Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 56: Chương 56: Thử lòng




Hứa Tình Thâm bước rời khỏi khách sạn, Tưởng Viễn Chu cố gắng nuốt lại lời nói sắp thốt ra, ngón tay khẽ cử động, quên đi ý định đưa tay kéo cô lại.

Anh là ai chứ, anh là ngài Tưởng, sao có thể cúi đầu trước một phụ nữ đây?

Lão Bạch tiễn khách về xong quay trở lại rất nhanh. Hứa Tình Thâm cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của họ, Lão Bạch liếc nhìn sắc mặt của Tưởng Viễn Chu, u ám đến nỗi dường như có thể trút mưa ào ào được.

“Xin lỗi Tưởng tiên sinh, đã khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.”

Tưởng Viễn Chu sờ nơi ngực, cơn đau vẫn còn ngâm ngẩm, anh cũng không nổi giận, ngược lại khóe miệng khẽ mấp máy: “Vừa nãy, có đúng là cô ấy có điểm giống Vạn Dục Ninh hay không?”

“Lúc này ngài… Nhớ cô Vạn sao?” Lão Bạch định nói vừa nãy Vạn Dục Ninh có ở đây.

Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: “Không phải, tôi chỉ cảm thấy cô ấy như vậy mới giống phụ nữ, có lúc ầm ĩ náo loạn, có lúc vui vẻ cười đùa.”

Khóe miệng Lão Bạch khẽ co rúm vài cái, hóa ra ngài Tưởng lại cho là tốt?

“Tưởng tiên sinh, đã đưa người tới đây rồi, vậy sao ngài không giữ cô ấy ở lại?”

“Tôi phải cất lời, hay thừa nhận tôi đã sai?”

Lão Bạch bật cười, Tưởng Viễn Chu liếc nhìn anh, nói: “Xem chuyện tốt cậu làm đi!”

Lão Bạch khẽ nhếch khóe miệng, nếu lúc này mà anh ta cười nữa, hình như có vẻ không phải đạo cho lắm.



Hứa Tình Thâm trở lại nơi ở của Tống Giai Giai, cô ấy lo lắng đứng ngồi không yên cho tới khi thấy Hứa Tình Thâm lành lặn đứng trước mặt, cô ấy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện gì xảy ra, người đó là ai vậy?”

“Bắt nhầm người.”

Tống Giai Giai mở đôi mắt to tròn lên nhìn.

“Chỉ như vậy thôi?”

“Ừ, nghe bọn họ nhận một cuộc điện thoại nói là nhầm người, liền đẩy tớ xuống xe.”

Hứa Tình Thâm không muốn để cho Tống Giai Giai có cơ hội hỏi tiếp liền kéo cánh tay của cô ấy đi vào phòng.



Khách sạn Quốc Tế, bãi đỗ xe.

Vạn Dục Ninh ngồi ở ghế lái không nói lời nào, A Mai ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô.

“Dục Ninh, cậu đã đính hôn với Phương Thành, chuyện của Tưởng Viễn Chu có liên quan gì tới cậu nữa?”

“Cậu thấy Hứa Tình Thâm đánh anh ấy không?”

“Tớ không thấy, tớ chỉ thấy liếc mắt đưa tình.”

Hai tay Vạn Dục Ninh cầm tay lái, ngả người nằm đè lên tay lái.

“Tớ nghĩ Phương Thành cũng chưa quên cô ta. Hiện tại, Tưởng Viễn Chu cũng càng ngày càng để ý tới cô ta…”

“Không thể nào, hai người đã đính hôn rồi mà.”

“Ngoài mặt thì Phương Thành đối xử với tớ rất tốt, chuyện gì cũng theo ý tớ. Nhưng cưng chiều và yêu là không giống nhau.”

A Mai nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

“Dục Ninh, chuyện này thì không thể được. Ít nhất cậu cũng phải hiểu rõ lòng của Phương Thành. Xem trong lòng anh ấy, cậu và Hứa Tình Thâm, người nào quan trọng hơn.”

“Có hỏi cũng như không, anh ấy có thể nói thật sao?”

Vạn Dục Ninh nằm sấp trên tay lái, toàn thân ủ rũ.

“Anh ta không chịu nói, cậu có thể thử mà!”

“Thử như thế nào?”

A Mai tiến tới, nói nói mấy câu vào tai cô. Vạn Dục Ninh mở to mắt nhìn về phía cô ta.

“Được không? Nhỡ đâu Phương Thành gọi điện thoại cho Hứa Tình Thâm mà không phải là đích thân tới thì sao?”

“Có quan tâm thì sẽ bị rối loạn, chuyện này do chính cậu nói với anh ta, nhất định là anh ta sẽ tin. Để chắc chắn, ngày mai tớ sẽ tìm vài người tới Tinh Cảng gây chuyện, khiến Hứa Tình Thâm không rảnh để dành thời gian cho việc khác nữa là được?”

Vạn Dục Ninh ngẫm nghĩ lời A Mai nói, cô sợ kết quả này sẽ làm mình không chấp nhận nổi, hết hy vọng. Nhưng cứ ngồi đó suy đoán nghi ngờ, chẳng bằng nhanh chóng cho cô thấy đau đớn một hồi rồi thôi.

Ngày hôm sau Hứa Tình Thâm vẫn đi làm như bình thường, sáng sớm ra khỏi nhà cùng Tống Giai Giai.

Vào Tinh Cảng, cho tới quá trưa mà công việc của cô vẫn bận lu bù, ngay cả uống nước cũng không có thời gian.

Nhà họ Vạn có công ty sản xuất dược phẩm, đây là chuyên ngành học của Phương Thành. Anh ra khỏi phòng thí nghiệm, vừa thay quần áo xong chuẩn bị về thì nhận được điện thoại của Vạn Dục Ninh. Sắc mặt có chút mệt mỏi, vừa mở máy nghe điện thoại thì tiếng nói dịu dàng cất lên: “Dục Ninh, làm sao vậy?”

“Phương Thành… Phương Thành…”

Phía bên kia, Vạn Dục Ninh đang hoảng hốt lo sợ, giọng nói có phần run rẩy: “Em rất sợ, làm sao bây giờ.”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Em làm Hứa Tình Thâm… Giết.”

Phương Thành cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, anh nghiến chặt răng, sau một lúc lâu mới có thể cất giọng: “Em lặp lại lần nữa?”

“Em hẹn Hứa Tình Thâm ra ngoài,bọn em cãi nhau… Em lỡ tay đâm cô ta một nhát dao, ô ô ô —— “

“Em, em ở đâu?”

“Khách sạn Song Phúc Lâu, phòng 810.”

Phương Thành không biết anh đã lái xe như thế nào, rất nhiều lần không nhìn thấy rõ người đi trên đường, gần như đâm phải họ. Bánh xe nghiền qua cả vạch kẻ đường, xiêu vẹo vượt qua đèn đỏ, một giọng nữ hướng dẫn chỉ đường máy móc vang lên bên tai anh, anh như một người gỗ lái xe trên đường đi tới điểm đến.

Khách sạn Song Phúc Lâu, bên ngoài một căn phòng truyền đến tiếng chuông cửa chói tai, A Mai liếc nhìn Vạn Dục Ninh, ý bảo cô đi mở cửa.

Vạn Dục Ninh đi tới cửa, cánh cửa vừa mở ra, Phương Thành nhìn cô, thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, cổ và trên hai tay đều có vệt máu đỏ đã khô.

“Phương Thành, cuối cùng anh cũng tới, em rất sợ…”

“Cô ấy đâu?”

Vạn Dục Ninh giơ hai tay lên.

“Không phải em cố ý, cô ta đã chết…”

Phương Thành chợt thấy hơi thở cũng đau đớn, từng hơi hít vào đều như người nào đó dùng đao cắt. Anh muốn bước tới nhưng Vạn Dục Ninh lại ngăn không cho anh bước vào.

“Em nên làm gì bây giờ? Phương Thành, em giết người.”

Bàn tay người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt bả vai Vạn Dục Ninh, đẩy cô sang bên cạnh, động tác của anh rất mạnh, khiến cơ thể gầy yếu của cô va vào vách tường kêu “bịch” một tiếng, gần như tan vỡ.



Ban đêm.

Hứa Tình Thâm ra khỏi bệnh viện, cô hẹn Tống Giai Giai gặp nhau ở trạm tàu điện ngầm, sau đó cùng nhau về nhà.

Tống Giai Giai tương đối nói nhiều, kéo Hứa Tình Thâm nói liên tục: “Buổi tối ăn gì chưa? Có muốn làm gì hay không? Hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài đi, sao hả?”

Bỗng nhiên một tiếng phanh xe chói tai truyền đến từ phía sau, Tống Giai Giai bịt lỗ tai lại, Hứa Tình Thâm vô thức nhìn về phía sau, một bóng đen bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô nhíu mày.

“Tưởng…”

Tưởng Viễn Chu cố sức túm chặt cổ tay của cô, kéo cô tới chiếc xe đang đỗ ở đằng kia. Tống Giai Giai thấy thế, lại thấy bối rối, cái quái gì đây!

“Này, anh là ai!”

Hứa Tình Thâm vùng vẫy mấy cái: “Anh định làm gì?”

Tưởng Viễn Chu mở cửa xe bắt cô vào trong, Tống Giai Giai lao tới. “Buông cô ấy ra!”

Người đàn ông đóng sầm cửa xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tống Giai Giai: “Đừng xen vào việc của người khác, đi.”

Tưởng Viễn Chu không để cho cô có cơ hội chạy tới, chiếc xe lao đi như một tia chớp, Hứa Tình Thâm liếc nhìn qua gò má người đàn ông, cô mơ hồ thấy một linh cảm xấu: “Làm sao vậy?”

“Tưởng Viễn Chu, anh dựa vào cái gì mà lôi tôi lên xe!”

Người đàn ông cũng không trả lời, trên đường đi yên lặng không có một tiếng động. Đến Cửu Long thương, anh tắt máy, sau đó rút chìa khóa.

“Xuống xe.”

Hứa Tình Thâm hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đi theo Tưởng Viễn Chu đi vào trong.

Vào tới phòng khách, ngước mắt nhìn lên thấy Vạn Dục Ninh đang ngồi trên sofa. Trên người cô ta dính vết máu đỏ sẫm, sắc mặt đờ đẫn, ngồi ở đó không hề nhúc nhích.

Hứa Tình Thâm thấy hoảng sợ.

Tưởng Viễn Chu đứng lại, quay sang cô gằn lên từng chữ một: “Cô ấy giết Phương Thành rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.