Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 65: Chương 65: Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ?




Trong giây phút Hứa Tình Thâm ngất xỉu, toàn thân dường như bị cứa đau đến tê tâm liệt phế, cô nằm rạp trên mặt đất mãi không dậy nổi, cho đến khi những âm thanh quen thuộc truyền đến.

“Tình Thâm, Tình Thâm?”

Thật ra Phương Thành ở ngay sau lưng cô, anh với tay nắm lấy chân Hứa Tình Thâm, người đàn ông bò lên trước một chút sít sao ôm chặt Hứa Tình Thâm vào ngực.

“Có sao không? Bị thương ở đâu?”

“Không sao, em không sao.”

Phương Thành cùng Hứa Tình Thâm ngồi dậy, xung quanh đen kịt, giọng anh khản đặc: “Tiểu Linh, em ở đâu?”

“Anh Phương, em ở đây này.” Một âm thanh nho nhỏ yếu ớt phát ra từ bên trong, có thể trông thấy Phương Thành thở phào.

Hứa Tình Thâm sờ thấy từng giọt ẩm ướt ở dưới người, đất đá sụp xuống, xem ra cửa động đã bị phá hỏng. Tiểu Linh nói vọng lên ở đâu đó: “Mọi người vào đây một chút, không gian bên trong lớn lắm đấy.”

Đang khi nói chuyện, một chùm sáng mảnh hắt ra, Tiểu Linh giơ cây nến trong tay lên: “Anh Phương, vào đây đi.”

Phương Thành nương theo ánh sáng, lúc này mới nhìn rõ xung quanh, anh đỡ Hứa Tình Thâm đứng dậy sau đó cẩn thận dè dặt đi vào trong, trên người họ cũng không đến nỗi có nhiều vết thương. Đợi sau khi hai người họ ngồi xuống, Tiểu Linh lại thổi tắt ngọn nến.

“Chỉ có một cây thôi, không thể phí phạm.”

“Anh Phương, hai người đừng sợ, chỗ này là ba em phát hiện ra, trên đường đi học ba em đã tìm cho em vài cái hang động kiểu này, để khi em gặp nguy hiểm liền vào trong tránh một chút, ông sẽ dẫn người đến cứu chúng ta thôi.”

Phương Thành khẽ nói được, nhưng anh và Hứa Tình Thâm đều hiểu, bên ngoài không quá lạc quan.



Làng mạc dưới chân núi cũng không may mắn tránh được, vốn dĩ dựa vào nhà làm gạch mộc không cần tốn công tốn sức là dễ dàng che đậy, đường không ra đường, vô cùng khó đi.

Tưởng Viễn Chu không nghe lời khuyên ngăn đi đến thôn Huyền Nhai, đúng lúc xảy ra sự cố, Lão Bạch trông thấy sắc mặt anh u ám, cả khuôn mặt tái mét, giọng nói sắc bén tựa như dao.

“Mất tích ở đâu?”

Bác sĩ La chỉ vào đoạn giữa, nói: “Có lẽ là ở chỗ đó, khi ấy chúng tôi vẫn đang ở bên dưới, đất đá sụp lở quá mạnh.”

“Những người khác đâu?”

“Còn một y tá không tìm thấy tung tích, có lẽ… có lẽ bị chôn ở bên dưới đất đá rồi.”

Quai hàm Tưởng Viễn Chu kéo căng, bên tai là tiếng than khóc của người dân trong thôn, anh ngẩng đầu nhìn vách núi một chút, đoạn này bị đất đá mài qua làm xói mòn, tạo thành một góc núi khoảng sáu mươi độ. Mấy cây đại thụ bám vào sườn dốc bị nhổ tận gốc, đưa mắt nhìn lại, khả năng có người còn sống vô cùng ít ỏi.

“Tưởng tiên sinh, đợi đội cứu hộ đi.”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu dừng lại một chỗ, trước mắt bị san bằng, những bãi cát vàng bị tàn phá.

“Họ có đến, cũng sẽ không tìm Hứa Tình Thâm trước, chỉ sợ đến khi đào bới xong, cô ấy đã sớm không còn nữa.”

Đôi môi của Lão Bạch mấp máy, mấy chữ lành ít dữ nhiều cuối cùng vẫn bị anh nuốt ngược trở vào.

“Nếu người mất tích ở đoạn này, mỗi một tấc cũng phải tìm cho tôi, tôi không tin không đào ra cô ấy.”

Giọng nói của Tưởng Viễn Chu hơi run rẩy, Lão Bạch kéo anh về sau một bước.

“Tưởng tiên sinh, chuyện tiếp theo để tôi sắp xếp, ngài đến nơi an toàn đợi đi.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên lảo đảo chạy đến: “Có ai nhìn thấy Tiểu Linh nhà tôi không? Có ai thấy không?”

Tưởng Viễn Chu khẽ liếc mắt qua, ánh nhìn hờ hững. Trưởng thôn tiến vài bước đến trước mặt Tưởng Viễn Chu.

“Lúc đó bác sĩ Hứa đi phía trước Tiểu Linh.”

Đầu mày Tưởng Viễn Chu chau lại: “Đưa ông ta đến đây.”

Người đàn ông trung niên bị Lão Bạch gọi đến trước mặt, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía vách núi, sự lo lắng trong mắt không còn che giấu được.

“Chỗ đó… Có thể có chỗ ẩn nấp được không?”

“Có, có một hang động. Con gái của tôi khi có nguy hiểm sẽ biết chạy vào bên trong để tránh.” Người đàn ông trung niên giơ ngón tay chỉ về phía trước. “Ở ngay…”

Trong mắt Tưởng Viễn Chu dấy lên hy vọng, một chùm sáng nhỏ lấp lánh, chỉ có điều nửa câu sau của người đàn ông vẫn còn trong cổ họng, tay duỗi ra còn ngón tay không biết chỉ vào chỗ nào, đột nhiên ông ta che mặt khóc rống lên thảm thiết: “Chôn, đều bị chôn cả rồi, tôi căn bản không nhận ra được vị trí của hang động…”

Tưởng Viễn Chu đờ ra một chỗ, nhất thời không nói được gì. Điếu thuốc lặng lẽ cháy trong tay anh, ngón tay hơi run rẩy, khoảng chừng nửa giờ sau, đội cứu hộ Tưởng Viễn Chu gọi đến có mặt tại hiện trường, bắt đầu tiến hành cứu hộ.



Trong hang động, Phương Thành ôm người trong lòng không hề buông ra, Hứa Tình Thâm khẽ ngước lên nhìn.

“Có khi nào chúng ta lại bị chết ngạt ở đây không?”

“Không đâu, anh có thể cảm nhận được gió thổi đến, đừng sợ.”

“Phương Thành, tại sao anh lại đến đây?”

Hai tay người đàn ông khóa chặt.

“Anh vẫn luôn giúp đỡ cho Tiểu Linh đi học, anh muốn đến xem con bé một chút.”

Bàn tay Hứa Tình Thâm lần mò tìm kiếm bên cạnh, sờ thấy một hòn đá cứng chắc.

“Phương Thành, quản gia Tiền đã tỉnh, nhưng bà ấy không nhìn thấy rõ người đâm vào bà ấy là ai, là anh phải không?”

Phương Thành không hề trả lời câu hỏi này, đôi môi Hứa Tình Thâm run rẩy bật ra.

“Tại… Tại sao phải làm như vậy?”

Cách đó không xa, Tiểu Linh rụt lại trong một góc đang đếm số: “Một, hai, ba…”

Người lớn nói gì con bé nghe cũng không hiểu.

Khuôn mặt của Phương Thành gần kề Hứa Tình Thâm, đột nhiên vô cùng thân thiết khiến cô có phần không thích ứng được muốn nghiêng mặt ra chỗ khác.

Phương Thành cố chấp lần nữa áp sát lại: “Hôm ấy là anh sơ suất, đưa thuốc không cẩn thận, đó là thuốc tránh thai anh mang cho Vạn Dục Ninh. Bên dưới lọ còn có cái hộp kín, bên trong giấu thuốc của anh. Sau tai nạn của quản gia Tiền, lọ thuốc đã bị anh đổi.”

“Chẳng lẽ anh không muốn có con sao?”

Phương Thành trầm ngâm, một hồi lâu sau mới mở miệng, giọng nói chìm trong bi thương và bất đắc dĩ.

“Hiện bây giờ anh đã thay đổi chủ ý, chỉ có Vạn Dục Ninh mang thai con của anh, Vạn Hâm Tăng mới yên tâm giao công thức chế tạo thuốc ra cho anh.”

“Phương Thành, anh không nên tiến sâu vào con đường này…”

Ngón tay người đàn ông vuốt nhẹ trên vai cô: “Đừng nói nữa được không? Để anh ôm em một cái đã, đã rất lâu rồi anh không được ôm em như bây giờ.”



Đội cứu hộ dựa vào ý muốn của Tưởng Viễn Chu đi lên núi, từng sợi dây thừng được quăng xuống từ nơi cao nhất, nơi này thiết bị không thể vào, chỉ có thể leo tay không.

Mười mấy người đi xuống tìm kiếm, bên hông buộc một sợi dây thừng cố định, chó cứu hộ cũng không thể lên núi. Tưởng Viễn Chu dựa vào lều nghỉ ngơi được dựng tạm, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vào khoảng giữa sườn núi.

Ngày trôi dần đến tối, bốn phía không hề có ánh đèn, Lão Bạch xách đèn pin đến.

“Tưởng tiên sinh, ăn chút gì trước không?”

Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu, cảm giác cô độc từng bước dần dần đục khoét anh, khiến anh bất an mở miệng hỏi: “Lão Bạch, nếu một lát nữa Hứa Tình Thâm thật sự bị đào lên, làm thế nào bây giờ?”

Trong lòng Lão Bạch nếm được vị chát, trong mắt anh, người đàn ông trước mặt này là ngài Tưởng không gì là không thể làm được, anh theo ngài ngần ấy năm, chưa từng nghe Tưởng Viễn Chu hỏi qua người khác một câu, nên làm thế nào?

“Tưởng tiên sinh đừng lo lắng, sẽ không sao.”

“Tôi không muốn nghe lời sáo rỗng, nếu như… Thực sự bị đào lên thì sao?”

Tưởng Viễn Chu móc bao thuốc lá từ trong túi ra, ngón tay thon dài rút ra một điếu, Lão Bạch bật lửa đưa gần lại, trông thấy ngon lửa màu xanh nhạt hắt lên đá mắt đen đặc của người đàn ông, còn có, sự hoang mang vô hạn.

“Tưởng tiên sinh, cô Hứa là bác sĩ, sống chết do mệnh, cô ấy hiểu hơn ai hết.”

Cổ họng Tưởng Viễn Chu khẽ chuyển động, đôi gò má hõm vào, mùi thuốc lá trên người rất nồng.

“Không, cô ấy không cần hiểu, sinh mạng của cô ấy không thể vứt bỏ ở nơi này, cô ấy đừng hòng mơ tưởng.”

Giữa lưng chừng núi cao ngất, truyền đến một loạt âm thanh: “Mau lên! Ở đây có người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.