CHƯƠNG 27
Ta thấy mình đang lơ lửng ngắm cảnh trên những bức tường thành của Hoàng cung, nhìn bên trong đó kẻ khóc người cười, Không biết nên……….Phía trước đột nhiên xuất hiện bóng lưng của một người, là Cận! Thật may quá………..Ta không ngừng chạy theo hắn, thế nhưng có thế nào cũng không đuổi kịp, hắn càng chạy càng nhanh, mặc cho ta gọi thế nào cũng không quay đầu lại. Hắn đi vào đại điện, bên trong có rất nhiều người nhìn hắn, rồi đột nhiên mọi người biến thành ma quỷ, đánh về phía hắn………….
“Dừng tay!” Ta bật dậy. Nguyên lai đó là một cơn ác mộng………….Ta không ngừng thở dốc, gắng sức làm cho tim mình đập trở lại bình thường.
“Phong! Đừng sợ, không có việc gì đâu. Ngươi lại gặp ác mộng thôi. Hiện tại bình an rồi.” Phiên ôm chầm lấy ta, nhẹ giọng nói với người nào đó ở bên ngoài.”Công tử đã tỉnh rồi. Các ngươi nhanh chóng đến báo cho Hoàng Thượng, còn nữa, mau truyền gọi Ngự y vào bắt mạch khám cho công tử.”
“Phiên, bảo bọn họ ra ngoài đi, ta muốn ở một mình.”
“Các ngươi mau đi ra ngoài hết đi.”
“Vâng.”
Chờ cho tất cả thái giám lẫn cung nữ đều đi ra ngoài hết, ta khẩn trương hỏi hắn:”Phiên, hắn đang ở đâu?”
“Hắn? Ngươi định nói Cận sao? Đêm đó yến hội vừa bắt đầu thì Lôi Táp đã sai hắn đi xuống phía nam giải quyết công sự, nửa tháng nữa mới có thể trở về được. Hắn đi rất gấp, chỉ có thể nhắn ta hảo hảo chiếu cố ngươi. Phong, đừng lo lắng. Cận hiện tại đã rất lợi hại rồi, thành trợ thủ đắc lực cho Lôi Táp, rất được trọng dụng. Huống chi Lôi Táp trước đây từng mê luyến hắn, lúc nào cũng sợ hắn gặp chuyện không may, luôn cho người bí mật đi theo bảo hộ hắn.”
“Ta vừa gặp ác mộng, thấy hắn xảy ra chuyện………………..Phiên, ta muốn ngươi thay ta nói với hắn rằng ta đã múa khúc Kiếm Vũ trước mặt hoàng thượng, làm cho hoàng thượng giận dữ…….Chuyện này không thể để cho người khác biết, ngươi nhất định là phải chính mồm chuyển cho hắn!”
“Phong, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Kiếm pháp tối hôm đó ngươi đã học từ đâu? Các ngươi rốt cục có chuyện gì gạt ta?”
“Ngươi còn nhớ khối hồng ngọc không?”
“Cái ấy chẳng phải………..” Phiên còn chưa nói xong, ta vội đưa tay bít miệng hắn lại.”Đây là khối hồng ngọc mà bất điên đạo trưởng đưa cho ta để hộ thân, ngươi còn nhớ rõ không? Chuyện này chỉ có ngươi, ta, và Cận biết. Ngươi đã quên rồi sao? Ngươi hôm đó vô tình gặp được, đã hứa với ta sẽ giữ bí mật mà.”
“Hắn trừng mắt nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng chỉ biết thở dài :”Đã minh bạch. Vô luận các ngươi làm cái gì, ta cũng không biết.”
“Cẩm tạ ngươi.” Ta gắt gao ôm lấy hắn.”Phiên, cảm tạ ngươi. Buổi tối hôm đó toàn bộ là nhờ ngươi nên ta mới có thể sống sót………..Ngươi thực là đứa ngốc, sau này đừng có vì ta mà ra mặt như thế nữa, bằng không Tam hoàng tử cùng với Lôi Táp sẽ không để yên cho ngươi đâu…………”
“Ta mới không sợ bọn họ. Ta chỉ đáp ứng làm việc cho bọn hắn, không hề đáp ứng việc nhìn bọn họ hại bằng hữu của ta mà ta lại ngồi đó nhìn.”
“Ngươi không sợ bọn họ sử dụng Tần Nhạc mà uy hiếp ngươi sao?”
“…………Một đám Vương bát đản! Phong, cho ta một ít độc dược kịch độc vào………..Tưởng uy hiếp nổi ta sao? Ta đợi xem bọn chúng có bản lĩnh đó không đã.” Hắn hé ra cái bản mặt ngây thơ lại vừa hung ác, trông chẳng hề đáng ghét chút nào, chỉ thấy hắn coi chuyện này như trò đùa của hài tử.
“Ha ha, xem ra ta đã lo nghĩ nhiều quá rồi.Người dám có gan đắc tội với ngươi từ trước tới nay chưa từng có kết cục tốt đẹp. Ta sẽ tìm người giúp ngươi bảo vệ Tần Nhạc. Ngươi đừng lo lắng…………….Kỳ thực thỏ khôn không đào ba hang, có lẽ với ta như thế này mới là đường sống.”
“Ngươi muốn ta phản bội bọn họ?”
“Thế nào được? Phiên a. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, muốn có tự do thì không nhất thiết phải theo Tam hoàng tử cùng với Lôi Táp, nhất là bọn chúng lại là người thủ đoạn độc ác, căn bản không thể tin. Tốt nhất là phải tính trước đường lui cho mình. Bất quá ta cùng bọn họ xem ra không hề chung đường, dù ta có không hại bọn họ, thì bọn họ cũng không bỏ qua cho ta. Ngươi cũng đã nhìn đêm đó nhãn thần khi nhìn ta của Cảnh Tiêu cùng với Lôi Táp rồi, hận không thể đem ta băm vằm ngàn mảnh..”
“Tình địch gặp mặt nhau mà, khong đỏ mắt vì tức mới lạ. Ai kêu ngươi chiếm được Cận là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành chứ.” Phiên rốt cục ngồi cười khanh khách:”Thế nào? Rốt cục đã nghĩ thông suốt chưa? Phong, ngươi luôn luôn do dự, bỏ qua rất nhiều cơ hội tốt đấy…………Ngươi có biết ngươi hôn mê hai ngày mà đã xảy ta những chuyện gì không? Hoàng thượng không để ý người của chu lâm lưỡng đảng kịch liệt phản đối, cố chấp muốn lập bằng được ngươi thành quý phi, còn nói muốn cùng ngươi sinh đồng khâm tử đồng huyệt. . . . .Cái tên hỗn đản nhà ngươi, rốt cục đã giở trò gì mà khiến cho Hoàng đế phát điên vì ngươi thế?”
“Dừng……….Tay…………” Ta thật vất vả mới thoát khỏi hai tay hắn.” Ngươi thực sự định bóp chết ta sao? Dám dùng lực mạnh như vậy?”
“Có bóp chết ngươi cũng chưa chắc hết giận!”Phiên vẫn cứ như trước, lúc nào cũng thích tốn hơi thừa lời.
“Đêm đó lão Hoàng đế cũng định bóp chết ta rồi, nếu không nhanh trí, ta đã chẳng còn ngồi đây. Ta có cách gì ư? Bất quá cũng chỉ là diễn kịch thôi, nói ra tâm tư cả đời hắn chôn giấu………….Hắn ta quá khao khát mà thành tuyệt vọng thôi………… Cho dù có biết sẵn là giả, nhưng vẫn cố sức tin vào……..”
“Hoàng thượng giá lâm……….”Một tiếng của thái giám thông báo làm cho ta tỉnh cả ngủ, nhanh chóng thay đổi biểu tình trên mặt. Lúc hoàng đế đi vào, chỉ thấy ta đang suy yếu ngồi ở trên giường, cau mày, vẻ mặt thập phần thống khổ.
“Ngươi làm sao vậy?” Hoàng Thượng vội vàng lao đến cầm lấy tay ta, lo lắng hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, khi Phong tỉnh lại chỉ nói rất đau đầu, hình như vẫn mơ mơ màng màng, làm cho mọi người thực lo lắng.”
“Hoàng thương………..Hiền ………….là ai? Thôi, bỏ đi………..” Ta thừa cơ rên rỉ, tiếp tục diễn trò quỷ.
“Nhanh đi truyền gọi Ngự y. Không có việc gì đâu, đợi Ngư y khám bệnh cho ngươi xong, uống thuốc vào nhất định sẽ khỏi.” Hoàng đế ôm lấy ta, nhẹ nhàng xoa bóp hai bên huyệt thái dương.”Nguyệt………Ngươi không thể xảy ra chuyện gì được…………Ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu……………Tại sao ngự y mãi vẫn chưa tới? Một đám phê vật! Nguyệt mà xảy ra chuyện gì, ta cho các ngươi bồi táng!”
Ai cũng nói gần vua như gần cọp, quả là không ngoa.
“Hoàng thượng, ta không sao………….Đã làm cho Hoàng thượng phải lo lắng, là lỗi của Hiểu Phong.” Ta yếu ớt cười nhẹ với hắn, ôm lấy thắt lưng hắn.”Ta nghỉ ngơi nhiều một chút sẽ không xảy ra chuyện gì đâu………..Hiền…………..Hoàng thượng………..” Ta thực không biết tiếp tục diễn trò này là đúng hay sai, thế nhưng để bảo toàn cái mệnh này, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài nơi đáy lòng, thương cảm cho tên tình nhân si tình, cũng là chính mình thân bất do kỷ.
………………..
“Hoàng thượng, thuốc này khó uống quá. Ta không uống có được không?” Ta cau mày che mũi, thật sự là rất khó ngửi.
“Không được, thuốc đắng dã tật. Nguyệt. . . . . . Hiểu Phong ngoan nào, uống thuốc rồi ngủ một giấc thì mới có thể khỏi bệnh được. Hồ ngự có y thuật rất cao minh, hắn cho ngươi thuốc an thần rất bổ dưỡng, trẫm vẫn hay dùng ấy mà. Nào, uống một ngụm đi.” Nhìn kĩ lại thì, Hoàng thượng dù đã qua nửa đời người, thế nhưng do chăm sóc rất tốt, trên mặt chỉ thấy có chút ít nếp nhăn, có thể thấy được dáng dấp khi tuổi trẻ của hắn rất anh tuấn. Vóc người cũng cực kì săn chắn, không giống như mấy lãi già háo sắc ham tửu tai to mặt lớn, Lúc này biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc, ôn nhu sủng nịnh với ta, làm cho bọn thái giám và cung nữ tròn mắt ra nhìn. Cái biểu tình này của hắn, làm cho ta rốt cục phải cầm cái bát, uống một hơi.
” Khởi bẩm hoàng thương, thái sư cùng với chư vị đại nhân đang chờ diện kiến có việc quan trọng cần tấu gấp.”
“Không gặp! Cho bọn hắn về đi.”
“Hoàng thượng, quốc sự quan trọng hơn, ngài hãy đi gặp họ đi. Phiên ở lại chỗ này cùng với ta, ta sẽ chờ ngài trở về.”Ta cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng khuyến khích.”Hoàng thượng lúc nào cũng phải lấy quốc sự làm trọng.”
“Ngươi không biết bọn họ đáng ghét như thế nào đâu…………….Ai, ta đây đi gặp bọn họ chút thôi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Hắn nhẹ nhàng hôn ta, rồi đứng dậy ly khai. Nhìn bóng lưng cô độc của Hoàng đế đi khỏi, ta không khỏi suy nghĩ, cái tên Nguyệt Hồng Diệp kia rốt cục có thể là người như thế nào mà làm cho một bậc quân vương phải quyến luyến tới như vậy.
“Giang Hiểu Phong, ngươi xong đời rồi.” Chờ cho Hoàng đế đi một lúc, Phiên ngồi xuống thủ thỉ vào tai ta. “Sợ rằng hoàng thượng thực sự tin ngươi là thế thân của Nguyệt Hồng Diệp. Nếu hắn chết sẽ hạ chỉ mang ngươi chôn cùng, ta xem ngươi chạy đằng trời.”
“Làm thế nào được chứ? Trước tiên phải bảo toàn tính mệnh đã.”Ta nhắm mắt lại, đau khổ suy nghĩ trong đầu, không biết tiếp theo nên làm cái gì nữa, còn muốn bảo đảm an nguy cho Cận nữa, cả Phiên, cả chính mình. “Phiên à! Ngươi phải cẩn thận đấy. Cứ hai ngày lại phải dò la tình hình, cố gắng chuẩn bị cho tốt.”
“Đừng có mà lo, ta sẽ hảo hảo chuẩn bị chu đáo. Ta đối với bọn họ còn có giá trị lợi dụng, tạm thời không lo lắng sẽ có biến. Được rồi, mà Hân có khỏe không? Thật lâu quá rồi chưa được nhìn thấy tên ngốc kia……………..Trong bốn người chúng ta, có khi hắn bây giờ mới là người hạnh phúc nhất……..”
“Đúng thế, người ngốc có phúc cả. Hàn Huyền Dịch đối xử với hắn rất tốt. Tuy rằng không phải là duy nhất, cũng không bao giờ lo lắng bị thất sủng. Thế bảo bối của lòng ngươi thì sao?”
“Ta để hắn lại Âm Vân tự chờ ta. Sau này tự do, ta sẽ cùng hắn ly khai, cùng nhau bắt đầu cuộc sống mới.”
Phong, ta sẽ dẫn ngươi ly khai, tin tưởng ta…………
Cận, ta tin tưởng ngươi, thế nhưng ngày đó phải chờ tới lúc nào? Chúng ta thực sự sẽ giữ được mệnh mà ly khai hoàng cung này sao?”
“Phong! Nhớ đừng có buông tay! chúng ta có cơ hội đi khỏi đây! Trải qua bao nhiêu gian khổ, chết ở cái nơi quỷ quái này, không đáng!” Chúng ta ôm lấy nhau, cố gắng vỗ về cho người kia. “Phiên a! Chúng ta nhất định sẽ có cơ hội ly khai khỏi đây, nhất định thế!”
Dù có phải dẫm đạp lên thi thể kẻ khác, ta cũng sẽ quyết không buông tay.