Từ khi Hứa Tịch đến 3H có nhiều sự thay đổi ngất trời, những tiểu bá vương lớp 3H luôn luôn trốn học trở nên vô cùng thích đi học ( đương nhiên chỉ là trong những buổi học của Hứa Tịch). Đối với lão sư xinh đẹp thích phóng điện, câu dẫn học sinh này, các nam sinh quả thực yêu chết hắn, cho rằng hắn chính là tình nhân trong mộng của mình, ngoại trừ Đoạn Ngân Táp. Đoạn Ngân Táp trời sinh tính lạnh lùng kiêu căng, đối với ai cũng đều là thái độ cự tuyệt người và cách xa ngàn dặm, đối với Hứa Tịch y một chút hứng thú cũng không có.
Buổi sáng hôm nay là buổi học đầu tiên của Hứa Tịch, toàn bộ học sinh 3H đến đông đủ, bước vào phòng học, Hứa Tịch liền tặng cho các học sinh một cái hôn gió.”Mọi người sớm!”
“Lão sư sớm!” Thấy Hứa Tịch hôm nay ăn diện, các nam sinh lập tức hưng phấn ở trong lòng kêu to, hôm nay tới đây quả nhiên là đáng giá!
Hứa Tịch hôm nay mặc một bộ quần áo vô cùng khả ái, nội y ren đen lộ ra hơn nửa, váy ngắn chỉ vừa vặn bao quanh cặp mông đầy đặn mê người, hợp với tất lưới đi trên đôi chân ngọc, quả thực gợi cảm đến nỗi không ai có thể nói gì.
“Lão sư, cô hôm nay mặc quần lót màu gì?” Có người lớn mật hỏi.
“Các em thử đoán xem.” Hứa Tịch hào phóng cười quyến rũ.
“Nhất định là màu đen.”
“Không, chắc chắn là hồng sắc.”
“Tôi nghĩ là màu lam.” Các nam sinh lập tức vì màu sắc quần lót của Hứa Tịch mà cãi vã.
“Các em đều đoán sai hết!” Hứa Tịch vẻ mặt tiếc nuối mà lắc lắc ngón trỏ, hắn cười nói với Đoạn Ngân Táp từ nãy đến giờ vẫn luôn không nói tiếng nào, ôm máy tính lên mạng: “Đoạn Ngân Táp, em đoán thử đi.”
Đoạn Ngân Táp nâng mâu lạnh lùng liếc hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục lên mạng, không để ý tới hắn.
Hứa Tịch xem thường, trong mắt hiện lên một tia cười tà, đột nhiên ôm ngực hét to một tiếng: “Ai nha!”
“Lão sư, xảy ra chuyện gì?” Các nam sinh quan tâm hỏi han.
“Ngực lão sư đột nhiên đau quá!” Hứa Tịch đáng thương hề hề chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp.
“Vậy bây giờ làm sao? Bọn em đưa cô đi bệnh viện?” Trương Tĩnh lo lắng nói.
“Không cần, các em ai tới giúp cô xoa bóp là được rồi.”
Nghe vậy, các nam sinh thiếu chút nữa phun máu mũi, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi cự nhũ câu nhân kia của Hứa Tịch,tất cả đều muốn biết nếu sờ tay lên đấy sẽ mềm thế nào, mất hồn thế nào.
“Lão sư, để em! Em kỹ thuật tốt nhất!”
“Phi, cậu đừng làm đau lão sư, để tôi đến giúp thì hơn!”
Các nam sinh toàn bộ hưng phấn sôi nổi giơ tay, một đám mắt lóe lục quang, giống như ác lang nhìn thấy con mồi thèm nhỏ dãi đã lâu.
“Để Đoạn Ngân Táp lên đây đi!” Hứa Tịch cự tuyệt mọi người, nhìn Đoạn Ngân Táp giương lên khóe môi.
Các nam sinh lập tức thất vọng mà kêu to, nhưng bọn hắn không dám tỏ vẻ gì cả, Đoạn Ngân Táp là bạn tốt của Trương Tĩnh, không ai dám đắc tội y.
Đoạn Ngân Táp nhăn mày kiếm, trừng mắt nhìn Hứa Tịch,cô gái này rốt cuộc muốn làm gì?
“Ngân Táp, ngồi ngây đấy làm gì! Đây chính là cơ hội trời ban a, còn không mau đi lên!” Trương Tĩnh hung hăng đẩy y một cái, tuy rằng lão sư không gọi mình, khiến hắn thực thất vọng, nhưng để huynh đệ tốt đi thay cũng được.
“Tớ…” Đoạn Ngân Táp vừa định nói y không có hứng thú, Trương Tĩnh đã cùng vài nam sinh đẩy y đến trước mặt Hứa Tịch.
“Đoạn Ngân Táp, em mau giúp lão sư xoa bóp, lão sư đau chết mất!” Hứa Tịch kiều mỵ tựa trên người Đoạn Ngân Táp, kéo bàn tay to lớn của y đặt trên ngực mình, tuyệt không để ý phía dưới có mấy chục ánh mắt đang nhìn chăm chú về phía bọn họ.
Thấy thế, các học sinh thét chói tai, các nam sinh tất cả đều nguyền rủa vận may của Đoạn Ngân Táp, ai oán tại sao mình không phải là cái người may mắn kia.
Đoạn Ngân Táp biết mình nếu không giúp Hứa Tịch nhu(xoa bóp) , chắc chắn hắn sẽ không để mình yên, y đành phải bất đắc dĩ mà chuyển động bàn tay to lớn, chỉ cách nội y mỏng manh nhẹ nhu cặp vú đầy đặn mê người của Hứa Tịch.
Hưởng thụ sự phục vụ của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch thoải mái nâng mâu đánh giá khuôn mặt nhìn nghiêng của Đoạn Ngân Táp,rồi hài lòng tán thưởng: Thật là một tiểu suất ca mê người, càng nhìn gần càng thấy đẹp! Y ngũ quan hảo tuấn, thật giống như được điêu khắc ra vậy, không biết y đã mê chết bao nhiêu cô gái, mình thật là có ánh mắt, biết tiên hạ thủ vi cường( ra tay trước).
Hứa Tịch đắc ý cười cười, chợt dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới nghe được hỏi: “Tiểu bảo bối, ngực tỷ tỷ lớn không, sờ thích không?”
Đoạn Ngân Táp không nghĩ tới hắn sẽ hỏi loại vấn đề này, sửng sốt một chút, lập tức trả lời: “Thần kinh!”
“Đừng thẹn thùng, nói cho tỷ tỷ biết đi!” Hứa Tịch thấp giọng cười duyên, lớn mật trước mắt bao người câu dẫn y.
Đoạn Ngân Táp nhìn hắn xem thường, thấp giọng mắng: “Xem ra cô giả vờ, ngực cô căn bản không đau!” Từ thái độ của Hứa Tịch, y khẳng định chắc chắn là hắn cố ý.
“Bị em phát hiện rồi nha!!” Hứa Tịch hào phóng thừa nhận, tuyệt không thấy hổ thẹn.
“Một khi đã như vậy, cũng không cần tôi giúp cô xoa nữa.” Đoạn Ngân Táp buông tay muốn chạy, nhưng lại bị Hứa Tịch giữ chặt.
“Em vội cái gì, chẳng lẽ em không muốn sờ ngực tỷ tỷ sao?” Hứa Tịch quyến rũ nhìn y.
“Cô bệnh à!” Nếu không phải ngại có người bên dưới, Đoạn Ngân Táp sớm đã đẩy hắn ra.
Hứa Tịch và Đoạn Ngân Táp quay mặt về phía bảng đen, cho nên học sinh phía dưới cũng không biết bọn họ đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều nghĩ rằng Đoạn Ngân Táp đang giúp Hứa Tịch nhu hình ảnh làm nhiều người phun máu mũi.
Hứa Tịch bị mắng cũng không sinh khí, ngược lại càng ngày càng thích Đoạn Ngân Táp. Người bình thường bị hắn câu dẫn như thế sớm đã phác(bổ nhào) lên, nhưng đứa nhỏ này còn có thể chống đỡ được, thật sự là càng ngày càng hợp khẩu vị của hắn. Hơn nữa bộ dáng y nhíu mày, thật đáng yêu chết được!
“Em muốn biết lão sư hôm nay mặc quần lót màu gì không? Lão sư có thể nói nhỏ cho em biết a!” Chân ngọc thon dài thẳng tắp của Hứa Tịch duỗi trên đùi Đoạn Ngân Táp nhẹ nhàng vuốt ve.
Đoạn Ngân Táp mày càng nhíu chặt, cô gái có phải có bệnh không a! Dáng vẻ côkhông giống một lão sư, quả thực so với kỹ nữ cao cấp còn phong tao hơn.
“Kỳ thật a… Lão sư căn bản không có mặc quần lót!” Hứa Tịch sắc tình liếm lỗ tai Đoạn Ngân Táp, nói ra đáp án vượt sức tưởng tượng.
Đoạn Ngân Táp rốt cuộc chịu không nổi, hung hăng đẩy Hứa Tịch ra, rồi mới trở về chỗ ngồi.
“Ai nha nha! Tiểu Táp da mặt thật mỏng, mới sờ ngực lão sư vài cái đã xấu hổ rồi!” Hứa Tịch xoay người che miệng lại, cười với mọi người.
“Ha ha ha, Ngân Táp tiểu tử cậu cũng ngây thơ thật!Chỉ như vậy đã xấu hổ rồi, nếu lão sư hôn cậu, chắc cậu còn xấu hổ đến hôn mê luôn!” Trương Tĩnh vỗ bả vai Đoạn Ngân Táp, cười ha ha, những người khác cũng phá lên cười.
Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, mặt không đổi sắc, nhưng bàn tay y đặt trên bàn đã nắm lại thật chặt.
“Được rồi, không đùa Tiểu Táp Táp nữa, chúng ta bắt đầu học đi!” Hứa Tịch mở sách giáo khoa ra, rồi mới vươn tay từ giữa cặp cự nhũ cao ngất của hắn lấy ra một cái bút viết bảng đen ( lấy bút từ trong ngực sao ), sau đó ──
“Trương Tĩnh, bọn Đổng Cường đến!” Trong phòng học vang lên tiếng hét của các nữ sinh…