Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 36: Chương 36: Ngài Tưởng say rượu




Suýt chút nữa thì Hứa Tình Thâm cũng quên mất, thực ra là cả Hứa Minh Xuyên cũng say mèng, hai tên sâu rượu! Nếu không thì tiếng kêu vang lên thất thanh, lại phát ra cả Hàn chứ.

Một tay Tưởng Viễn Chu chống lên mép bàn, một tay đặt lên vai Hứa Tình Thâm, lời nói mang giọng điệu ra lệnh: “Chôn, nhanh lên!”

“Tưởng tiên sinh, đây là em trai tôi…”

“Em trai là cái gì?”

Hứa Minh Xuyên vốn đang ngồi đẩy chiếc ghế ra, làm động tác chào với hai người.

“Nói như BigBoss thì em trai hay em trai nhỏ, anh có, tôi có, phụ nữ không có!”

Hứa Tình Thâm nhìn sang bên cạnh, rất muốn hất chén rượu qua. Chắc là xem phim Hàn nhiều quá rồi. Tưởng Viễn Chu kéo ghế ra, dứt khoát ngồi xuống, cánh tay tự nhiên ôm Hứa Tình Thâm, một tay chỉ chỉ vào Hứa Minh Xuyên.

“Đúng không? Cho tôi xem.”

Hứa Tình Thâm không thể để hai tên say rượu này giở trò điên được. Nếu như Tưởng Viễn Chu tỉnh rượu mà biết mình đã nói những gì thì không phun ra máu mới lạ.

“Tôi đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Tưởng Viễn Chu đẩy tay cô ra, Hứa Minh Xuyên nghiêng nguời qua, nói: “Làm sao phải xem, anh cũng có, anh đi mà xem của mình ấy.”

“Hứa Minh Xuyên! Lần sau mà say khướt nữa là chị đuổi em ra ngoài.”

Tưởng Viễn Chu nhìn qua gò má Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên đặt ngón trỏ xuống cổ, bắt đầu cởi cúc áo. Hứa Tình Thâm vội vàng nắm được ngón tay của người đàn ông.

“Anh đừng nghe Minh Xuyên, nó uống say.”

“Chị, em không say, em có uống rượu đâu, là nước khoáng mà.”

Tưởng Viễn Chu vẫn còn tiếp tục động tác trong tay, Hứa Tình Thâm không thể làm gì khác hơn là đánh lạc hướng sự chú ý của anh.

“Đi, đi, chúng ta lên lầu, tôi tìm cho anh, được chưa?”

“Em cũng đi.” Hứa Minh Xuyên giơ tay lên.

“Cút.” Hứa Tình Thâm ngoảnh lại lườm, Hứa Minh Xuyên ngoan ngoãn không lên tiếng nữa, nằm sấp trên bàn ngoan như một chú cún con.

Nhậu nhẹt say như vậy, Hứa Tình Thâm cũng không yên tâm để em trai về nhà, cô dặn người giúp việc dìu Hứa Minh Xuyên vào phòng dành cho khách nghỉ ngơi một đêm.

Sau khi ngài Tưởng đây say rượu, rõ ràng là tính cách có phần quái đản hơn, bước chân cũng không ngay ngắn, nửa người đều dựa vào người Hứa Tình Thâm. Vào tới phòng ngủ chính, khó khăn lắm cô mới nâng anh lên trên giường được.

“Có muốn tắm không?”

Khắp người Tưởng Viễn Chu toàn mùi rượu nồng nặc, Hứa Tình Thâm lo lắng người dưới kia, thấy anh nằm yên, lúc này mới cầm điện thoại di động xuống lầu.

Vừa lúc người giúp việc bước ra khỏi phòng, nói là Hứa Minh Xuyên đã ngủ. Hứa Tình Thâm đi tới cửa, mở cửa liếc nhìn xong mới thấy an tâm. Cô nghĩ tới bên nhà sẽ lo lắng nên gọi điện thoại cho Hứa Vượng, nói với ông là em trai uống say nên đêm nay ở lại nhà bạn.

Bên ngoài Cửu Long Thương, pháo hoa chào đón một năm mới sáng rực lên không ngớt. Hứa Tình Thâm tắm xong nằm dài trên giường, người đàn ông bên cạnh ngủ rất sâu giấc.

Đối với bọn họ, năm mới này chẳng có không khí đặc biệt gì cả.

Tưởng Viễn Chu cũng không cùng mấy vị công tử nhà giàu ra ngoài ăn chơi.

Hứa Tình Thâm xích lại gần anh hơn một chút, gần hơn chút nữa.

Mới đầu cô cũng định xem phim suốt đêm, nhưng bay giờ thì

không cần nữa…

Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô kéo cánh tay Tưởng Viễn Chu, sau đó cẩn thận rúc vào trong ngực anh.

Thật ấm áp.



Tưởng Viễn Chu cảm thấy mặc dù đã ngủ được khá lâu nhưng thấy khó chịu, trong miệng khô khốc, anh khẽ mở mắt ra nhìn, bỗng nhiên thấy một cái đầu nhỏ.

Lúc này, gần như là cơn buồn ngủ còn sót lại cũng tiêu tan hết, trí nhớ nhanh chóng hoạt động… Đúng rồi, kể từ khi biết Vạn Dục Ninh sắp đính hôn, dì nhỏ liền thu xếp cho anh đi xem mắt, không phải là tối qua cưỡng ép nhét cho anh ấy một người đấy chứ?

Tưởng Viễn Chu thấy đầu óc xoay chuyển, anh ngồi phắt dậy, túm tóc. “Dì nhỏ!”

Hứa Tình Thâm bỗng chốc tỉnh lại, khẽ xoa hai mắt.

“Dì nhỏ nào hả?”

Người đàn ông nghe tiếng nói chuyện, không khỏi ngoảnh sang nhìn.

“Hứa Tình Thâm? Ai bảo em thay thế vậy?”

Hứa Tình Thâm cũng ngồi dậy. “Anh say nên mơ hồ?”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn xung quanh. “Tại sao tôi lại ở Cửu Long Thương?”

“Đương nhiên là tự anh về đây.” Hứa Tình Thâm biết nhất định là anh đã uống quá chén.

“Tối hôm qua em trai tôi tới ăn cơm, cũng uống chút rượu, tôi để nó ở đây một đêm.”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đầu còn thấy hơi khó chịu.

“Tôi đi tắm trước đã.”

Lúc hai người xuống lầu, Hứa Tình Thâm đi tới phòng ngủ dành cho khách xem, người giúp việc từ trong phòng bếp đi ra nói: “Cô Hứa, sáng sớm em trai cô đã rời đi, thần sắc không được tốt lắm.”

“Làm sao vậy?”

“Không biết, nhưng trông lại rất tỉnh táo, mở miệng la hét, nói là có người muốn chôn cậu ta, sau đó liền bỏ chạy.”

Tưởng Viễn Chu đang uống nước, còn không quên nói với ra trêu chọc: “Em đã nói gì với em trai em thế? Làm nó sợ đến như vậy.”

“Tưởng tiên sinh, nhưng mà những lời này là do anh nói.”

“Không có khả năng!”

Hứa Tình Thâm khẽ cúi xuống, cố nén cười: “Tối hôm qua anh trở về, thấy Cửu Long Thương có người đàn ông, anh nói muốn đem hắn đi chôn.”

“Thật không?” Tưởng Viễn Chu buông ly nước, ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm.

“Hẳn là cậu ta nên giải thích, nói mình là em trai em. Cửu Long Thương của tôi không cho phép xuất hiện hành vi gian phu như vậy.”

Hứa Tình Thâm cười gượng hai tiếng, nghĩ tới câu giải thích của em trai tối hôm qua.

“Ngày hôm nay anh phải đi ra ngoài sao?”

“Phải.” Tưởng Viễn Chu nâng đồng hồ lên nhìn. “Muốn đi chúc tết mấy trưởng bối trong nhà, còn em?”

“Tôi đi trực.”

“Không cần, tôi cho em nghỉ.”

Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu. “Vậy còn không bằng ở bệnh viện, tôi đã hẹn mấy người bạn nhỏ nằm viện rồi, sẽ tặng quà năm mới cho bọn chúng.”

Tưởng Viễn Chu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Được, tùy em.”

Người đàn ông kéo chiếc ghế bên bàn ăn ra, vừa muốn ngồi xuống thì chuông điện thoại di động liền vang lên.

Tưởng Viễn Chu nhìn màn hình hiển thị, đưa ngón tay trượt, cúp máy. Nhưng mà đối phương vẫn kiên trì gọi tiếp, Tưởng Viễn Chu tắt tiếng.

Hứa Tình Thâm đi tới phòng khách, còn chưa cầm chiếc điều khiển từ xa TV thì điện thoại bàn vang lên.

Cô tiện tay nhấc máy. “Alo?”

“Hứa Tình Thâm, thật quá đáng, quả nhiên là cô vẫn còn ở nhờ bên Cửu Long Thương.”

Là Vạn Dục Ninh.

Hứa Tình Thâm nhíu mày. “Cô Vạn, cô tìm Tưởng tiên sinh sao? Có muốn tôi đưa điện thoại cho anh ấy hay không?”

Vạn Dục Ninh cất tiếng nói gay gắt: “Cô nói anh ấy ở Cửu Long Thương?”

Năm mới, không phải Tưởng Viễn Chu đang ở nhà họ Tưởng hay sao?

Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thay đổi thói quen mà đón Tết ở ngoài.

“Cô Vạn, hay là cô có lời gì, tôi có thể truyền đạt giúp cô.”

“Tôi không tin, Hứa Tình Thâm, cô là ai chứ? Anh ấy lại ở bên cạnh cô? Cô nói Tưởng Viễn Chu nghe điện thoại đi.”

Hứa Tình Thâm buông ống nghe, gọi người ở cách đó không xa.

“Tưởng tiên sinh, tìm anh.”

Vạn Dục Ninh lo lắng cầm điện thoại di động, nghe thấy có tiếng bước chân từ từ truyền đến, Tưởng Viễn Chu nhận điện thoại.

“Chuyện gì vậy?”

“Anh không về nhà sao?”

“Không có chuyện gì, tôi cúp máy.”

“Chờ một chút.” Vạn Dục Ninh vội vàng mở miệng. “Ngày mồng năm sắp tới… Không cho phép anh đưa Hứa Tình Thâm đến.”

“Cho tôi một lý do.” Sắc mặt Tưởng Viễn Chu không chút thay đổi.

“Em không muốn cô ta làm em khó chịu.”

“Không có cửa đâu.”

Tưởng Viễn Chu nói xong, ném ống nghe ở một bên, Hứa Tình Thâm thấy thế, cầm lấy định gác máy.

“Không cần cúp, như thế cô ta có gọi tới cũng không được.”

Hứa Tình Thâm lại ngoan ngoãn nghe theo, mà từng câu từng chữ Tưởng Viễn Chu nói ra, đương nhiên là cũng truyền tới tai Vạn Dục Ninh rất rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.