Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 157: Chương 157: Có cái gọi là tín nhiệm




Khách sạn Thiên Hải sau đợt bữa tiệc tình ái bị phanh phui tới nay, kinh doanh tiêu điều không được tốt, hiện giờ trước cửa vắng tới nỗi có thể giăng một cái lưới lớn bắt chim.

Nhưng có nhiều thứ chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Bên trong khách sạn, sau tin đồn không hay, ngược lại càng hấp dẫn không ít nam nữ thích phong cách hoang dại.

Lầu một khách sạn là một bãi đỗ xe ngầm, lầu hai là câu lạc bộ mật ái không tiếp người lạ, ở chỗ này hầu như khách tới đều đeo mặt nạ, chỉ có vài bộ phận người sau khi lựa chọn được bạn tình thích hợp mới đi vào phòng khách sạn bên trong, sau đó mới cởi mặt nạ ra.

Nơi này thích hợp với vài thành phần phóng thích bản địa, cũng là nơi mà Bạch Liên Họa, Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần lựa chọn để hẹn hò tằng tịu với nhau.

Lữ Xá Tiêu quen biết Bạch Liên Họa bao nhiêu năm, đương nhiên hiểu rõ đường đi nước bước của cô ta.

Lữ Xá Tiêu đi về thang máy, cầm trong tay điện thoại di động của đàn ông, đôi mắt ám trầm, khuôn mặt lạnh lùng, dường như hạ quyết tâm rất lớn để kết thúc vụ việc này.

##

Bạch Liên Họa mấy ngày nay hầu như trốn hẳn trong nhà không dám ra ngoài, cửa phòng cũng đóng chặt, hiện nay toàn bộ giới thượng lưu đều biết cô và Chiêu Nhật Thiên, Diệp Lãng Thần có gian tình, đem cô biến thành một người đàn bà dâm đãng oa phụ.

Cô thật sự không chịu được cảnh sinh hoạt lén lút này, giải thích thành ngoài ý muốn thì có đứa ngốc mới tin, gần đây còn nhận được không ít tin nhắn xa lạ quấy rối.

Điều này làm cho Bạch Liên Họa điên tiết không ngừng.

Cô hiện tại chỉ có thể ngồi trong phòng phát ngốc, tưởng niệm những ngày tháng thoải mái trước kia.

Duy nhất làm cho cô vui mừng đó chính là hai người Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần, tuy xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, ảnh hưởng là vẫn có, nhưng là đối với cô vẫn như cũ, mỗi ngày đều gọi điện video cho cô, cùng làm tình qua điện thoại.

Mà điều làm cho cô bất an chính là Giải Bàn Hạ, liên tục mấy ngày nay điện thoại không gọi được, nhắn tin không trả lời.

Đối với Giải Bàn Hạ, Bạch Liên Họa có áy náy, nhưng bất quá nó chỉ phát ra từ lương tâm đối với một người quá ấm áp thâm tình tốt bụng như hắn mà thôi.

Ước chừng ông trời nghe được tiếng lòng cô, di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, cô bấm mở ra đọc.

【Câu lạc bộ Hải Thiên, tối nay 6 giờ phòng 748. Hẹn Chiêu tiên sinh và Diệp tiên sinh tới cùng.】 - Giải Bàn Hạ.

Bạch Liên Họa phản ứng đầu tiên là gọi lại cho hắn, nhưng không ai nhận. Nhưng mà cô có một loại tín nhiệm đối với hắn, cho nên không hề hoài nghi mà gọi điện cho Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần. Nếu như cô có thể kết hôn với Giải Bàn Hạ, như vậy giải thích chuyện kia là ngoài ý muốn, mọi người chắc chắn sẽ tin tưởng hơn một phần.

Bởi vì có người đàn ông nào trên đời nhìn thấy hôn thê của mình cho mình đội nón xanh mà vẫn cam tâm tình nguyện kết hôn chứ?

Bạch Liên Họa đi đến trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh thẳm bên ngoài, ảo tưởng lại mơ về một tương lai tươi đẹp.

Giải Bàn Hạ, anh tốt nhất đừng làm em thất vọng.

##

Thẩm Quân vì dung tục quá độ mà ngủ đến mê mang, bị tin nhắn trong điện thoại đánh thức, lẩm bẩm bực bội mà lấy điện thoại ra xem, vừa đọc xong đột nhiên tỉnh ngủ không ít.

【Phiền cậu rồi, giúp mình đi tìm Giải sư huynh, chăm sóc anh ấy một chút. Làm ơn.】 - Lữ Xá Tiêu.

Đi tìm Giải Bàn Hạ sao? Lữ Xá Tiêu tại sao không tự mình đi?

Trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, cô nhờ Hệ Thống tìm hiểu một chút, thì thấy hắn đang ngủ say trong nhà, còn Lữ Xá Tiêu thì đang định làm gì đó.

“Lạch cạch”

Đái Luật Mậu từ nhà vệ sinh đi ra, toàn thân trần trụi, bọt nước trên người còn chưa khô, quái vật ngủ đông giữa hai chân khổng lồ theo đường đi mà lay động, nhìn một hồi cả người Thẩm Quân chợt nóng lên.

“Khụ khụ...”

Thẩm Quân cố dời tầm mắt, cố gắng xuống giường tìm quần áo.

Đái Luật Mậu không như mong muốn, đi nhanh về phía trước, ôm chầm lấy cô từ sau lưng, thân mật hỏi: “Vội đi đâu?”

Thẩm Quân quay đầu nhìn hắn, ái muội hôn lên miệng hắn một cái, trả lời: “Tới nhà Giải Bàn Hạ.”

“Hửm? Em nói cái gì?” Đái Luật Mậu lạnh giọng, có ý huy hiếp.

“Thiếu tướng đại nhân của em, nhanh mặc quần áo cùng đi đi, đêm nay có kịch hay, đừng nhíu mày, quỷ hẹp hòi.”

Nam nhân này thích ăn dấm, Thẩm Quân nhịn không được trêu chọc.

“Lữ Xá Tiêu đâu?” Đái Luật Mậu hỏi.

Hệ Thống gửi cho cô một hình ảnh, Lữ Xá Tiêu đang cẩn thận ở trong phòng mân mê đồ vật, theo những gì cô thấy thì cô ta đang đặt máy theo dõi vào trong góc phòng.

“Cô ta đang giúp chính mình, cũng giúp chúng ta.” Thẩm Quân cười đến vẻ mặt ôn nhu đến vô hại.

Đái Luật Mậu hơi nóng trong người, cúi đầu hôn cô vài cái, trong mắt có ánh sáng: “Ừm, chúng ta.”

Sau khi hai người mặc quần áo tốt, hắn lái xe chở cô tới nhà Giải Bàn Hạ. Thẩm Quân có vẻ chần chờ, sau đó vẫn cùng Đái Luật Mậu đi về phía cửa đang khép hờ, đẩy cửa bước vào.

Vừa vào, bọn họ nhìn thấy Giải bàn Hạ đang nằm trên sô pha phòng khách, trước mặt có hai chén nước.

Thẩm Quân nhìn Đái Luật Mậu một cái, Đái Luật Mậu tiến lên kiểm tra hơi thở của hắn: “Còn sống.”

Thẩm Quân cười: “Lữ Xá Tiêu ra tay, đương nhiên không nỡ giết hắn.”

Đái Luật Mậu không có ý kiến, tiếp tục nhìn xung quanh, lại nhìn thấy hai ly nước: “Thuốc ngủ. Lữ Xá Tiêu đang ở đâu?”

“Hải Thiên.” Thẩm Quân nói.

“Cô ta muốn làm gì?”

“Trừng gian diệt ác.”

“Có kế hoạch trước rồi sao?” Đái Luật Mậu có chút bất đắc dĩ.

“Ước chừng là muốn đồng quy vu tận...Đi?” Thẩm Quân cũng không chắc chắn.

Đái Luật Mậu nhíu mày, hắn thân là quân nhân, nhìn thấy người dân có nguy hiểm lại không giúp, thẳng thắng thì nói trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ tới kế hoạch báo thù, hắn liền nhịn không được vui sướng.

Thẩm Quân nhìn hắn rối rắm, lại nói thêm: “Sẽ không đồng quy vu tận đâu, Lữ Xá Tiêu muốn sống hạnh phúc cùng với Giải Bàn Hạ. Sao có thể vì Bạch Liên Họa mà bạt đãi chính mình chứ.”

Đái Luật Mậu suy nghĩ sâu xa, nhìn Thẩm Quân: “Anh có cảm giác đôi khi em biết quá nhiều chuyện, thực sự làm anh bất an.”

Không chỉ có chuyện của Lữ Xá Tiêu, còn có chuyện của Bạch Liên Họa.

Đái Luật Mậu luôn cảm thấy Thẩm Quân biết quá nhiều điểm yếu của hai người kia. Cùng với phương hướng kế hoạch của họ.

Liền tính cô là trọng sinh, nhưng không phải chuyện gì cũng thấu triệt như vậy.

Thẩm Quân không nghĩ hắn sẽ nói như thế, mất tự nhiên cười cười: “Chúng em là bạn thân nha...Chính cô ta nói với em như thế.”

Bạn thân?

Nói ra thì ai mà tin.

Đái Luật Mậu cũng không theo đuổi nữa, Thẩm Quân nói tiếp: “Chúng ta cứ đợi ở đây thôi.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.