Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 16: Chương 16




Ở lại phòng bệnh một ngày, không khí giữa tôi và Tạ Sơ có chút vi diệu. Không phải sao, hiện tại tôi ra ngoài thay nước cho bình hoa, trong đó là hoa do đàn em mang đến.

Đúng, đàn em là cậu nhóc ngày đó, cùng khóa với Tạ Sơ, hai người quen nhau trong hội học sinh.

Đàn em đến thăm Tạ Sơ, vừa thấy bộ dạng trên giường của cậu ấy, ánh mắt đàn em như biến thành mắt thỏ vậy.

Tôi nhìn đàn em nằm sấp bên mép giường Tạ Sơ, nhỏ giọng nói chuyện, vì vậy tôi rất thức thời mà rời khỏi phòng.

Trước lúc đóng cửa, tôi thấy Tạ Sơ cười, nụ cười nhàn nhạt, cậu ấy đưa tay khẽ xoa tóc đàn em, là vẻ dịu dàng tôi chưa từng thấy.

Tôi đứng ngốc trong nhà vệ sinh, nhìn những bông hoa kia, tôi không nhịn được vò mấy bông. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, trong tay tôi chỉ còn một nhúm tro tàn.

Những hành vi này khiến tôi cảm thấy bản thân hiện tại vô cùng khó hiểu, vì vậy tôi rửa tay, gửi tin nhắn cho mẹ Tạ Sơ, để bà tối đến thay ca, tôi có việc.

Vì tôi thật sự không muốn tiếp tục ngồi lại bệnh viện.

Tôi không muốn trở về phòng bệnh, nhưng tôi lại sợ đến lúc mẹ Tạ Sơ đến thay lại đụng phải hình ảnh không nên nhìn gì đó, cả nhà đều biết tính hướng của tôi, đến lúc đó ba trách tôi dạy hư em trai, có lẽ lần phạt này sẽ không nhẹ hơn cái lúc tôi comeout, cho nên tôi chỉ có thể nhắm mắt.

Dù sao đến lúc đó tôi cũng phải bán đi hôn nhân của mình, cưới một người phụ nữ không yêu tôi, tôi cũng không yêu đối phương làm vợ.

Nhưng mẹ Tạ Sơ tuyệt đối sẽ không để cậu ấy trải qua loại cuộc sống này.

Cho nên để bà biết Tạ Sơ là cong, chỉ sợ cả nhà sẽ đại loạn.

May mà đàn em và Tạ Sơ đều rất thành thật, lúc tôi trở lại cũng không thấy hình ảnh thân mật gì đó, điều này không khỏi khiến tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi đặt bình hoa lên bàn, nhìn vệt nước mắt còn chưa khô trên mặt đàn em. Tôi lập tức theo bản năng rút khăn giấy, nâng mặt cậu nhóc lên lau.

Vì tuổi của cậu nhóc thật sự rất nhỏ, cho nên tôi luôn coi cậu nhóc như một đứa trẻ, không suy nghĩ quá nhiều. Chỉ thuận tay lau mặt cho cậu nhóc mà thôi. Nhưng rõ ràng đàn em không nghĩ như vậy.

Từ lúc tôi nắm cằm, cậu nhóc đã bắt đầu run rẩy, hai mắt đàn em trừng lớn, có chút lúng túng nhìn tôi.

Tôi lau hai cái mới phát hiện gì đó không đúng, lập tức thu tay về, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là thuận tay nên…”

Tôi còn chưa kịp nói xong, đàn em đã vội vàng chôn mặt trở về, xấu hổ núp trong mép giường của Tạ Sơ.

Tạ Sơ vỗ vỗ ống tay áo của đàn em một cái, ngước mắt nhìn tôi, mở miệng lại nói với đàn em: “Cậu đừng nghĩ nhiều, anh trai tôi đối với ai cũng như vậy.”

Tuy hành động trước đó của tôi là không đúng, lời kia của Tạ Sơ lại nghe như mang hàm nghĩa khác.

Nhưng tôi cảm thấy lời cậu ấy nói mang nghĩa xấu… còn mang ý trào phúng.

Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại phòng bệnh này được nữa nhưng vì hình tượng, tôi vẫn phải mỉm cười.

Cho nên tôi dịu giọng nói với Tạ Sơ: “Lát nữa mẹ sẽ tới chăm sóc cậu, cậu muốn ăn gì?”

Tạ Sơ ngẩng mặt lên nhìn tôi: “Có ý gì, không phải hôm nay anh trực đêm sao?”

Tôi cười, rất mập mờ cũng rất lưu manh: “Em trai, dù sao tôi cũng trông cậu lâu như vậy, không thể vẫn luôn làm hòa thượng chứ. Hơn nữa, tôi cũng không nên ở lại đây gây trở ngại cho cậu với bạn học. Có điều hai người cũng nên chú ý một chút, lỡ như để mẹ thấy mấy cảnh không nên nhìn, vậy sẽ khổ đó.”

Tạ Sơ run lên, cậu ấy cũng cười, mang vẻ mập mờ như vậy, cậu ấy nói, cảm ơn anh trai.

Sau đó Tạ Sơ cúi đầu nhìn đàn em, không ngẩng đầu lên nhìn tôi nữa.

Tôi ném cho hai người bọn họ một nụ hôn gió xong lập tức quay người rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa đóng, nụ cười dối trá trên mặt tôi lập tức chìm xuống, tôi không biết hiện tại mặt tôi là biểu cảm gì, như lúc mấy y tá tôi quen đi ngang như muốn chào hỏi tôi một tiếng, cuối cùng bọn họ lại không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.