Bên trong phòng nghỉ.
Cánh cửa vẫn bị khóa trái, Phương Minh Khôn đã châm mấy cây kim châm cứu vào mu bàn tay Phương Thành. Hứa Tình Thâm thấy tay anh co quắp, vẻ mặt đau đớn.
Phương Minh Khôn hành động thành thạo, cầm một cây kim nhẹ nhàng di chuyển nơi huyệt Thái Dương, sau đó ấn vào trong.
Lần này, chắc là rất đau đớn khó có thể chịu nổi, Phương Thành nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trở nên dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn qua gò má rơi xuống, chiếc áo sơ mi trắng cũng ướt đẫm sau gáy.
Hứa Tình Thâm siết chặt hai tay.
“Bệnh của anh sẽ không dễ dàng tái phát như vậy. Phương Thành, hôm nay là lễ đính hôn của anh, hẳn là anh nên vui vẻ chứ?”
Phương Thành không trả lời, cố gắng chịu đựng cơn đau đang dày vò, mệt mỏi nằm trong sô pha.
“Tình Thâm, con không nên oán trách Phương Thành.” Phương Minh Khôn cất đồ đi.
“Con có gì để trách anh ta đâu.” Hứa Tình Thâm xoay người.
“Con đã giúp anh ta một lần, hiện tại Hứa Tình Thâm chẳng có gì để đánh cược nữa cả, con không muốn tiếp tục mạo hiểm vì anh ta.”
Phương Thành khẽ ngước lên nhìn cô. “Được rồi, em đi ra ngoài đi.”
Hứa Tình Thâm đang định bước đi, Phương Minh Khôn vội vàng cầm tay của con trai.
“Đã là lúc nào rồi chứ, con không thể bình phục lại trong một chốc một lát được, Tình Thâm cũng không phải là người ngoài, con còn muốn thể hiện?”
Hứa Tình Thâm đứng im tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn sang Phương Thành.
Phương Minh Khôn lau trán cho con trai.
“Tình Thâm, con cũng biết, mẹ của Phương Thành và…”
Từ “mẹ” tiếp theo ông còn chưa nói ra thì bị Phương Thành dùng ánh mắt ngăn lại, Phương Minh Khôn sắp xếp lại lời nói của mình.
“Lúc trước, cái chết của mẹ Phương Thành không rõ ràng, nhà họ Vạn có liên quan, chúng ta đã muốn làm rõ ràng chuyện năm đó…”
Cuối cùng Phương Minh Khôn vẫn không nói thẳng ra. Trong lời nói của ông, có thể một nửa là thật, một nửa là giả.
“Rốt cuộc thì mẹ Phương đã chết như thế nào?”
Phương Thành khẽ cử động. “Chuyện này em không được nói với bất cứ ai, chuyện trong nhà tôi, tự tôi có cách.”
“Vì thế, cho dù không có tình yêu cũng không quan trọng sao?” Hứa Tình Thâm nói xong mới cảm thấy giọng nói của mình có chút run rẩy.
“Tôi và Dục Ninh rất tốt…” Ánh mắt Phương Thành u ám, đối diện với ánh nhìn của Hứa Tình Thâm.
“Tình yêu cũng có thể vun đắp nên.”
Hứa Tình Thâm khẽ nở một nụ cười mỉa mai, không nói nữa.
—
Bên trong phòng tiệc.
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn, điện thoại của Hứa Tình Thâm đặt trên bàn không mang theo. Cơ thể cao lớn của người đàn ông đứng lên, ánh mắt Vạn Dục Ninh tràn đầy ấm ức.
“Nếu em thấy bọn họ ở cùng nhau thật, em sẽ cho Hứa Tình Thâm mất mặt.”
“Đến nước này rồi, nếu như ngay cả người đàn ông của mình em còn không trông coi được, em vẫn cần bữa tiệc đính hôn này làm gì?”
Vạn Dục Ninh nhếch miệng, ánh mắt hung dữ nhìn Tưởng Viễn Chu chằm chằm. Người đàn ông không thèm để ý ánh mát của cô, đi thẳng về phía trước.
Tiệc đính hôn của con gái nhà họ Vạn nên đương nhiên là toàn bộ khách sạn đã được đặt riêng. Tưởng Viễn Chu đi tới hàng lang, Vạn Dục Ninh lẽo đẽo đi theo phía sau anh.
“Toilet không có ai, trên lầu cũng đều đã tìm.”
“Phòng nghỉ thì sao?”
Vạn Dục Ninh nhíu mày. “Không có khả năng anh ấy ở phòng nghỉ được, ngày hôm nay anh ấy chỉ có một bộ trang phục.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu. “Vậy em cho rằng Hứa Tình Thâm và Phương Thành ở cùng nhau, nhất định phải là ở trong toilet?”
Vạn Dục Ninh biến sắc, lướt qua đầu vai Tưởng Viễn Chu bước nhanh về phía trước.
Đi tới trước phòng nghỉ, Vạn Dục Ninh ra sức mở nắm chốt cửa, nhưng cánh cửa bị khóa trái. Dường như là bắt gian tại trận vậy, sắc mặt Vạn Dục Ninh trắng bệch, bàn tay đập mạnh vào cánh cửa.
“Mở cửa ra, mở cửa ra!”
Tưởng Viễn Chu đứng ở phía sau cô, đôi mắt tối sầm, ánh nhìn chăm chú vào cánh cửa đóng chặt kia.
“Phương Thành, Hứa Tình Thâm!” Vạn Dục Ninh càng nghĩ càng căm tức.
Tưởng Viễn Chu bước tới túm chặt lấy cánh tay cô, nhìn thấy bàn tay cô đỏ bừng.
“Không cần tay của mình nữa có đúng không?”
Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong, lo lắng túm chặt làn váy, thậm chí ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh, nghe giọng điệu này, chắc chắn Tưởng Viễn Chu cũng đã tới.
“Chìa khóa đâu? Mau đi lấy chìa khóa!” Vạn Dục Ninh cuống cuồng như sắp điên lên tới nơi.
Người bên trong hít thật sâu, cô đứng lên đi tới phía sau cánh cửa, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người nói chuyện ở phía bên ngoài.
Vạn Dục Ninh kêu nhân viên phục vụ tới phòng quản lý lấy chìa khóa. Tưởng Viễn Chu giơ tay lên, gõ ba cái lên cánh cửa.
“Hứa Tình Thâm, mở cửa.”
Hình như đôi mắt anh như có tia X-quang, biết rõ cô ở bên trong. Hứa Tình Thâm cố sức hít một hơi, không đáp lại, giọng nói của Tưởng Viễn Chu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, ngay cả cách nói chuyện cũng máy móc và khiến cho kẻ khác thấy sợ hãi.
“Tự em mở ra, nếu không bị người khác mở khóa đi vào cũng không phải là chuyện hay ho gì, tôi khuyên em nên thông minh một chút.”
Vạn Dục Ninh ra sức đập vào cánh cửa. “Mở cửa! Phương Thành!”
Bọn họ cho rằng có người đang ở bên trong, Hứa Tình Thâm biết không kéo dài được bao lâu, lòng bàn tay cô túa đầy mồ hôi.
Tưởng Viễn Chu nghiêng người dựa ở trước cửa. “Không tới năm phút là sẽ có người mang chìa khóa tới đây.”
“Không, mấy người không được vào.” Cuối cùng Hứa Tình Thâm cũng lên tiếng.
“Viễn Chu, anh nghe thấy chưa? Đúng là tiếng của Hứa Tình Thâm.” Vạn Dục Ninh hận không thể bay vào đó ngay lúc này.
Tưởng Viễn Chu nhíu chặt mi tâm tạo thành hình Xuyên (川), giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Mở cửa ra.”
Hứa Tình Thâm dựa vào cánh cửa, nói: “Anh đừng cho người khác vào đây.”
“Được.” Tưởng Viễn Chu lên tiếng đồng ý.
Cách đó không xa, quản lý khách sạn nhanh chóng bước tới, Vạn Dục Ninh lùi lại.
“Mở cửa ra cho tôi.”
Hứa Tình Thâm nghe thấy thế, mở cửa ra trước.
Vạn Dục Ninh chen người đi vào trong đầu tiên, ánh mắt Tưởng Viễn Chu xuyên qua khe cửa mở rộng nhìn bên trong một lượt, anh đi vào trong rồi đóng cửa lại, không để cho người khác bước vào.
“Phương Thành đâu?” Vạn Dục Ninh liếc nhìn bốn phía, lên tiếng chất vấn.
Hứa Tình Thâm dựa vào tường, hai tay đặt phía sau lưng.
“Phương Thành gì chứ? Trong đây chỉ có một mình tôi.”
“Không thể nào!”
Vạn Dục Ninh tìm kiếm mọi chỗ, Tưởng Viễn Chu thu hồi ánh mắt, phòng nghỉ có mấy mét vuông như vậy, không thể nào giấu được một người cao lớn như vậy, quả thực là Phương Thành không có ở đây.
Vạn Dục Ninh tìm một vòng, không có kết quả.
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm hỏi: “Ở đây đã bao lâu rồi?”
“Một lúc lâu.”
“Tại sao lại phải khóa trái cửa?”
Hứa Tình Thâm vẫn dựa lưng vào tường bất động.
“Khóa kéo lễ phục bỗng nhiên bị hỏng, như vậy tôi cũng không ra ngoài được, điện thoại di động lại không mang theo, tôi sợ bị người khác nhìn thấy không hay.”
“Sao lại hỏng?” Tưởng Viễn Chu hỏi, nửa ngờ nửa tin.
Hứa Tình Thâm dè dặt xoay người, hai vạt váy phía sau bộ lễ phục bị hở ra toàn bộ, tất cả đường cong tuyệt đẹp phía sau đều bị người khác nhìn thấy, mãi cho đến chỗ thắt lưng.
Tưởng Viễn Chu đưa tay qua sờ thử, đã chẳng thấy tung tích chiếc đầu khóa kéo đâu.
Sắc mặt Vạn Dục Ninh cực kỳ khó coi.
“Hứa Tình Thâm, cô không biết xấu hổ!”