Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 427: Chương 427: Ngài Tưởng giúp đỡ (I)




Editor: Yuè Yīng

Mục Thành Quân đi vào trong nhà, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

“Âm Âm, con còn chưa khỏe hẳn, gấp gáp tới trường làm gì?” Bà Mục ý bảo Phó Lưu Âm đi tới.

“Mẹ, mẹ nhìn không phải là con vẫn rất tốt đó sao? Khỏe như vâm.”

Bà Mục kéo Phó Lưu Âm để cô ngồi vào bên cạnh, điện thoại của Mục Kính Sâm vang lên, anh nhìn về phía Phó Lưu Âm, nói: “Em cứ nói chuyện với mẹ đi, anh lên lầu.”

“Vâng.”

Mục Kính Sâm vội vàng đi lên lầu gọi điện thoại, khi Mục Thành Quân đi vào phòng khách, thấy bà Mục và Phó Lưu Âm đang nói chuyện.

“Mẹ.”

“Lão Đại đã trở về.”

Phó Lưu Âm nhìn nét mặt hắn, chào: “Anh cả.”

Mục Thành Quân không đáp lại, hắn muốn lên lầu, lại bị bà Mục gọi lại: “Thành Quân.”

“Có chuyện gì sao mẹ?”

“Kể từ ngày đó, mẹ chưa gặp Thời Ngâm, nó không sao chứ?”

“Cô ấy thì có thể có chuyện gì?” Sắc mặt Mục Thành Quân lạnh lùng. “Chỉ là không muốn xuống lầu mà thôi.”

Nhưng bà Mục lại không cho là như thế.

“Thành Quân, đã nhiều ngày rồi cơm nước đều là con đưa lên, có đôi khi buổi trưa con chạy về, có đôi khi nói Thời Ngâm ăn sáng đã no, cơm trưa không cần đưa lên. Có phải nó không sao thật hay không, mẹ lại không được biết. . .”

“Mẹ, cô ấy là vợ con, con có thể đối xử với cô ấy như thế nào chứ?”

Bà Mục thở dài, nhìn sang Phó Lưu Âm bên cạnh, có mấy lời bà cũng không tiện nói nhiều.

“Nếu tối nay đều ở nhà, để mẹ dặn nhà bếp làm thêm vài món ăn.”

“Mẹ, con chỉ về thay quần áo, lát nữa còn phải ra ngoài.” Mục Thành Quân nói xong lời này, đi lên lầu cũng không quay đầu lại.

Cũng không lâu sau, Phó Lưu Âm cũng trở về phòng, Mục Thành Quân thay quần áo xong xuống lầu, tới phòng bếp, cầm bữa cơm chuẩn bị riêng cho Lăng Thời Ngâm đi lên.

“Thành Quân, để lát nữa người giúp việc mang lên cho, còn có vài món nữa, cũng để Thời Ngâm nếm thử.”

“Không cần. . .” Mục Thành Quân mở miệng từ chối. “Bây giờ cô ấy đang đói bụng, ăn những món này là đủ rồi.”

Bà Mục đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng dáng cậu con trai biến mất trong tầm mắt.

Người giúp việc còn bận rộn ở trong phòng bếp, một lát sau, Mục Thành Quân ra ngoài, bà Mục thấy trong lòng có gì đó bất an, sau khi lên lầu về phòng của mình, bà tìm chìa khóa dự phòng trên lầu ba.

Đi tới lầu ba, bà Mục đi tới trước cửa phòng ngủ chính, đầu tiên bà giơ tay lên gõ vào cánh cửa.

“Thời Ngâm?”

“Mẹ?” Bên trong truyền đến một thanh âm yếu ớt.

“Thời Ngâm, con có khỏe không?”

“Mẹ, cứu con với. . . .”

Bà Mục vừa nghe lời này, bỗng nhiên thấy giật mình, bà biết đã xảy ra chuyện rồi, vội vàng lấy chìa khóa ra, mở cửa đi vào thì thấy Lăng Thời Ngâm nằm ở trên nền nhà.

“Thời Ngâm, con không sao chứ?”

Bà Mục tiến lên vài bước, thấy trên người Lăng Thời Ngâm đang đắp một cái thảm mỏng.

“Sao con lại ngủ trên mặt đất vậy?”

Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt.

“Thành Quân đâu? Anh ấy ra ngoài rồi sao?”

“Ừ, nó ra ngoài rồi.”

“Mẹ, mẹ cứu con với.”

Bà Mục muốn kéo cô ta lên, nhưng bà không đủ sức, chỉ có thể cố gắng nâng nửa người trên của Lăng Thời Ngâm dậy.

“Có phải Thành Quân làm con. . .”

“Mẹ.” Hơi thở của Lăng Thời Ngâm không ổn định, nhìn qua là biết vô cùng mệt mỏi. “Con rất đói.”

Bà Mục nhíu mày, không khỏi nhìn xung quanh, bà nhìn thấy khay cơm tối đặt trên tủ đầu giường, đó là Mục Thành Quân tự mình mang lên, nhưng lại chưa hề được động tới.

“Con. . . Đã bao lâu con chưa ăn gì rồi?”

“Mấy ngày nay, bỗng nhiên con không được ăn nữa, vừa đói vừa khát, Thành Quân để con nhìn, anh ấy đổ sạch cơm canh đi.” Lăng Thời Ngâm nói đến đây, cực kỳ bi thương, nước mắt lại tuôn rơi.

Bà Mục tức giận đến nỗi sắc mặt tái mét.

“Con cứ nằm tạm ở đây, mẹ đi gọi người giúp việc, phải đưa con lên giường trước đã.”

“Thế nhưng Thành Quân. . .”

“Yên tâm, có mẹ ở đây, sau khi trở về nó cũng không dám làm gì con nữa.” Bà Mục cẩn thạn đặt Lăng Thời Ngâm nằm xuống đất, bà vội đi xuống lầu, gọi hai người giúp việc lên.

Sau khi Lăng Thời Ngâm nằm trên giường, bà dặn người giúp việc đi lấy nước: “Lau sạch người cho mợ cả.”

Bà Mục vào phòng thay quần áo cầm quần áo của Lăng Thời Ngâm ra, thấy bộ dạng này của Lăng Thời Ngâm, đương nhiên là bà không đành lòng, bà đã nói với Mục Thành Quân không biết bao nhiêu lần, nhưng hắn không hề nghe lời.

Lăng Thời Ngâm thay quần áo sạch sẽ xong, yếu ớt dựa về phía thành giường, bà nói người giúp việc xuống lầu trước. Cơm nước đều lạnh, bà Mục định đứng dậy.

“Để mẹ bảo nhà bếp hâm lại cho con.”

“Mẹ, không sao đâu, con ăn rau dưa là được, con sắp chết đói. . .”

Bà Mục nghe vậy, trong lòng càng thêm khó chịu, bà cầm bát đũa lên, gắp thức ăn cho Lăng Thời Ngâm, bà định đút cho cô ta, nhưng Lăng Thời Ngâm đưa tay ra, nói: “Mẹ, để tự con cũng được.”

Bà nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của cô ta tới xuất thần.

“Có phải là từ sau đêm đó, con không được ngủ? Cũng không được ăn một bữa cơm nào hay không?”

Lăng Thời Ngâm gật đầu, trong miệng ậm ừm mơ hồ.

Bà Mục ngồi ở mép giường, lồng ngực càng lúc càng bị cơn tức giận lấp đầy, Mục Thành Quân làm xằng làm bậy, sớm muộn cũng có ngày sẽ gặp chuyện không may.

“Thời Ngâm, ăn từ từ thôi.”

Không lâu sau, Lăng Thời Ngâm đã ăn xong rồi, bà Mục lấy thêm cơm cho cô ta, rồi đưa chiếc khăn mặt cho cô ta.

“Thời Ngâm, tại sao Lão Đại lại đối xử với con như vậy? Gần đây cũng không xảy ra chuyện gì, nó làm vậy là thế nào?”

Lăng Thời Ngâm dựa vào đầu giường, cầm khăn lau mặt, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía trước.

“Mẹ, lẽ nào mẹ đã quên rồi sao? Hôm đó Lão Nhị đã đối xử với con như nào?”

Bà Mục nghe vậy, không khỏi nhíu mày.

“Chuyện đó thì có liên quan gì tới Lão Nhị?”

“Nhìn dáng vẻ của cậu ta, thực sự cho rằng con đã gây ra chuyện tổn thương tới Phó Lưu Âm, nhưng thực sự là con oan uổng, con cũng không nghĩ tới từ sau đêm đó, Thành Quân chẳng quan tâm tới con nữa, thực sự là hận không thể mong muốn cho con chết.”

“Nhưng con với nó mới là vợ chồng.”

“Mẹ. . .” Lăng Thời Ngâm như có điều muốn nói lại thôi. “Lẽ nào mẹ không nhìn ra được sao? Thành Quân với Phó Lưu Âm, anh ấy. . .”

“Nó làm sao vậy?” Sắc mặt bà Mục có chút lạnh lùng. “Thời Ngâm, con không nên suy nghĩ bậy bạ.”

“Mẹ!” Lăng Thời Ngâm bỗng nhiên nắm chặt tay của bà Mục. “Mẹ biết mấy ngày trước Phó Lưu Âm đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không phải bị ốm thôi sao?”

Khóe miệng Lăng Thời Ngâm nhếch lên, nở một nụ cười lạnh: “Đã nhiều ngày, con không thể làm gì, may là điện thoại di động vẫn còn ở đây, con dặn mẹ con tới trường của Phó Lưu Âm thăm dò, ngày đó cô ta đi tới khu trồng cây cảnh, lại mất tích một đêm, cho đến trưa ngày hôm sau Lão Nhị mới tìm thấy được. Hơn nữa khi tìm được, cả người trần truồng, hôn mê bất tỉnh!”

Bà Mục quá sợ hãi: “Làm sao có thể!”

“Mẹ, sao lại không có khả năng chưa? Lão Nhị tức giận với con như vậy, là bởi vì cậu ta nhận định chuyện này là do con làm, nhưng về sau con mới biết được.”

Nhưng bà Mục nhìn dáng vẻ này của Lăng Thời Ngâm lại khiến bà thấy khiếp sợ hơn, bà trấn tĩnh lại rất nhanh, liếc nhìn Lăng Thời Ngâm.

“Thời Ngâm, nếu con có thể gọi điện thoại, vì sao không đem chuyện này nói cho ba mẹ con biết? Hay gọi cho mẹ cũng được mà.”

“Mẹ, con không muốn rời xa Thành Quân. . .”

Lăng Thời Ngâm nghẹn ngào, bà Mục thấy trong lòng cũng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đây đều là tội nghiệt gì vậy?

“Tốt nhất con cứ nằm đi, chuyện này, mẹ sẽ nói với Lão Đại, mẹ sẽ không để nó tiếp tục đối xử với con như vậy.”

“Mẹ, Phó Lưu Âm như vậy. . .”

Bà Mục ngắt lời Lăng Thời Ngâm: “Nếu quả thật là xảy ra chuyện như vậy, Lão Nhị sẽ không nói cho mẹ biết được, bên ngoài những người đó thích truyền tin đồn, con cũng không nên tham gia náo nhiệt. Quan hệ giữa con và Âm Âm không tốt, sau này chuyện của nó, còn cố gắng không lên tiếng, việc này đối với con chỉ có lợi, không có hại.”

“Vâng.” Lúc này Lăng Thời Ngâm chỉ có thể đáp ứng.

Lúc Mục Thành Quân trở về, đi tới trước cửa, thấy cửa phòng khép hờ.

Hắn đẩy cửa ra, bà Mục nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng lên nhìn đầy mệt mỏi: “Lão Đại đã trở về.”

Mục Thành Quân nhìn thấy bà, trên mặt vẫn không hề lộ ra có vẻ gì là giật mình, Lăng Thời Ngâm mang khuôn mặt sợ hãi nằm ở trên giường.

“Thành, Thành Quân.”

Người đàn ông bước tới.

“Mẹ, đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”

“Ừ, bây giờ đi ngủ đây, lúc mẹ vào thấy Thời Ngâm nằm trên mặt đất, mẹ liền đờ nó lên giường.”

Mục Thành Quân khẽ gật đầu: “Vâng.”

Bà Mục đứng lên, không hề chất vấn lấy một câu, bà biết hai đứa con trai đã lớn, phương thức như vậy bọn họ đã không nghe lời từ lâu rồi.

“Thành Quân, ngày mai đưa Thời Ngâm xuống lầu dùng cơm, mẹ ở nhà một mình thực sự buồn chán, mẹ muốn để con bé nói chuyện cùng mẹ.”

Mục Thành Quân liếc mắt nhìn Lăng Thời Ngâm, đáp ứng: “Vâng.”

Hắn đưa bà Mục ra khỏi cửa phòng, sau khi trở về coi như Lăng Thời Ngâm không hề tồn tại, một câu cũng không nói, càng không đánh cái nào.

Ngày hôm sau.

Mục Thành Quân đứng ở bên cửa sổ, thấy Phó Lưu Âm theo Mục Kính Sâm ra khỏi nhà. Hắn xoay người đi xuống lầu, bà Mục gọi hắn ăn cơm, Mục Thành Quân đi thẳng ra cửa, hắn đi tới bên cạnh xe, kéo cánh cửa chỗ ngồi phía sau xe, lấy đồ bên trong ra.

Trở lại phòng khách, bà Mục hỏi: “Thành Quân, sao chưa bế Thời Ngâm xuống đây?”

“Đợi lát nữa.” Mục Thành Quân đi tới bên cạnh bà Mục, đưa hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp về phía bà.

“Mẹ, mẹ đưa cho Âm Âm thay con, đừng nói là con mua, nói là mẹ tặng.”

“Trong này là cái gì?”

“Cũng không có gì, khi đi ngang qua trung tâm mua sắm, thấy món đồ chơi thật đáng yêu.”

Bàn tay bà Mục có chút run rẩy, bà không khỏi nghĩ tới câu nói của Lăng Thời Ngâm.

“Thành Quân, tại sao muốn tặng đồ cho Âm Âm?”

“Không vì sao cả.”

Sắc mặt bà Mục nghiêm túc: “Âm Âm đã xảy ra chuyện gì, con có biết không?”

Mục Thành Quân đối diện với ánh mắt của bà.

“Mẹ biết rồi?”

“Phải, biết đại khái.”

“Mẹ, nếu mẹ đã biết, con sẽ nói thẳng luôn, con không tin chuyện này không liên quan tới Lăng Thời Ngâm, có khả năng nhất, chẳng lẽ không đúng là cô ta sao?”

Bà Mục hơi cụp mắt lại: “Mẹ không quan tâm tới những chuyện này, mẹ chỉ quan tâm chuyện nếu Âm Âm mất đi sự trong sạch, thực sự là mẹ không chấp nhận nổi.”

Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống chiếc túi xách đựng hộp quà kia, không tiếp tục thảo luận vấn đề này với bà nữa, mà là đứng dậy rời đi.

Lúc xế chiều.

Sau khi tan học, Phó Lưu Âm về đến nhà, đi vào phòng khách, thấy bà Mục đang ngồi ở sô pha xem ti vi. Cô và Mục Kính Sâm đi vào trong, hai người cùng chào hỏi: “Mẹ.”

“Đã trở về.” Bà Mục vẫy tay với Phó Lưu Âm. “Âm Âm, tới đây.”

Mục Kính Sâm cũng đi theo.

“Mẹ, mẹ tìm Âm Âm có việc gì vậy?”

“Lão Nhị, con lên lầu trước đi, không liên quan tới con.”

“Chuyện gì ạ? Thần thần bí bí như thế.”

Bà Mục cười nói: “Hôm nay mẹ ra ngoài mua quà cho Âm Âm, không muốn cho con xem.”

Dáng vẻ Mục Kính Sâm tỏ ra như không có gì là ngạc nhiên.

“Đi thì đi, rõ ràng là mẹ có con dâu liền quên con trai, con lên lầu ngay không được sao?”

Anh xoay người đi lên, Phó Lưu Âm ngồi vào sô pha, bà Mục đưa một hộp quà được đóng gói tuyệt đẹp đến trong tay cô.

“Mở ra nhìn đi, thích không?”

“Trong này là thứ gì ạ?”

“Con xem sẽ biết.”

Phó Lưu Âm thấy hộp quà được đóng gói đẹp như vậy, có chút không nỡ mở ra, động tác của cô rất cẩn thận, sau khi mở hộp ra, cô lấy đồ vật bên trong ra.

Là một con búp bê xinh đẹp, vừa nhìn đã biết thợ chế tác rất tỉ mỉ tinh tế, khóe miệng Phó Lưu Âm khẽ cong lên: “Mẹ, sao mẹ lại mua đồ chơi cho con vậy ạ?”

Bà Mục cẩn thận liếc nhìn đồ vật trên tay cô.

“Cái này cũng không tính là đồ chơi, từ nhỏ hẳn là những cô gái đều có giấc mơ công chúa như vậy? Mẹ thấy rất đẹp, nghĩ thầm là con sẽ thích, liền mua cho con.”

“Cảm ơn mẹ.”

Đương nhiên Phó Lưu Âm thích, cô là con gái, những đồ thuộc về con gái mà những cô gái khác thích, cô cũng thích.

Bà Mục nhìn cô yêu thích không buông tay, bà cười cười, chỉ là trong lòng lại dâng lên nỗi lo âu mơ hồ. Mục Thành Quân mua quà cho Phó Lưu Âm, thực sự là nó muốn biểu đạt như vậy, là vì Lăng Thời Ngâm hại Phó Lưu Âm gặp chuyện không may, cho nên muốn tạ lỗi sao?

Vùng xung quanh lông mày bà Mục nhíu chặt lại, bàn tay Phó Lưu Âm vuốt vuốt chiếc váy lụa mỏng xuống.

“Thật là đẹp mắt.”

Cô nghĩ ngày hôm nay còn có mấy bài tập toán cao cấp, có một số đề còn không biết nên giải như thế nào, Phó Lưu Âm ôm chặt búp bê trong tay, rồi nói: “Mẹ, nếu không còn chuyện khác, con lên lầu trước.”

“Ừ, đi thôi.”

Phó Lưu Âm đi lên cầu thang, khi đến lầu hai thì gặp Mục Thành Quân đi xuống.

Hắn nhìn chằm chằm con búp bê trong ngực cô, Phó Lưu Âm nhìn thấy hắn, vô thức nghĩ tới chuyện né tránh, cô nép vào bên cạnh lan can.

“Anh cả.”

Mục Thành Quân đút tay vào trong túi quần, nhìn xuống cô từ trên cao, sắc mặt có chút kiêu căng.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi, lại còn chơi búp bê?”

“Đây là mẹ tặng tôi.” Phó Lưu Âm ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Mục Thành Quân, trong mắt có ý cười không giấu được.

“À, mẹ chọn đồ, thật đúng là tâm hồn thiếu nữ.”

“Đó là dĩ nhiên. . .” Phó Lưu Âm giơ con búp bê lên trước mặt Mục Thành Quân.

“Tôi rất rất thích vô cùng, anh cả, mẹ đã mua búp bê cho anh bao giờ chưa?”

Mục Thành Quân chau mày một cái, đáp: “Đây là đồ chơi của con gái.”

Phó Lưu Âm nhấc chân lên, đi lướt qua Mục Thành Quân, cô sôi nổi như nai con lên lầu, Mục Thành Quân đứng im tại chỗ, khi nghiêng người sang, sớm không thấy bóng dáng của Phó Lưu Âm đâu nữa.

Khóe miệng căng cứng bỗng nhiên cong lên, sau đó nở nụ cười, gương mặt giống như nắng xuân trong nháy mắt.

Phó Lưu Âm về đến phòng, Mục Kính Sâm thấy trong tay cô đang cầm một con búp bê.

“Đây là mẹ đưa cho em?”

“Đúng vậy.” Cô đi tới trước bàn trang điểm, đặt con búp bê ở phía trên. “Thật là đẹp.”

Mục Kính Sâm suy nghĩ mãi mà cũng không hiểu nổi.

“Sao mẹ lại mua thứ này cho em nhỉ?”

“Mẹ nói nhìn đẹp, liền mua thôi.”

“Tôi cho rằng, mẹ sẽ tặng em một ít đồ trang điểm, có lẽ là nước hoa.”

Phó Lưu Âm ngồi xuống, sửa sang làn váy xong, cô nằm sấp ở trên bàn, nhìn chằm chằm con búp bê này.

“Thôi rồi. . .”

“Làm sao vậy?”

Phó Lưu Âm ngồi dậy nói: “Không phải là mẹ muốn bế cháu nội thật nhanh, cho nên mới tặng búp bê cho tôi đấy chứ?”

Sau khi cô vừa nói như vậy, Mục Kính Sâm cũng hiểu được rất có thể là như vậy, anh cúi xuống ôm lấy Phó Lưu Âm.

“Vậy là thật sự mong muốn nó có thể cho em mau chóng mang thai.”

Phó Lưu Âm hối hận đã khơi mào ra đề tài này, cô muốn thoát khỏi lồng ngực anh.

“Mục Kính Sâm, anh thấy hai ngày nay tôi vẫn rất tốt, sau này anh không cần tự mình đưa đón tôi nữa.”

“Tôi không nhìn ra cái tốt nào cả.” Mục Kính Sâm khẽ buông lỏng tay. “Mỗi lần đưa đón em, tôi luôn thấy một ánh mắt khác thường, hận không thể khoét mắt họ ra.”

“Người ta nhìn tôi như thế nào, tôi mặc kệ.”

Mục Kính Sâm đưa tay sờ đầu con búp bê kia.

“Sớm biết em thích những đồ chơi này, tôi cũng mua tặng thì tốt biết bao?”

“Anh tặng tôi nhiều đồ như vậy, không thiếu một con búp bê.” Phó Lưu Âm nói, mở ba lô ra. “Tôi làm bài đã.”

“Ừ.”

Lúc ăn cơm tối, Mục Kính Sâm đưa Phó Lưu Âm xuống dưới nhà, Mục Thành Quân và Lăng Thời Ngâm đã ngồi ở trước bàn ăn. Hai người ngồi vào chỗ của mình, người giúp việc bày hết đồ ăn lên trên bàn, bà Mục đan hai tay vào nhau, nói với bọn họ: “Lui xuống trước đi, tối nay không cần thu dọn.”

Mục Kính Sâm nhìn bà, bà Mục còn chưa động đũa, đợi cho tới khi người giúp việc đã ra ngoài hết, thần sắc bà Mục nghiêm khắc nhìn về phía Phó Lưu Âm.

“Âm Âm, mẹ muốn hỏi con một việc, con phải thành thật trả lời mẹ.”

Phó Lưu Âm khẽ mím môi: “Mẹ, mẹ muốn hỏi gì?”

“Đêm ngày mười sáu, có phải là con đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm bỗng nhiên trắng bệch, Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đều lấy làm kinh hãi, ngay cả sắc mặt Lăng Thời Ngâm cũng căng cứng, cô ta không ngờ bà Mục hỏi như vậy ngay trước mặt tất cả mọi người trong nhà. Nơi cổ họng Phó Lưu Âm khẽ cuộn vài cái, Mục Kính Sâm tiếp lời: “Mẹ, làm sao mẹ lại biết?”

“Xem ra là đã xảy ra chuyện thật.”

Mục Thành Quân đặt tay phải lên bàn, thân thể dựa về phía sau, nhìn rõ sắc mắt tất cả mọi người.

“Đêm đó. . .”

“Mẹ, đêm đó không hề xảy ra chuyện gì.” Mục Kính Sâm cất giọng nói bình thản.

Lăng Thời Ngâm cười nhạt, đã như vậy rồi, vẫn còn bảo vệ Phó Lưu Âm, thật sự có thể coi như chưa hề xảy ra chuyện gì?

“Khi con tìm được Âm Âm, bộ dạng nó như nào?”

Đương nhiên Mục Kính Sâm không muốn nhớ lại cảnh tượng đó nữa.

“Mẹ, lúc con tìm được Âm Âm, liền đưa cô ấy tới bệnh viện, phía bệnh viện cũng kiểm tra kỹ càng rồi, cô ấy không bị người khác xâm hại. Cho nên mới không nói cho mẹ biết, chỉ là sợ mẹ lo lắng.”

Bà Mục nửa ngờ nửa tin, sắc mặt vẫn chưa giãn ra.

“Thế nhưng những lời đồn đại ngoài kia, rất khó nghe.”

“Lời đồn đại chỉ là lời đồn đại mà thôi.”

Mục Thành Quân ngẩng lên, ánh mắt rơi xuống trên mặt Phó Lưu Âm, đôi mắt cô bình tĩnh, ngoại trừ khi giật mình lúc ban đầu, không hề cuộn trào mãnh liệt.

Phó Lưu Âm cũng mở miệng: “Mẹ, nếu xảy ra chuyện đó thật, con sẽ không giống như một người không hề xảy ra chuyện gì còn đi học, ngay chính con cũng không vượt qua được chuyện này.”

“Những lời đồn này tồn tại, chỉ là bởi vì khi con tìm được Âm Âm, quần áo cô ấy xộc xệch, đây cũng là có người cố ý làm như vậy.”

Bà Mục quan sát thần sắc Mục Kính Sâm.

“Lão Nhị, con không nói dối mẹ đấy chứ?”

“Mẹ, con không hề nói dối mẹ, nếu như ai dám động tới người của con, con đã có thể gây ra án mạng rồi, cũng không phải là mẹ không biết tính con. Có lẽ mục đích của người kia khi làm như vậy, chính là muốn Âm Âm có miệng mà cũng không giải thích được. Chúng ta đều là người nhà của cô ấy, chúng ta càng phải đứng về phía cô ấy.”

Bàn tay Phó Lưu Âm đặt ở trên đùi giật giật, bà Mục không nói lời nào, Mục Thành Quân cũng thấy trong lòng nhự nhõm đi một chút.

Không thể nghi ngờ rằng rốt cuộc đây là tin tức tốt nhất, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chí ít thì Mục Thành Quân tin.

Lăng Thời Ngâm muốn mở miệng, thế nhưng lời đến khóe miệng, cô ta nắm chặt bàn tay, cố gắng nuốt trở vào. Nếu như cô ta “bỏ đá xuống giếng”, bọn họ càng chắc chắn rằng chuyện này có liên quan tới cô ta.

Cô ta chỉ có thể nhìn Phó Lưu Âm dần dần đứng lên từ trong vũng bùn, sau đó sẽ rửa sạch từng chút một.

“Mẹ, ăn cơm thôi. . .” Mục Thành Quân đột nhiên mở miệng. “Bận rộn một ngày, đói chết mất.”

Bà Mục thu hồi thần sắc, cầm đũa lên.

“Tất cả cùng ăn đi.”

Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm nhìn nhau, Lăng Thời Ngâm kinh ngạc nhìn chiếc đũa trong tay chằm chằm, chuyện này, cứ cho qua như vậy?

Sự thuần khiết của Phó Lưu Âm rốt cuộc là còn hay không, đây vốn là chuyện rất mập mờ, thế nhưng rất nhiều người đều nhìn thấy dáng vẻ Phó Lưu Âm khi Mục Kính Sâm bế cô ra ngoài. Anh nói Phó Lưu Âm trong sạch, là cô ta có thể trong sạch sao?

Cô ta vốn cho là nhất định bà Mục sẽ không chấp nhận được chuyện như vậy, chí ít, bà Mục nên phản đối chuyện Phó Lưu Âm tiếp tục ở lại nhà họ Mục.

Thế nhưng. . .

Tất cả mọi người lặng yên ăn cơm, nói cho cùng, điệu bộ hành động của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm thuyết phục được bà Mục.

Mục Thành Quân cầm ly rượu lên, uống hết nửa ly rượu đỏ, chẳng qua là hắn cảm thấy những tích tụ ở trong lòng đột nhiên được xua tan, không hề giống như tảng đá lớn ban đầu, đè nén khiến hắn khó chịu.



Ngày thứ hai, sau giờ trưa.

Phó Lưu Âm ngồi ở trong ký túc xá của Triệu Hiểu, còn có nửa tiếng nữa mới bắt đầu đi học.

Triệu Hiểu không ngừng thúc giục: “Chúng ta hãy đi trước thôi, chiếm vị trí nha.”

“Triệu Hiểu, cậu điên rồi sao!” Một người bạn cùng phòng nằm ở trên giường nói: “Sớm như vậy đi làm cái gì?”

“Ngày hôm nay có toạ đàm đó, ai mà không muốn tới trước chiếm chỗ gần nhất chứ?”

Phó Lưu Âm lật cuốn tiểu thuyết tình cảm trong tay.

“Trong ngày thường, không phải là cậu thích nhất ngồi ở phía sau sao?”

“Ngày hôm nay không giống vậy, Âm Âm, không phải là cậu không biết ngày hôm nay ai tới giảng bài đó chứ?”

Phó Lưu Âm thật sự không biết.

“Giáo sư nào sao?”

“Không phải! Tưởng tiên sinh, cậu đã nghe qua sao?”

Phó Lưu Âm rời mắt khỏi cuốn sách.

“Tưởng tiên sinh nào cơ?”

“Đông Thành còn có Tưởng tiên sinh nào chứ, có thể nổi tiếng hơn ngài ấy sao? Cậu đã nghe nói tới bệnh viện Tinh Cảng chưa?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm lộ vẻ nghi hoặc: “Sao anh ta lại tới trường của chúng ta vậy?”

“Cậu quản nhiều như vậy làm gì chứ, có người nói Tưởng tiên sinh anh tuấn hơn người, là một mỹ nam, tớ cũng không quan tâm anh ta nói cái gì, tớ chỉ nhìn mặt anh ta là được rồi.”

Sự nghi ngờ trong lòng Phó Lưu Âm mãi vẫn chưa đè nén được, Triệu Hiểu sốt ruột địa đi tới đi lui, chải chải đầu, sờ sờ trang phục.

“Triệu Hiểu, người ta đã có vợ rồi đó.”

“Có vợ rồi thì sao chứ? Tớ chỉ nhìn một cái thôi mà.”

Phó Lưu Âm cũng không muốn tới đó quá sớm, càng không muốn ngồi ở hàng đầu, khi Triệu Hiểu kéo cô đi, cô giả vờ đau bụng nói: “Chờ một chút, tớ đi vệ sinh.”

Cô chậm chạp kéo dài thời gian, hơn nữa mấy người khác trong ký túc xá cũng lề mề, đợi tới lúc sắp đi học, Phó Lưu Âm mới cầm lấy ba lô.

“Được rồi được rồi, đi thôi.”

“Chờ một chút!” Triệu Hiểu ôm bụng. “Không phải là chúng ta ngộ độc thức ăn đấy chứ? Âm Âm, đến phiên tớ đau bụng rồi.”

Cô không nói tới câu thứ hai, đẩy cửa phòng vệ sinh đi vào.

Phó Lưu Âm ở bên ngoài đợi đã lâu, mấy người khác vừa nhìn thời gian không còn kịp nữa rồi.

“Triệu Hiểu, cậu nhanh lên một chút!”

“Ai u, tớ bị tiêu chảy rồi, đau quá, ai cứu với —— “

Phó Lưu Âm đi tới, gõ nhẹ lên cánh cửa.

“Cậu đừng làm tớ sợ, không sao đấy chứ?”

“Tớ cũng không biết làm sao, bụng đau cồn cào, quên đi, các cậu đi trước đi.”

Hai người bạn cùng phòng vội giục: “Còn có năm phút đồng hồ, cậu được chưa?”

“Các cậu đi trước, chiếm chỗ tốt cho tớ là được.” Triệu Hiểu ngồi xổm trên bồn cầu không đứng dậy nổi, đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn méo xẹo.

Phó Lưu Âm thấy thế, nói với họ: “Các cậu đi trước ba, tớ ở đây cùng cậu ấy, nếu không xong, thì bọn tớ xin nghỉ.”

“Ừ, bọn tớ đi trước chiếm chỗ đẹp.”

Sau khi họ rời khỏi đây, Phó Lưu Âm trở lại trước giường của Triệu Hiểu, một lát sau, vẫn không thấy cô ấy đi ra.

“Triệu Hiểu, nếu thực sự cậu đau quá, hay là xin nghi nhé?”

Vừa nói xong, bên trong truyền đến tiếng động, Triệu Hiểu kéo cửa ra.

“Tớ không nghỉ đâu, hiếm lắm mới có cơ hội ngắm trai đẹp, tớ khá hơn rồi, đi thôi.”

“Cậu xác định?”

“Xác định, đi thôi!”

Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, vừa cài cửa lại, chợt nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.

“Nhanh, nhanh lên chạy đi ——” Triệu Hiểu túm lấy tay Phó Lưu Âm chạy về phía trước.

Khi Tưởng Viễn Chu đi vào giảng đường, bên trong đã có người ngồi chật kín, nói thật, anh không thích những nơi như vậy, chỉ có điều đây là chuyện anh đã đồng ý với Hứa Tình Thâm, anh phải tới.

Sắc mặt người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, tướng mạo hơn người, lúc đi lên bục giảng, một đôi chân dài hút hồn vô số người.

Bên dưới bàn tán ầm ĩ, có nữ sinh hét lên như điên.

Khi Phó Lưu Âm và Triệu Hiểu đi vào, bên trong ngồi đầy người, nhìn đi nhìn lại không hề thấy chỗ trống.

Tưởng Viễn Chu đang định cất giọng, bỗng ngẩng mặt lên, đúng dịp thấy hai người đang ngó nghiêng nhìn bốn phía.

Đây không phải là Phó Lưu Âm sao?

Anh còn chưa mở miệng, lại nghe thấy vô số lời bàn tán truyền tới bên tai.

“Mau nhìn đi, kia là Phó Lưu Âm. . .”

“Cậu ta còn có mặt mũi mà tới đây à?”

“Sao lại không có mặt mũi, cố ý tới muộn, đây là muốn thu hút sự chú ý của người khác đây mà. . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.