CHƯƠNG 16
Từng ngày từng ngày, bất tri bất giác mà đã qua một tháng, vậy mà lại có cảm giác giống như một năm dài dằng dặc vậy. Hàn Huyền Dịch cũng thường xuyên nương theo bóng đêm mà tới nơi này cùng ta hoan hảo, bình minh vừa hé thì cũng lặng lẽ rời đi. Hắn đúng là một tình nhân hoàn hảo, mỗi lần chúng ta đều cùng nhau điên cuồng tận hứng, ta thường la hét tới chói tai vì đạt được cao trào, lại cũng có khi vì quá kích thích mà ngất đi, thế nhưng tất cả vẫn chẳng là gì, tới lúc tỉnh lại, trong ***g ngực ta, lại giống như cũ, trống trải. Ta chẳng dám hé chuyện nói với Hân, trước mặt mọi người, Hàn Huyền Dịch vẫn đối xử khó chịu với ta như trước, thỉnh thoảng có ít nô bộc tình cờ gặp phải chúng ta, thế nhưng tất cả đều im lặng, chẳng ai dám do he nói gì. Mặc dù con mắt tất cả bọn họ đều nhìn ta hạ lưu khinh miệt, thế nhưng cũng không dám nói ta nửa lời. Cuộc sống của ta lại như trước, sóng yên bể lặng không người quấy rối. Ta vẫn nhớ kĩ lời Hàn lão gia nói, chuyên tâm đọc thuộc kinh Phật, thế nhưng có cố gắng bao nhiêu vẫn không thể động tâm, ta cũng chẳng rõ mình còn luyến tiếc cái gì.
Có một lần sau khi giao hoan, Hàn Huyền Dịch hỏi ta liệu có phải rằng ta nuối tiếc tên tình lang trước đây, cái người tên Cận ấy, làm cho ta chợt cười: “Cận chỉ là bằng hữu tri kỉ của ta mà thôi, là ân nhân cứu mạng nữa, là đồng hương của ta……..Nhưng hắn lại là tình nhân của Lôi Táp……….Một ngày nào đó, hắn sẽ cùng với Lôi Táp ly khai khỏi lâu, giống như Hân về với ngươi vậy thôi. Ta chỉ hảo hảo chúc mừng hắn tìm được nơi tốt mà quy ẩn, sao có thể gọi là luyến tiếc hắn chứ?”
Cho tới một ngày, Hân đột nhiên tìm tới chỗ ta:” Phong, ngươi có thể giúp ta chuẩn bị một ít thuốc tốt nhất của ngươi không? Huyền Dịch muốn ra chiến trường, ta lo lắng quá!” Hai mắt hắn còn đang ngấn nước, chắc chắn là vừa mới khóc xong.
“Sao tự dưng lại có chiến tranh? Tháng mười hai tới nơi rồi, trời rét mướt như vậy! Huống chi năm nay thu hoạch thất bát, dân chúng còn chưa đủ khổ sao?”
“Phương bắc truyền đến tin bọn mọi rợ lại bắt đầu rục rịch, mấy vạn quân của chúng đã định xâm nhập xuống phía nam. Hôm nay lâm triều hoàng thượng phán thánh chỉ yêu cầu Hàn Huyền Dịch nắm giữ ấn soái, đem quân bảo vệ cương bắc, ngày mốt sẽ xuất phát.”
“Bọn mọi rợ lại trở lại sao? Không phải mới năm ngoái đã đánh lui khỏi biên giới sao? Đừng có hoảng, thiếu gia là chiến tướng nổi danh thiên hạ. Còn có một ngày đêm mà chuẩn bị, sẽ kịp thôi. Chúng ta tới gặp Lưu quản gia xin phép, cho người ra hiệu thuốc mua dược liệu.”
Sau đó là một trận bận rộn tới tận khuya, vừa mới hé qua giờ tý, ta đang cùng Hân giúp Hàn Huyền Dịch chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày, thì từ chính viện có tiếng hét chói tai, sau đó là cả một trận ồn ào làm cho chúng ta cũng thấy bất an. Đúng lúc đó thì Hàn Bình chạy lảo đảo tới:” Không tốt rồi, không tốt rồi………Thiếu gia xảy ra chuyện rồi, hắn….ô…….ô……”Hân vừa mới nghe chưa dứt đã dường như mềm nhũn, lảo đảo ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, ta nhanh tay đỡ hắn dậy quay sang hỏi Hàn Bình:” Nói rõ ra xem nào? Người chết hay còn sống?”
“Thiếu gia bị ám sát trên đường về phủ, nghe nói hiện tại hôn mê bất tỉnh rồi, ô ô….”
“Người còn chưa có chết, khóc cái gì mà khóc! Còn không mau dẫn đường!” Tên Hàn Bình chết tiệt, người còn chưa chết mà dám khóc, hắn mà có việc gì thì quay sang sẽ rạch mồm của ngươi.
Ta đỡ Hân lảo đảo chạy tới nơi, trong phòng có rất nhiều người, mấy bọn nha đầu đều thi nhau thút thít, khi vào trong phòng, thấy Hàn lão gia ngồi trong phòng, hai mắt nhìn chằm chằm đứa con đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, phu nhân ngất lên ngất xuống mấy lần ngay bên cạnh, càng làm cho mọi người luống cuống hơn. Hàn Huyền Dịch sắc mặt cực kì tệ, vết thương trên cánh tay bị chém vào sâu thấy cả xương, còn có máu đen không ngừng tứa ra. Một người hán tử cao lớn nắm lấy tay áo đại phu, không ngừng lay:”Đại phu! Đại phu! Ngài có cách nào không?” “Tiểu nhân mới chỉ học giải độc dược trong thời gian ngắn, vô kế khả thi. . . . . . Ôi, quan gia, ngài đừng …đừng lay nữa. . .ta thực không có cách nào . . .”
“Huyền Dịch trúng độc sao……….Đại Phu, ta giúp hắn hút máu độc ra thì hắn sẽ vô sự đúng không?” Hân vội nhào tới, cúi đầu xuống muốn dùng miệng hút máu độc ra ngoài, ta nhanh tay cản lại hắn được. “Ngươi điên sao! Như vậy chính ngươi cũng chết! Hắn trúng phải loại độc rất lợi hại, có thể cầm cự tới giờ đã là mạng hắn lớn, ngươi tội tình gì muốn chết theo hắn chứ! Không có hắn ngươi thực không sống được sao?”
“Câu trả lời của ta không phải là ngươi đã sớm biết sao?” Hân nở nụ cười nhẹ, cười đến vân đạm phong thanh, cùng với vẻ mặt quyết tâm.
Ngươi là tên điên, là kẻ ngu ngốc, một mình mình sống có gì không tốt……………Vì sao mà không sống nổi………….Trước đây chẳng phải chúng ta vẫn luôn sống tốt đó sao?…………Ta thực sự không hiểu nổi thứ gọi là ái tình………..Vì sao còn sống chết nguyện ước…………Đã chết thì cái gì cũng sẽ biến mất hết…………..Ngươi có hiểu hay không?………….Ngươi là huynh đệ tình thâm với ta, ngươi có đâm đầu tự đi tìm cái chết, ta cũng không có thể đứng yên nhìn ngươi chết……….Ngươi mà chết, thì lòng ta đau……..
“Mau đi tới phòng ta đi, dưới giường có một cái rương, bên trong đó còn có một cái hộp gỗ, mau đi nhanh đi, bên trong có thuốc giải độc.” Ta đẩy hắn ra, xoay người hỏi mượn đại phu bộ kim khâu vết thương, chạy qua khâu vết thương lại cho Hàn Huyền Dịch, rồi lại từng ngụm từng ngụm hút máu độc ra cho hắn. Cái hộp gỗ rất nhanh được mang tới, ta dốc cái bình sứ lấy ra ba viên “Bồ đề lệ.” cho Hàn Huyền Dịch uống, rồi lau rửa vết đau, một lúc sau thì máu ngừng chảy.
“Hãy đi chuẩn bị sắc loại lá giải độc rắn, cứ ba canh giờ cho thiếu gia uống một lần thì sẽ nhanh chóng tan hết dư độc.” Hàn Huyền Dịch trúng phải loại Nam Cương ngũ bộ xà đích kịch độc. Người bình thương trúng phải, chỉ giơ tay một cái hay bước chưa ra cửa đã bị độc kích xung tim mà chết. Hàn Huyền Dịch thực có mạng lớn, có thể duy trì lâu như vậy. Mà trong tay ta lại có “Bồ đề lệ” do tay đạo trưởng điên kia luyện cho, hắn tinh vu dụng độc, nhưng tối đắc ý chính là chế ra loại dược trị giải trăm độc này. Sở dĩ trong lâu không đủ nguyên liệu chế tác nên ta cũng vô pháp luyện chế, lão chỉ cho ta có mười hai viên, ta đưa cho Cận ba viên để phòng thân, còn lại thì ta đã định để dành cho ta cùng với Hân, bây giờ lại phải dùng cho Hàn Huyền Dịch. “Hân, còn ba viên này, ngươi hãy cầm lấy đề phòng bất trắc.”
“Phong, sắc mặt ngươi không tốt, thực sự không sao chứ?” Hân cẩn thận nhận lấy bình sứ, hắn giao lại mấy việc cho Lưu quản gia, ông ta vẫn còn nhìn ta run run hỏi lại:” Thuốc này thật sự linh nghiệm sao? Thiếu gia thực sự không có việc gì rồi chứ?”
“Khi tỉnh lại sẽ vô sự thôi. Hân, đừng có lo, ta chỉ cần uống thuốc trị độc thường là được rồi. Nhanh tới bên Hàn Huyền Dịch đi, hắn cần ngươi chiếu cố hơn ta.” Miễn cưỡng cầm cự, treo cái mặt cười cho hắn yên tâm. Trước đây len lén học độc, đều toàn thử thuốc trên chính mình, thế nên ta có thể cầm cự giỏi hơn người thường. Vốn suy tính học thật giỏi mơ mộng sau này có thể kiếm nghề sát thủ kiếm tiên và cải biến thân phận, nhưng hình như trời chẳng bao giờ ưu ái ta
Khi bình minh đến thì Hàn Huyền Dịch tỉnh lại, lão gia cùng phu nhân không ngừng cảm tạ ta ơn cứu mạng.
“Hiểu Phong à! Lần này lão phu chân thành cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi.” Hàn lão gia cuối cùng cũng khôi phục vẻ thong dong bình thường. Hàn phu nhân ngồi ở bên giường nắm lấy tay Hàn Huyền Dịch mà khóc, hắn cũng phải gắng gượng dỗ cho mẫu thân nhu nhược của hắn. Hân đứng ngay bên cạnh, vừa khóc cừa cười. Quản gia Lưu bá đừng bên cạnh cũng nước mắt ngắn nước mắt dài “Thiếu gia hồng phúc tề thiên, cuối cùng cũng tỉnh được rồi. Lão thiên gia phù hộ!” Bỗng nhiên ta nhớ tới khi còn nhỏ, những khi ốm đau đều là người nhà vây quanh ở cùng nhau, còn những khi ở lâu nữa, nhỡ có sinh bệnh đều được bằng hữu xung quanh chiếu cố, Hân sẽ khóc tới rối tinh rối mù, Phiên sẽ ngồi cạnh mắng ta là đồ vô dụng, Cận thì không thèm nói một lời mà phăm phăm kéo ta ra sân luyện võ rèn thể lực…………Ta thấy chính mình đúng là không hối hận cứu Hàn Huyền Dịch một mạng.
“Lão gia, tiểu nhân không có công lao gì, bất quá là do trước đây có quý nhân để tâm, ngẫu nhiên được tặng thánh phẩm. Lão gia nếu thực có mang ơn, xin ngài sau này hãy đối xử tử tế với Diệp Hân hơn, hãy coi hắn như người trong nhà.”
……………Hắn nhìn ta trầm ngâm một lúc lâu, mọi người cũng nhìn ta, Hân ở bên cạnh thấy vậy không ngừng xua tay không muốn ta xin cho hắn.
“Lão gia, thiếu gia, phu nhân, Ta cùng với Diệp Hân lớn lên cùng nhau, hắn từ nhỏ vẫn luôn có phẩm chất cao thượng, mặc dù do bất hạnh mà lưu lạc phong trần, nhưng một cái xấu còn chưa từng học qua, giống như hoa sen ở trong bùn mà bất nhiễm. Hắn đối với thiếu gia là toàn tâm toàn ý tình bỉ kim liên, vì thiếu gia mà tính mạng cũng không từ. Hắn từ nhỏ đã mệnh khổ. Thỉnh lão gia và thiếu gia, phu nhân hảo hảo chiếu cố cho hắn.” ta quỳ trên mặt đất, vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
“Phong đừng như vậy……….”Hân chạy tới ôm lấy ta, khóc không thành tiếng.”Ta không xứng đáng để ngươi đối tốt như vậy……..”
“Diệp Hân tính tình lương thiện, đối mới Dịch nhi là toàn tâm toàn ý, khó lắm mới có người như hắn. Dịch nhi, ngươi sau này phải đối đãi thật tốt với Hân nhi. Hân nhi, sau này thiếu gì cứ nói với Lưu quả gia một tiếng, ngươi đã vào Hàn phủ của chúng ta thì chúng ta cũng không thể ủy khuất ngươi được.”
“Ta biết, phụ thân. Hân chịu theo ta là phúc khí của ta.” Hàn Huyền Dịch đã xuống giường mà đi tới chô bọn ta, hắn liếc ta một cái, rồi kéo Hân dậy ôm vào ngực.” Hân, ta sẽ không bao giờ phụ ngươi!”
“Huyền Dịch, ngươi đối với ta vô cùng tốt, mọi người với ta cũng vô cùng tốt, ta….”
“Đại hôn xong sẽ tuyên bố nạp ngươi làm thiếp, hiện tại ta còn phải đi bắc cương lo chiến tranh, phụ thân và mẫu thân sẽ lo lắng cho ngươi.”
“Ta sẽ hảo hảo hầu hạ lão gia và phu nhân chu đáo, ngươi hãy cứ yên tâm mà đi.”
“Ngốc tử, còn gọi lão gia phu nhân, sau này phải gọi là phụ thân mẫu thân.” Hàn Huyền Dịch cười nhéo nhéo mũi hắn, ôm hắn đi tới trước mặt Hàn lão gia .”Phụ thân mẫu thân, thời gian ta không ở nhà hãy thay ta hảo hảo chiếu cố cho Hân.”
“Thế nhưng thiếu gia, thân thể của ngươi còn rất suy yếu. . . . . .” Thân thể còn không có phục hồi như cũ mà đã thượng chiến trường, vạn nhất chết ở bên ngoài, không phải nhượng Hân thành quả phu sao?
“Bắc cương chiến sự cấp bách, người của hai phái Nhị hoàng tử với tam hoàng tử luôn nhăm nhe, lần này nếu làm không tốt thì tuyệt đối không có đường lui. Nếu vô cớ hoãn ra chiến trường thì chỉ sợ đúng ý bọn họ thôi. Huống chi hai phái chẳng có ai kham nổi đại tướng quân, binh quyền rơi vào tay họ, chỉ sợ hỏng việc.”
“Ai, không nghĩ tới có ngày hai phái giành quyền với nhau mà không để ý tới an nguy của quốc gia nữa, chính chúng ta còn chẳng có biện pháp. Hoàng thượng năm đó nếu không hồ đồ thì đã không trao đi lắm ruộng đất như vậy. Dịch nhi, lần này khổ cực cho ngươi rồi. Trong triều còn trong tay ta, nhưng ngươi vẫn nhất định phải thắng trận, bằng không chúng ta không thể kham nổi.”
“Thế nhưng thương thế của Thiếu gia………”
“Hiểu Phong a! Chính Hân nhi cũng nói y thuật của ngươi cao minh, đã từng cứu sống nhiều nam quan suýt chết, có chút công phu, lại còn thông minh sáng dạ hơn người, đại ngu thiền sư và bất điên đạo trưởng đều truyền qua cho ngươi một ít bản lĩnh, nguyên nhân lão bằng hữu của ta cũng khoe ngươi thông tuệ. . . . . .”
“Lão gia, quả thực tiểu nhân không có được nhiều tài như vậy……….” Từ xưa tới nay có mấy ai khen được cho một tên nam kỹ đây?
“Dịch nhi thân thể còn đang suy yếu, thế nhưng ngày mai đã phải xuất phát rồi, đi tới Bắc cương tới hơn một nghìn dặm, cực khổ ba ngày đường mới tới nơi, rất là khổ cực. Thế nên ta mới định cho ngươi đi theo hảo hảo tiện chiếu cố hắn.”
“Lão gia, ta. . . . . .”
“Phong, vì Huyền Dịch của ta mà ta van ngươi đó. Các ngươii ngàn vạn lần phải bảo trọng. Ngươi là lần đầu tiên ra chiến trường, chỉ cần theo sát bên người Hàn Huyền Dịch, tự nhiên sẽ có người bảo hộ ngươi. Phương bắc rất lạnh, ta sẽ chuẩn bị áo bông cho ngươi. Hãy nhớ kĩ luôn phải mang theo một thanh chủy thủ phòng thân, cẩn thận đừng có để mình bị thương, đứng có ngây ngốc hay đứng mơ hồ ra đó…………….Ra chiến trường bảo vệ quốc gia, hảo nam nhi đương chinh chiến tứ phương. Phong, sau này ngươi có thể chân chính làm nam tử hán rồi.”
“Hâm. . . . . .” Kỳ thực ta nhát gan luôn sợ đau, không hề am hiểu trong chinh chiến, chỉ thích hợp nơi khuê phòng như nữ nhân thôi.
“Ta còn phải chỉ hay bộ binh, nếu bọn họ mà biết cơ thể ta không hảo, nhất định sẽ có loạn. Giang Hiểu Phong, ngươi mau đi chuẩn bị thuốc giảm đau cho ta, không được khiến cho ta bị người ngoài phát hiện có sơ hở gì. Trọng Võ, ngươi cũng phải cẩn thận mồm miệng, bảo hộ hắn đừng có để lộ ra dấu vết.”
“Vâng, tướng quân.”
“Ngươi nếu không chăm sóc cho thiếu gia thật tốt, có đi tới nơi nào ta cũng tìm ra mà lột da ngươi.” Lưu quản gia dắt ta ra khỏi phòng, chỉ thì thầm vào tai ta.”Đã biết ôi mẹ ơi! Nhẹ tay thôi.” Cái tên ngốc kia thấy ta đồng ý thì cười toe toét, mọi người ai cũng yên tâm, không ai biết lão quản gia khó chịu cấu ta một cái đau điếng.
“Giang Hiểu Phong, còn đừng sờ sờ ra đây làm gì? Mau đi chuẩn bị đi. Chúng ta còn rất ít thời gian. Sáng sớm ngày mai là xuất phát rồi. Ngươi có biết cưỡi ngựa không? Đợi ta sai người tới chuồng ngựa kiếm con ngựa nào hiền hiền cho ngươi.”
………………….
“Thiếu gia chỉ vì mất màu mà nhợt nhạt, điểm son một chút là hảo rồi……………..”