Lão Bạch nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Chu chằm chằm, tài xế đã nhìn ra Lão Bạch đang sặc mùi thuốc súng, chạy đi nhanh như một làn khói mở cửa xe cho Tưởng Viễn Chu.
Ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu cũng chưa nói phải đi về, Lão Bạch nhìn anh.
“Tưởng tiên sinh, ngài không nhìn lầm đó chứ?”
Ở trên máy bay, Tưởng Viễn Chu cũng đã nhìn thấy Phó Kinh Sênh, vì anh ta đã từng gọi Hứa Tình Thâm là bà xã, nên cho dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không thể nhìn lầm được.
“Như vậy, nói cách khác, rất có thể người bên cạnh cô Hứa là. . .”
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên cong lên: “Đồng tính.”
Lão Bạch không nhìn lầm, đây coi như là nhìn có chút hả hê sao? Hay trong lòng còn có ý tưởng gì? Cho dù vậy, đây cũng là con đường không thể đi?
“Thế nhưng. . . Trước đó tư liệu đã điều tra ra, hai người bọn họ đã kết hôn, đứa con. . .”
Tài xế nghe bọn họ thảo luận sôi nổi, cũng chen vào nói một câu: “Tưởng tiên sinh, tôi còn nghe nói, có vài người đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích, cho nên họ có thể lấy vợ sinh con, không làm lỡ chuyện sinh con duy trì nòi giống, bởi vì như vậy nên mọi người thấy anh ta giống như người bình thường.”
Tưởng Viễn Chu nghe thế, khóe miệng đang cong lên bỗng mím lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngay sau đó Lão Bạch lại nói tiếp: “Hay là anh ta cũng giống như chúng ta, cũng là đi vào nhầm chỗ.”
“Tôi nhớ ra rồi, trước bạn nói qua, phàm là quán bar đặc biệt kiểu vậy, hình như ngoài cửa đều có một ám hiệu nào đó để đánh dấu, để người khác không đi nhầm.”
“Tưởng tiên sinh, ngài định làm thế nào?”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Lái xe đi.”
Lão Bạch thở dài: “Đúng vậy, dù sao đó cũng là chuyện nhà cô Hứa.”
Mà đối với Hứa Tình Thâm, người không có tư cách nhúng tay vào chuyện này, hẳn là Tưởng Viễn Chu?
Xe chạy ra khỏi đó không lâu, hai người đàn ông từ trong quán bar đi tới, Phó Kinh Sênh đút tay vào trong túi quần, quay sang nói với người bên cạnh: “Theo dõi giúp tôi, nếu thực sự không được, đi tìm, tiền không thành vấn đề.”
“Được.”
Ánh mắt Phó Kinh Sênh rơi xuống trước cửa quầy bar, thấy chỗ đó bày một thùng gỗ, trên thùng gỗ dùng màu đen vẽ mũi tên hướng về phía con chim nhỏ bay phía trước. Anh nghĩ thật có ý tứ, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Người đàn ông bên cạnh nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Phó tiên sinh, chúng ta mau đi thôi.”
Phó Kinh Sênh đi ra ngoài mấy bước: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì?”
Ra tới bên lề đường, người đàn ông kia mới thấp giọng nói: “Thật ngại quá, lúc đi vào không nhìn kỹ, thành ra hẹn ngài tới quán bar đồng tính.”
Phó Kinh Sênh nghe vậy, khóe miệng cong lên, sau đó cười: “Không biết chuyện, còn tưởng rằng cậu thích đàn ông.”
“Ngài cũng đi cùng tôi mà còn đùa.”
Phó Kinh Sênh nói chuyện xong, đón xe ở ven đường, hầu như chưa bao giờ anh lái xe, mặc dù có tiền nhưng sống rất khiêm tốn.
---
Cửu Long Thương.
Lão Bạch đưa Tưởng Viễn Chu trở về, sau khi vào cửa, Tưởng Viễn Chu thấy Lăng Thời Ngâm đang cho Duệ Duệ chơi ở phòng khách, nhìn thấy bọn họ tiến vào, Lăng Thời Ngâm nói với Duệ Duệ: “Bảo bối, ba ba đã trở về, mau đón ba ba.”
Duệ Duệ vung vẩy chân muốn đi qua, nhưng Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, lại không có tâm tư muốn chơi đùa với cậu nhóc, anh nhấc chân đi về phía cầu thang lên lầu hai.
“Ba ba, ba ba —— “
Lão Bạch nhìn cậu nhóc, Lăng Thời Ngâm đứng dậy, nét mặt có nét thất vọng rất rõ ràng. Cô ôm lấy đứa trẻ lên: “Viễn Chu luôn như vậy, ngay cả đối với con trai của mình cũng thờ ơ.”
“Cô Lăng đừng suy nghĩ nhiều, Tưởng tiên sinh không thể nào không thương Duệ Duệ.”
“Nếu quả thật anh ấy yêu con như vậy, cũng sẽ không có chuyện nagy cả bế nó cũng không muốn bế một chút.”
Lão Bạch đứng ở đó, không lên tiếng nữa. Thái độ của Tưởng Viễn Chu đối với Duệ Duệ, anh vẫn luôn để ý, dù sao nó cũng là con của Tưởng Viễn Chu, muốn nói không thương, cũng không có khả năng. Chỉ có điều, đứa bé này tới mà không được anh mong đợi, nên Tưởng Viễn Chu đối với nó lúc lạnh lúc nóng.
“Hai người đi đâu? Uống rượu sao, mùi rượu nồng nặc.”
Tưởng Viễn Chu đã không uống rượu từ lâu, Lão Bạch đi ra ngoài, đây còn không phải là rượu thay đổi số phận, không có rượu thì không có những chuyện này sao?
Lão Bạch nhìn về phía Lăng Thời Ngâm: “Cô Lăng yên tâm, Tưởng tiên sinh không sao đâu, tôi về trước.”
“Vâng.”
Tưởng Viễn Chu trở lại trên lầu, sau đó đi tắm, Lăng Thời Ngâm đi tới cửa phòng ngủ chính, bên trong không hề có động tĩnh, cô gõ cửa phòng một cái.
“Viễn Chu?”
Người đàn ông không trả lời, Lăng Thời Ngâm lại gõ cửa hai cái, thấy Tưởng Viễn Chu vẫn không đáp lại, liền chốt cửa tiến vào. Trong phòng có tia sáng mờ nhạt, Tưởng Viễn Chu chỉ để lại một ngọn đèn trên tường, Lăng Thời Ngâm đưa mắt nhìn lại, thấy Tưởng Viễn Chu đã ngủ rồi.
Cô đi tới bên giường, cẩn thận đặt cái bát trong tay lên trên tủ đầu giường, người đàn ông thở đều đều, xem dáng vẻ là đang ngủ. Lăng Thời Ngâm ngồi bên mép giường, nhìn chăm chú về phía gương mặt của Tưởng Viễn Chu tới mất hồn, mặc dù là ngủ, vùng xung quanh lông mày của người đàn ông cũng nhíu chặt lại, ngay cả buổi tối anh cũng không hề thả lỏng. Cô vươn tay, muốn sờ sờ trán của anh. Tưởng Viễn Chu lật người, bỗng nhiên mở mắt ra.
Lăng Thời Ngâm lại càng hoảng sợ.
“Anh, anh đã tỉnh?”
“Cô làm gì ở đây?”
Cô vội vàng bưng bát canh trên tủ đầu giường lên.
“Nhất định là anh uống nhiều rượu a, đây là canh giải rượu. . .”
“Không cần.” Tưởng Viễn Chu thấp giọng từ chối. “Cô cho là sau một đêm đó, tôi còn chạm vào rượu sao?”
Lăng Thời Ngâm nghe nói vậy, bàn tay bất chợt run lên.
“Anh Viễn Chu, em biết, anh vẫn luôn cho rằng cho rằng đêm đó là một sai lầm, mặc dù em cũng biết rõ. . . Nhưng em không hy vọng Duệ Duệ cũng bị coi là một sai lầm, nó là bảo bối của em.”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, Lăng Thời Ngâm chỉ có thể đứng lên lùi sang bên cạnh, người đàn ông vén chăn lên bước xuống, anh đi thẳng ra phía ngoài ban công, Lăng Thời Ngâm đi theo ra ngoài, Tưởng Viễn Chu nhìn cô.
“Tôi muốn ở một mình.”
“Vâng. . .”
Ở trước mặt Tưởng Viễn Chu, từ trước đến nay Lăng Thời Ngâm vẫn luôn nghe lời, chưa từng làm trái ý anh.
Cô xoay người rời đi, đồng thời mang theo bát canh trên tử đầu giường đi.
---
Hai ngày sau, Hứa Tình Thâm đi tới lầu hai, gõ cửa thư phòng. Đây là phòng làm việc của Phó Kinh Sênh, ngoại trừ anh, ngay cả Hứa Tình Thâm và Lâm Lâm đều không thể đi vào.
Người đàn ông ở bên trong lười biếng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em muốn đi siêu thị.”
Cũng không lâu sau, Phó Kinh Sênh mở cửa phòng đi ra.
“Có phải trong nhà hết thức ăn rồi hay không?”
“Vâng, tối nay muốn ăn gì?”
“Hải sản.”
“Đi thôi, em mời khách.” Hứa Tình Thâm cười híp mắt nói: “Mặc dù là mua cho em ăn nữa.”
“Tốt lắm, phải mua tôm hùm thật lớn vào, đi.”
Hai người mang theo Lâm Lâm ra ngoài, Phó Kinh Sênh không quen ở Đông Thành, nhưng Hứa Tình Thâm thì ra đời ở đây, cô biết Đông Thành có một siêu thị nhập khẩu, trong đó nguyên liệu nấu ăn cái gì cần cũng có, chỉ có điều giá tiền có hơi đắt một chút. Nhưng mà hiếm khi cô được tiêu tiền một cách xa xỉ một hôm, nhìn chung là đã tìm được công việc hợp với tâm nguyện, coi như là chúc mừng đi.
Vào siêu thị, Hứa Tình Thâm đẩy xe mua sắm, Phó Kinh Sênh bế Lâm Lâm đi theo cô, trẻ con thì không có hứng thú với đồ ăn, thứ thấy vui vẻ duy nhất là khu đồ chơi.
Hứa Tình Thâm hướng về phía bé con, dỗ hành: “Bảo bối ngoan, chờ mẹ mua hải sản xong, sẽ cho con đi mua đồ chơi có được hay không?”
Lâm Lâm đưa tay chỉ xa xa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng tỏ vẻ không chờ được nữa, Phó Kinh Sênh đón lấy chiếc xe đẩy trong tay Hứa Tình Thâm.
“Được rồi, em đưa con đi mua đồ chơi, anh đi chọn hải sản.”
“Được rồi.”
Hứa Tình Thâm bế Lâm Lâm đi về phía trước, thấy có chiếc xe đẩy, liền lôi ra một chiếc, để cho con bé ngồi ở bên trong.
Đi tới khu đồ chơi, Lâm Lâm vui vẻ không thôi, vươn tay cánh tay ram cái gì cũng muốn cầm, Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, ngẩng đầu nhìn thấy một bóng lưng có chút quen thuộc. Vừa lúc người đàn ông quay lại, Hứa Tình Thâm vừa nhìn thấy, vô thức dừng bước.
Giữa con người và con người thực sự rất kỳ quái, trước đây lúc Hứa Tình Thâm mới về ở Đông Thành, cho tới bây giờ cũng chưa gặp Tưởng Viễn Chu bao giờ, nhưng gần đây, lại liên tiếp chạm mặt anh.
Ngược lại, cũng không phải là vấn đề trùng hợp, mà là trước đây cô rời xa Tưởng Viễn Chu, lại có ý né tránh, nhưng bây giờ công việc của cô, bao gồm cả chuyện hôm nay tới siêu thị này, kỳ thực đều cách Tưởng Viễn Chu rất gần, không thể không chạm mặt, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hứa Tình Thâm kéo chiếc xe đẩy muốn rời khỏi đó, nhưng Lâm Lâm mặc kệ, hai tay khua lung tung.
“Mẹ, mẹ… “
“Bảo bối ngoan, chúng ta đi tìm ba ba trước đã được không? Lát nữa quay lại mua.”
Giờ phút này, ở trong mắt của Lâm Lâm, ba ba là loại đồ chơi gì chứ? Còn không bằng một con búp bê Barbie bày trên kệ.
“Ô ô ô ô, oa oa—— “ Lâm Lâm bắt đầu lăn lộn trong chiếc xe đẩy, đồng thời xông về phía trước, Hứa Tình Thâm nhìn, cuối cùng vẫn phải đẩy Lâm Lâm qua đó. Cô thấy cũng lạ, gặp Tưởng Viễn Chu mà thôi, có gì phải né tránh chứ?
Giấy chứng sinh của con, hộ khẩu, tất cả đều không có sơ hở, thực sự là cô không nên lo lắng sợ hãi.
Tưởng Viễn Chu cầm trong tay một chiếc máy bay điều khiển từ xa mà tất cả các cậu bé đều yêu thích, anh đứng ở đó. Lâm Lâm đòi xuống phía dưới, Hứa Tình Thâm kéo lại bả vai của bé: “Lâm Lâm ngoan, mau chọn đi, như nhau mà.”
Nhưng trong mắt con bé, được cầm đồ chơi và chơi ngay ở đây dĩ nhiên là không có sự so sánh rồi. Hai tay bé chống lên thanh chắn trước mặt, cái mông nhỏ cong lên, lắc la lắc lư. Hứa Tình Thâm không nghe theo con bé, bé sẽ khóc, Hứa Tình Thâm cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì hơn là ôm lấy Lâm Lâm đặt xuống đất.
Trong tay Tưởng Viễn Chu vẫn còn cầm món đồ chơi kia, anh định nhấc chân lên rời đi, nhưng dưới lòng bàn chân lại như là bị niêm phong. Nói cho cùng, trong lòng vẫn còn có một chút không nỡ, thậm chí là tham luyến.
Mới đầu sau khi Hứa Tình Thâm rời đi, anh không hề chủ động nghe ngóng tin tức của cô, anh không muốn gặp cô nữa. Nhưng khi cô lại xuất hiện trước mặt anh một lần nữa thì đúng là càng lúc anh càng muốn gặp. Có lẽ trong thời gian hai năm không gặp lại, tưởng chừng như hoài niệm đã sớm phai mờ, nhưng có một số người đã không gặp thì thôi, vừa thấy. . .
Hứa Tình Thâm đứng cách xa Tưởng Viễn Chu, dù sao khu vực đồ chơi rất lớn, bọn họ có khả năng nước giếng không phạm nước sông.
Lâm Lâm nhấc đôi chân nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy quầy hàng dưới cùng, thỉnh thoảng bé lại lấy tay sờ sờ, sau đó hướng sang bên cạnh, từng cái một đều như vậy. Hứa Tình Thâm thấy bé càng lúc càng tới gần Tưởng Viễn Chu, cô lên tiếng gọi: “Lâm Lâm, lại đây.”
Lâm Lâm nào để ý tới cô nữa, tiếp tục di chuyển sang bên kia.
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu hạ thấp xuống, thấy một thân ảnh nho nhỏ tới gần anh, Lâm Lâm là con gái nên được Hứa Tình Thâm ăn mặc cho rất đẹp, trên chân là chiếc giày nhỏ xinh xắn, ghim một chiếc nơ trên đầu, khoác chiếc áo lông bên ngoài váy len, rất model.
Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu, trong lồng ngực đã có cảm giác đau xót dâng tràn, anh không muốn nhắc nhở chính mình, đây là con gái của Hứa Tình Thâm và người khác. Anh đặt chiếc máy bay trả lại chỗ cũ, cầm một chiếc xe khác lên. Bỗng nhiên Tưởng Viễn Chu thấy chân bị ai đó túm lấy, Hứa Tình Thâm vừa muốn lên tiếng, liền thấy Lâm Lâm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Người đàn ông cúi xuống nhìn con bé, Lâm Lâm vỗ vỗ chân của anh, giống như là muốn anh tránh ra, Tưởng Viễn Chu đứng sang bên cạnh, ngay lập tức Lâm Lâm ngồi xổm người xuống, cố hết sức cầm lấy một món đồ chơi lên.
Hứa Tình Thâm thở phào: “Đi thôi, Lâm Lâm.”
Lâm Lâm không nghe, đặt món đồ chơi vừa cầm lên xuống, lại ngẩng đầu lên. Oa, mặt trên có thật nhiều lợn nhỏ màu hồng, Lâm Lâm thấy Hứa Tình Thâm đứng ở xa, dứt khoát xoay người sang Tưởng Viễn Chu, con bé xòe hai tay ra, muốn được ôm một cái.
Tưởng Viễn Chu có chút khó có thể tin nổi, mà người giật mình hơn cả còn có Hứa Tình Thâm.
Bình thường Lâm Lâm đi ra ngoài, ngoại trừ cô và Phó Kinh Sênh, sẽ không cần ai bế hết. Cho dù ngày đó quay về nhà họ Hứa, con bé ở trong lòng Hứa Vượng cũng không thích cho lắm, động tác dang tay ra muốn được ôm của Lâm Lâm thực sự khiến cho Hứa Tình Thâm cảm thấy không thể tin nổi.
Tưởng Viễn Chu đứng bất động tại chỗ, Lâm Lâm thấy thế, liền vươn hai tay ôm lấy chân của anh. Nơi yết hầu người đàn ông khẽ cuộn lên, đặt món đồ chơi trong tay xuống, Hứa Tình Thâm thấy thế, nhanh chóng đi về phía Lâm Lâm, cô ôm bé lên, Lâm Lâm giống như không vui, trong miệng khẽ lẩm bẩm vài tiếng phản đối. Hứa Tình Thâm tức giận tái mặt: “Nếu muốn bế, đợi lát nữa ba ba ôm.”
Tưởng Viễn Chu nghe xong, sắc mặt bỗng trắng bệch trong nháy mắt.
Lâm Lâm bị món đồ chơi trên kệ hấp dẫn, đưa tay với lấy, Tưởng Viễn Chu nhìn thấy dáng vẻ coi như không thấy ai của Hứa Tình Thâm, lửa giận trong lòng bốc lên.
“Đứa bé này, là của Phó Kinh Sênh sao?”
Hứa Tình Thâm đưa lưng về phía anh, vừa nghe nói như thế, phía sau lưng đều lạnh toát, Tưởng Viễn Chu đã biết tên của Phó Kinh Sênh, vậy nhất định là đã phái người đi điều tra đối chiếu sự thật. Cô chỉ có thể cố giữ bình tĩnh, nói: “Vậy con của Lăng Thời Ngâm, là của anh sao?”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày: “Lẽ nào Phó Kinh Sênh cũng thích phụ nữ?”
Hứa Tình Thâm vừa nghe vậy, thiếu chút nữa thì bỏ chạy, cô không xác định Tưởng Viễn Chu đã biết những gì, lẽ nào ngay cả khuynh hướng giới tính của Tưởng Viễn Chu, anh cũng có thể thăm dò được? Theo lý mà nói, là không thể nào.
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh ấy không thích phụ nữ, lẽ nào thích đàn ông?”
“Nói không chừng đó.”
“Lời này của anh cũng chỉ là suy đoán mà thôi, tuy rằng tôi không biết tại sao anh lại có suy đoán kỳ lạ như vậy.”
Ánh mắt Tưởng Viễn Chu rơi xuống trên khuôn mặt Hứa Tình Thâm, nhìn thật lâu.
“Có người thấy anh ta trong một bar đồng tính.”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn không hề thay đổi: “Là ai? Có thể tới loại quán bar đó, bản thân cũng không bình thường đâu?”
Người đàn ông cũng không thể nói là chính anh nhìn thấy, Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm gương mặt này, thấy Hứa Tình Thâm bỗng nhiên khẽ nhíu mi: “Lẽ nào anh sai người theo dõi Phó Kinh Sênh?”
“Nói bậy bạ gì đó, chuyện của anh ta có quan hệ tới tôi sao?”
“Tôi thực sự không nghĩ ra được, ai có thể tự dưng chạy tới nói với anh những lời này, huống hồ. . . Chuyện của chúng tôi vốn không liên quan gì tới anh.”
Lồng ngực Tưởng Viễn Chu như bị đâm thêm một cái lần nữa.
“Dù sao đây là sự thật, tôi nói một tiếng cho em biết, cũng là muốn cho em chuẩn bị tâm lý.”
“Chuẩn bị cái gì?” Vẻ mặt Hứa Tình Thâm giấu kín những ưu tư. “Anh ấy thích đàn ông hay là phụ nữ, có ai biết rõ ràng hơn so với tôi chứ?”
“Em…” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu tái mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, trong phút chốc không nói lên lời, tim của anh sớm đã bị đục thành tổ ong vò vẽ, khẽ chạm vào là đau tới nỗi như muốn vỡ tan ra.
Bên kia siêu thị
Phó Kinh Sênh chọn tôm hùm xong, còn đang xem một ít nguyên liệu nấu ăn khác.
Lăng Thời Ngâm bế Duệ Duệ đi tới khu vực hải sản, cô chỉ vào tôm hùm bên trong cho Duệ Duệ xem.
“Bảo bối xem, lớn không?”
Duệ Duệ cười lao về phía trước, Lăng Thời Ngâm đặt cậu nhóc xuống đất, lúc ngẩng đầu thấy Phó Kinh Sênh đang vớt cua, Lăng Thời Ngâm nhìn thấy anh có chút quen quen.
“Anh là. . .”
Phó Kinh Sênh liếc mắt nhìn cô ta, tiếp tục động tác trong tay.
“Anh là chồng chị Hứa?”
“Ừ.” Phó Kinh Sênh vớt ra một con cua đế vương, để nhân viên cân.
Lăng Thời Ngâm nhìn xung quanh, hỏi: “Chị Hứa cũng tới sao?”
“Tới.”
“Ở chỗ nào? Sao tôi không gặp chị ấy nhỉ?”
“Cô ấy bế con đi mua đồ chơi.”
Lăng Thời Ngâm giật mình hoảng hốt, khu đồ chơi? Cô ta không kịp chào Phó Kinh Sênh, lôi kéo Duệ Duệ muốn đi.
“Bảo bối, đi mau, chúng ta đi tìm ba ba.”
Duệ Duệ đưa tay vỗ vào tấm kính, đang chăm chú xem, hơn nữa, cậu nhóc chỉ là một đứa trẻ mười mấy tháng mà thôi, bước đi vẫn chưa vững, bị Lăng Thời Ngâm kéo một cái như thế, lập tức ngã xuống đất.
“Oa oa oa —— “
Duệ Duệ đau đến nỗi gào lên khóc, cái trán dập xuống đất sưng u một cục, Lăng Thời Ngâm thấy thế, bế lên đi.
Trong khu đồ chơi, Hứa Tình Thâm mất kiên nhẫn, tiện tay cầm một món đồ chơi nhét vào trong tay Lâm Lâm.
“Đi thôi.”
Lâm Lâm lại không thích, loáng một cái đã ném đi, cánh tay giơ cao, xem ra là nhìn trúng một chú Mickey ở hàng trên cùng. Hứa Tình Thâm không thể đánh con, dù sao đứa trẻ cũng không hiểu, huống hồ cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Lâm Lâm. Lâm Lâm vùng vẫy trong ngực cô vài cái, Hứa Tình Thâm nhìn độ cao, chính cô cũng không với tới, cô nhìn xung quanh, nhưng không thấy nhân viên bán hàng đâu.
Tưởng Viễn Chu thấy thế, đưa tay với lấy Mickey đưa cho Lâm Lâm. Nhưng có lẽ đó vẫn không phải thứ Lâm Lâm muốn lấy, cánh tay chỉ loạn xạ, trong miệng lại ê a nói chuyện, không ai có thể hiểu nổi.
Tưởng Viễn Chu đối với cô bé này, anh nên thấy bài xích mới phải, nhưng khi anh ngắm khuôn mặt của bé, trông thật giống Hứa Tình Thâm, đặc biệt là cái miệng. Tận đáy lòng Tưởng Viễn Chu dâng lên một cảm giác mềm mại khó hiểu, anh đưa tay ôm lấy Lâm Lâm từ trong lòng Hứa Tình Thâm.
Hai tay cô chợt trống rỗng, cao giọng nói: “Không được cướp con tôi.”
“Tôi không cướp với em.” Tưởng Viễn Chu nói xong, để Lâm Lâm ngồi lên trên bả vai của mình, sau đó tới gần dãy đồ chơi trước mặt.
Lâm Lâm rất vui vẻ, đưa tay với lấy thứ mình thích.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên nhìn, thấy con gái giơ hai tay ra, khuôn mặt vui vẻ.
Cảnh tượng này đối với Hứa Tình Thâm mà nói, giống như một cảm giác vô cùng hài lòng, bởi vì nó thân thuộc như vậy. Ngày đó Tưởng Viễn Chu uống say, cũng vác cô trên vai như vậy.
Cách đó không xa, Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đứng ở đó, cậu bé đã ngừng khóc, thế nhưng vẫn còn đang thút thít.
Cô nhìn bóng lưng Tưởng Viễn Chu, ánh mắt dại ra, đột nhiên cảm giác được Duệ Duệ trong lòng mình nặng trĩu.
Đang ngồi trên vai Tưởng Viễn Chu là con gái của Hứa Tình Thâm. Anh lại chưa từng đối xử với Duệ Duệ như vậy
Lăng Thời Ngâm đặt Duệ Duệ xuống đất: “Đi tìm ba ba.”
Duệ Duệ nghe xong, nhấc chân bước về phía trước.
“Ba ba —— “
Hứa Tình Thâm chợt giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, người đàn ông đứng ở không nhúc nhích, Lâm Lâm lấy được món đồ chơi ao ước, đang nhếch môi cười. Hứa Tình Thâm vội vàng vươn hai tay, Tưởng Viễn Chu hạ Lâm Lâm xuống, Hứa Tình Thâm đưa tay đón lấy con.
Lăng Thời Ngâm bước nhanh đi tới, Duệ Duệ đã tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, ôm lấy chân của anh.
“Ba ba.”
Tưởng Viễn Chu lại không xoay người lại bế con, Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào chiếc xe đẩy, chuẩn bị rời khỏi đây.
“Chị Hứa.” Lăng Thời Ngâm cười, đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm. “Thật trùng hợp.”
Nhưng Hứa Tình Thâm không cười nổi, sắc mặt lạnh lùng đẩy chiếc xe bước qua cô ta.
Lăng Thời Ngâm nhìn sang người đàn ông.
“Viễn Chu, vừa nãy Duệ Duệ ngã một cái ở khu hải sản, trên trán đã sưng.”
Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lúc này mới ôm con lên.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Trên mặt đất trơn, nó lại chạy.”
Hứa Tình Thâm đẩy xe bước nhanh, lúc đi tới khu hải sản, Phó Kinh Sênh đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn.
“Chọn nửa ngày, sao lại chọn được mỗi một cái?” Phó Kinh Sênh chỉ chỉ món đồ chơi trong tay Lâm Lâm.
“Ừ, lúc nhìn thì hăng say lắm, vui đùa một chút là chán.”
“Vậy em xem, còn cần mua thứ gì không?”
Hứa Tình Thâm đi ra ngoài cùng Phó Kinh Sênh, hai người tới chỗ khác đi dạo một chút, cô sợ gặp lại Tưởng Viễn Chu, nên không còn lòng dạ nào mua đồ ăn nữa.
“Có vẻ như cũng ổn rồi, dù sao thì gần nhà cũng có siêu thị.”
“Được.”
Hai người tới quầy thu tiền, phía trước còn có người chờ tính tiền, mấy quầy bên cạnh cũng chật kín người. Hứa Tình Thâm đặt Lâm Lâm vào trong xe, sau đó lặng yên đi theo Phó Kinh Sênh.
Mà lúc này, Tưởng Viễn Chu cũng đi ra, người đàn ông ôm con, Lăng Thời Ngâm theo ở phía sau. Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lại, thấy bọn họ xếp hàng ở dãy bên kia, cô vội vàng quay mặt qua chỗ khác.
Nhưng những người xếp hàng phía trước mua sắm chật kín xe, Hứa Tình Thâm lo lắng chờ đợi.
Lúc trước Duệ Duệ bị ngã, lúc này đang ngoan ngoãn trong vòng tay của anh, hai tay ôm cổ của anh, không thốt ra một tiếng.
Hứa Tình Thâm không muốn nhìn tới, nhưng ánh mắt không khỏi chú ý tới, cô bế Lâm Lâm, đã tưởng tượng đến hình ảnh như vậy không chỉ một lần, tưởng tượng thấy con gái của cô được ba ba ôm, nhưng hôm nay. . .
Cuối cùng cô cũng thấy được cảnh tượng này, nhưng con gái của cô không may mắn được hưởng. Hứa Tình Thâm cảm thấy trong mắt cay cay, cô đưa tay xoa đầu con. Lâm Lâm ôm món đồ chơi, nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ mẹ.”
Cô khẽ cong môi lên: “Bảo bối, ngoan.”
Mà hình ảnh này, đối với Tưởng Viễn Chu, giống như người mắc lỗi phải nếm trải đau khổ dằn vặt?
Hứa Tình Thâm ơi là Hứa Tình Thâm, người phụ nữ này, anh đã từng có ý niệm kết hôn với cô trong đầu, cũng nghĩ tới cảnh tượng đứa con của họ khi lớn lên sẽ có hình dáng ra sao, nếu như là một đứa con gái, có đúng phải là cũng giống như Lâm Lâm hay không?
Lăng Thời Ngâm đứng ở phía sau, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu như có thể, cô muốn mình có thể vứt mấy thứ này để bỏ đi. Thế nhưng cô không thể làm như vậy, chỉ là một người phụ nữ đã không thể nào có khả năng với Tưởng Viễn Chu thôi mà, không đáng để cô làm như vậy.
Rõ ràng là dãy của Tưởng Viễn Chu thanh toán nhanh hơn so với bên này, bọn họ cũng không mua đồ gì mấy, đẩy chiếc xe trông thật vướng víu. Lăng Thời Ngâm đổi sang chiếc giỏ bên cạnh, chỉ muốn người tính tiền nhanh lên một chút, thực sự là một phút cô ta cũng không đợi nổi nữa.
Sắp đến lượt Tưởng Viễn Chu thì anh đặt Duệ Duệ xuống đất, lấy ví ra. Cậu nhóc đi về phía trước hai bước, không quay đầu lại, chỉ là đưa tay ra. Nếu như bình thường, Duệ Duệ đã sớm quay lại, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, bước nhanh về phía trước, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu.
Người đàn ông cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn cô ta. Sắc mặt Lăng Thời Ngâm vẫn không thay đổi, không có gì đó bất thường, cô ta đưa cái giỏ đồ tới, tươi cười dịu dàng: “Cầm đi, em bế Duệ Duệ.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm không tự chủ rơi xuống cái nắm tay của bọn họ, Lăng Thời Ngâm tự nhiên đưa tay rút về, sau đó ôm đứa con dưới đất lên.
Đây mới là cảm giác người một nhà sao?
Thật tốt.
Hứa Tình Thâm không thể dời mắt, ánh nhìn cố định tại nơi đó vẫn không nhúc nhích, Tưởng Viễn Chu đặt cái giỏ mua sắm tới quầy thu tiền, Phó Kinh Sênh đẩy xe về phía trước, anh tiện tay kéo Hứa Tình Thâm vào lòng.
“Làm sao vậy?”
Cô vội lắc đầu: “Không có việc gì.”
Phó Kinh Sênh kề sát cô hơn, bỗng nhiên hôn lên môi cô, trong đầu Hứa Tình Thâm giống như bom oanh tạc, đây là tình huống gì chứ?
Tưởng Viễn Chu ở bên kia lấy thẻ ATM ra, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình Thâm ửng hồng, lườm Phó Kinh Sênh một cái, người đàn ông khẽ cừơi, cô nhớ tới lời nói vừa nãy của Tưởng Viễn Chu, không khỏi thấp giọng hỏi: “Có phải anh đã tới quán bar đồng tính hay không?”
“Làm sao em biết?”
Hứa Tình Thâm tiến sát gần anh hơn.
“Có người nói với em, may là em không bị lộ tẩy.”
Phó Kinh Sênh nhíu mày, ở Đông Thành ngoại trừ nhà họ Hứa, người quen biết anh sợ là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh là người thông minh, chỉ cần chớp mắt là đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên người đàn ông buông chiếc xe đẩy ra, bên cạnh quầy thu tiền của siêu thị đều bày loại mặt hàng nhỏ này, Phó Kinh Sênh nhìn mấy lần, sau đó tới dãy hàng bên cạnh. Lăng Thời Ngâm thấy anh tới gần, cảm thấy kỳ quái, Phó Kinh Sênh lịch sự, cười cười: “Xin lỗi, xin cho qua.”
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đứng sang bên cạnh, Tưởng Viễn Chu thấy Phó Kinh Sênh đi tới dãy hàng trước mặt, ngón tay với lấy “áo mưa” không chút do dự. Cầm một hộp không thấy đủ, chọn vài loại, gần như là mỗi một nhãn hiệu đều không bỏ sót.
Phó Kinh Sênh trở lại bên cạnh Hứa Tình Thâm thì ném đồ vào bên trong xe.
Hứa Tình Thâm vừa nhìn, cảm thấy máu trong người như đang dâng trào.
NO!
Khóe miệng Phó Kinh Sênh khẽ cong lên, nhìn Tưởng Viễn Chu một chút, tới đi, cho nhau tổn thương này.