Thẩm Quân không muốn tình huống phát sinh có điểm gì lộ ra sơ hở, nếu Bạch Liên Họa biết được cô và Đái Luật Mậu đã sớm quen biết nhau. Thì kế hoạch có thể sẽ vỡ lở.
“Giải sư huynh không cần khách khí, em vốn là rất biết thân biết phận, mặc kệ mọi người nói thế nào. Liên Họa và anh phải thật vui vẻ ở bên nhau. Vậy là đủ rồi.”
Thẩm Quân miễn cưỡng nói cho qua chuyện. Giải Bàn Hạ vừa định mở miệng nói tiếp, Đái Luật Mậu đã đoạt đi.
“Ăn cơm trước, ăn xong lại tiếp tục nói.”
Bữa cơm sứ mệnh, bước đầu coi như hoàn thành.
Thẩm Quân và Đái Luật Mậu cũng không ngồi lâu lắm, biểu tình không có gì sai biệt, lãnh đạm khách khí nói tạm biệt.
Bên trong chiếc xe màu đen huyền ảo, Đái Luật Mậu hỏi: “Em và Giải Bàn Hạ có quen biết trước sao?”
“Không có. Lúc sinh nhật Bạch Liên Họa có gặp qua một lần. Có nói mấy câu.” Bị hắn hỏi trực tiếp cô hơi chột dạ một chút, mặc dù mình cũng không có làm gì quá đáng.
“Vậy sao.”
Tiếp xúc một thời gian, hắn biết được Thẩm Quân và Bạch Liên Họa là bằng mặt không bằng lòng, nể mặt gia đình hai bên mà miễn cưỡng được xem là bằng hữu của nhau.
Thậm chí hắn còn cảm nhận rõ, Thẩm Quân có mấy phần không thích Bạch Liên Họa.
Nội tâm hắn hy vọng, Thẩm Quân có thể đứng về phía mình.
Có lẽ bởi vì quá nhiều hy vọng, cho nên hắn ngược lại hơi lo sợ một chút mà không biết có nên mở miệng hỏi Thẩm Quân một số việc hay không.
“Sắp tới dù sao cũng sẽ trở thành vị hôn thê của anh. Anh có việc gì muốn hỏi em không?” Thẩm Quân dẫn đầu mở miệng khơi mào đề tài.
Cùng với Đái Luật Mậu kết hôn, đây không phải là sự việc nên nghĩ đắn đo quá nhiều, dù sao, Thẩm Quân cũng yêu thầm hắn, yêu hơn mười năm nay. Bất quá, lời này chỉ nói cho có lẽ mà thôi.
Làm việc mà bị tình cảm chi phối, Thẩm Quân hơi lo sợ một chút.
Đái Luật Mậu trầm mặc, đôi mắt nhìn về phía trước, một đống vấn đề bay qua bay lại trong đầu hắn: “Em có biết sinh hoạt cá nhân của Bạch Liên Họa không?”
Hắn đem từng chữ nói ra vô cùng cẩn trọng.
“Biết.” Cô không muốn dấu diếm, muốn hắn biết nhiều điều hơn nữa.
Thẩm Quân tháo mắt kính xuống, bỏ qua một bên, sau đó quay đầu lại nhìn hắn.
“Em biết, cô ấy không chỉ có một người đàn ông. Em còn biết, anh cực kỳ căm ghét Bạch Liên Họa.”
Xe đang chạy bên đường đột ngột dừng lại ven đường, Đái Luật Mậu trong lòng trăm mối ngổn ngang cảm xúc, gương mặt cứng nhắc không có cảm xúc.
Hắn đè thấp âm thanh, hơi trầm trọng hỏi: “Làm sao em biết được?”
Thẩm Quân là địch hay là bạn, hắn quá chú ý tới vấn đề này. Trên lưng đè nặng hai chữ báo thù, hắn hiểu rõ, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng.
Hắn ngay từ đầu đã tính toán lợi dụng con cờ là bạn thân của Bạch Liên Họa. Nhưng mà sau đó có việc phát sinh, mới chuyển từ hai thành một người khác.
Thẩm Quân không lập tức trả lời, ánh mắt nhìn hắn kiên định vô cùng, tựa như muốn nhìn thấu đáy lòng hắn: “Em còn biết. Anh bị cô ta đội nón xanh. Còn biết anh từ chối việc một thê nhiều phu. Sau đó không ngại mà xé rách mặt nhau. Còn biết, anh bị cô ta và đám giang phu kia, giết chết.”
Bình thường là người vô cùng bình tĩnh, sau khi nghe xong những lời này, hắn không còn tự chủ được nữa, nắm chặt tay Thẩm Quân, lớn tiếng: “Em rốt cuộc là ai? Làm sao em biết được những chuyện đó?”
Hắn ở trong lòng không ngừng bắt bản thân phải bình tĩnh hơn.
Thẩm Quân không bị dọa, nhìn hắn, thâm tình vô cùng mà nói: “Từng chuyện của anh, từ nhỏ đến lớn, em đều biết.”
“A Luật, em yêu anh nhiều tới nỗi, thấm cái đã qua hai đời.”
“Em biết được anh vì báo thù mới tiếp cận anh. Nhưng mà em vừa vui đã phải khổ sở. Nhưng mà tại sao mỗi phút giây nhìn thấy anh em đều cảm thấy đáng giá vô cùng.”
Cô nói không nhanh không chậm, mỉm cười nhìn hắn, nhưng mà đáy mắt cũng trào ra nước mắt.
Nhiều năm ái mộ, cuồng si ở sau lưng hắn, bây giờ nói ra, cô như trút được gánh nặng, không biết Đái Luật Mậu sẽ có phản ứng gì. Nhưng mà cô tự nguyện, nói ra những lời này.
Hai đời....Báo thù....Yêu....
Đái Luật Mậu nội tâm rơi vào bế tắc, nhưng từ khi hắn gặp được một cô gái tên là Thẩm Quân, cô giống như một hốc cây, có thể nghe hắn nói, có thể thấu hiểu hắn, từng bí mật nhỏ nhất cũng không ngại bày tỏ.
Bầu không khí trong xe trở nên hơi quỷ dị. Thẩm Quân nói xong chỉ nhìn hắn cười nhạt.
Cô biết hắn nhất định sẽ hiểu lầm là mình cũng trọng sinh, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là Đái Luật Mậu từ sớm đã tin tưởng cô rồi, thậm chí là không ngại tới gần mình, còn ỷ lại vào mình.
Bình tĩnh đạm mạc như hắn, cô độc quá lâu rồi, tới lúc cần có một người để làm bạn.
Thẩm Quân giống như một ánh dương xuất hiện trong thế giới này, một thế giới bao quanh hắn bằng một màu đen khốn khổ, xung quanh đều là âm mưu xấu xí, Thẩm Quân là một đạo ánh rạng đông, cổ vũ hắn, duy trì hắn, cùng hắn sóng vai, cùng hắn đồng hành.
Hắn ôm chặt Thẩm Quân, ôm cô đến đau đớn cả hai tay.
Thẩm Quân chỉ yên lặng dựa vào người hắn, nghe nhịp tim hắn đập, cũng nghe hắn nói.
“Thẩm Quân, nếu đời này em phản bội tôi. Có thành quỷ tôi cũng không tha cho em.”
“Được.” Âm thanh Thẩm Quân vô cùng vui sướng hòa với run rẩy.
“Về sau, có xuống địa ngục thì chúng ta cùng đi. Vĩnh viễn hạnh phúc.”
Âm thanh Đái Luật Mậu trở nên khàn khàn, nghe xong Thẩm Quân khóe miệng bất giác cười lên, nước mắt lại chảy xuống, vùi đầu vào ngực hắn: “Được.”