Tập trung theo ánh mắt của Đái Luật Mậu, ánh mắt mọi người đều tập trung ở một nữ nhân đang ngủ ngon lành trong góc.
Bị những ánh mắt mãnh liệt quay quanh, Trì Hoàn Vũ không được tự nhiên lắm sờ soạng cái mũi, nhỏ giọng đáng thức Thẩm Quân: “Học tỷ, học tỷ, mau tỉnh lại...”
“Ưm, chuyện gì?” Thẩm Quân khó khăn mở mắt, sau đó cũng nhận được tình cảnh xung quanh có gì không thích hợp lắm.
“Đái Thiếu Tướng đang phát biểu....”
“Đái Thiếu Tướng sao? Ngươi nói A Luật hả? Không sao đâu hắn với ta có quen biết... Ừm, thật ra thì thân hơn quen biết một chút. Ta với hắn tương lai chắc tiến triển không tồi.....”
Thẩm Quân vẫn chưa tỉnh táo lắm, vẫn còn mơ màng mà nói chuyện, Trì Hoàn Vũ bên cạnh cảm thấy sửng sốt. Cũng làm những người khác chấn động không thôi. Những ánh mắt ái muội đều tập trung trên người Thẩm Quân và Đái Luật Mậu. Bên trong là lễ đường vô cùng an tĩnh rộng lớn, cho nên những lời mà Thẩm Quân nói đều bị người khác nghe rõ mồn một.
Có một câu nói như thế nào, tin tốt thì không đồn xa, còn chuyện xấu thì truyền ngàm dặm.
Lúc này, Thẩm Quân mới thật sự hận không thể tìm được cái hầm chui vào trong. Ở trong học viện bao nhiêu năm rồi lần đầu mới bị hố một cú đau như vậy. Nhưng mà không biết tại sao, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng mà Thẩm Quân lại cảm thấy có một chút thỏa mãn vinh tâm.
Dù sao cô cũng là người đầu tiên là nữ được Thiếu Tướng Đái Luật Mậu công khai nhắc đến mà. Không phải là một kỷ niệm đáng giá sao?
Còn về phần người khác mà biết được Thẩm Quân đang nghĩ tới những vấn đề này, chắc chắn nói cô là vì yêu mà trở thành kẻ điên rồi.
#Thẩm Quân yêu thầm vị hôn phu của bạn tốt#
#Hoàng Kim Thừa Nữ Thẩm Quân yêu đơn phương Đế Quốc Đệ Nhất Soái Thiếu Tướng Đái Luật Mậu#
#Ở trong lễ đường công khai tỏ tình, Thẩm Quân và Đái Luật Mậu#
Những lời đồn quanh quay hai người họ càng đồn càng lớn lao, càng đồn càng ác liệt. Nhưng mà nội dung bên trong lại là một bên Thẩm Quân đơn phương tình nguyện trở thành đóa hoa si tình với Đái Luật Mậu. Nhưng mà Thiếu Tướng Đại Nhân lại không nóng không lạnh, thậm chí còn chán ghét Thẩm Quân vô cùng.
Các cô gái ở Đế Quốc được dịp đem Thẩm Quân ra làm trò cười, nói chuyện thị phi hăng say, nhưng cơ bản bọn họ đều ghét bỏ. Nhưng mà đa số đều nghĩ Thẩm Quân đã bị Đái Luật Mậu đưa vào sổ đen, ấn tượng không tốt, nên nhất thời tâm tình trở nên dễ chịu hơn.
Phải biết rằng, Đái Luật Mậu trong mắt của người thường là một người vô cùng nghiên khắc lạnh lùng, tuân thủ nghiêm ngặt pháp luật, không dễ dàng phạm phải sai lầm như những nam nhân khác. Thẩm Quân làm ra loại hành vi xấu hổ như vậy chắc chắn sẽ làm hắn chán ghét. Thậm chí cũng không kiêng nể mà ở trước mặt mọi người phê bình cô.
Thẩm Quân có nghĩ cũng không dám nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị rơi xuống đất một cách chật vật vô cùng vì sự nông nổi của mình, hiển nhiên làm mọi người nói về mình toàn là chuyện xấu.
Cũng vì vấn đề náo nhiệt này, mà Thẩm Quân và Bạch Liên Họa đã chạm mặt nhau.
Đó là một buổi sáng trong lành, ở lầu một trong viện nghiên cứu. Bạch Liên Họa và Chiêu Nhật Thiên tuy là thân mật nhau nhưng mà bề ngoài vẫn tỏ như là duy trì một khoảng cách nhất định. Cả hai cùng đi về phía Thẩm Quân.
Thân là bạn thân của nữ chính, Thẩm Quân cũng chủ động chào hỏi: “Liên Họa, lâu rồi không gặp.”
“Đã lâu không gặp, Thẩm Quân.” Bạch Liên Họa nhu thuận uyển chuyển cười nói.
Hai người bọn họ từ trước tới nay đều như đi trên một tấm băng mỏng, trước mặt mọi người sẽ làm như bạn tốt của nhau. Nhưng mà khi chỉ còn hai người mà thôi, thì đương nhiên không ai xem đối phương vừa mắt. Thẩm Quân trở thành một đóa hoa si của Đái Luật Mậu trong mắt của mọi người, đương nhiên tin đồn này cũng tới tai Bạch Liên Họa. cô ta mở miệng an ủi Thẩm Quân, trong giọng nói còn mang theo vài phần thương hại: “Mình nghe nói về chuyện mấy ngày trước ở đại hội, mình tới là muốn thay cho Luật Mậu nói lời xin lỗi với cậu. Anh ấy đúng là hơi bất cẩn. Làm cậu trở nên khố khổ như vậy.”
“Không đâu, mình mới là người phải nói xin lỗi.”
Bạch Liên Họa, cô yên tâm đi, người tôi muốn nói lời xin lỗi không phải với anh ấy, mà là cô, trước sau gì tôi cũng tống cô vào địa ngục.
Nói vài câu lấy lệ rồi thôi, không sáo vài câu rồi cũng khách khí mà từ biệt.
Ở phía cầu thang.
Chiêu Nhật Thiên nói: “Đó là Thẩm tiểu thư sao. Lớn lên nghe nói dung mạo không được tốt lắm.”
“Đừng trông mặt mà bắt hình dong. Thẩm Quân là người rất thông minh. Chúng ta ngày thường đều dùng đồ của cô ta nghiên cứu.” Bạch Liên Họa hờn dỗi nói. Ở trong phương diện tình ái này, Thẩm Quân đúng là một trụ cột lớn vô cùng đối với Đế Quốc.
“Nhưng so với em hoàn toàn kém rất xa.” Chiêu Nhật Thiên nhìn không có ai, vội vàng hôn một cái lên má cô ta.
Bạch Liên Họa xấu hổ đẩy hắn ra, vẻ mặt ửng hồng. Chỉ là trong ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, Lữ Xá Tiêu.
“Lầu sau có một nơi gọi là phòng Hộ Khoang. Hay là chúng ta lên đó thể nghiệm một chút.” Chiêu Nhật Thiên nắm tay Bạch Liên Họa. Không nhẹ không nặng mà xoa nắn. Đầu ngón tay ái muội trực tiếp gãi thẳng vào tâm của Bạch Liên Họa. Trong đó có ý gì ai điên cũng hiểu.
“A Thiên, lỡ như có người bắt gặp....” Tuy là cô ta thật sự muốn nhưng mà trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của Đái Luật Mậu. Ban ngày ban mặt cùng với Tiểu Vương Tử vào phòng Hộ Khoang. Khó tránh khỏi người ta đồn bậy đồn bạ.
Chiêu Nhật Thiên từ nhỏ tới gì mà hắn không có, chiếm hữu dục vọng cũng vô cùng mạnh, cùng một nam nhân khác dùng chung Bạch Liên Họa đã là một cái nhượng bộ vô cùng lớn của hắn.
“Tiểu Liên...” Chiêu Nhật Thiên bề ngoài vờ như vô cùng buồn rầu miễn cưỡng.
Bạch Liên Họa thấy vậy lại mềm lòng, cô cũng có khát vọng giống như hắn, cho nên lại chiều theo.
Đái Luật Mậu và Lữ Xá Tiêu sao? Tương lai còn dài. Không phải hắn nói hắn sẽ không chạm vào cô sao. Cô tin chắc một ngày nào đó hắn sẽ điên cuồng mà thèm khát thân thể mình. Cầu mong cô rủ lòng thương với hắn.
“A Thiên...” Bạch Liên Họa chủ động dính lên người hắn, bộ ngực mềm mại đè lên cánh tay Chiêu Nhật Thiên.
Ái tình kịch liệt, chỉ cần châm mồi là cháy ngay.
Đế Quốc nhà ăn.
Nhà ăn ở viện nghiên cứu tất cả từ bữa sáng tới bữa tối đều do đầu bếp nổi tiếng nhất thực hiện. Nhà ăn tuy không lớn, nhưng vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Thời gian ăn trưa, Thẩm Quân như cũ ngồi một mình trong gốc. Tuy có vài người đi qua sẽ nhìn nhìn chỉ chỏ cô một lúc nhưng cũng không có ngồi xuống. Thẳng tới khi, có một người tới ngồi xuống.
Bặc Lưu Kình không biết trưởng quan lại muốn làm gì. Cũng nghi ngờ mà đi theo. Vừa nhìn thấy cô gái trước mặt, thiếu chút nữa là ngất đi.
Trưởng quan ơi sao anh không chịu hỏi cảm nhận của người khác? Cô gái này không phải là người lúc trước bị anh bắt bẻ sao? Người bình thường đều muốn tránh đi không gặp lại, còn anh lại đi ngồi cùng bàn với người ta.
Mà thật sự thì cái cô tiến sĩ Thẩm này đúng là xui xẻo. Chọc ai không chọc, chọc vào Đái Luật Mậu làm gì.
Thẩm Quân một bên vẫn nghiêm túc mà uống canh sườn của mình, vừa nhìn thấy người kia ngồi xuống. Giật mình bị sặc một hơi. Sau đó còn phun hết nước canh trong miệng về phía người đối diện. Hốc mắt đỏ ngầu, không ngừng ho khan.
Bắc Lưu Kình ở một bên tận mắt nhìn thấy một đống canh dầu mơ bay lên không trung giống như mưa phùn mà bắn hết vào vạt áo của Đái Luật Mậu. Một mảnh áo bị bẩn hoàn toàn. Lần này đúng là, tiến sĩ Thẩm, chúc cô may mắn, lên đường bình an.
Hắn đương nhiên biết Đái Luật Mậu bị bệnh ở sạch vô cùng kinh người. Mà hiện tại, áo của hắn lại dơ như vậy, người bắn ra lại là một cô gái mà Đái Luật Mậu có vẻ như “chán ghét”
Kết quả chỉ có thể là
Thẩm Quân chỉ có một con đường
Chết....
Trưởng quan ơi, anh là anh chọn sai bàn ăn rồi.
-------------------
Các mẹ yên tâm sẽ có thịt cho các mẹ làm quà Giáng Sinh.