Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 22: Chương 22: Phụ nữ thường không giống nhau




Vạn Dục Ninh xoa xoa mặt, thái độ kiêu kỳ, bước trên đôi giày cao gót 8 – 9 cm phát ra tiếng kêu lanh lảnh rời đi. Túi xách để ở trên xe Vạn Dục Ninh cũng không lấy.

Lão Bạch cũng biết Tưởng Viễn Chu là nhất thời tức giận, nhưng anh vẫn hiểu ý, nhanh chóng đi lấy xe đuổi theo.

Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu đi vào trong phòng, cô nhìn cánh tay người đàn ông, lên tiếng: “Anh bị thương.”

Tưởng Viễn Chu thấy vết bầm trên cánh tay. “Không chết được.”

Hứa Tình Thâm dừng lại giữa phòng khách, trên ống quần vẫn còn dính cỏ. Tưởng Viễn Chu liếc nhìn cô.

“Đây là do em gây ra.”

“Anh Tưởng nói tới chuyện tôi nhận cuộc gọi sáng nay của anh sao?”

“Hứa Tình Thâm, là phụ nữ, em không chỉ cần tới một gương mặt xinh đẹp, mà còn cần tới một bộ não thông minh.”

Hứa Tình Thâm nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên. “Tưởng tiên sinh, đối với Vạn Dục Ninh, tôi chỉ là một cái gai nhỏ, tuy rằng uy hiếp độ không lớn, nhưng tôi lại luôn động chạm tới cô ta. Mà tôi thì không có khả năng làm gì cô ta….”

Tưởng Viễn Chu vươn tay, nắm lấy cằm của cô.

“Em đừng nói với tôi rằng em chuyển đến Cửu Long Thương là muốn tôi che chở, thoát khỏi Vạn Dục Ninh. Em cũng thấy rồi đấy, sự tình không đơn giản như vậy.”

Hứa Tình Thâm đặt bàn tay mềm mại lên trên mu bàn tay người đàn ông. “Anh Tưởng, tôi là người có thù phải trả.”

“Có ý gì?”

“Vạn Dục Ninh lúc nào cũng nhằm vào tôi, thậm chí còn muốn lấy mạng tôi, tôi không thể để cho cô ta tốt lành. Cho dù tôi có ở bên cạnh anh hay không thì trong mắt cô ta, tôi cũng chỉ là một hạt cát không hơn, cho nên, tại sao tôi không tìm cho mình một nơi an toàn nhất.”

Ánh mắt Tưởng Viễn Chu trở nên mâu thuẫn, ánh nhìn của anh lướt từ trên gương mặt rồi xuống môi cô.

“Em nói cô ta luôn nhằm vào em, cho nên em muốn để cô ta khó chịu?” Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên bật cười. “Rốt cuộc thì em là người phụ nữ như thế nào?”

“Nếu như tôi không làm như vậy, Vạn Dục Ninh sẽ không bởi vì tôi nhẫn nhịn mà bỏ qua cho tôi. Tôi sẽ chứng minh cho cô ta thấy, cô ta càng làm khó tôi thì khoảng cách giữa tôi và anh càng gần. Tôi ở tạm đây một thời gian ngắn rồi đi, nếu Vạn Dục Ninh suy nghĩ thấu đáo, buông tha cho tôi là tốt nhất. Nếu cô ta nhất quyết không buông thì tôi càng ở gần anh. Cứ như thế cho tới khi cô ta hiểu rõ, không chen vào con đường tôi đi nữa.”

Đáp án như vậy hoàn toàn không nằm trong dự tính của Tưởng Viễn Chu.

“Em nghĩ tới điều đó như là chuyện đương nhiên vậy, nhưng tại sao em có thể khẳng định thời gian sau đó nữa, tôi sẽ phối hợp với em?”

Hứa Tình Thâm mỉm cười: “Chẳng phải anh Tưởng đã nói rồi sao, sắc đẹp khó cưỡng.”

Cô kéo tay anh xuống sờ hai gò má của mình.

“Câu trả lời này đã thoả mãn chưa?”

“Em thấy sao?”

Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười. “Đương nhiên là không hài lòng, lời này thực sự là đang không coi anh Tưởng ra gì. Tôi thấy anh đnag tức giận nên nói đùa với anh thôi. Tôi tới Cửu Long Thương, tuy rằng Vạn Dục Ninh náo loạn, nhưng nơi đây là nhà anh, nên ở bên anh mới an toàn.”

Chỗ cánh tay Tưởng Viễn Chu truyền đến cơn đau rát, anh nhìn gương mặt nở nụ cười như có như không trước mặt.

Từ trước tới nay anh rất giỏi nhìn người, chỉ cần nói một câu trúng tim đen là dường như có thể thấu hiểu nội tâm của người đối diện. Nhưng chỉ riêng với người phụ nữ này, anh lại không thể nhận ra những câu nói vừa rồi, câu nào là thật, câu nào là giả?

Hoặc có thể…

Mấy điều này đều là nguyên nhân.

Nhưng điều làm Tưởng Viễn Chu không hiểu nhất là từng hành động, thủ đoạn của cô như vậy, mà tại sao anh lại không thấy ghét bỏ chứ?

Ham muốn tình dục quá mạnh mẽ, từ trước đến nay anh luôn xem thường, nhưng Hứa Tình Thâm lại là một ngoại lệ, cô như vậy khiến anh cảm thấy thoải mái, không cần phải mất thời gian suy đoán.

Hành vi xử sự của cô mặc dù không tốt đẹp gì, nhưng vậy thì sao?

Động chạm tới ai sao?



Vạn Dục Ninh lảo đảo đi về phía trước, Lão Bạch thấy bóng dáng mỏng manh của cô, áo khoác cũng không mặc, cứ tiếp tục như vậy không cảm lạnh mới lạ.

Anh vừa muốn lái lên, liền thấy một chiếc xa từ đàng xa lao nhanh đến, Phương Thành thấy Vạn Dục Ninh thẫn thờ, để xe dừng ở ven đường.

Người đàn ông vội vã xuống xe bước tới trước mặt Vạn Dục Ninh, cất tiếng hỏi: “Em sao vậy?”

Vạn Dục Ninh tràn đầy tủi thân, ôm cổ anh khóc lên thành tiếng: “Phương Thành…”

Lão Bạch đành phải dừng xe, Phương Thành an ủi Vạn Dục Ninh mấy câu, sau đó đưa cô đi tới xe.

Vạn Dục Ninh lạnh cóng đến nỗi run rẩy, ngồi vào bên trong xe, hệ thống sưởi tỏa ra hơi ấm nên mười ngón tay cứng ngắc mới từ từ khôi phục cảm giác.

Phương Thành cởi áo khoác để cho cô mặc vào, Vạn Dục Ninh túm lấy tay anh, đôi mắt đỏ hoe.

“Được rồi, trở về rồi hãy nói.”

Phương Thành phát động động cơ, thấy xe của Lão Bạch còn chưa đi, ánh mắt anh lạnh lùng lướt qua, ngón tay thon dài đánh tay lái.

Chiếc xe hòa vào dòng xe ồn ào náo nhiệt, Phương Thành ngẩng đầu lên nhìn, biển quảng cáo của một khách sạn năm sao cao vút như trên mây, phong thái hào hoa xa xỉ.

Anh dừng xe ở cửa, sau đó kéo Vạn Dục Ninh xuống xe.

Vạn Dục Ninh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn cánh cửa xoay bên ngoài đại sảnh của khách sạn, cô trợn tròn mắt lên kinh ngạc: “Vì… vì sao lại tới đây?”

“Bộ dạng này của em mà về thì trong nhà lại thấy lo lắng, nghỉ ngơi một lát đi.”

Phương Thành ôm vai Vạn Dục Ninh, đưa cô đi vào trong. Anh đặt một phòng, sau đó đưa Vạn Dục Ninh lên phòng. Phương Thành xoay người đóng cửa lại.

“Có phải thấy tức giận ở Cửu Long Thương hay không?”

“Anh đừng hỏi nữa.”

Phương Thành khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía Vạn Dục Ninh.

“Rốt cuộc là trong trái tim em, Tưởng Viễn Chu quan trọng hay anh quan trọng đây?”

“Em…” Vạn Dục Ninh nói không nên lời.

“Có khó khăn như thế sao?”

Bước chân Phương Thành ép sát về phía trước, Vạn Dục Ninh lùi về phía sau, chân đã đụng phải mép giường.

Gương mặt Phương Thành ghé sát vào mặt cô.

“Nếu như yêu anh, có phải là em nên dùng hành động để chứng minh hay không?”

“Đừng như vậy…”

Phương Thành nắm bả vai của cô, đè cô nằm ngả vào chiếc giường lớn. Vạn Dục Ninh biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô quơ hai tay giãy dụa.

“Không được, Phương Thành, không được… Em không muốn như vậy.”

Gương mặt anh tuấn của người đàn ông kề sát vào bên cổ cô, một tay khẽ vuốt dọc theo thắt lưng cô.

“Vì sao không được? Nếu như Tưởng Viễn Chu thực sự yêu em, hắn sẽ không lên giường với người phụ nữ khác.”

Vạn Dục Ninh nghe vậy, động tác giãy dụa trong tay dần nới lỏng…



Lão Bạch trở lại Cửu Long Thương, bên trong phòng khách chỉ có một mình Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, cô Vạn bị Phương Thành đón đi rồi.”

“Ừ.”

“Tay của ngài không sao chứ?”

Tưởng Viễn Chu lắc đầu, đứng dậy.

“Trong khoảng thời gian này, cũng nên chú ý tới Hứa Tình Thâm một chút, đừng để cho cô ấy gặp chuyện không may.”

Tưởng Viễn Chu quay người đi lên người lâu, đi tới phòng ngủ chính lại phát hiện thấy bên trong không có một bóng người.

Kỳ quái, rõ ràng vừa rồi anh mới nhìn thấy cô đi lên lầu xong.

Tưởng Viễn Chu đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi tới căn phòng bên cạnh. Cửa vẫn hé mở, người đàn ông khẽ đẩy ra đi vào trong, thấy Hứa Tình Thâm ngồi ở trên giường đưa lưng về anh, đang thẫn thờ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

“Sao hả, còn muốn sử dụng chiêu “lạt mềm buộc chặt”?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.