Trời vừa mới sáng Đoạn Ngân Táp đã đi ra ngoài, nghe thấy tiếng đóng cửa, Hứa Tịch vẫn giả vờ đang ngủ bỗng mở mắt, mỉm cười ngọt ngào. Tối hôm qua tiểu khả ái vẫn luôn ngậm đầu nhũ của hắn, cả đêm không buông ra, thật sự là đáng yêu chết!
Ai! Quả nhiên chính là đàn ông càng lạnh lùng, bên trong càng đáng yêu!
Hứa Tịch nhìn thời gian, từ trên giường đứng lên, nên làm bữa sáng cho tiểu khả ái thôi, tuy rằng không biết tiểu khả ái sớm như thế đã đi đâu, nhưng bất luận y đi đâu, khi y về có thể ăn bữa sáng tình yêu của hắn.
Nhặt quần áo vương vãi trên mặt đất lên, Hứa Tịch dương môi cười tà mị, tùy tiện ném ra ngoài cửa sổ, trần trụi đi vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng.
Chờ Hứa Tịch làm xong bữa sáng, Đoạn Ngân Táp đã về, vừa vào nhà, y liền thấy một hình ảnh làm phun máu mũi, Hứa Tịch trần như nhộng cầm cái thìa nấu cháo.
“Bảo bối, em đã về!” Nghe tiếng bước chân, Hứa Tịch quay đầu cười ngọt ngào.
“Tại sao anh không mặc quần áo?” Đoạn Ngân Táp giận dữ hét lên. Y nằm mơ cũng không nghĩ tới về nhà sẽ nhìn thấy loại hình ảnh này, lực đánh vào trái tim y thật sự quá lớn.
” Quần áo người ta tối hôm qua bị sơn làm dơ, làm sao còn có thể mặc!” Hứa Tịch trả lời một cách đương nhiên.
“Anh không biết tìm quần áo khác mặc sao?” Đoạn Ngân Táp bị chọc giận đến sắp hôn mê. Cái này căn bản là lấy cớ, y dám khẳng định yêu tinh kia là cố ý.
“Ca ca không có quần áo a!” Hứa Tịch vô tội chớp chớp mắt. Kỳ thật Đoạn Ngân Táp đã đoán đúng, Hứa Tịch là cố ý, y phục của hắn không hề bị sơn làm dơ.
“Anh rốt cuộc có biết xấu hổ là gì hay không?” Đoạn Ngân Táp thật sự rất muốn mở đầu hắn ra, nhìn xem bên trong thật ra có cái gì.
“Có liên quan gì, trong phòng này chỉ có hai người chúng ta, người khác sẽ không thấy được. Bảo bối, em cũng cởi quần áo ra đi! Không mặc quần áo cảm giác thật sự rất tuyệt, giống như trở về với thiên nhiên vậy.” Hứa Tịch vừa nói vừa vươn tay cởi quần áo Đoạn Ngân Táp.
“Đừng đụng vào tôi! Anh cho là người nào cũng không biết xấu hổ như anh sao!” Đoạn Ngân Táp đẩy hắn ra, mắng. Y cuối cùng đã hiểu được cái gì là người không biết xấu hổ đến quỷ cũng sợ, yêu nghiệt chết tiệt này chính là một ví dụ tốt nhất cho những lời này.
“Bảo bối,đừng thẹn thùng nữa! Tối hôm qua em đã làm chuyện không biết xấu hổ,em hút núm vú người ta, em, em…”
“Câm miệng! Không được nhắc lại chuyện tối hôm qua!” Đoạn Ngân Táp xấu hổ,khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vươn tay bịt miệng Hứa Tịch. Tối hôm qua là y điên rồi, mới có thể làm chuyện mất mặt như vậy.
“Bảo bối, em đỏ mặt a!” Hứa Tịch đẩy tay y ra, chỉ mặt y cười ha ha.
“Không cho cười!” Đoạn Ngân Táp càng nổi trận lôi đình, hận không thể bắt Hứa Tịch ngậm chặt cái miệng lại.
” Bộ dáng tiểu suất ca thẹn quá hóa giận thật đáng yêu!” Hứa Tịch cười lớn hơn, khoa trương hơn.
“Anh muốn chết thì nói thẳng một tiếng, tôi sẽ thành toàn cho anh!” Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, rõ ràng đã bị buộc đến cực hạn.
Hứa Tịch biết y thật sự tức giận, nhanh chóng ôm lấy y làm nũng: “Bảo bối, đừng nóng giận, người ta nói giỡn thôi mà! Người ta làm cho em bữa sáng tình yêu ──cháo đường phèn sở trường của người ta.”
Khi Hứa Tịch làm nũng vô cùng đáng yêu, trên đời chỉ sợ không có một người đàn ông nào thấy còn có thể tức giận với hắn, Đoạn Ngân Táp tất nhiên cũng không ngoại lệ. Nhìn Hứa Tịch đáng thương chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong lòng y thầm thở dài, thật sự là y đối với yêu tinh kia một chút biện pháp cũng không có.
“Tôi vừa ra ngoài mua cho anh ít thuốc, lại đây tôi bôi giúp anh.” Đoạn Ngân Táp kéo ghế ngồi xuống, lấy ra một chai thuốc.
“Em mới sáng sớm đã ra ngoài, chính là vì mua thuốc cho ca ca sao? Ca ca thật cảm động, hôn một cái!” Hứa Tịch cao hứng ôm cổ y, tặng y một nụ hôn nóng bỏng.
“Đừng có mới sáng sớm đã động dục, lại đây ngồi xuống!” Ngoài miệng thì mắng, nhưng Đoạn Ngân Táp cũng không cự tuyệt Hứa Tịch.
Đoạn Ngân Táp để Hứa Tịch nằm úp sấp trên chân mình, mở cặp mông trắng nõn mê người, tìm ra cúc huyệt hồng, duỗi ngón tay có dính thuốc mỡ màu trắng vào. Cúc huyệt mới vừa chạm tới ngón tay, lập tức hút lấy nó, giống như cái miệng nhỏ muốn nuốt trọn cả ngón tay vậy. Đoạn Ngân Táp ngây ngẩn cả người, y có chút kinh ngạc nhìn Hứa Tịch, lần thứ hai vì sự *** đãng của hắn mà líu lưỡi.
Đoạn Ngân Táp cường bách bản thân gạt bỏ tạp niệm, chuyên tâm bôi thuốc cho Hứa Tịch, ngón tay thô to chuyển động thật cẩn thận,bôi thuốc lên vách tường bị thương.
“Ân a… A a ô… A ngô…” Hứa Tịch vặn vẹo cặp mông mê người, đôi môi đỏ mọng phun ra những tiếng rên rỉ yêu kiều mê người.
“Không được rên!” Đoạn Ngân Táp nhíu mày, đánh mông hắn. Chỉ là giúp hắn bôi thuốc thôi, lại kêu thành như vậy, giống như y ở trên giường làm hắn. Thật là một tao hàng, không ngày nào không phát tao!
“Bảo bối, tay em đâm sâu vào, mông người ta thật ngứa a!” Hứa Tịch quay đầu nhìn y, hạnh mâu hàm xuân, viết lên hấp dẫn vô hạn.
“Còn lại tự mình bôi!” Đoạn Ngân Táp nhanh chóng rút ngón tay đẩy hắn ra, yêu tinh chết tiệt này, lại câu dẫn y!
Hứa Tịch liếc mắt nhìn, thật đáng ghét, vậy mà không làm gì!
“Bảo bối em muốn đi đâu?” Thấy Đoạn Ngân Táp đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp, Hứa Tịch nhướn mày.
“Đi giúp anh mua quần áo!” Đoạn Ngân Táp lạnh lùng trả lời, tuyệt không thể để cho yêu tinh kia *** được nữa, nếu không y sớm hay muộn cũng sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết.
“Không cần mua, em lấy quần áo của em cho ca ca mặc là được.” Hứa Tịch tà ác cười: “Người ta muốn… mặc quần lót của em a!”
Đoạn Ngân Táp không còn lời nào để nói với Hứa Tịch, hung hăng trừng mắt hắn một cái, đi ra cửa hàng quần áo gần đấy mua đồ cho Hứa Tịch.
### ### ###
“Quần áo này thật xấu, bảo bối mắt thẩm mỹ của em thật sự quá kém, lại mua ba cái loại quần áo quê mùa này cho ca ca mặc, chán chết!” Hứa Tịch nhìn quần áo Đoạn Ngân Táp mua cho mình, giận dữ.
“Mau mặc vào, nói nhảm nhiều quá!” Đoạn Ngân Táp không kiên nhẫn mắng. Đoạn Ngân Táp đối với quần áo một chút cũng không hiểu, cho nên tùy tiện giúp Hứa Tịch mua mấy bộ.
“Ca ca chết cũng không mặc!” Hứa Tịch lắc đầu cự tuyệt.
“Anh dám không mặc, tôi liền đá anh ra ngoài.” Đoạn Ngân Táp uy hiếp, y sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Vậy em đá ca ca ra đi! Muốn ca ca mặc quần áo xấu như này, ca ca thà chết còn hơn!” Kỳ thật chỉ cần là quần áo Đoạn Ngân Táp mua, bất kể xấu đến đâu hắn đều thích, sở dĩ hắn cố ý làm khó dễ Đoạn Ngân Táp, là có mục đích.
“Anh…” Đoạn Ngân Táp chỉ Hứa Tịch, tức giận đến nói không ra lời. Nếu thực đá Hứa Tịch ra khỏi nhà, với tình trạng của hắn bây giờ nếu ra ngoài nhất định lập tức sẽ bị đám đàn ông bên ngoài ăn sống nuốt tươi.
“Kỳ thật em muốn ca ca mặc quần áo này, cũng không phải là không được, nhưng em phải đáp ứng ca ca một điều kiện!” Hứa Tịch cười.
“Điều kiện gì?” Đoạn Ngân Táp lập tức đề cao cảnh giác.
“Ăn xong bữa sáng, đi hẹn hò với ca ca!” Hứa Tịch cười cực kỳ ngọt.
“Không được!” Đoạn Ngân Táp không chút do dự cự tuyệt.
“Tại sao?”
“Tôi muốn viết bản thảo!”
“Là viết “Cái bóng” sao?” Hứa Tịch lập tức tò mò hỏi han.
“Đúng!” Đoạn Ngân Táp gật đầu.
“Được rồi! Việc viết bản thảo quan trọng hơn, chúng ta hôm nào lại đi chơi.” Hứa Tịch thở dài. Hắn chính là độc giả trung thành nhất của “Cái bóng”, vì có thể xem phần sau của “Cái bóng”, hắn đành phải hủy bỏ nguyên cả “Kế hoạch hẹn hò”.
Đối với Hứa Tịch thái độ chuyển biến nhanh như vậy, Đoạn Ngân Táp có chút nghi hoặc, tuy nhiên cuối cùng không cần đi chơi với Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp nhẹ nhàng thở ra.
### ### ###
Đêm đã khuya, rất nhiều người cũng đã ngủ, chỉ có nhà Đoạn Ngân Táp vẫn sáng đèn. Ngồi trong phòng, nhìn bản bút kí trên máy tính, Đoạn Ngân Táp vô cùng buồn rầu. Y vẫn không thể viết được gì, vài ngày nay chỉ viết được mấy ngàn chữ, đầu y đau muốn nứt ra, vẫn như cũ không có linh cảm. Phiền chết!
Đang lúc Đoạn Ngân Táp đau đầu không thôi thì hai ngón tay mảnh khảnh ấn trên huyệt Thái Dương của y, nhẹ nhàng nhu. Đoạn Ngân Táp không cần nghĩ, cũng biết là ai.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Không có tiểu bảo bối ôm, ca ca sao có thể ngủ!” Hứa Tịch ghé vào lỗ tai y cười tà, còn liếm cả lỗ tai y.
“Ít ghê tởm thôi!” Đoạn Ngân Táp chán ghét đẩy mặt hắn ra.
Hứa Tịch cười xấu xa hai tiếng, cúi đầu nhìn máy tính, hơi hơi nhíu mày, một chút tiến triển cũng không có. Hắn gần đây mới biết được Đoạn Ngân Táp không có ý tưởng, là bởi vì gặp bình cảnh, không có kịch tính cao trào.
“Bảo bối, ca ca thấy không bằng em nghỉ ngơi trước một chút, chờ có linh cảm thì viết tiếp.” Hứa Tịch đề nghị.
“Không được!” Đoạn Ngân Táp lắc đầu, hút một điếu thuốc.
“Tại sao?” Hứa Tịch không rõ nếu không viết ra được, vì sao còn bức bản thân viết.”
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, lười nói cho Hứa Tịch biết sinh hoạt của y chỉ dựa vào tiền nhuận bút, cho dù y có thể không ăn không uống, nhưng “Bà ấy” mỗi tháng đều cần rất nhiều tiền.
Đoạn Ngân Táp không muốn nói, Hứa Tịch cũng không truy vấn nữa, hắn biết Đoạn Ngân Táp chắc chắn có cái gì khó nói. Đau lòng sờ sờ đầu Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch hôn lên mặt y.”Bảo bối, đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, ca ca sẽ đau lòng.”
Thanh âm ôn nhu khiến trái tim Đoạn Ngân Táp vẫn luôn vội vàng xao động đã bình tĩnh lại không ít.”Anh đi ngủ trước đi!”
“Không,ca ca ngồi với em!” Hứa Tịch ôm lấy y, cười ngọt ngào.”Lúc này có người tâm sự, sẽ tốt hơn.”
Đoạn Ngân Táp biết tính tình Hứa Tịch, chỉ cần hắn đã quyết định chuyện gì thì không ai có thể thay đổi, chỉ có thể đáp ứng để hắn ngồi lại với mình.
“Bảo bối, càng nhìn càng thấy em rất giống ba ba của ca ca!” Hứa Tịch ngồi trên đùi y, dùng ngón tay khắc họa ngũ quan của y. Trải qua nhiều ngày ở chung, Đoạn Ngân Táp đã có thói quen để mặc Hứa Tịch đụng chạm.
“Ba ba của anh đẹp giống tôi sao?” Đoạn Ngân Táp biết Hứa Tịch muốn dời đi lực chú ý của y, để y thả lỏng tâm tình, cho nên cũng phối hợp theo hắn.
“Kia đương nhiên! Ba ba của ca ca là đẹp nhất, khốc nhất, là người đàn ông giỏi nhất, ông ấy là mối tình đầu của ca ca, khi bé ca ca còn nghĩ muốn gả cho ông ấy đấy!” Hứa Tịch nghĩ về hồi bé không khỏi nở nụ cười, khi bé hắn cực thích ba ba, luôn dính sát ba ba, làm ghen tính của mẹ đại phát, thường xuyên nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với hắn.
“Hóa ra anh có luyến phụ tình kết(yêu cha mình)!” Đoạn Ngân Táp nhếch môi.
“Không có biện pháp, ba ba của ca ca thật sự rất ưu tú! Nghe ca ca nói thế, em có ghen tị không?” Hứa Tịch chọc chọc khuôn mặt Đoạn Ngân Táp, cười xấu xa.
“Ghen cái đầu anh!”
“Bảo bối, mối tình đầu của em là ai? Người ta rất tò mò.”
Nghe vậy, ánh mắt Đoạn Ngân Táp trở nên ảm đạm, Hứa Tịch thấy sắc mặt y không tốt, biết mình đã đụng đến vết thương của y, đến khi hắn cho rằng Đoạn Ngân Táp sẽ không nói, Đoạn Ngân Táp lại mở miệng.
“Là hàng xóm đối diện nhà tôi trước kia!”Giọng nói của Đoạn Ngân Táp rất lạnh, rất mỏng.
“Em rất thích cô sao?” Hứa Tịch nhắm mắt lại, tựa đầu vào trong ngực y, hắn biết mối tình đầu này đối với Đoạn Ngân Táp phải là người cực kỳ quan trọng, lòng hắn có chút chua xót.
“Đã từng, trước kia tôi đã từng cầu hôn cô ấy!” Nhìn bầu trời đêm tối đen ngoài cửa sổ, Đoạn Ngân Táp cười tự giễu, đoạn luyến tình kia từ đầu tới cuối chỉ là một truyện cười, là ảo mộng đẹp đẽ của một tên ngốc.
“Ca ca sẽ không để em tổn thương lần nữa!” Hứa Tịch không hỏi nhiều nữa, chỉ cười hứa hẹn. Từ biểu tình của Đoạn Ngân Táp, hắn biết cô gái kia nhất định đã làm Đoạn Ngân Táp tổn thương rất sâu rất sâu.
Đoạn Ngân Táp lặng yên thật lâu rồi mới nghiêm túc nhìn Hứa Tịch.”Hứa Tịch, đừng lãng phí thời gian, tôi không đáng đâu! Một ngày nào đó anh sẽ hối hận!” Giống như cô ấy.
“Ca ca chưa bao giờ làm chuyện khiến mình phải hối hận, nhưng đã làm ca ca tuyệt đối không hối hận!” Hứa Tịch cười vô cùng đẹp, ánh mắt kiên định.
Đoạn Ngân Táp còn muốn nói gì đó, lúc này ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, mưa rơi xuống.