Sắc Hoa Anh Đào

Chương 3: Chương 3: Dùng sắc mê hoặc thành công




Edit: Thanh Yên

Nguồn: Yên Nhiên

*Note: Bản edit chưa beta mong các bạn thông cảm và chỉ lỗi giúp nhà nhé!

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Người đàn ông rời khỏi chỗ thẳng đứng kia một chút, lòng bàn tay vừa di chuyển vừa xoa nắn cái đỉnh nhọn sưng lên kia, dùng thêm một chút lực kéo ra thô bạo: “Không phải đêm qua em còn tự kéo tay tôi lên sờ nó, còn chê tôi không đủ lực sao?”

“...........”

“Lần này đủ chưa?” Hô hấp anh dần nặng nề: “Hay phải dùng lưỡi?”

Thanh âm của cô đã nhiễm đầy giọng mũi, giống như chú mèo nhỏ nói: “Anh đừng như vậy, nói bậy, tôi mới không như vậy..............”

Nói xong lại nghĩ cách phủ nhận câu nói phía sau của anh, nhưng người đàn ông đã bế cô lên, thuận tiện đem viên ngọc dựng đứng kia ngậm thẳng vào trong miệng.

Đầu lưỡi đảo qua một vòng, làm nhũ tiêm ướt nhẹp, lại còn mút tạo ra âm thanh chậc chậc, âm thanh phát ra trong không gian nhỏ này giống như vang vọng lại, lợi dụng mọi cơ hội xâm nhập vào đầu, khiêu chiến ranh giới xấu hổ cuối cùng của cô.

Khoái cảm như từng đợt sóng cứ từng đợt đánh tới, từ sương sống chạy dọc tràn lên hai vai, cô rốt cuộc cũng hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, dựa lưng vào mặt tường, ngửa đầu ra sau, lại giống như đem hai quả non mềm của mình đút sâu vào miệng anh.

Anh rất có kiên nhẫn, hoặc cắn hoặc là dùng đầu lưỡi đâm đam, làm đầu óc cô choáng váng, phía dưới đã lầy lội không chịu được, rốt cuộc là quá khó chịu, cô khóc thành tiếng.

Phó Hoài dừng lại một chút.

Chợt, anh ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận là không phải do cô chán ghét, lúc này mới bất đắc dĩ cười cười.

“Gấp cái gì chứ.”

Người đàn ông trút bỏ quần của cô, đẩy lớp vải ẩm ướt kia ra, ngón tay tích cực giúp cô điều chỉnh cảm xúc, rất nhanh, ở giữa chỗ ngón tay đút vào rút ra còn khoa trương mang theo tiếng nước động tình, cô che lỗ tai mình lại không muốn nghe, run run rẩy rẩy nắm ngón tay của anh lại.

Phó Hoài: “Ừm, tối qua em cũng là cái bộ dáng này, hai ngón tay cũng ngại không đủ thoải mái.”

“...........”

Anh nói thật nhiều.

Lúc bị ai kia xoay người đặt vào bức tường, cô rốt cuộc cũng nhớ tới: “Chúng ta tối hôm qua.......Đến cùng là đã làm à.........”

“Không có.” Anh nói: “Em bị hạ dược, cứ la lên không thoải mái, tôi liền giúp em làm hai lần.”

Cô muốn xoay đầu lại, nhưng lại bị anh che kín đôi mắt: “Không có cái gì nữa?”

“Chứ em muốn có cái gì?” Rất nhanh, giữa hai chân có một cây gậy nóng bỏng xâm nhập, Phó Hoài gợi cảm kêu rên: “Cái này sao?”

Vật kia cực kì nóng hổi, rõ ràng đang là mùa đông, giữa hai chân cô lạnh buốt, thế nhưng của anh lại nóng rực, giống như mỗi tấc da chạm phải khối kia đều bị bỏng thấu.

Cô hậu tri hậu giác muốn nói không cần, muốn đem đồ vật đang chen giữa kia lấy ra, nhưng người phía sau thở dốc càng thêm kịch liệt.

“Cứ như vậy.” Anh nói: “Kẹp chặt lại một chút.”

.....................

......................................

Gương mặt cô xấu hổ đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu, muốn mắng anh có bệnh, nhưng cơ thể lại rất kì quái thế mà lại nhu thuận làm theo, bắp đùi dùng sức kẹp lại một chút.

Anh thoải mái liếm đến xương hồ điệp trần trụi của cô.

Lòng bàn tay người đàn ông vuốt ve qua lại quả anh đào đỏ ửng nhọn hoắc kia, thấp giọng khen ngợi: “Tốt, ngoan lắm.”

“Hôm nay trước tiên có thể đừng đi vào được không?” Cô nói nho nhỏ, giọng nói hơi trầm.

“Ừm.” Anh nói chuyện tốt tính đến kì lạ, cũng không biết là có phải đang lừa gạt cô hay không: “Không đi vào, chỉ ở bên ngoài.”

Giữa hai chân cô thích ứng một lát, anh mượn sự ướt át bắt đầu chậm rãi đi vào, đúng là chưa từng ăn mặn qua, ngay cả giờ phút này nằm ở trên người cô, chỉ cần dùng chân thôi thì cũng cảm thấy khoái cảm sẽ đến đợt này đến đợt khác, giống như thuỷ triều nhanh chóng bao phủ lấy anh.

Người đàn ông chống tay lên vách tường, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Đôi lúc anh cũng sẽ đi lệch hướng, sẽ chạm vào địa phương lầy lội ướt át kia, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một chút xíu liền rút ra, chỉ là ngẫu nhiên đội lên cái đỉnh nhọn nhỏ bé non mềm mà nhạy cảm kia một chút, cô sẽ ngâm nga, vòng eo không tự giác trì xuống, mông cong lên, giống như là nghênh hợp với anh vậy.

Tần suất của anh bắt đầu nhanh dần, nhưng vẫn chậm chạp không chịu kết thúc, cô giống như là một dây cung bị kéo căng, lúc nào cũng căng thẳng không được phép thả lỏng, duy trì động tác này trong một khoảng thời gian dài, cuối cùng thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, eo nhỏ mềm nhũn rũ xuống.

Phó Hoài đem người trong ngực kéo lên, nghe thấy âm thanh bất mãn rầm rì của cô: “Anh nhanh lên một chút nha..........”

Cũng sắp một tiếng rồi..............

“Làm sao nhanh?” Mồ hôi của ông rơi xuống một đường nét giống như một con dao, lướt qua chỗ lõm ở giữa lưng cô: “Sắc dụ phải có dáng vẻ của sắc dụ, quá nhanh sẽ không hợp lí rồi.”

Nói xong anh lại vuốt ve nụ hoa yếu ớt ở giữa hai chân cô: “Gọi hai tiếng cho tôi nghe một chút, hả?”

Cô mới không thèm làm theo, định mở miệng nói với anh nằm mơ đi, lại bị người kia trêu chọc đến choáng váng, nhanh chóng không kịp chuẩn bị mà phát ra hai tiếng yêu kiều.

“A..........Ân..........”

Anh giống như là đọc được suy nghĩ của cô, ở phía sau nhịn không được thấp giọng cười, cô muốn quay đầu lại đánh anh, đáng tiếc, bản thân đã không còn chút khí lực nào.

Việc đã đến nước này, chỉ có thể phối hợp với anh chuyển động vòng eo, quả nhiên người đàn ông rất được lợi, tốc độ nhanh dần, hơi thở rơi vào trong tai cô cũng bắt đầu trở nên trầm đục.

Hoá anh anh cũng sẽ rên rỉ, mà thời điểm anh bắn ra rên rỉ rất chi là.........khiêu gợi.

Cô nhắm mắt lại, bị ý nghĩ say đắm của mình làm cho thất điên bát đảo, đầu nặng trịch, bạch quang trước mắt chợt lóe lên, cuối cùng cùng một chỗ mà phóng thích với anh..... trong không gian nhỏ này.

Người đàn ông vuốt ve nhũ tiêm nhọn hoắc cùng với nụ hoa phía dưới, kéo dài thêm khoái cảm yếu ớt của cô, cô lẩm bẩm, cơ hồ bị anh ôm nửa người vào trong lòng.

Tiếng hít thở của anh cũng chưa có khôi phục lại bình thường, cô xấu hổ che miệng của anh lại: “Anh đừng có rên lớn tiếng như vậy.......”

Phó Hoài nhíu mày: “Tôi sao, nào có rên lớn bằng em, hửm?”

“Tôi mới không có...........”

Anh cười phát ra tiếng, ôm cô đi vào phòng tắm.

“Để lần sau tôi ghi âm lại cho em nghe.”

Sau khi tắm rửa xong, thật sự là rất buồn ngủ, cô cài báo thức cho sáng mai, chỉ còn sáu tiếng để ngủ.

Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô.

Đàm Anh Anh đẩy anh ra: “Anh về phòng của mình ngủ đi nha......”

“Không kịp nữa rồi.” Anh nói: “Mệt mỏi quá, bị em nghiền ép đi không nổi nữa rồi.”

???

“Anh chỗ nào có đi không nổi, hồi nãy trong bồn tắm còn..........”

Còn liên tục sờ nắn cô..........

Phó Hoài cười, là âm thanh chân thật, trầm thấp vui vẻ.

“Trong bồn tắm làm sao?”

Cô vội vàng tìm cách lướt qua cái đề tài này, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trở lại đầu giường mình tìm cái kịch bản.

Phó Hoài: “Sao vậy?”

Cô miễn cưỡng trợn tròn mắt: “Tôi nhìn một chút........... thêm vai diễn gì cho anh........”

Vẫn rất chuyên nghiệp.

Người đàn ông còn có ý khác, căn bản không thèm để ý đến cái kịch bản gì đó, thế là lười biếng ôm cô vào trong ngực, trong âm thanh tràn ngập khàn khàn: “Không cần, ngày mai lại nói.”

- ------------------

Lời tác giả được dịch bởi ứng dụng nên có gì không hiểu mọi người có thể lướt nhẹ qua nhé:

Thưa các bạn, tôi đã đưa ra một quyết định lớn, và mỗi ngày tôi sẽ tốt hơn miễn là có độc giả sống theo dõi (Trừ khi có điều gì đó xảy ra hoặc không thể đăng nhập)

Động lực viết bằng văn bản miễn phí là gì? Đó là một tin nhắn, một thiên thần nhỏ sống, một độc giả t-t phù hợp với sở thích của bạn

Để lại tin nhắn thực sự! Jane! Đắt tiền!

Thu thập nó! Giấu nó! Cũng vậy! Được đặt 1

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: Yên Nhiên

23:00 12/04/2021

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.