Trang Ngũ không hề cố kỵ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nở một nụ cười nâng chén rượu nói, “Không biết người ngươi ngưỡng mộ đã lâu là Nhị ca, Tam ca hay là Tứ ca của ta vậy?”
Công tử kia sửng sốt. Tiếng xấu của Trang Nhị, Trang Tam, Trang Tứ có thể nói là không ai không biết.
Trang Ngũ đắc ý, “Hay là cả Nhị ca, Tam ca, Tứ ca của ta ngươi đều vô cùng ngưỡng mộ đã lâu? Ta đây xin thay các ca ca cảm tạ cảm tình của các hạ trước. Tương lai có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu mọi người quen biết, ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ nói chuyện rất ăn ý. Tiên kiền vi kính!” Trang Ngũ sảng khoái nâng chén rượu uống cạn rồi nhìn hắn.
(Tiên kiền vi kính: xin uống trước để tỏ lòng thành tâm)
Công tử kia xấu hổ nâng chén rượu, uống cũng không được, không uống cũng không xong.
“Ha ha ha!” Hoàng Phủ Nghi cười gượng ba tiếng, “Trang Ngũ quả nhiên xuất thân gia đình thương nhân, thật nhanh mồm nhanh miệng, tương lai nhất định sẽ nhiều đất dụng võ!”
Trang Ngũ đảo mắt liếc hắn, thầm tức giận trong lòng, tên này từ khi tiểu mỹ nhân đến đã dõi theo hắn không tha, quá phận!
Trang Ngũ giật giật khóe miệng, “Tạ ơn Hoàng thượng tán thường, Hoàng thượng anh minh như vậy, tương lai cũng nhất định sẽ nhiều đất dụng võ.”
Ý rằng hắn lúc này chẳng được tích sự gì.
Lúc này đến lượt Hoàng Phủ Nghi xấu hổ, ai bảo hắn từ khi kế vị đến nay chẳng có thành tích gì.
Lập tức, toàn bộ không khí trong Cẩm Chính cung đều đông cứng lại.
Hoàng Phủ Thành đứng lên, “Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, nói chuyện chưa biết nặng nhẹ tiến lui, nếu có chỗ đắc tội mong các vị nể mặt bản vương tha cho một lần. Chén rượu này mời các vị đại nhân.”
“Đâu có, đâu có.” Mọi người vội vàng nâng chén rượu đáp lời.
Tiệc rượu cuối cùng cũng tiếp tục nhưng không ai dám khiêu khích Hoàng Phủ Thành và Trang Ngũ nữa.
“Thì ra yến hội hoàng thất là như vậy a!” Trang Ngũ bĩu môi, “Buốn chán muốn chết. Nhưng rượu này thật ra cũng không tệ.” Trang Ngũ cầm chén rượu nhấp một ngụm nhỏ, không dám uống nhiều.
“Đây là rượu Trúc Thanh mà Tây Châu cống nạp.” Hoàng Phủ Thành nói.
“Tây Châu?” Trang Ngũ chớp chớp mắt. “Đó chẳng phải địa bàn của tiểu mỹ nhân sao? Rượu này là tiểu mỹ nhân mang đến?”
Hoàng Phủ Thành gật đầu.
Trang Ngũ nghiêng đầu, “Nhưng ta không nhớ là tiểu mỹ nhân mang theo cái gì a?”
“Trước khi ta xuất phát một tháng, cống phẩm đã được đưa đến Ân Thành.” Hoàng Phủ Thành giải thích.
“Ra là vậy… ha ha…” Trang Ngũ nghĩ tới cái gì đó, dựa vào hoàng Phủ Thành nói, “Nếu tiểu mỹ nhân và cống phẩm đi cùng nhau, ta đây chẳng phải là được cả hai sao.”
Hoàng Phủ Thành nhướng mày, “Phải vậy không? Vậy ngươi nói cho ta biết hiện tại ngươi ‘được’ cái gì?”
“A..” Trang Ngũ nghẹn lời, vùi đầu vào uống rượu.
Hoàng Phủ Nghi càng nhìn càng đau lòng, suýt chút nữa đã khóc ngay tại chỗ. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cái tên gọi là Trang Ngũ kia lại dựa vào gần vương đệ như thế? Vì sao vương đệ lại không chút kháng cự? Không chỉ vậy, bọn họ còn thừa dịp biểu diễn ca vũ mà không coi ai ra gì, liếc mắt đưa tình. Đau lòng chết hắn mất. Không phải trước kia vương đệ đã nói với hắn, y thích nữ nhân sao? Vì sao? Vì sao?
Hắn đang đau lòng lại thấy Hách Liên Nghiễm bên cạnh dẫn theo vài người tới trước mặt Hoàng Phủ Thành.
“Vương gia!” Hách Liên Nghiễm hành lễ với Hoàng Phủ Thành.
Hoàng Phủ Thành vội vàng ngăn cản, “Lão tướng quân, là người một nhà đừng nên khách sáo.”
“Vương gia chê cười. Ta cũng già rồi, xương khớp già cả này cũng chẳng biết còn được mấy ngày. Lúc này chiến sự đè nặng, chỉ sợ một mình ăn không tiêu, sẽ sớm đi.” Hách Liên Nghiễm cười nói.
“Lão tướng quân chớ nói như vậy. Thân thể tướng quân tráng kiện, người bình thường không bì kịp. Ngay cả những người trẻ tuổi chúng ta cũng thua kém.”
“Ha ha ha!” Hách Liên Nghiễm cười lớn tiếng, “Vương gia thật là càng ngày càng biết ăn nói. Năm đó còn là một hài tử tóc còn để chỏm, nay đã là một vị Vương gia một mình đảm đương một phương, được mọi người yêu mến.”
Hoàng Phủ Thành chắp tay, “Khi tiên phụ tiên mẫu khuất núi đã làm phiền tướng quân chăm sóc. Nếu không có tướng quân cũng không có Hoàng Phủ Thành hôm nay.”
Hách Liên Nghiễm thu lại nụ cười nhìn y, “Nếu Vương gia đã niệm tình cũ thì có thể uống một chén rượu cùng ta không?” Hắn vẫy tay, tùy tùng phía sau nâng tới một bình rượu và hai cái chén.
“Trong rượu có độc.” Trang Ngũ nói nhỏ bên tai Hoàng Phủ Thành.
Hoàng Phủ Thành cúi người cầm bình rượu và chén rượu trên bàn, rót một chén, “Rượu thì không thể không uống. Đang muốn tìm lão tướng quân bình luận rượu Thanh Trúc cống phẩm năm nay một chút, lão tướng quân cũng đừng từ chối.” Hắn cầm chén rượu trong tay nhét vào tay Hách Liên Nghiễm, sau đó cấm lấy một chén trong khay, “Lão tướng quân đã mời rượu, ta không thể không uống.” Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Hách Liên Nghiễm nhìn chén rượu trong tay, có chút sững sờ.
“Lão tướng quân không chịu nể mặt sao?” Hoàng Phủ Thành hỏi.
Hách Liên Nghiễm liếc nhìn y một cái, uống xong chén rượu rồi nói, “Rượu ngon!”
Hoàng Phủ Thành nói với Trương Khang Niên, “Ngày mai chọn mấy vò Thanh Trúc tốt nhất đưa đến quý phủ của lão tướng quân.”
Dứt lời, Hoàng Phủ Thành chuyển hướng về phía Hoàng Phủ Nghi, “Thần đệ cảm thấy không khỏe, xin cáo từ trước.”
Hoàng Phủ Nghi thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, vẻ mặt lo lắng nói, “Sắc mặt vương đệ không tốt, có muốn gọi ngự y xem qua không?”
Hoàng Phủ Thành lắc đầu, “Nghỉ ngơi một lát là được, Hoàng thượng đừng lo lắng. Tiểu Ngũ, chúng ta đi.” Hắn nói rồi đỡ Trang Ngũ rời khỏi Cẩm Chính cung.
“Tiểu mỹ nhân ngươi thật là, ta chưa nói cho ngươi trong rượu có độc sao? Sao ngươi còn uống?” Trang Ngũ đỡ Hoàng Phủ Thành ngồi xuống trên hành lang hoàng cung, oán giận nói.
Hoàng Phủ Thành cười khổ, “Lão tướng quân Hách Liên Nghiễm trung thành mấy đời, chiến công vang dội, Đại Ân quốc không có hắn sẽ sụp đổ hơn một nửa. Hắn cũng không tiếc tính mạng tới đổi mạng với ta, ta sao có thể phụ lòng hắn. Dù sao ta sống cũng chỉ hại nước hại dân mà thôi…”
“Không cho phép ngươi nói như vậy!” Trang Ngũ hung dữ quát, “Ngươi có tin ta có vô số phương pháp khiến Hách Liên Nghiễm nếm mùi vị muốn sống cũng không được không?”
Hoàng Phủ Thành nhướng mày, “Nói như vậy thì vì lão tướng quân, ta phải sống cho tốt rồi.”
“Tiểu mỹ nhân đương nhiên phải sống cho tốt. Không phải vì bất cứ kẻ nào mà vì chính ngươi.” Trang Ngũ chỉ chỉ trái tim hắn. Các ca ca đã nói, con người, nhất định phải vì mình mà sống.
Hoàng Phủ Thành nhẹ nhàng nắm lấy tay y, “Tiểu Ngũ, cứu ta.”
Trang Ngũ cười, “chỉ chờ những lời này của ngươi!” Nói xong lập tức lấy một chiếc bình sứ từ trong người, đổ ra một viên thuốc.
“Ta đút cho ngươi!” Trong lúc này Trang Ngũ vẫn không quên chiếm tiện nghi, ngậm viên thuốc, y phủ lấy môi hắn.
Thuốc giải vào bụng, quặn đau cuối cũng cũng giảm bớt. Hắn cũng bắt đầu có chút sức lực, con rắn nhỏ kia vẫn đang làm càn trong miệng hắn.
Trang Ngũ buông Hoàng Phủ Thành ra, tàn bạo trừng mắt nhìn mấy người không phận sự xung quanh, dù tiểu mỹ nhân mùi vị rất tốt cũng không có nghĩa y bằng lòng bị người ta dòm ngó như thế.
Rất không may, Hoàng đế, lão tướng quân đều bị Trang Ngũ quy về những người không phận sự.
Hoàng Phủ Nghi nước mắt lưng tròng, không nhịn được mà khóc ra, chỉ vào Trang Ngũ nói, “Ngươi… Ngươi dám làm càn với vương đệ như vậy!” Bọn họ vừa thấy rất rõ ràng, là Trang Ngũ hôn Hoàng Phủ Thành trước.
“Ta…” Trang Ngũ đang muốn nói lại bị Hoàng Phủ Thành dùng một tay kéo lại, “Tiểu Ngũ không hiểu quy củ, Hoàng thượng tha tội.”
“Vương đệ, y… y bất kính với ngươi!” Hoàng Phủ Nghi đáng thương nói. Hắn lo lắng cho sức khỏe của Hoàng Phủ Thành mới cố ý chạy tới xem, không ngờ thấy một cảnh làm hắn tan nát cõi lòng như vậy.
Hoàng Phủ Thành cong cong khóe miệng, “Không có gì, đòi lại là được rồi.”
Cúi người xuống, hắn nâng mặt Trang Ngũ lên, trên đôi môi y, in xuống một nụ hôn.