Sắc Màu Ấm

Chương 54: Chương 54: CHƯƠNG 54




Lúc Giản Tang Du chạy tới bệnh viện quân y của tỉnh, Thiệu Khâm mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Trên người vẫn còn nguyên bộ quân phục chưa kịp thay, lộ cánh tay cường tráng và lồng ngực rộng lớn của anh, đùi phải được bó trong một lớp thạch cao dày, cả người vẫn toát ra khí thế bức người như trước.

Mạch Nha thấy bộ dáng này của Thiệu Khâm, hất tay Giản Tang Du ra chạy vọt tới, lo lắng kiểm tra khắp nơi: “Ba, ba bị thương à!”

Thiệu Khâm ngẩn ra, bật cười vuốt đầu con : “Ba không cẩn thận bị té.”

Anh nâng tầm mắt sâu thăm thẳm lên, yên lặng nhìn vào người phụ nữ đang đứng trên hành lang chăm chú, cho dù trong khoảng cách không gần nhưng anh vẫn nhận thấy hốc mắt của cô đã đỏ lên.

Trong lòng Thiệu Khâm hơi se sắt lại.

Giản Tang Du đi tới, nhìn sâu vào gương mặt quen thuộc của anh, chóp mũi cay cay, mím chặt đôi môi trắng bệch không nói lời nào.

Thiệu Khâm đưa tay đưa về phía cô, khẽ cười: “Tới đây.”

Giản Tang Du để tay vào trong lòng bàn tay to lớn của anh, không cầm được nước mắt, đánh mấy cái vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Khốn kiếp, anh có biết em đã lo lắng thế nào không? Em sợ anh cũng giống ba mẹ em, tới bệnh viện nhưng không thể thấy được anh nữa. . . . . .”

Nhớ tới cảnh tượng ba mẹ qua đời, ngực cô càng đau hơn.

Thiệu Khâm nhíu chặt mi tâm, trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh, chỉ có thể dùng sức siết chặt cô vào ngực mình, dịu giọng nói qua: “Thật xin lỗi, là anh không tốt.”

Giản Tang Du cũng không kịp chào hỏi Kiều Nghị cùng các bác sĩ, y tá xung quanh. Thật sự cô đã rất lo sợ, trước đây lúc nhận được điện thoại của cảnh sát giao thông, chạy tới bệnh viện chỉ còn lại thân thể lạnh lẽo của ba mẹ bị một tấm vải trắng phủ lên. Lúc đó toàn thân cô đều phát run, cô rất sợ Thiệu Khâm cũng sẽ gặp phải điều bất trắc, cô thật sự không thể chịu nổi thêm đả kích nào nữa.

Kiều Nghị lúng túng ho một tiếng, gật đầu tỏ ý cảm ơn bác sĩ, sau đó hỏi những điều cần phải chú ý, lúc này mới đẩy Thiệu Khâm tới phòng bệnh, sau đó cáo từ rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một nhà ba người, ngoài cửa sổ gió thổi mạnh, mây đen vần vũ bao phủ một nửa chân trời, nhưng bên trong phòng lại tỏa ra không khí ấm áp không hề có chút lạnh lẽo nào.

Mạch Nha cẩn thận nằm bên giường nhìn chằm chằm vào chiếc chân bị bó thạch cao của Thiệu Khâm, còn dùng ngón tay mập mạp chọc chọc mấy cái: “Ba, đau không?”

Thiệu Khâm vẫn nắm tay Giản Tang Du không buông, cau mày trừng Mạch Nha: “Nếu ba nói không đau có phải con định dùng sức mạnh hơn không?”

Mạch Nha ngượng ngùng lộ ra hàm răng trắng noãn: “Ba là quân nhân, tại sao lại có thể bị vết thương nhỏ xíu này đánh bại được.”

Thiệu Khâm im lặng nhìn đứa con năm tuổi của mình: “Con cưng, ba bị gãy xương.”

Đôi mắt đen như mực của Mạch Nha sáng rực lên: “Không phải bác sĩ đã chữa cho ba rồi sao?”

Thiệu Khâm : “. . . . . .”

“Vậy ba còn kêu đau gì nữa.” Mạch Nha cảm giác ba mình thật sự làm mất thể diện của một quân nhân.

Thiệu Khâm lờ đi không thèm để ý, nắm bàn tay mềm mại của vợ mình, nhìn cô tha thiết: “Có nhớ anh không?”

Ánh mắt Giản Tang Du tập trung vào anh: “Anh mới vừa trở về mà.”

Giản Tang Du ngồi bên giường, Thiệu Khâm vươn tay ra từ góc chăn, luồn tay vào áo của cô, vuốt ve hông cô, sau đó nựng mạnh cô một cái.

Thân thể Giản Tang Du cứng đờ, nghiêng đầu trừng anh.

Thiệu Khâm nheo khóe mắt lại, tràn đầy nụ cười: “Mới về anh cũng nhớ em, mỗi đêm cũng mơ thấy em——” anh tiến tới nhỏ giọng rỉ tai, “nhớ tới bộ dạng em nằm dưới anh.”

Khuôn mặt Giản Tang Du đỏ ửng, hung tợn véo cánh tay anh nói: “Vô lại.”

Thiệu Khâm nhíu nhíu mày, tay ôm eo cô không thu lại.

Mạch Nha kinh ngạc chạy tới nhào vào trong ngực Giản Tang Du: “Mẹ, mặt của mẹ sao lại đỏ thế?”

Giản Tang Du trả lời lắp ba lắp bắp: “Trong phòng nóng quá.”

Thiệu Khâm hả hê lại dùng ngón trỏ gãi nhẹ vào hông cô, mang theo một dòng khoái cảm nhỏ, toàn thân Giản Tang Du cứng đờ lại, xấu hổ nhìn chằm chằm anh.

Thiệu Khâm nói với Mạch Nha: “Bởi vì mẹ thấy ba sẽ xấu hổ.”

Mạch Nha cười thấu hiểu, vui vẻ nhìn ba mẹ: “Con biết rồi, đây là mẹ yêu biểu hiện của ba.”

***

Một nhà ba người đang ở trong phòng bệnh vui vẻ hòa thuận, thì phòng bệnh chợt bị đẩy ra, Thiệu Chính Minh và Cố Dĩnh Chi lo lắng sải bước đi vào, theo phía sau chính là bà nội và. . . . . . Thiệu Trí.

Bà nội được Thiệu Trí đỡ đi, bước đi hơi chậm, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng khác thường: “Sao lại thế này, đang bình thường sao lại té ngã gãy chân vậy?”

Thiệu Khâm liếc nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, không khỏi cau mày: “Trời sắp mưa, sao mọi người lại chạy hết tới đây thế.”

Thiệu Chính Minh ngồi xuống bên cạnh mẹ, mặt nghiêm trang, đôi mắt sáng như ngọn đuốc nhìn vào chân anh một hồi, mới nói: “Nhận được điện thoại của Kiều Nghị, bà nội con rất lo lắng nên muốn tới thăm một chút.”

Cố Dĩnh Chi đứng ở cuối giường lật những bệnh án, mi tâm nhíu chặt không giãn ra, cất lời: “Sắp tới diễn tập rồi, sao lúc này con lại còn để xảy ra sự cố như vậy.”

Trong nháy mắt khuôn mặt bình tĩnh của Thiệu Khâm lạnh xuống.

Thiệu Chính Minh không vui nhìn bà một cái, Cố Dĩnh Chi lộ vẻ tức giận ngồi xuống không lên tiếng.

Thiệu Trí vẫn đứng bên cạnh bà nội, ánh mắt chuyển từ trên người Mạch Nha sang Thiệu Khâm, Thiệu Khâm bắt được ánh mắt của anh ta, sắc mặt càng thêm khó coi: “Sao cậu cũng tới đây? Không phải đi học sao?”

Thiệu Trí ở trước mặt trưởng bối luôn tỏ vẻ ôn hòa, giọng nói cực kỳ ngoan ngoãn: “Buổi chiều không có lớp, em về nhà thăm bà nội, ai biết được lại nghe được tin anh xảy ra chuyện, lo lắng nên tới thăm anh một chút.”

Khóe môi Thiệu Khâm lạnh lùng giật giật mấy cái, khinh thường quay đi.

Anh cũng không tin Thiệu Trí lại có lòng tốt như vậy.

Giản Tang Du nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, lấy phích nước định đi pha trà. Cô phát hiện sau khi vào đây ánh mắt của Cố Dĩnh Chi vẫn luôn dừng lại trên người cô, giống như muốn nói lại thôi.

Giản Tang Du không nghĩ nhiều, chào hỏi bọn họ, sau đó đi ra ngoài.

Lúc đang rót nước nhận thấy có một bóng đen xuất hiện, cái bóng thật lớn che hết ánh sáng, Giản Tang Du hoảng sợ giật mình.

Quay đầu lại lại thấy là Thiệu Trí.

Sắc mặt cô trong nháy mắt lạnh xuống: “Có chuyện gì sao?”

Thiệu Trí mang dáng vẻ bỡn cợt tựa vào trên bệ, bĩu môi: “Tình cảm của chị dâu và anh trai thật tốt nha! Còn tên tiểu quỷ kia với anh trai tôi thật giống như cha con ruột vậy.”

Mặt Giản Tang Du lúc trắng lúc xanh, cô biết Thiệu Trí muốn hạ nhục cô, nhanh chóng rót nước xong chuẩn bị rời đi.

Thiệu Trí lại chắn cửa, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu: “Gấp cái gì, tôi muốn nói với cô một chuyện rất thú vị, sao cô lại nóng lòng như thế.”

Giản Tang Du siết chặt bình nước sôi, cố gắng khắc chế ước muốn đổ cả bình nước vào người cậu ta, lạnh lùng đáp: “Tôi và cậu không có gì đáng nói cả, Thiệu Trí cậu đừng hi vọng hạ nhục tôi, cũng đừng nói tới Thiệu Khâm, cậu không xứng đáng nói tới anh ấy.”

Ai ngờ Thiệu Trí nghe xong lại cười thật to, giống như vừa được nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế giới, trên mặt lộ ra nụ cười: “Không xứng nhắc tới? Cô cho rằng Thiệu Khâm thực sự tốt đẹp sao? Ít nhất xong chuyện rồi tôi cũng dám nhận, không như anh ấy làm xong lại giá họa cho người khác. Còn mình thì lại làm ra vẻ vô tư không có gì!”

Giản Tang Du ngẩn ra, tai ù đi, cô chỉ cho là trước đây Thiệu Khâm rất phong lưu, Thiệu Trí muốn trình bày điều này sao. Mặc dù trong lòng rất khó chịu, thậm chí hơi đau nhói chua xót, nhưng cô từng tự nói với mình, cô không có tư cách truy cứu chuyện này.

Do đó cô bỏ qua tất cả.

Giản Tang Du cố nén cảm xúc trong lòng, căm hận nhìn Thiệu Trí : “Tôi không quan tâm tới quá khứ của anh ấy, cậu đừng uổng công phí sức.”

Thiệu Trí nhíu nhíu mày, nheo mắt lại, chế nhạo nói: “Chị dâu thật là đơn thuần, không trách được Thiệu Khâm ăn cô gọn ghẽ, nếu quá khứ của anh ta có liên quan tới cô thì sao?”

Giản Tang Du không hiểu ý của cậu ta, mà cũng không muốn biết, trong tiềm thức cô luôn chán ghét Thiệu Trí vô cùng, cho nên không hề do dự nói: “Cậu nói cái gì tôi cũng không có hứng thú, tránh ra.”

Ngược lại Thiệu Trí tiến tới trước một bước, thong thả mở miệng: “Nếu tôi nói, ba ruột của tiểu quỷ kia là Thiệu Khâm thì sao?”

Giản Tang Du dừng bước lại, toàn thân sững sờ đứng im tại chỗ.

Thiệu Trí đứng sau lưng cô, hai tay nhét vào túi, khẽ cúi người nói nhỏ bên tai cô: “Cô suy nghĩ một chút, bác trai và bác gái tôi là người như thế nào, sao lại có thể đối xử tốt với đứa nhỏ không có quan hệ máu mủ gì?”

Hô hấp Giản Tang Du càng lúc càng nhanh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, giống như bị câu nói kia oanh tạc. Trong đầu cô dần hiện ra vô số nghi ngờ không cách nào giải thích. Cô mơ hồ cảm thấy không đúng, thái độ của Thiệu Chính Minh và Cố Dĩnh Chi với Mạch Nha trong nháy mắt lại có một sự thay đổi lớn như thế. Ngay cả đối với cô cũng dần dần ôn hoà hơn rất nhiều.

Thiệu Trí cười khẽ một tiếng: “Nghĩ ra rồi sao?”

Giản Tang Du đè nén khiếp sợ trong lòng, chậm rãi xoay người nhìn chăm chú vào cậu ta: “Tại sao tôi phải tin cậu? Lúc đó tôi chỉ thấy ba người, Thiệu Khâm không hề có mặt tại đó.”

Thiệu Trí nhún vai một cái, nhìn cô ra vẻ đồng tình: “Tôi biết cô thấy rất khó tin, nhưng tôi nói tôi nhất định sẽ điều tra ra người đã giở trò sau lưng tôi. Tôi đã tìm ra hai người đã hạ thuốc mê cô, bắt bọn họ nói ra toàn bộ sự thật. Chị dâu, chị thật là đáng thương. Tôi cho là Thiệu Khâm rất yêu cô nhưng xem ra căn bản anh ta không hề yêu cô. Hai chúng ta đều giống nhau, đều bị Thiệu Khâm dắt mũi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.