Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 13: Chương 13




Sau đó tôi không gặp lại cậu nhóc kia nữa, đàn em của Tạ Sơ, nhưng đa phần là vì sau đó tôi lại bắt đầu đi sớm về trễ cho nên không gặp lại. Nguyên nhân là thủ cung sa của tôi về nước khiến tôi bận không kịp thở.

Bối cảnh nhà thủ cung sa có chút thần bí, vài năm trước vì phải ra nước ngoài nên đá bay tôi.

Tôi là người có trái tim rộng lượng, tự mình an ủi một chút là ổn rồi nhưng trong lòng khó tránh khỏi việc có chút không cam lòng, dù sao cũng là đàn ông. Sở dĩ gọi anh ta là thủ cung sa cũng vì vẻ ngoài của người này gần như là người được xếp vào hàng tốt nhất trong nhóm tình nhân của tôi.

Hơn nữa trên giường cũng rất chủ động, thích tư thế cưỡi, eo nhỏ đong đưa rất nhiệt tình.

Lần này anh ta vừa về đã tìm tôi đi uống rượu, không biết có phải là muốn ôn lại tình cũ với tôi không, dù có phải hay không, tôi đều không muốn đi, dù sao tôi vẫn còn dính lấy Tạ Sơ. Hiện tại càng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ấy tôi càng cảm thấy cậu ấy thật ngoan, giống như ông ngoại đối với cháu yêu vậy, mỗi ngày đều hận không thể ôm hôn.

Thực tế tôi cũng làm vậy rồi, Tạ Sơ bực bội tôi cũng bức bối theo, cả ngày lẫn đêm, phòng của cậu ấy đều trong trạng thái đóng kín.

Tôi đau lòng như cha già bị con trai trong thời kỳ phản nghịch chối bỏ, hơn nữa thủ cung sa còn đến trường tìm tôi, tôi chỉ có thể đi theo.

Không nghĩ tới lần đi này lại phát hiện con người thủ cung sa trở nên vô cùng thú vị, hơn nữa còn ngày càng phóng khoáng.

Nếu anh ta đã cố gắng như vậy, tôi sẽ chơi với anh ta. Nhưng hai người bọn tôi không lên giường, tôi nhìn mấy người bên cạnh thủ cung sa, rất nhiều người, hẹn bạn giường cũ như tôi ra đây, có lẽ cũng không phải có ý gợi lại tình xưa, chỉ gọi đến chơi.

Tôi là kiểu người tim nhiều ngăn, hơn nữa bản tính trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa đến đã nhanh chóng gia nhập bữa tiệc, chơi điên cuồng.

Hôm nay đánh bida, tôi dạy một đứa bé đánh, động tác tuyệt đối theo quy củ nhưng cũng không ngăn được việc đối phương xoay mông, thỉnh thoảng lại cạ vào phần thân dưới của tôi, vô cùng lẳng lơ.

Nhưng con người tôi không thích ăn cỏ non, trừ cái người trong nhà kia. Cho nên tôi không dạy cậu ta nữa, lui sang một bên dùng lời nói chỉ điểm.

Thủ cung sa uống rượu đi qua nhìn bọn tôi chơi bida, cũng không biết đột nhiên nổi điên cái gì lại kéo tôi qua muốn hôn môi.

Tôi không muốn hôn người đang say, mặc dù mỗi lần say rượu tôi đều đi dụ dỗ Tạ Sơ.

Chỉ để anh ta hôn phần môi dưới.

Nhưng hôm nay thủ cung sa như là không đạt mục đích sẽ không bỏ qua, vòng lấy cổ tôi muốn hôn, người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào.

Tôi không có hứng thú với việc bị người đũa giỡn trước mặt đám khỉ này cho nên đưa tay đẩy anh ta ra.

Đúng lúc tôi vừa đẩy anh ta, di động của tôi lập tức vang lên. Là Tạ Sơ gọi tới, không có việc gì cậu ấy sẽ không gọi cho tôi. Tôi muốn nhận nhưng có lẽ vì vẻ mặt tôi lộ ra chút đầu mối, thủ cung sa đoạt lấy di động của tôi, nhận cuộc gọi, còn cố ý khiến giọng nói trở nên khàn khàn: “Đàm Dã đang tắm không rảnh nghe máy, có gì thì nói với tôi là được.”

Tôi cảm thấy dù tôi có thông cảm thế nào, đoạt di động người khác trước mặt mọi người, còn tự tiện nghe máy là một chuyện vô cùng thiếu EQ cũng như vô lễ, tôi không biết thủ cung sa bị cái gì kích thích nhưng tôi không chấp nhận được hành động này của anh ta, cũng không muốn chấp nhận.

Cho nên tôi lạnh mặt nhìn anh ta, anh ta vốn đang hăng say muốn tiếp tục thêu dệt nhưng khi thấy vẻ mặt của tôi thì không cười được nữa, chậm chạp trả di động lại cho tôi.

Tôi đưa tay nhận lấy lại phát hiện Tạ Sơ đã tắt máy rồi.

Trong lòng thầm mắng một câu đáng chết nhưng tôi cũng không muốn tình hình cứ cứng ngắc như vậy. Cho nên áy náy kính ly rượu, nói bản thân còn có chuyện mới rời đi.

Mà tôi gọi lại vào điện thoại của Tạ Sơ thì không gọi được, tên nhóc hỗn láo đó, tôi gọi lần nào cậu ấy tắt lần đó, hoàn toàn không nể mặt, tính tình như vậy cũng không biết là giống ai.

Không thể làm gì, tôi chỉ có thể chạy về nhà.

Kết quả trong nhà không có ai, tôi gọi điện thoại cho mẹ mới biết Tạ Sơ xảy ra chuyện. Bị người dùng dao đâm vào bụng, đưa vào phòng cấp cứu.

Tôi không biết tâm trạng lúc đó của bản thân là thế nào, không hiểu tại sao, tôi cảm thấy cuộc điện thoại vừa rồi là sau khi cậu ấy bị thương thì gọi cho tôi.

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng tôi vừa khó chịu vừa tức giận.

Có phải cậu ấy ngu ngốc không, lúc đó gọi cho tôi thì có ích gì! Tôi cũng không phải bác sĩ!

Còn có, không phải cậu ấy rất mạnh sao, sao lại bị người ta dùng dao đâm vào như vậy!

Nhưng tôi có tức giận hơn nữa, khi đó không nhận điện thoại của cậu ấy cũng là do tôi.

(*Thủ cung sa: Là nốt ruồi son, chứng minh sự trinh tiết của người con gái theo truyền thuyết của Trung Quốc. Từ này ở đây để chỉ bạn giường đầu tiên của Đàm Dã.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.