Ngày hôm nay, Nguyên phu nhân tham gia một buổi đấu giá từ thiện, trên đường đã đi ngang qua hệ thống cửa hàng bách hóa lớn nhất cả nước Kỳ Hạ, do Nguyên Thị mở. Sẵn tiện đã ghé vào trong quan sát một chút, ai dè đi ngang qua quầy nước hoa Hương Mỹ, bỗng nhiên nhìn thấy, một cô gái quen mặt đi ngang qua.
“Tại sao cô ta lại ở đây?” Nội tâm Nguyên phu nhân quay cuồng, tuy bên ngoài vẫn là dáng vẻ đoan trang ung dung. Ở trước mặt người khác, cái duy nhất bà không thể lộ ra chính là bộ dạng thống khổ.
Đường Thu Uyển lúc này đã nhìn thấy Uyên phu nhân, đi đến cười cười. Dù cho đã qua bốn mươi, nhìn Đường Thu Uyển hôm nay, khẳng định khi còn trẻ bà đẹp kinh diễm lòng người.
“Tố Cầm, đã lâu không gặp.”
Đường Thu Uyển lời nói vẫn bình đạm, không buồn không vui. Tựa như đây là một lời chào hỏi bình thường, với một người quen “bình thường“.
“Cô không phải đã ra nước ngoài sao? Sao lại ở đây? Trần Thụy Tắc đâu, không đi cùng nhau sao? À, đúng rồi, hắn dù sao bây giờ cũng là một gã trắng tay, làm sao cô có thể coi trọng hắn.” Bắt bà ở đây nói chuyện với con hồ ly tinh này, là bà đã nhượng bộ lắm rồi.
Đường Thu Uyển cười cười: “Nhiều năm rồi vẫn không chịu thay đổi, có muốn cùng tiểu tam này nói chuyện phiếm một chút không?”
“A, tôi không muốn tốn thời gian vào mấy chuyện nhàm chán này, chúng ta quan hệ cũng không tốt đến nỗi ngồi xuống tâm sự đâu.” Nguyên phu nhân hai tay nắm chặt.
Vô luận là trải qua bao nhiêu năm, bà đối với Đường Thu Uyển cũng chỉ ngập tràng hận ý. Cướp đi chồng bà, làm con bà mất cha, hại gia đình bà tan nhà nát cửa.
“Cho dù năm ấy người mà Trần Thụy Tắc yêu nhất chính là khuê mật của cô Liễu Thanh, vẫn không muốn tìm hiểu thêm sao?” Đường Thu Uyển trên mặt đầy châm biếm, Nguyên phu nhân trời sinh đã cao ngạo, bà đối với bà ấy cũng chỉ còn lại trào phúng, cùng một chút bất đắc dĩ.
Nguyên phu nhân cười nhạo: “Nhiều năm rồi, cô vẫn không bỏ cái thói hắt bát nước bẩn lên người khác, Liễu Thanh khi đó đang ở cung Trịnh Thừa Lực.”
“Ai quy định nữ nhân không thể bắt cá hai tay? Cũng giống như cô lúc nào cũng cao ngạo, lại bị một đứa tiểu nhân chơi tới không thể xoay mình.” Đường Thu Uyển nhìn thẳng vào Nguyên phu nhân: “Lời tôi nói chính là sự thật, tin hay không thì tùy, nếu muốn tìm hiểu thêm, tôi không ngại nói cho cô biết mọi chuyện.”
Nguyên phu nhân lắp bấp: “....Được.”
---------------
Quảng cáo nước hoa Hương Mỹ chính thức được công bố ra ngoài, mỹ nhân động lòng người cùng với Thẩm Bạch soái khí ngút ngàn kết hợp, làm mọi người không rời được ánh nhìn.
Trong phòng trang điểm, nhân viên đang vội vàng, Thẩm Quân lại bị hành hạ tới mệt mỏi, sau khi được chuyên gia trang điểm xong, cô chống mí mắt mà đứng dậy. Cô mặc bộ đồ màu đỏ cúp ngực, phác hỏa ra dáng người lả lướt, mỗi một bước đi đều sinh động lòng người, hấp dẫn mọi người xung quanh, đúng là tiểu yêu tinh hút nhân thần hồn.
Quá nhiều việc dồn lại, cô thật mệt mỏi, từ thể xác tới tinh thần, cô không nghĩ chỉ một cái quảng cáo mà làm cho bản thân nổi tiếng như vậy, vui nhất chính là Phùng tỷ, nghe được thông tin giá trị cô tăng lên, lương cũng tăng lên không ít, thì vui đến cười không khép miệng được.
Hôm nay, Thẩm Quân tham gia thử vai bộ phim tiên hiệp truyền hình mới Yêu Nhau Ngàn Năm. Nhưng mà lấy sắc đẹp này làm chuẩn, Thẩm Quân chính là đóng cái vai nữ phụ ác độc làm vật hi sinh chết sớm. Ở trong studio, cả trai lẫn gái ngồi đầy phòng chờ, cô mặc dù không thích xài chiêu tiểu nhân, nhưng mà Nguyên hồ ly nào đó tối hôm qua nói sẽ cho cô một vai tốt trong phim. Hôm nay chỉ cần cô có mặt ở đây là được.
Ai, đúng là sự tình thay đổi, ai ngờ Nguyên Trách cao cao tại thượng lại đi làm chuyện này vì cô chứ. Mà, thật lòng thì cô cũng vui vẻ đón nhận.
Thẩm Quân nghĩ nghĩ không tự giác bật cười, làm vài nam nhân ngồi gần cô nhìn đến ngây người. Mà bên trong phòng studio bây giờ, Nguyên Trách cứ đi tới đi lui, sắc mặt rối rắm, nôn nóng, lại nghĩ Thẩm Quân đang ở bên ngoài, ngón tay xoa đầu bực bội. Nhìn mọi chuyện dần ổn định đi theo kế hoạch, Nguyên Trách ngược lại càng khẩu trương hơn, tay cũng đổ đầy mồ hôi. Ây da, sao hắn không có tiền đồ như vậy thiệt là mất mặt.