Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 126: Chương 126: Tạo ái sở phong ba




Đái Luật Mậu “ân” một tiếng, nghe đến cái tên kia là Tạo Ái Sở kia, cảm giác trong lòng hơi kì dị.

“Là một nơi thương nghiệp tương đối bí mật. Không thể nói nhiều quá.” Thẩm Quân biết hắn khẳng định hiểu lầm cô rồi. Nên mới giải thích đơn giản.

Tạo Ái Sở, tên như ý nghĩa, là một nơi kết tạo tình ý. Đây là nơi mà nhà nước Đế Quốc dùng để nâng đỡ tương lai nòi giống. Nam nữ ưu tú đều có thể tới đây để cung cấp tinh trùng và trứng. Tạo Ái Sở chính là nơi làm ra những việc đó.

Ngoài ra, nam nhân và nữ nhân cũng có thể tới Tạo Ái Sở để tự do lựa chọn đối tượng xem mắt thích hợp với mình. Tiến hành hành vi giao hợp, thuốc tránh thai hay loại thuốc hỗ trợ sinh con, là thứ mà Thẩm Quân đã nghiên cứu chế tạo ra ở viện nghiên cứu. Loại thuốc này được cung cấp cho những nam nữ tới đây dùng trong khoảng ba năm. Hiệu quả vô cùng tốt.

Cho nên, cô đến đây tuy không phải tìm đối tượng xem mắt, mà là vì viện nghiên cứu có một phát minh mới cần phải thử nghiệm. Cần cung cấp thêm ý kiến của mọi người. Phát minh này bắt chước hành vi nam nữ giao hợp với nhau, thông qua tinh thần làm cho người ta càng thêm kích thích. Một trăm phần trăm có thể đem một nam một nữ, tăng lên tầng cao mới của khoái cảm.

Đương nhiên, không có tác dụng phụ. Nhưng loại thuốc này đối với nam nhân vẫn chưa đạt được hiệu quả nhất thì, chỉ có nữ nhân là đạt được hiệu quả tuyệt đối. Thẩm Quân tham dự vào việc phát minh ra thuốc kích thích sinh con, nên đương nhiên được mời tham dự buổi nghiên cứu này. Nếu không, với hình tượng của cô ngày thường, tuyệt đối không phải là khách hàng mà Tạo Ái Sở chào đón.

Viện nghiên cứu, mọi người, ngoại trừ Thẩm Quân. còn mời thêm Mã Lị Tô, là một nữ nhân xinh đẹp, cùng với vài vị đồng nghiệp nam tính, còn đặc biệt mời vài bộ phận tinh anh khác của viện nghiên cứu, và một vài người đặc biệt có đủ “tiêu chuẩn“. Cuối cùng, họ sẽ tiến hành thử nghiệm tất cả mọi mặt, tránh cho tương lai đem ra thị trường, sẽ có người không thích hợp sử dụng mà phát bệnh.

Đái Luật Mậu nghe xong chỉ hơi gật đầu, sau đó an tĩnh lái xe, mắt nhìn thẳng phía trước. Nhưng trong lòng bị cái tên Tạo Ái Sở này chi phối, chắc chắn có ẩn tình khác.

Quả thật, Tạo Ái Sở có gửi thiệp mời, mời hắn tham dự. Nhưng chỉ xuất phát từ lễ phép mà thôi. Cả Đế Quốc này ai mà không biết, Đái Thiếu Tướng không hề tham dự bất kì một loại tiệc nào bên ngoài công việc. Tạo Ái Sở là một nơi riêng tư cá nhân kỳ bí với người ngoài.

Cho nên, khi mà hắn xuất hiện ở Tạo Ái Sở, khiến mọi người kinh ngạc vô cùng, cũng vô tình làm dấy lên một làn sóng bí ẩn.

Thẩm Quân xuất phát từ sớm, sau khi đến đó cần phải bàn nghiên cứu thảo luận với mọi người vài vấn đề. Sau khi tới nơi, cô xuống xe, nhưng mà xung quanh vang lên tiếng rì rào ầm ỹ, cô nhất thời giật mình, cứ nghĩ bản thân là mục tiêu của lời bàn tán này.

“Nhìn đi nhìn đi, có phải đó là Đái Thiếu Tướng không?”

“Đúng rồi đúng rồi, là Đái Thiếu Tướng.”

“Nhưng không phải hắn có hôn ước với tiểu thư Bạch Gia sao. Sao lại tới đây?”

“Có hôn ước cũng đâu có nghĩa không được tới đây, nhìn đi nhìn đi, đẹp trái quá...”

Âm thanh vang lên liên tục, có người nói nhỏ, có người lại vô tình mà lớn tiếng. Nhưng người kia lại trước sau sắc mặt vẫn lạnh lùng, bên ngoài lộ ra uy thế không giận mà nghiêm. Bên cạnh hắn cũng có vài nữ nhân tò mò mà đến gần, còn nam nhân thì không dám, sợ bị đem ra so sánh.

Nói chung, hắn xuất hiện một chút, bầu không khí lúc này hoàn toàn kỳ dị.

Thẩm Quân đứng gần Mã Lị Tô. Nhìn Đái Luật Mậu, không nhịn được phì cười.

Hắn quả nhiên xuất hiện.

Chẳng qua, cô chỉ là một nữ phụ trong câu chuyện này. Cô cũng không muốn nổi bật gì lắm đâu. Nhưng sau khi Thẩm Quân bật cười, những người xung quanh cô tự nhiên hoảng sợ, cố gắng yên lặng mà né xa Thẩm Quân. Rất nhỏ tiếng động này, lại bị Đái Luật Mậu phát hiện ra.

Ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Quân.

Nhưng mà có người hiểu sai, trong lòng Mã Lị Tô giống như có một con nai con chạy loạn, hai tay nắm chặt hồi hộp, cô thập phần khống chế trái tim đang rung động của mình, khống chế tâm tình đang vui sướng như điên. Đái Luật Mậu nhìn cô, không sai, anh ấy nhìn cô, ở nơi này chỉ có một mình cô là nữ. Không nhìn cô thì nhìn ai nữa. Hay là, cô và hắn đã từng gặp qua nhau trước kia? Chỉ là cô không nhớ, còn hắn, vừa gặp đã yêu, sinh ra hảo ý với cô?

Mã Lị Tô nghĩ một hồi, nghĩ tới ảo tưởng hão huyền, cô ta cứ nghĩ bản thân nắm chắc phần thắng lợi đối với Đái Luật Mậu, nhận định người nam nhân này đang mê muội cô, vì cô mà đến.

Vì sao mà cô tin tưởng chắc chắn như vậy, bởi vì viện nghiên cứu này chỉ có hai người là nữ mà thôi. Thẩm Quân ở trong mắt cô chả khác nào bà cô già, cô cũng không coi cô ta là nữ nhân cho lắm. Mã Lị Tô cho rằng bản thân cô ta đứng ở trung tâm, ngoài ra thì không ai sánh bằng cô ta nữa. Cứ nghĩ một ngày nào đó có thể một bước lên trời, bước vào hào môn, chim sẻ biến thành phượng hoàng.

Trừ bỏ Mã Lị Tô đang ảo tưởng, ai nấy đều đang tìm cho mình một đối tượng thích hợp. Tốp ba tốp năm đứng cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

Tuy nơi này không sạch sẽ gì lắm. Nhưng đến tìm cho mình một nhân duyên thích hợp, sau đó tự nhau thoải mái tìm hiểu, cũng không tệ. Những người xung quanh Thẩm Quân dần dần tan đi hết, chỉ mình cô đứng đó hứng gió lạnh mà thôi.

Hôm nay, Thẩm Quân vẫn như cũ, đeo kính đen dày nặng, áo blouse trắng trên người, bên trong là áo sơ mi và quần tây, thậm chí còn mang một đôi giày da cũ kỹ. Bề ngoài đương nhiên không có gì sâu sắc, lại càng không lộ ra vẻ nữ tính gì hết, cho tới khi, có một người nam nhân tới gần cô.

Mã Lị Tô còn đinh ninh Đái Luật Mậu tiến về phía mình, trên mặt không nhịn được lộ lên vẻ thẹn thùng, sau đó, Đái Luật Mậu đi thẳng tới chỗ cô, càng đi càng gần. Trái tim không nhịn được mà đập như sấm, áo blouse trắng cũng bị túm đến nhăn nheo.

Đái Luật Mậu trước mắt cô, càng nhìn càng mê người, một mùi vị nam nhân hoàn hảo, mỗi bước đi của hắn, làm lòng cô càng thêm lo lắng, chấn động nhân tâm. Mã Lị Tô cố gắng lấy hết can đảm, môi đỏ khẽ mở, tràn đầy tình yêu say đắm: “Chào...”

Giây tiếp theo, cô ngây ngẩn cả người, nam nhân nào đó không chút lay động đi thẳng qua người cô, ánh mắt cũng không muốn bố thí cho mình, giống như rác rưởi ven đường, cũng chả thèm nhìn lại. Trong lòng, Mã Lị Tô tức giận không thôi, giống như bị tát một bát nước lạnh, cô không tin quay đầu nhìn về phía Đái Luật Mậu.

Đái Luật Mậu dừng lại ở bên người Thẩm Quân.

Không thể nào, không thể nào....

Mã Lị Tô nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm của hắn vang lên: “Cho nên, cái thương nghiệp cơ mật này, tôi cũng tham dự.”

Còn cái lão bà Thẩm Quân kia trên mặt nhìn hắn vô cùng quen thuộc: “Vừa đúng lúc tôi thiếu một người thảo luận. Anh thế nào?”

“Vừa may tôi cũng không có.”

Toàn bộ tâm tình Mã Lị Tô đều bị tiêu tan, cô thậm chí còn nghĩ mình đang nằm mơ, bằng không, làm sao có thể, xảy ra một màn vừa rồi.

Người kia đường đường là Thiếu Tướng của Đế Quốc, anh tuấn soái khí, trong quân sự có ảnh hưởng rất lớn, gia cảnh cũng ưu việt hơn người, ở Đế Quốc này có ai mà không muốn gả con gái cho hắn.

Còn người bên cạnh lại là một nghiên cứu sinh bình thường ở viện, vừa già nua, vừa chán ngắt, một lão bà lười nhác, làm sao có người theo đuổi cho được?

Vì cái gì? Hai người họ lại quen biết? Còn giống như rất quen thuộc, rất thân thiết.

Không khoa học một chút nào.

Ý tưởng này không ngừng đốt cháy cả người Mã Lị Tô. Những người xung quanh nhìn thấy bọn họ đứng chung cũng không thấy thích hợp lắm.

Chẳng lẽ vị thiếu tướng cao cao tại thượng kia thích thể loại này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.