CHƯƠNG 10
Ngay hôm sau, trong sắc trời cuối thu, nói dối lâu chủ đi Vân Âm tự cầu phúc cho Hân, ta phấn khởi muốn đến xem người của Phiên.
Tiểu hoà thượng dẫn ta vào tới thiên điện, chưa tới cửa đã nghe thấy âm thanh đang làm nũng.
“Nhạc, ngươi có mệt không? Nhìn trán ngươi đầy mồ hôi kìa, để ta thay ngươi làm cho.”
“Không cần.”
“Nhạc, đến giờ ngọ rồi, nghỉ tay chút đi, ta làm điểm tâm cho ngươi, ngươi nếm thử đi.”
“Ta không đói bụng.”
“Nhạc, uống miếng nước đã. Người khát nước không thể làm việc tốt được. Uống mới hồi khí lực.”
“Ta không khát.”
“Nhạc, ngươi điêu khắc tựa như mây bay trên trời vậy, thực sự rất đẹp!”
……………….
“Nhạc,………….”
“Phiên, đã lâu không gặp.” Ta nhịn cười, thấy Phiên mặt mày tối sầm nhìn về hướng ta đang trêu hắn.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Tất nhiên là đến xem có Ma Tước của ta làm thế nào kéo đổ tên Mộc đầu nhân này (đầu gỗ- kiểu vô cảm ấy). Hình như không thành công a. Phiên này, mị thuật của ngươi bị giảm sút sao? Cái tên Mộc đầu nhân kia, thậm chí còn không để ngươi vào trong mắt nữa. Đại mỹ nhân lay động lòng người đi dâng trà hầu hạ, lại còn hỏi han ân cần vậy mà hắn cũng dĩ nhiên bỏ mặc!” Ta giả bộ tức giận, định đi lên giáo huấn tên Mộc đầu nhân kia.
“Ta cảnh cáo ngươi đừng có mà suy nghĩ tính kế gì. Đó là người của ta! Không có phải của ngươi! Ta mất bao nhiêu thời gian, mới có thể làm hắn mở miệng nói với ta duy nhất một câu!”
“Là cái gì?” Ta hiếu kì.
“Ngươi đừng có quấy rầy ta nữa, không thể im lặng được sao?”
Phiên nghiêm trang thuật lại, trông thực rất tự hào. Ta thì lại nhịn không được cười ha hả, cười đến đau cả bụng.
“Phiên a, đúng là chỉ có ngươi.”
“Hừ, trên đời này nếu không có Đầu gỗ thì đâu có ta hôm nay, ngươi dám phớt lờ cảnh cáo của ta, ta sẽ cho ngươi chết.”
Người đáng thương, ta chia sẻ với ngươi vậy.
“Ngươi tới rốt cuộc có chuyện gì?”
“Tìm ngươi uống rượu.” Ta lắc lắc bầu rượu ở trong tay, “Cực phẩm Nữ Nhi Hương.”
“Chỗ này là chùa chiền, mà ngươi lại dám mang rượu đến, đúng là đại bất kính!”
“Ngươi thay đổi tính nết từ bao giờ vậy?” Mới mười ngày không gặp, hắn ta sao lại có thể trở nên khác biệt quá như thế.
“Đột nhiên cảm giác phía sau có người, nhìn lại, hoá ra là cái người tên “Nhạc” kia đang dùng vẻ mặt tức giận mà nhìn ta.
“Phật môn là chỗ thanh tịnh, sao các người dám ở đây xôn xao tranh cãi ầm ĩ, phá hư tư quy!”
“Xin lỗi, Nhạc. Bằng hữu của ta không đúng. Ta lập tức sẽ quăng hắn đi. Không cho quấy rầy ngươi nữa.”
Không đợi ta kịp phản ứng, đã bị hắn tha lôi ra tới cửa điện. Ô……Ngươi kéo nhẹ tay thôi……..Đúng là lòng dạ con người hiểm độc…………..Kiến sắc vong nghĩa…………..
Bước chậm rãi cùng nhau đi tới phía sau núi, bốn bề vắng lặng, ta nhịn không nổi nữa.
“Ha ha ha, Phiên a, ngươi nói chẳng sai. Người kia chắc muốn xuất gia làm hoà thượng mất rồi. Ta thông cảm cho ngươi.”
“Cũng chẳng có gì quan trọng cả.” Phiên coi thường nhìn ta. “Hắn nếu muốn xuất gia, ta cũng sẽ xuất gia. Đến lúc đó cùng ở bên nhau tu dưỡng phật pháp, thật tốt! Hì hì…..”
Ngô….Ngươi thật xảo quyệt………..Ta bắt đầu thấy thương cho con dê con tội nghiệp rồi……….
“Phiên, ngươi ở lì không xuống núi cũng không phải là cách hay a. Đã hơn mười ngày rồi, lâu chủ còn nhắn ta xem bệnh lại cho ngươi. Ngươi tưởng có thể giấu nổi hắn mãi sao?”
“Biết phải làm sao bây giờ! Ta sống chết không đi khỏi đây, hắn cũng không thể làm gì được, hắn cũng chỉ là một chủ quản nho nhỏ thay Lôi Táp coi quán, nhiều người tưởng hắn có quyền thế nhìn vào thấy sợ…….Ngươi không cần phải xen vào…….Ngươi nên trở về nhanh túm một lão nhân là ly khai nơi ấy đi, có thể an tâm nửa đời sau này.”
Có một số việc Phiên với Cận không nói cho ta, ta cũng không thắc mắc nhiều làm chi.
“Vậy ngươi cứ thế si ngốc đứng một bên mà nhìn hắn khắc, khắc đến bao giờ?” Ta lắc đầu thở dài. Ai………đụng đến việc yêu thương không lý giải được, còn yêu phải một tên đầu gỗ, mấy thứ thủ đoạn mị nhân hoàn toàn không thể sử dụng được trên người hắn, trên đời, khi đối mặt với vẻ đẹp khuynh thành vẫn không động tâm mới là chính nhân quân tử!
“Giống mây bay trên trời, Nhạc điêu khắc rất đẹp.” hắn dùng vẻ mặt tự hào kể ra, trông bộ dạng thập phần phấn khích;
“Cũng tàm tạm, bất quá nếu so ra thì vẫn không đẹp bằng ngươi múa. Ngươi múa cũng giống bay lên trời, giống như tiên tử hạ phàm vậy…..” Ta đúng là từ đáy lòng ca ngợi. Cài này không phải ta khoa trương, thực là Tiểu Phiên nhà ta múa là tuyệt đại vô song, đẹp lắm……. Nước miếng lại chuẩn bị chảy ra rồi, đình chỉ mau.
“Thật sao?” Phiên gắt gao nắm lấy tay ta, hai mắt tựa hồ phát sáng.
“Đau quá………Là thực mà! Ngươi thích a………..”
Còn chưa nói xong, ta đã bị hắn lôi chạy về điện. Chỉ có, khác một điều……….
Chúng ta về tới chùa, lấy cầm, đi thẳng đến thiên điện. Ở trước cửa điện toạ xuống, ta bắt đầu xướng tấu, tiếng đàn bắt đầu lan bốn phía. Tuy rằng so với Hân quả thực quá kém, nhưng cũng coi như nghe lọt tai.
Theo tiếng đàn, Phiên chậm rãi bắt đầu múa, vẫn như trước, Diễm lệ mà động lòng người……..Rất nhiều hoà thượng tò mò đã chạy đến xem, đều ngây dại, Tần Nhạc cũng từ trong phòng đi ra, không hề nhúc nhích nhìn vào Phiên, sợ hãi, si mê, thành kính…..Một lúc sau dừng múa, Phiên cười mà nhìn hắn. Bọn họ cứ đứng yên lặng nhìn nhau, dường như quên hết xung quanh……Rốt cục, Tần Nhạc mặt mũi đỏ bừng, xoay người đi vào đại điện.
Ha ha ha ha ha ha…….
Phiên ơi, ta van ngươi đừng có mà cười khoa trương đến như thế,đừng có mà huỷ hình tượng ngươi như xuất trận tiên tử chứ.
Hai ngày tiếp theo, quan hệ của Phiên và Tần Nhạc đột nhiên càng ngày càng tiến triển. Tần Nhạc mới chỉ si ngốc nhìn thấy Phiên khởi vũ có một lần, bức điêu khắc bay lên trời lại có nét hao giống khi Phiên múa, vô cùng sinh động……….rất nhanh hoàn thành………Cả ngày chỉ thấy Phiên cười khúc khích trông thực hạnh phúc.
“Lòng dạ con người thực tham!” Ăn xong cơm tối, chúng ta ngồi trong đình viện nói chuyện phiếm, Phiên bỗng nhiên thoát ra vẻ cô đơn.”Ta trước đây nói chỉ cầu hắn nhìn ta lấy một cái, hắn đã nhìn, thậm chí còn đem ta ấn hoạ vào trong bức điêu khắc……….Thế nhưng, ta hiện tại lại càng muốn nhiều……….Muôn hắn hôn ta, ôm ta………..Cùng ta tư thủ cả một đời……..Ta thực rất tham, đúng hay không?”
Hắn ôm lấy đầu gối ngồi trên đệm, toàn thân thu gọn lại, chỉ có……….
Con người vẫn là luôn có lòng tham. Người người đều như vậy. khi nhìn thất trước mắt một tia ánh sáng, chúng ta lại càng khao khát nhiều hơn…….
“Không bằng ngươi thử câu dẫn hắn đi. Cái tên kia thành thật như vậy, nhất định sẽ muốn chịu trách nhiệm với ngươi. Ai………Ta biết ngươi cũng có chủ ý này, chỉ là lại lo được lo mất, hẳn là còn do dự.
“Ngươi cũng nghĩ nên như vậy sao?”
Đây đích thị là bộ mặt giảo hoạt nhưng vẫn tươi cười của Phiên……Tân nhạc, ngươi tự cầu phúc cho mình đi………..
Phiên luôn là người hành động nhanh lẹ. Làm trước nghĩ sau, lập tức chuẩn bị hết, tắm rửa thay y phục, chuẩn bị chăn đệm thật tốt, còn đốt thêm chút luân hương thơm lừng. Lúc này điều gã tiểu đồng đi mời Tần Nhạc tới.
“Phiên, đây là chùa chiền, có sợ không tốt không?”
“Yên tâm, nơi này là chỗ hẻo lánh bên trong tự, phương trượng mà không hạ lệnh thì các hoà thượng cũng không dám đến đây.”
…………..
“Phiên, đây là mê hương thôi tình, ngươi chuẩn bị từ bao giờ thế?”
“Hì Hì……..Lo trước không sợ gặp hoạ! Đây là mê dược hảo hạng nhất trong lâu, chẳng bao giờ bị mất công hiệu cả.”
…………
“Chúng ta bắt đầu đi.” Phiên cười đến xán lạn, cái nhãn thần mê người kia thật alf……
“……..Được rồi.” Ta cúi đầu chấp nhận.
Hôn lên môi, âu yếm dây dưa, tiếng thở gấp rên rỉ……….Tựa như trước đâu vốn luôn quen thân mật như thế này, triền miên cắn liếm lên tai, lên cổ người trước mặt…………Phiên luồn lưỡi vào trong miệng ta, càng lúc càng không ngừng khiêu khích chơi đùa………Ta một chút liền cởi quần áo hắn, vuốt ve da thịt trắng nõn, hôn môi, nhìn cái cổ thanh mảnh, khuyên tai lấp lánh trong ánh nến, cái cổ, xương quai xanh, lướt tay qua nụ hoa màu son trước ngực, rồi chậm rãi tiến xuống hạ phúc.
“Ngô………….Kĩ thuật đã tiến bộ rất nhiều nga.” Phiên một bên vuốt tóc ta, Ha hả cười, ngăn cản cái tay đang tiên xuống của ta
“Đó chẳng phải là công giáo huấn của ngươi sao? Hảo sư phụ…” Ta phát ra âm thanh mê mị vô cùng,hai tay không theo an bài mà trượt dần xuống thắt lưng.
“Nếu nhận sư phụ, ta sẽ giáo huấn cho ngươi thếm mấy chiêu, giúp ngươi sau này đỡ phải bị ai đó khi dễ mà vô lực phản kháng.”
Phiên là cao thủ trên giường rồi, chốc lát đã xoay người đè ta xuống, tiện tay xoã tung mái tóc của ta ra, làm cho……….tóc đen thẳng mượt xoã tung trên đầu vai, môi và hai tay không ngừng công thành đoạt đất……..
“Hỗn đản, không cho ngươi chạm vào đấy!~ Ô……….”
“Giáo ngươi lâu chư vậy mà còn sợ cái gì chứ? Không dùng toàn tâm ra học hỏi, chờ đến lúc bị ai đó khi dễ thì sao?” Phiên một bên mắng ta, một bên lại dùng tay càng ác liệt trêu đùa ta.
“Ô….A……..Không nên thế, Phiên, ta cầu xin ngươi tha thứ mà…..Ngô……..”
Tần Nhạc vừa ào đến cửa liền trông thấy một màn quấn quýt giao triền của ta và hắn, chỉ biết ngơ ngác nhìn, trợn to hai mắt, cũng không hề nhúc nhích.
“Làm sao lại phát ngốc ra thế? Còn không mau qua đây, ngốc tử!” Phiên đứng lên, lôi Tần Nhạc đang ngây ngốc ra đến bên giường, cười đến thực quyến rũ. Tần Ngạc choáng váng, mai mắt vẫn nhìn chăm chú, chỉ có yên lặng để Phien kéo đến bên giường………..
Đứng dậy mặc lại quần áo, ta xoay người đóng cửa phòng.