chấp nhận hi sinh rất
nhiều thứ. Anh không thể đối xử với nó như vậy.”
“Trước giờ cũng không chỉ có một mình Lăng Thời Ngâm đâm đầu vào yêu tôi.”
Hứa Tình Thâm ở bên trong nghe vậy liền bĩu môi. Không ngờ Tưởng Viễn Chu còn có biệt tài dát vàng lên mặt!
Tưởng Viễn Chu nghe thấy từ bên trong
truyền đến tiếng khóc của trẻ con: “Lui về cả đi, tôi đã đến đây thì
chắc chắn anh không có cửa mang người rời khỏi đây đâu. Chúng ta đừng
lãng phí thời gian nữa.”
Phó Lưu Âm cầm một cái chai khác trên
bồn rửa mặt, nhét vào tay Lâm Lâm. Bé con thấy ngộ, tròn xoe mắt nhìn
cái chai, thôi không khóc nữa.
“Tưởng Viễn Chu, tôi cũng rất muốn thử xem rốt cuộc có thể mang người đi hay không!”
“Vậy anh cứ việc thử, mang đi so với
việc để lại đương nhiên là khó khăn hơn rất nhiều. Nếu không, anh cứ gọi thêm nhiều người nữa, chứ chỉ bằng nhiêu đây người thì e là không đủ
đâu.” Tưởng Viễn Chu khoanh tay trước ngực, thong thả nói tiếp: “Tôi
cũng có thể gọi một vài hang truyền thông tới để cổ vũ thêm tinh thần
cho anh.”
Sắc mặt Lăng Thận tái mét, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc Tưởng Viễn Chu lên lầu, chỉ có một mình, bây giờ lại có thêm Lão Bạch.
Lăng Thận liếc mắt nhìn hai người, cho dù không có thêm những người khác, anh ta cũng không dám tùy tiện động vào họ.
“Tất cả những việc này đều là vì Hứa Tình Thâm sao?”
Người đang áp tai lên ván cửa bên trong toilet, bỗng chốc nín thở, hô hấp gần như bị ngựng trệ, tiếp tục lắng
tai nghe động tĩnh từ bên ngoài.
Lăng Thận cười khẽ: “Có đáng hay không? Giữa anh và cô ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa rồi.”
“Anh có nói gì cũng vô ích. Con người tôi rất cố chấp, vì vậy anh không cần tốn công thuyết phục tôi.”
Hứa Tình Thâm lắng tai nghe hai người
bên ngoài anh một câu, tôi một câu. Chuyện tốt của Lăng Thận bị phá
hỏng, anh ta đương nhiên sẽ phát điên lên. Mà trong mắt Lăng Thận, xem
ra Tưởng Viễn Chu là kẻ thích xen vào việc của người khác. Bởi vì tất cả những người bên trong toilet lúc này, bất kể ai cũng không hề có chút
liên quan gì tới anh cả.
Vậy mà Tưởng Viễn Chu hết lần này tới lần khác cố tình nhúng ta vào việc này.
Người đàn ông vừa rồi hung hăng đạp cửa không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: “Lăng tiên sinh, làm sao bây giờ?”
“Tưởng Viễn Chu, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi: anh có thể bảo vệ người nhà họ Phó cả đời sao?”
“Không cần nói khích tôi, nhà họ Phó
chẳng liên quan gì tới tôi cả.” Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi tới trước
mặt Lăng Thận, sau đó lướt ngang qua người anh ta tới trước cửa toilet:
“Nếu anh còn không chịu đi, tôi sẽ cho người tống cổ anh ra ngoài.”
Lăng Thận siết chặt năm ngón tay lại, nghiến răng nói: “Đi!”
Anh ta dẫn đầu bước ra ngoài, những
người kia lần lượt ra theo sau. Lão Bạch băng qua phòng ngủ, bước ra
ngoài ban công, nhìn chằm chằm xuống những người đang đứng dưới lầu.
Hứa Tình Thâm vẫn còn áp tai lên cửa,
mãi cho đến khi từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ: “Còn ở
trong đó làm gì? Bọn họ đã đi cả rồi.”
Cô nhanh chóng mở cửa ra. Tưởng Viễn
Chu liếc nhìn bên trong, thấy trên bồn rửa mặt dính đầy chất lỏng màu
trắng đục, ngoài ra còn có vài mảnh vụn thủy tinh. Ánh mắt anh rơi xuống tay Hứa Tình Thâm, sắc mặt anh liền trở nên khẩn trương hơn, vội vàng
kéo tay cô qua: “Em định dùng thứ này để liều mạng với bọn chúng sao?”
“Không phải.” Vừa rồi trong lúc hoảng loạn, Hứa Tình Thâm cũng không ý thức được mình đang cầm thứ này trong tay.
Tưởng Viễn Chu cẩn thận rút cái chai ra khỏi tay cô nhưng lại phát hiện cô vẫn nắm chặt không chịu buông. Anh
ngẩng đầu lên nhìn: “Còn không chịu buông ra nữa à?”
Hứa Tình Thâm hơi giật mình, từ từ buông lỏng tay ra. Tưởng Viễn Chu cầm lấy nửa cái chai vỡ, ném vào thúng rác.
“Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Không sao.”
Bảo mẫu vẫn còn ôm chặt Lâm Lâm trong tay, từ từ bước tới: “Đúng là dọa cho người ta sợ chết khiếp! Bọn họ là ai vậy cô Phó?”
“Đừng sợ, không sao đâu.” Hứa Tình Thâm mỉm cười, trấn an bà.
Hai tay Phó Lưu Âm đan vào nhau. Hứa Tình Thâm đi tới bên cạnh cô: “Đi, ra ngoài thôi.”
Bước ra phòng ngủ, Phó Lưu Âm ngồi xuống mép giường, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Viễn Chu: “Cảm ơn.”
Lão Bạch từ ngoài ban công bước vào: “Tưởng tiên sinh, bọn người Lăng Thận đã đi cả rồi.”
Hứa Tình Thâm ngồi xuống bên cạnh Phó
Lưu Âm, cô gái nghiêng đầu nhìn cô: “Chị dâu, bao giờ thì anh trai em
mới được thả về? Anh ấy sẽ không sao chứ?”
“Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Tưởng Viễn Chu đứng giữa phòng ngủ:
“Lão Bạch đã đi hỏi thăm rồi, sau khi lấy lời khai, Phó Kinh Sênh sẽ
nhanh chóng được thả ra thôi.”
“Cảm ơn.” Nhưng trên gương mặt cô gái
vẫn đầy lo lắng: “Cảnh sắt bắt anh ấy đi, có phải vì những người bảo vệ
kia có mang theo súng không? Có khi nào bọn họ sẽ quay sang tố cáo anh
ấy không?”
“Những người đó đều là bảo vệ chuyên nghiệp, em đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Chuyện cũng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.”
Hứa Tình Thâm bước ra ban công, nhìn xuống dưới lầu: “Những người đó đều là người của anh?”
“Ừ, tạm thời cứ để bọn họ canh chừng ở đây.” Tưởng Viễn Chu đi tới bên cạnh cô: “Nhhưng đây cũng không phải là cách lâu dài.”
Bàn tay Hứa Tình Thâm đặt trên lan can, cảm giác lạnh lẽo liền truyền thẳng từ lòng bàn tay đến khắp người:
“Vậy thì chúng tôi chỉ có thể chuyển nhà mà thôi.”
Trong lòng Tưởng Viễn Chu rơi bộp một tiếng: “Chuyển nhà?”
“Không thể chọc vào thì chỉ có thể lẩn
trốn thôi đúng không? Nếu ở Đông Thành nhà họ Lăng có thế lực như vậy,
chúng tôi sẽ chuyển đi nơi khác.”
Tưởng Viễn Chu nghe cô nói thế, không
hiểu sao liền cảm thấy hoảng loạn. Như vậy nghĩa là sau này anh sẽ rất
khó mà gặp lại Hứa Tình Thâm phải không? Anh trầm mặt nói: “Không được.”
Hứa Tình Thâm quay sang nhìn anh: “Lăng Thận đã dám xông thẳng vào nhà như thế, chẳng lẽ chúng tôi lúc nào cũng phải kháo chặt cửa nhà, cả đời này không cho Âm Âm bước chân ra ngoài
hay sao?”
“Vậy em có nghĩ nếu dọn đi nơi khác, ngược lại anh ta càng dễ ra tay hơn?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Ở Đông Thành, ít nhất em còn có tôi.”
Hứa Tình Thâm cuống quýt nhìn sang chỗ
khác, né tránh ánh mắt của Tưởng Viễn Chu. Không hiểu sao trong lòng cô
chợt run lên vì một câu nói đó của anh. Tưởng Viễn Chu nói tiếp: “Tôi sợ các người vẫn không phải là đối thủ của Lăng Thận đâu, dù sao thì thế
lực nhà họ Lăng vẫn lớn mạnh hơn Phó Sinh Sênh rất nhiều. Ở Đông Thành,
tôi còn có thể giúp em, nếu chuyển đi nơi khác em còn có thể nhờ cậy ai
đây?”
Cô nhíu chặt mày lại, nhìn chằm chằm
xuống bên dưới lầu. Tưởng Viễn Chu nghiêng người qua, liếc nhìn vẻ mặt
thất thần của cô: “Tôi đi đây.”
Cô hơi mím môi lại. Tưởng Viễn Chu vừa nhấc chân lên liền thu chân về: “Vẫn còn sợ à?”
“Không, đã đỡ hơn rồi.”
“Có cần tôi ở lại đây với em chờ đến khi Phó Kinh Sênh trở về không?
Hứa Tình Thầm suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Anh đã sắp xếp nhiều người như vậy rồi, chắc Lăng Thận cũng
không quay lại đâu.”
Tưởng Viễn Chu bước vào trong phòng
ngủ, Lão Bạch tiến lên, hai người cùng đi ra ngoài. Tưởng Viễn Chu cũng
không xác định phương hướng, dứt khoát rẽ sang một bên mà đi. Hứa Tình
Thâm nhìn chằm chằm theo bóng lưng của anh, lúc này mới giật mình phát
hiện hướng đó không dẫn xuống cầu thang, mà dẫn tới phòng ngủ của cô và
Phó Kinh Sênh.
Vừa rồi Lăng Thận cho người mở toang
hết toàn bộ các cánh cửa, nếu Tưởng Viễn Chu đi hướng đó nhất định sẽ
phát hiện việc cô và Phó Kinh Sênh chia giường ra mà ngủ.
Hứa Tình Thâm vội vàng đuổi theo anh. Trông thấy Tưởng Viễn Chu sắp đi tới cửa phòng ngủ, cô liền kêu lên: “Tưởng Viễn Chu!”
Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn
cô. Vừa rồi torng lòng anh đang có điều suy nghĩ, nên cũng không phát
hiện mình đã rẽ nhầm hướng. Anh đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm, khóe
miệng cô khẽ cong lên: “À, cảm ơn anh.”
Khóe miệng anh cũng cong lên theo: “Khách sáo quá rồi.”
Tưởng Viễn Chu cũng Lão Bạch xuống lầu. Hứa Tình Thâm cũng không đi theo. Dù sao cũng không còn điều gì nguy
hiểm nữa, có đi theo họ cô cũng chẳng biết phải nói gì. Lại cảm ơn sao?
Vừa rồi Tưởng Viễn Chu cũng đã nói như vậy là quá khách sao.
Cô quay trở lại trong phòng. Lâm Lâm
vẫn còn nhỏ nên rất mau quên. Mới vừa rồi còn hoảng sợ khóc lóc như thế, bây giờ đã vui vẻ ngồi chơi một mình rồi. Phó Lưu A^m cũng đã đỡ căng
thẳng hơn, giờ chỉ còn lo mỗi Phó Kinh Sênh mà thôi.
Mọi người không ai dám xuống lầu. Cánh
cửa đã bị người ta đập phá gần như hỏng nặng rồi. Hứa Tình Thâm ngồi yên bên mép giường, im lặng không nói gì.
Tưởng Viễn Chu ngồi vào trong xe, Lão Bạch ngồi vào chỗ cạnh tài xế: “Trở về Cửu Long Thương.”
“Đợi đã.” Tưởng Viễn Chu nhìn ra bên ngoài: “Đợi thêm một lát nữa đi.”
Lão Bạch biết anh vẫn không yên tâm:
“Tưởng tiên sinh, ngài có nghĩ cứ tiếp tục như vậy, Lăng Thận sẽ “chó
cùng rứt giậu” hay không?”
“Không sợ chó cùng rứt giậu.”Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Cứ xây tường cao lên thêm một chút, con chó đó làm sao vượt qua được.”
“Nhưng Lăng Thận cố chấp như vậy, có phải chúng ta nên nghĩ cách…”
Tưởng Viễn Chu thu hồi tầm mắt, nhìn
thẳng về phía Lão Bạch: “Tôi có thể ra tay giúp họ, nhưng rốt cuộc
chuyện này vẫn thuộc về trách nhiệm của Phó Kinh Sênh.”
“Anh ta có khả năng giải quyết sao?”
“Chỉ khi nào anh ta bắt đầu ra tay giải quyết thì mới có thể để lộ ra sơ hở. Người như Phó Kinh Sênh quá mức
kín đáo, quá mức bí hiểm. Quá khứ của anh ta sạch sẽ đến mức khiến người khác phải nghi ngờ. Những chuyện khác tôi không quan tâm, tôi chỉ cần
bảo vệ tốt an toàn của Hứa Tình Thâm mà thôi, không để cô ấy bị tổn
thương là được.”
Lão Bạch nghe vậy, gật đầu: “Tưởng tiên sinh nói đúng. Nếu đã không tra được gì, chi bằng cứ yên lặng tiếp tục quan sát.”
“Cứ xem Phó Kinh Sênh sẽ tiếp tục nhẫn nhịn Lăng Thận hay là…”
Tưởng Viễn Chu hơi hạ cửa kính xuống, chống khuỷu tay lên đó: “Anh nghĩ xem Phó Kinh Sênh sẽ làm như thế nào?”
“Như ngài đã nói, anh ta ở Đông Thành
này chẳng có chút thế lực nào cả. Bất kể anh ta có làm gì thì cũng luôn
bị chèn ép, rơi vào thế yếu.”
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe, gió lạnh
không ngừng tạt vào. Khoảng hơn một giờ sau, một chiếc taxi chạy tới,
dừng lại ở phía đối diện. Phó Kinh Sênh vội vàng xuống xe. Tưởng Viễn
Chu thấy vậy liền phất tay: “Lái xe.”
Tài xế nổ máy. Phó Kinh Sênh vốn đã
chạy tới trước cổng, nghe thấy tiếng động cơ thì quay đầu nhìn lại.
Chiếc xe của Tưởng Viễn Chu chậm rãi biến mất trong tầm mắt anh.
Phó Kinh Sênh đi vào, thấy đám người đang canh chừng trong sân, sắc mặt anh liền chuyển sang lạnh lẽo. Anh bước nhanh lên lầu.
“Âm Âm.”
Hứa Tình Thâm nghe thấy tiếng anh gọi, lập tức đứng bật dậy: “Ở đây!”
Phó Kinh Sênh đi tới cửa, Phó Lưu Âm
thấy anh vẫn bình yên vô sự lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Hứa Tình Thâm cũng tươi tỉnh hẳn lên: “Anh đã về rồi.”
Phó Kinh Sênh bước tới chỗ hai người: “Mọi người không sao chứ?”
“Không sao.”
Phó Kinh Sênh liếc nhìn Hứa Tình Thâm,
sau đó lại nhìn em gái mình: “Những người ở dưới sân kia đều là người
của Tưởng Viễn Chu?”
“Làm sao anh biết?” Hứa Tình Thâm hỏi lại.
“Anh nhìn thấy xe của anh ta.”
Hứa Tình Thâm giật mình, chẳng phải Tưởng Viễn Chu đã ra về từ sớm rồi sao? Thời gian cũng đã trôi qua gần 2 tiếng đồng hồ rồi.
“Bọn họ không gây khó dễ gì cho anh chứ?”
“Không.” Sắc mặt Phó Kinh Sênh cũng hơi buông lỏng một chút: “Mọi người đều đói bụng cả rồi phải không? Đi,
xuống lầu ăn cơm thôi.”
Lúc này làm gì còn ai có tâm trạng ăn
cơm cơ chứ? Hứa Tình Thâm thật sự mệt đến muốn kiệt sức. Phó Kinh Sênh
ôm lấy vai cô: “Chẳng phải không có việc gì rồi sao?”
Cô biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng Phó Kinh Sênh gần như xem như không có chuyện gì xảy ra: “Đi thôi, ăn cơm.”
Anh không hỏi sau đó Lăng Thận có quay
lại hay không, cũng không hỏi tai sao ở bên dưới lại có nhiều người như
vậy, càng không hỏi tại sao Tưởng Viễn Chu lại đến đây. Hứa Tình Thâm
khẽ nuốt nước bọt: “Sau khi anh bị bắt đi, em không thể tìm được ai khác để giúp đỡ.”
“Anh hiểu.” Phó Kinh Sênh cắt ngang lời cô: “Chúng ta lại nợ Tưởng Viễn Chu thêm một ân tình. Hy vọng sau này
sẽ có cơ hội đền đáp anh ta.”
Anh bước ra ngoài, ánh mắt quét qua
cánh cửa phòng đã bị người ta đá văng đi. Trên đó còn để lại đầy dấu
giày lộn xộn, chồng chéo lên nhau. Trong mắt anh lóe lên lạnh lẽo, âm
hiểm nhưng rất nhanh liền giấu đi.
—
Hôm sau.
Hứa Tình Thâm bị tiếng chuông đồng hồ
báo thức gọi dậy. Cô cố tình dậy sớm hơn mọi ngày một chút, đánh răng
rửa mặt xong thì xuống lầu. Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Hứa Tình Thâm bước vào phòng khách, lại phát hiện Phó Kinh Sênh đang đứng hút
thuốc bên cửa sổ.
Cô bước qua đó: “Dậy sớm thế?”
Phó Kinh Sênh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc: “Em cũng chưa tới giờ đi làm mà?”
“Ừ, em dậy hơi sớm một chút.” Hứa Tình
Thâm liếc nhìn ra ngoài: “Trời lạnh như vậy mà những người kia vẫn còn
canh giữ bên dưới.”
“Đã thay ca rồi.”
Hứa Tình Thâm gật đầu. Phó Kinh Sênh
quay sang nhìn cô: “Em cho anh số điện thoại của Tưởng Viễn Chu, chi phí thuê những người này anh sẽ chuyển lại vào tài khoản anh ta.”
“Ừ.”
Phó Kinh Sênh giơ tay vén một lọn tóc đang rũ bên má cô ra sau tai: “Hôm nay vẫn muốn đi làm sao?”
“Phải đi chứ.” Hứa Tình Thâm khẽ cong khóe miệng lên: “Hôm nay em còn có một ca tiểu phẫu nữa.”
“Phải cầm dao mổ?”
“Ừ, hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.”
“Đương nhiên sẽ thuận lợi, tiểu phẫu thôi mà, không đáng để nhắc tới.”
Trên mặt Hứa Tình Thâm có chút lo lắng: “Anh đừng sai bảo mẫu ra ngoài mua thức ăn nữa, gần đây cũng có siêu
thị, còn có dịch vụ giao hàng miễn phí.”
“Biết rồi.”
Lúc Hứa Tình Thâm chuẩn bị đi làm, Phó Kinh Sênh tiễn cô ra ngoài: “Sau khi tan việc phải lập tức về nhà đấy.”
“Hôm nay có lẽ em sẽ ghé qua nghĩa trang một chút.”
“Hôm khác đi, anh sẽ đi cùng em.”
Hứa Tình Thâm sửa sang lại khăn choàng
cổ một chút: “Mấy ngày tới em sẽ rất bận, hôm giao thừa còn phải đi làm
nữa, em muốn tranh thủ đến viếng mộ của mẹ.”
“Không có việc gì đấy chứ?”
“Sẽ không có việc gì đâu. Anh cứ ở nhà trông chừng Âm Âm cẩn thận là được rồi.” Hứa Tình Thâm mỉm cười.
Thật ra ngay cả nhà của họ mà Lăng Thận cũng dám công khai xông vào như thế thì cũng chẳng còn nơi nào là an toàn cả.
Buổi chiều, Hứa Tình Thâm làm xong ca
tiểu phẫu liền xin phép về sớm một tiếng. Lái xe tới nghĩa trang, Hứa
Tình Thâm vòng ra sau xe, mở cốp sau ôm ba bó hoa ra. Những bông hoa
đang nở rộ che khuất cả khuôn mặt cô, cũng khiến cho bước chân cô trơ
nên hơi lảo đảo.
Sau khi ghi tên ở ngoài cổng xong, Hứa
Tình Thâm nói với người gác cổng: “Tôi không cầm được nhiều đồ, anh có
thể giúp tôi mang ba phần nhang đèn được không?”
“Được, không thành vấn đề.”
Tới trước mộ của Phương Thành, Hứa Tình Thâm đặt một bó xuống: “Em đi thăm hai mẹ trước, lát nữa sẽ quay lại sau.”
Sau khi đi được thêm một đoạn, người
gác cổng cũng đã cầm nhanh đèn tới. Hứa Tình Thâm ngồi xổm người xuống,
khẽ nói: “Mẹ, hôm nay con đã thực hiện một ca phẫu thuật, rất thuận
lợi.”
Cô đốt nhang đèn, sau đó trả tiền cho
người gác cổng. Hứa Tình Thâm đứng trước bia mộ: “Gần đây có quá nhiều
chuyện xảy ra, không tới thăm hai người được, con xin lỗi. Bây giờ lại
sắp đến Tết nữa rồi, con sẽ đốt thật nhiều giấy tiền vàng bạc, hai người thích mua gì thì mua, không cần phải tiết kiệm đâu.”
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến. Hứa Tình Thâm quay đầu nhìn lại, không ngờ là Tưởng Viễn Chu.
Nhưng cô cũng không hề tỏ ra giật mình kinh ngạc: “Anh theo tôi tới đây làm gì?”
“Đi ngang qua nghĩa trang, vô tình trông thấy xe của em.”
Hứa Tình Thâm cũng không them vạch trần lời nói dối của anh. Muốn vô tình chạm mặt ở đâu cũng được, sao lại
chọn đúng ở nghĩa trang làm gì chứ?
Cô lấy một chiếc khăn ra, lau chùi bia mộ. Một tay Tưởng Viễn Chu nhét trong túi quần, im lặng nhìn theo bóng lưng của cô.
“Tết này, em định trải qua như thế nào?”
Động tác trong tay Hứa Tình Thâm chợt run lên: “Thế nào là thế nào?”
Người đàn ông không trả lời. Ánh mắt
Hứa Tình Thâm dừng lại trên bức ảnh chụp trên bia mộ: “Chắc chắn tôi sẽ
không trở về nhà họ Hứa, nhưng đương nhiên sẽ cùng người nhà của mình
đón năm mới.”
Tưởng Viễn Chu rũ mi mắt xuống. Có vài
lời đã ra đến tận khóe môi, biết là khi nói ra sẽ bị người khác chê cười anh quá mơ tưởng, nhưng nếu không nói thì anh lại không thể chịu được.
“Mỗi ngày em đều ở cùng anh ta rồi, Hứa Tình Thâm, đêm giao thừa này có thể dành cho tôi được không?”
Trái tim đang hoảng loạn của Hứa Tình
Thâm chợt ngưng lại một nhịp, cô không biết làm sao mà Tưởng Viễn Chu có thể nói ra những lời này. Tại sao lại nghĩ đến việc muốn cô cùng anh ta đón năm mới?