Sắc mặt bảo tiêu không thay đổi, “Tưởng tiên sinh an bài chúng tôi bảo vệ an toàn cho ngài.”
“Chỗ đó cách Bảo Lệ Cư thương không xa, lại nói tôi đã gọi xe, không cần lo lắng.”
Hứa Tình Thâm bảo lái xe nhanh đi vào, hành lý đã được đóng sẵn, cô mang theo đứa trẻ cho nên đồ đạc so với lúc chỉ có một mình cô thì nhiều hơn nhiều.
Hứa Tình Thâm lên xe, bảo tiêu tiến lên: “Tưởng thiếu phu nhân, chúng tôi để xe đi theo ngài.”
“Không cần, tôi đã nói cho anh ấy kinh hỉ, các người có muốn không vui hay không?” Hứa Tình Thâm nói xong đóng cửa xe: “Lái xe lái xe đi.”
Xe nhanh chóng rời đi, bảo tiêu nghĩ không ổn vẫn gọi điện cho Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu thấy màn hình hiển thị cho rằng Bảo Lệ Cư thượng xảy ra chuyện gì, anh vội vàng nghe máy: “Alo..”
“Alo, Tưởng tiên sinh, Tưởng thiếu phu nhân vừa gọi một chiếc xe…”
“Cô ấy đi đâu??” Tưởng Viễn Chu sốt ruột hỏi.
“Tưởng thiếu phu nhân nói về Cửu Long Thương, nói là để cho ngài kinh hỉ.”
Tưởng Viễn Chu giật mình, kinh hỉ cũng tới quá nhanh đim, “Cô ấy nói như vậy sao?”
“Vâng, xe đã rời đi.”
Khóe môi người đàn ông không nhịn được nhếch lên, “Được, tôi đã biết.”
“Tưởng tiên sinh, không biết Tưởng thiếu phu nhân ngài ấy có trở về thật hay không…”
“Cô ấy đã nói thì tất nhiên là thật.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, đi đến bên cửa sổ, anh mới rời giường, quần áo còn chưa thay, anh lại đi vào phòng quần áo chọn một bộ, còn chưa rửa mặt đã bước xuống lầu.
Bảo mẫu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh dậy sớm như vậy, khẩn trương nói: “Tưởng tiên sinh, điểm tâm vẫn chưa làm xong.”
“Hứa Tình Thâm muốn trở lại, chuẩn bị thêm mấy món, còn có, cô ấy thích ăn cháo hải sản… Làm kịp được không? Làm nhanh một chút, không kịp thì ăn cái khác trước.” Tưởng Viễn Chu đi qua đi lại, bảo mãu nhanh chóng quay lại bếp, lại nghe Tưởng Viễn Chu nói thê,, “Làm nhiều một chút, bảo đầu bếp tới, thực đơn buổi trưa và buổi tối tôi muốn xem qua.”
Bảo mẫu cảm thấy buồn cười: “Biết rồi, Tưởng tiên sinh, ngài lại sốt ruột.”
“Sốt ruột? Tôi có sao?”
“có!”
Tưởng Viễn Chu cười cười, bảo mẫu đã lâu chưa thấy anh như vậy, “Tưởng tiên sinh yên tâm, tôi đảm bảo Tưởng thiếu phu nhân vừa bước vào cửa là có món ăn nóng ăn ngay.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu xoay người lên lầu, Duệ Duệ dậy sớm, thím Nguyệt đang mặc quần áo cho bé.
Người đàn ông đi vào, sau đó ngồi xuống mép giường, anh sốt ruột nhìn thím Nguyệt đang thắt cài áo cho Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu nhanh chóng ôm bé vào trong tay, “Bảo bối, lát nữa mẹ về nhà rồi.”
“Thím Nguyệt giật mình: “Tưởng thiếu phu nhân trở về sao?”
Mọi người đã sớm sửa miệng gọi Hứa Tình Thâm, cho dù sau lưng đều gọi cô một tiếng Tưởng thiếu phu nhân.
Tưởng Viễn Chu nghe xong đáy mắt không che giấu được ý cười, gật đầu: “Ừ, đang trở về.”
“Vậy thì tốt quá.”
Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ, thầm nghĩ, có lẽ Hứa Tình Thâm cũng nên tới rồi, anh đứng dậy đi rửa mặt, làm cho mình sạch sẽ, khoan khoái. Trong lòng lại cảm thấy lo lắng, cô nói muốn cho anh kinh hỉ, đợi đến lúc anh nhìn thấy cô có phải nên biểu hiện bộ dáng khó tin hay không?
(nhìn anh đã tội quá Chu ơi)
Như thế nào thì cũng nên biểu hiện phối hợp một chút, có phải hay không?
Tưởng Viễn Chu đứng trước cửa sổ, thưởng thức buổi sáng, anh cảm thấy cười rất vui, giống như đứa trẻ lần đầu biết yêu.
Hứa Tình Thâm không đi về phía Cửu Long Thương mà sau khi rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng không lâu, cô bảo lái xe đến trước mặt khách sạn.
Lái xe cũng là người tốt, thấy cô mang theo đứa nhỏ cho nên giúp cô chuyển hành lý vào phòng.
Cô không muốn ở chỗ quá xa, dù sao thuê phòng cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết được, rời khỏi Bảo Lệ Cư thượng thuận tiện nghe ngóng tin tức Phó Lưu Âm.
Mỗi buổi sáng đều đi qua, sau chín giờ ánh nắng tươi sáng, Tưởng Viễn Chu đến trước lan can, ánh nắng không kiêng nể gì mà chiếu lên người anh, đoạn đường này sao lại giống như hai tiếng vậy.
Anh nhìn xuống, nhìn thấy lão Bạch ở ngoài cửa đi vào.
Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân đi vào phòng ngủ, sau đó bước ra ban công: “Tưởng tiên sinh, sao ngài lại đứng đây?”
Tưởng Viễn Chu không nói gì, cũng không biết nói gì với lão Bạch, chẳng lẽ nói đợi Hứa Tình Thâm về sao? “Không có gì, đang nhìn phong cảnh.”
“Phong cảnh?” trời lạnh có cảnh gì đẹp mà nhìn? Lão Bạch cảm thấy nghi hoặc, đưa mắt nhìn xuống lầu.
Di động Tưởng Viễn Chu vang lên, anh tiện tay ấn nút: “Alo.”
“Viễn Chu, là tôi.” Âm thanh Triệu Phương Hoa truyền đến, bà ta làm ra vẻ cực kì quen thuộc với Tưởng Viễn Chu.
Gương mặt người đàn ông không chút thay đổi, nhưng vẫn chào hỏi: “Mẹ.”
Triệu Phương Hoa nghe xưng hô thế, vui mừng nhướng mày: “Viễn Chu này, chúng tôi nghe nói Phó Kình Sênh đã nhận tội, hỏi Tình Thâm con bé cũng không chịu nói gì.”
“Vâng, hiện tại đang ở cục cảnh sát.”
“Vậy ý Tình Thâm là như thế nào?” Triệu Phương Hoa nghĩ đến chuyện ngày hôm qua cho nên cảm thấy lo lắng, vừa muốn nói với Tưởng Viễn Chu: “Viễn Chu, tôi cảm thấy Tình Thâm muốn sống với cậu, dù sao người nào tốt với con bé nó cũng hiểu rõ, nhưng mà ba cậu chỗ đó…”
“Ba con, ông ấy làm sao?”
“Cậu không biết sao? Vốn ba Tình Thâm không cho tôi nói, nói sợ phá hỏng tình cảm cha con hai người, nhưng tôi cảm thấy đối với con gái tôi không công bằng.”
Tưởng Viễn Chu vừa nghe không khỏi mở miệng hỏi: “Có phải ba con làm gì với các người không?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ là… Ngày hôm qua trong nhà nhận được chuyển phát, chuyển phát viên mở ra trước mặt chúng tôi, tôi xem xong hoảng sợ, bên trong đều là quần áo trẻ con bi cắt nát. Anh ta còn bảo chúng tôi gọi cho Tình Thâm, nói quần áo là nhà họ Tưởng mang tới, cái này không phải là cảnh cáo Tình Thâm nếu tiếp tục ở cùng cầu thì sẽ gây bất lợi cho đứa trẻ, bất lợi cho nhà họ Hứa sao?”
“Có chuyện này thật sao?”
“Đúng thế.” Sau đó Triệu Phương Hoa lại nói: “Qủa nhiên Tình Thâm không nói với cậu, con bé bảo chúng tôi mang quần áo bỏ đi, nó vẫn vậy, chịu oan ức vẫn không nói ra.”
“Con biết rồi, cảm ơn mẹ.”
“Khách khí với tôi làm gì, sau này đều là người một nhà.”
Tưởng Viễn Chu cúp điện thoại, lúc này anh mới biết rõ Hứa Tình Thâm nhất định không tới: “Chuẩn bị xe về Tưởng gia.”
Lúc tới nhà họ Tưởng, Tưởng Đông Đình mới đánh xong bộ quyền, quản gia hấp tấp đi về chỗ ông ta: “Lão gia, Tưởng thiếu gia về.”
“Nhanh như vậy đã biết?”
Tưởng Đông Đình cười, lau mồ hôi xong mới chuẩn bị vào nhà.
Người hầu rót trà cho Tưởng Viễn Chu, Tưởng Đông Đình thay giày rồi mới đi vào, Tưởng Viễn Chu ngồi ở ghế sofa, đầu cũng không thèm ngẩng.
“Bao lâu rồi anh còn chưa về nhà rồi hả? Ngọn gió nào thổi anh tới đây?” Tưởng Đông Đình ngồi ở ghế đối diện với Tưởng Viễn Chu hỏi.