Dựa theo nguyên bản cốt truyện, lúc Bạch Liên Họa hỏi Đái Luật Mậu câu này, hắn sẽ trả lời: “Lữ Xá Tiêu và Thẩm Quân.”
Nhưng hiện tại, hắn chỉ nói một cái tên Lữ Xá Tiêu duy nhất.
Bản thân Thẩm Quân cũng không biết chuyện này.
Đái Luật Mậu cũng chả hiểu nỗi bản thân tại sao lại thay đổi. Nhưng mà ai biết được, chỉ một câu nói thôi, mà thay đổi cả cuộc đời hắn sau này.
“Tại sao? Tại sao là cô ấy?” Bạch Liên Họa không tin vào tai mình, vô thức lùi hai bước về sau. Lắc đầu lia lịa, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ cũng cảm giác bị phản bội. Nếu bị người khác cướp mất thì cô không nói, tại sao cứ phải là bạn tốt nhất của cô?
Lữ Xá Tiêu và Bạch Liên Họa cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn ngủ chung một giường. Trong nháy mắt, tất cả vỡ tan tành. Nếu mà Thẩm Quân biết được chỉ một câu nói của Thiếu Tướng Đại Nhân thôi mà làm tỷ muội bọn họ chia đàn xẻ cánh, thì cô thật sự muốn tiến lên cho hắn 32 cái tán, để biểu đạt với hắn là thiếu tướng à anh làm tốt lắm.
Ban đầu Đái Luật Mậu biết Lữ Xá Tiêu là người mà gió chiều nào theo chiều nấy, lòng dạ cũng không tồi, nhưng mà hắn chính là muốn Bạch Liên Họa thấy khó mà lui, không dám tới gần hắn, không có cách nào khác ngoài trừ quy phục.
Mà nguyên chủ Thẩm Quân, trước đây yêu Đái Luật Mậu điên cuồng, nhưng hắn không hay không biết. Hiển nhiên, vị hôn phu của người mình thương Bạch Liên Họa, tự nhiên trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hận không thể giết chết cô ta cho sảng khoái.
Còn Bạch Liên Họa lại là người không thích gì hết, nhưng một khi thích rồi, thì thà hủy diệt cũng không muốn nhường cho người khác. Tuy là bề ngoài thanh thuần như ánh trăng trên cao, dáng vẻ lại yêu kiều nhu nhược, nhưng mà trong nội tâm, dục vọng độc chiếm của cô ta còn lớn hơn bất kỳ ai khác.
Đối mặc với Bạch Liên Họa, Đái Luật Mậu không muốn nói nhiều. Lữ Xá Tiêu và Bạch Liên Họa vẻ ngoài không giống nhau, Lữ Xá Tiêu là một cô gái đem cho đàn ông cảm giác mị hoặc vô cùng, so với ai khác làm người ta muốn chiếm hữu.
Chính vì thế mà Bạch Liên Họa không nghi ngờ gì, cho rằng hắn bị Lữ Xá Tiêu làm cho mê muội đầu óc, cô ta cũng càng khẳng định Đái Luật Mậu cũng giống như những người đàn ông khác, dễ dàng bị đàn bà thu phục dưới váy.
“Em biết rồi.”
Bạch Liên Hỏa tỏ vẽ nghĩ thông suốt, miễn cưỡng nặng ra một nụ cười, cho tới khi hắn rời khỏi phòng cô. Cửa đóng lại rồi, cô ta mới nhanh chóng lạnh mặt, sau đó trong phòng vang lên âm thanh đồ vật bị đập bể.
Đái Luật Mậu đứng ở cửa, nghe âm thanh bên trong, thì cười lạnh bước xuống lầu.
Thẩm Quân vốn luôn chú ý về phía trên lầu, cho tới khi hắn bước xuống, ánh mắt liền nhìn theo thân ảnh hắn một giây cũng không rời. Nhìn hắn tới gần cô, sau đó lướt qua cô, cho tới khi không nhìn thấy nữa. Chẳng lẽ thiếu tướng thật sự có tình cảm với Lữ Xá Tiêu rồi? Không nên như vậy nha...
Hệ Thống giúp cô theo dõi bọn họ, trừ bỏ Đái Luật Mậu sẽ cố gắng tạo ra vài tình huống tình cờ gặp gỡ bên ngoài, nói với nhau một hai câu, sau đó thì...
À, không có sau đó...
Thẩm Quân đứng ở bàn ăn, ụ mặt trầm tư.
Lúc này, bên cạnh xuất hiện một nam nhân anh tuấn như ngọc, Bạch Liên Họa, tình nhân thứ nhất, Giải Bàn Hạ.
Người đàn ông đầu tiên của Bạch Liên Họa là học trưởng của cô ấy, một người thiện lương, dòng dõi thư hương, tính tình cũng tốt, đối với người lớn lễ phép, đối với người lạ thì lịch sự dễ gần. Là người yêu Bạch Liên Họa nhất, một tình yêu chân thành mà vô tư vô cùng.
Đường đường là thiếu gia của Học Viện Đế Quốc, chắc sẽ không làm những chuyện khác người đi.
Mà cũng bởi vì hắn yêu sâu đậm Bạch Liên Họa, vô pháp buông tay nhường cô ta cho người khác, cũng bất lực nhìn nam nhân khác âu yếm người mình yêu, trong lòng hắn vừa thống khổ, vừa phức tạp vô cùng.
Đây cũng là người nam nhân duy nhất của Bạch Liên Họa không tham gia vào kế hoạch giết chết Đái Luật Mậu. Cũng là người mà Thẩm Quân không nhịn được tiếc hận nhất.
Nếu như hắn không gặp và cũng không yêu Bạch Liên Họa, thì đường đường trở thành hoàng tử của người khác, sinh hoạt sau này cũng tuyệt đối hạnh phúc. Mà, thật ra, theo Thẩm Quân, một người như Giải Bàn Hạ xứng đáng có được hạnh phúc tốt hơn.
Mà hiện tại, hắn vì yêu mà vi phạm chính nguyên tắc của bản thân mình.
Giải Bàn Hạ là con một trong gia tộc, trên người hắn gánh trọng trách rất lớn, hắn lúc đầu chỉ muốn cưới Bạch Liên Họa, yêu thương, sủng ái cô, cùng nhau sống tới bạch đầu giai lão.
Nhưng Bạch Liên Họa bên người lại có quá nhiều nam nhân ưu tú, bọn họ thân phận lại tôn quý, có quyền có thế, thậm chí so với hắn còn có phần lớn lao, có thể hô mưa gọi gió. Hắn không có tự tin sẽ cưới được cô ta, nhưng hắn không thể buông tay được.
Sau này, hắn cưới một cô gái mà các vị trưởng bối cho rằng môn đăng hộ đối, nhưng sau lưng vợ cũng không dấu được bản thân cùng với Bạch Liên Họa yêu đương vụng trộm.
Thật sự đáng buồn. Hắn yêu Bạch Liên Họa. Nhưng cả Đế Quốc này ai mà không biết cô ta là vị hôn thê của Đái Luật Mậu.
Vì gia tộc, hắn đương nhiên không thể tùy tiện làm xằng làm bậy.
Loại này đúng là dày vò người khác, dày vỏ của nội tâm của hắn. Tựa như đặt bản thân trên một cái chảo nóng, ra sức mà lăng trì.
Giải Bàn Hạ bưng một ly champagne lên uống, đứng ở một góc tối, giống như một hoàng tử u buồn, một mình nhìn ra bên ngoài cửa sổ hoa viên. Sau đó ngẫu nhiên lướt nhìn về một phía, có vài người nhìn hắn vô cùng ái muội, say mê, nhưng hắn đều bỏ qua, vờ như không nhìn thấy.
Thẩm Quân trong lòng than thở, đúng là sinh tình.
Sau đó cô nhẹ nhàng bước đến gần Giải Bàn Hạ, dưới một đống ánh mắt ghen tị của mọi người. Chủ động nói chuyện: “Giải sư huynh, xin chào.”
Bị làm phiền, hắn cũng không tức giận, chỉ quay đầu lại nhìn Thẩm Quân. Trong mắt lộ ra tia kinh diễm, không nghi ngờ hôm nay Thẩm Quân nhìn vô cùng ưu nhã trí thức, cảm giác lại rất hào phóng, xinh đẹp không gì sánh bằng.
“Thật ngại quá, chúng ta có quen biết nhau sao?” Giải Bàn Hạ lễ phép hỏi
Thẩm Quân cười: “Toàn bộ học viện Tinh Tế có ai mà chưa nghe đến danh tiếng của Giải sư huynh đâu. Chỉ là anh sẽ không biết đến một người thường như em thôi. Em họ Thẩm, học sinh khóa 3323.”
“Khóa 3323?” Giải Bàn Hạ nghi hoặc hỏi, có một người mười năm trước ở đại học, gọi là Thẩm sư muội. Thật sự học cùng khóa với hắn, nhưng nhìn người này vô cùng trẻ trung làm sao giống đã 29 tuổi được?
Thẩm Quân biết hắn nghi hoặc cái gì, liền nói: “Cũng khó trách học trưởng không tin, bởi vì năm kia em được đặc cách nhảy lớp.”
Học viện Tinh Tế đặc cách không phải chỉ là học sinh gia cảnh khó khăn không, mà cũng đặc cách cho vài học sinh phi thường ưu tú, nếu như Thẩm sư muội này không nói dối, ở trường học thật sự đã đặt cách một học sinh 16 tuổi? Hình như là học khoa Sinh Vật Nghiên Cứu Chế Tạo Dược Liệu.
“Xin hỏi học muội học ngành nào?”
“Sinh vật nghiên cứu chế tạo dược liệu. Hiện nay đang làm việc ở viện nghiên cứu quốc gia Đế Đô.”
Nghe lời Thẩm Quân vừa nói, hắn lựa chọn tin tưởng cô. Nói như vậy thì cô gái này chỉ mới 26 tuổi mà thôi. So với tuổi thì trẻ hơn nhiều.
“Thẩm sư muội, vừa rồi thật thất lễ.”
“Không có gì, là em đường đột quá. Sau này ở viện nghiên cứu sẽ tới học viện giao lưu thí nghiệm. Cho nên em đường đột tới làm quen với sư huynh trước. Hy vọng anh không phiền lòng.” Thẩm Quân vừa nói, vừa cười, ngữ khí bình thản không xu nịnh.
Giải Bàn Hạ cũng cười.
Lần này giao lưu không chỉ đơn giản là thực nghiệm không, mà đồng thời sẽ cùng với quân đội quốc gia Đế Quốc triển khai tiến hành song song. Thí nghiệm này là trọng điểm vài năm nay quốc gia Đế Quốc đã tốn nhiều công sức vào nó. Đương nhiên, Thiếu Tướng Đái cũng không thể vắng mặt.
Không thể nghi ngờ đây sẽ là một nơi khơi nguồn mọi sự chiến tranh. Súng đạn có thể tùy tiện mà bay loạn.
Nhưng mà cô có thể gặp được Thiếu Tướng Đại Nhân.
Chỉ có điều đó thôi làm cô thực sự chờ mong. Mà cũng chỉ điều đó thôi. Cũng quá đủ rồi.