Ban đêm, Thẩm Quân ngồi ở trước bàn trang điểm yên lặng cùng hệ thống 419 nào đó giao lưu:
“Cái chiêu xoa bóp đó đại khái bao lâu có thể chữa khỏi?”
“Ít nhất một tháng nga~, bởi vì khả năng chữa lành vết thương của muội chỉ có cấp E.”
“Một tháng.....” Cũng không quá lâu.
“Muội muội thấy quá chậm sao, thuật xoa bóp có thể áp dụng với thôi miên, ở trong suy nghĩ hắn làm cho hắn mơ tưởng đến chính mình và muội có quan hệ, cũng là liệu pháp tốt.”
“Ý ngươi là thôi miên hắn, làm cho hắn tưởng tượng được đang cùng với ta làm tình?”
“Muội....muội hiểu mà....”
Thẩm Quân trầm tư: “Được, cứ theo kế hoạch vậy.”
Làm Hắc Đạo Lão Đại Yêu Tôi.
Cái hoa si Thẩm Quân càng ngày càng nở rộ trong lòng, nếu cô không cố gắng kiềm chế, không chừng chính mình thật sự nhào tới liếm côn thịt hắn, hoặc sẽ không tự chủ được, cưỡng hôn hắn. Chỉ có thể nói, Chúc Cẩm Thành đối với Thẩm Quân có mị hoặc quá lớn, giống như máu lưu thông trên người, không thể chối bỏ, cô chỉ mong có thể sớm ngày xâm phạm hắn, cho hắn bất tỉnh.
Cô ở trước giường nhìn thấy cái chăn mà Chúc Cẩm Thành đã ngủ qua, thân mình không nhịn được nằm trên giường, hai chân kẹp cái chăn lại ra sức ma sát, vẻ mặt đầy si mê. Nếu hắn thấy cô thích hắn như vậy, liệu có một chút động tâm không?
Mấy ngày sau, mỗi ngày cô đều làm tốt cơm, buổi tối kiểm tra lão nhị của hắn, vận hành thuật xoa bóp. Hết thảy đều hài hòa tuyệt đối.
Trên bàn cơm hai người an tĩnh ăn cơm, không nói chuyện giao lưu, Chúc Cẩm Thành ăn xong liền rời khỏi, Thẩm Quân đứng ở cửa chính cười với hắn ngọt ngào. Vừa đóng cửa lại, thì hiện nguyên hình, hoa si Thẩm Quân lại trỗi dậy, đi vào phòng ngủ của hắn, nhìn quần áo của hắn, mở ra nơi hoàn toàn thuộc về Chúc Cẩm Thành.
Hạnh phúc quá đi...
Quần áo nhiều như vậy, cô mượn tạm một bộ, chắc là không sao đâu nhỉ, nghĩ liền làm, Thẩm Quân trộm một cái áo sơ mi trắng của hắn, còn chưa thỏa mãn, lấy luôn đủ một bộ, cộng thêm một cái quần lót, một chút cũng không ngượng ngùng, còn cười hắc hắc hai tiếng.
“Alo, Thẩm Quân tối cùng chị tham dự tiệc. Trang điểm đẹp một chút.”
“Đi làm gì?”
“Bị ngốc à?”
“Chị đừng quên chị có vị hôn phu rồi đấy.”
“Tên đó bán thân bất toại, Thẩm Quân, ngươi muốn ta chết buồn à. Đúng 5h chiều, chị qua đón, vậy đi, cúp.”
Thẩm Quân cũng muốn nói chuyện rõ ràng với thẩm hạm, tránh cho sau này hai chị em dành một người đàn ông, tạo thành một vở kịch lớn.
Thẩm Quân nhắn cho Chúc Cẩm Thành một tin nhắn, nói với hắn cơm chiều sẽ không làm.
Chúc Cẩm Thành có thể coi là mỗi ngày đều về nhà ăn cơm, trừ bỏ cơm trưa là không. Không tồi không tồi.